Chương 46: Ai đang gọi ta?
Đóng kín ngũ giác, ổn định tâm thần, Bùi Vân Thư lẳng lặng nghe tiếng Lăng Dã chưởng môn truyền ra khắp núi, không quay sang nhìn người bên cạnh dù chỉ một lần.
Vốn tưởng là sẽ rất khó, sau khi làm rồi mới nhận ra là đơn giản hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Không cần phải mở miệng nói chuyện, không cần phải giao lưu với người ngoài, từ trong đáy lòng Bùi Vân Thư thậm chí còn thấy có mấy phần thư thích.
Sau khi để các sư huynh đệ kéo Vân Thành qua một bên rồi kêu người trông chừng xong, đại đệ tử của chưởng môn mới đi tới bên cạnh Bùi Vân Thư, hắn nhìn thấy sư đệ vẻ mặt trong trẻo, nói xin lỗi: “Vân Thư, chờ sau khi giải đấu kết thúc, sư huynh lại làm chủ cho đệ.”
Giải đấu tu chân sẽ tổ chức trong bảy ngày, nên trong vòng bảy ngày này thật sự không tiện để xử lý chuyện của Vân Thành.
Bùi Vân Thư nhìn đại sư huynh đệ tử của chưởng môn, vuốt cằm nói: “Được.”
Chờ giải đấu kết thúc, sư huynh không cần phải làm chủ cho y nữa rồi. Vì đã thương nghị xong xuôi với đám Bách Lý Qua rồi, ngay thứ bảy của giải đấu, nhân lúc bận rộn, cả nhóm sẽ rời đi.
Sư tổ không muốn y nhớ lại cảnh mình đã bóp nát mộc bài của tông môn, chắc là không muốn y rời đi sư môn. Vậy thì cần phải cẩn thân hơn, trước lúc ly khai không thể để lộ ra bất cứ thứ gì.
Đệ tử của chưởng môn sau khi thấy y gật đầu thì thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn về phía sau, Vân Thành sư đệ đang bị mấy vị sư đệ khác bao quanh thuyết giáo, nhưng mắt vẫn dính chặt vào trên người Vân Thư sư đệ, con ngươi đen tối gió dậy sóng tuôn, khiến người ta không thể phân rõ tâm tình trong đó.
Hắn nhíu nhíu mày, xoay người lại nói với Bùi Vân Thư: “Sư đệ, không bằng mấy ngày nay đệ đi theo bên cạnh ta đi. Nếu như có kẻ nào bắt nạt đệ nữa, cứ trực tiếp giao cho ta đến xử lý.”
Điệu bộ của hắn như nhất định phải dắt theo Bùi Vân Thư, Vân Cảnh bỗng nhiên lên tiếng: “Sư huynh, hẳn là huynh quên ta còn đang đứng sao?”
Tính tình Vân Cảnh luôn luôn trầm ổn, hành xử cũng rất thận trọng thỏa đáng, sư huynh bật cười ha ha, nói: “Nếu đệ không bất ngờ lên tiếng, thì ta cũng quên đệ đang ở đây luôn ấy. Ban nãy Vân Thành lên cơn, sao đệ không can lại?”
Đại sư huynh buông mắt xuống, hồi lâu, mới nở nụ cười khổ, “Sư đệ bị chấn động tâm thần, còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, thì Vân Thành sư đệ đã bị các huynh kéo đi rồi.”
Sư huynh trầm ngâm trong chốc lát, nhìn về phía Bùi Vân Thư, “Vẫn là nên Vân Thư sư đệ quyết định đi, trước đó sư huynh xuống núi lịch lãm không ít, e là Vân Thư sư đệ không quen thân với huynh, đi cùng với huynh có khi lại thấy không dễ chịu. Nếu như Vân Thư sư đệ muốn ở lại đây, thì Vân Cảnh chịu khó chú ý hơn chút. Còn nếu sư đệ muốn đi với huynh, huynh có thể kể cho sư đệ mấy chuyện lý thú lúc ta đi lịch lãm, sư đệ chắc cũng sắp xuống núi rồi đúng không?”
Bùi Vân Thư còn chưa kịp mở miệng, đại sư huynh đã trầm giọng, gằn từng chữ: “Đệ ấy ở lại với ta là được rồi.”
Vị sư huynh đệ tử chưởng môn ngẩn ra.
Từ đáy lòng Bùi Vân Thư chợt dâng lên một luồng cảm giác kháng cự, lúc trước y đã ngụỵ trang ra vẻ lạnh nhạt thờ ơ, thì thật sự cũng đã trở nên lạnh nhạt. Nhưng ngay thời khắc này, lại có một cảm xúc căm ghét không tên từ sau trong lòng y tràn lên, y còn chưa quyết định, thế mà đã thay mình quyết định nên làm như thế nào rồi sao?
Thanh Việt kiếm đang nắm trong tay hơi rung lên, nhắc nhở y không nên kích động, Bùi Vân Thư đè xuống tâm tình mình, “Sư huynh đã nói như vậy, thì Vân Thư theo huynh vậy.”
Tay Vân Cảnh hung hăng run một cái.
Sư đệ đã bị phong bế ký ức, nhưng chỉ phong bế ký ức muốn rời khỏi sư môn của y, vậy thì còn lại hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm đồng môn đó —— chỉ vì đã bị rút mất tơ tình, nên đối với y, hắn còn không đáng tin bằng cả đệ tử của chưởng môn sau?
Tâm thần dao động cực mạnh, thái dương của hắn đập lên thình thịch, bàn tay nắm chặt thành đấm, chặt đến mức mà gân xanh hiện lên trên mu bàn tay, trông đáng sợ vô cùng.
“Sư đệ,” Hắn tưởng là giọng nói mình lúc này phải là trầm ổn đáng tin, nhưng khi lời ra khỏi miệng mới phát hiện, ngữ khí của hắn lại thấp kém đáng thương như một kẻ ăn xin, “Sư đệ, ở bên cạnh sư huynh.”
Bùi Vân Thư nghe vậy, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn hắn.
Sư huynh cũng cùng nhìn theo, vừa nhìn đã lập tức kinh hãi thốt lên: “Vân Cảnh, đệ —— ”
Trong con ngươi đen bóng của Vân Cảnh hiện ra tơ máu, nhưng hắn dường như không nghe tiếng thốt kinh ngạc đó, ánh mắt vẫn chăm chú Vân Thư sư đệ, đầy khẩn cầu van xin.
Đây là trạng thái gần như nhập ma rồi!
Sư huynh biến sắc mặt, không thèm để ý xem có bị những môn phái khác phát hiện hay không, kéo Vân Cảnh liền lên kiếm, muốn dẫn hắn nhanh chóng bay lên đài cao để tìm sư phụ, nhưng Vân Cảnh lại tránh tay hắn ra, vẫn cố chấp nhìn Bùi Vân Thư, “Sư đệ.”
Các sư huynh đệ trong Đan Thủy tông sớm đã nghe danh Vân Cảnh của Vô Chỉ phong nổi tiếng cứng đầu, thường ngày vẫn hay nói đùa với nhau, nói hắn như một con trâu, không đâm phải tường nam không quay đầu lại.
Tính cách như vậy, trước đó chỉ có thể cảm thán hắn về mặt tu luyện đúng là làm ít mà hiệu quả nhiều, tâm tình kiên định như thế, hơn nữa lại có thiên tư xuất chúng, sớm muộn cũng sẽ làm nên một phen thành tựu.
Nhưng sư huynh lúc này chỉ thấy kinh hoảng không thôi, bây giờ mới hiểu, con người càng cố chấp bao nhiêu, sẽ càng dễ sinh thêm chấp niệm bấy nhiêu.
Bùi Vân Thư cũng thấy cả kinh trong lòng, y không nói hai lời, bước nhanh lên trên phi kiếm của sư huynh, “Sư huynh, đi.”
Y vừa lên tiếng, Vân Cảnh lập tức cong môi nở nụ cười, màu máu trong mắt hắn rút xuống như thủy triều, khuôn mặt dần trở nên trầm tĩnh lại. Chỉ một thoáng qua như thế, trạng thái như sắp nhập ma đó đã biến mất hoàn toàn.
Sư đệ vẫn còn lo lắng cho hắn.
Dáng vẻ của hắn lúc này đã bình thường như mọi ngày, nhưng vẻ mặt đệ tử của chưởng môn trái lại càng trở nên nghiêm túc hơn, phi kiếm dưới chân thoắt cái đã phóng thẳng lên trên đài cao.
Tam sư huynh đứng tại chỗ, sau khi lấy lại tinh thần, hắn trầm mặt cầm quạt ném lên không, chân đã lập tức đạp lên trên quạt giấy, đuổi kịp sư huynh đệ ở phía trước.
Lăng Dã chân nhân ngồi trên đài cao từ xa đã trông thấy đại đệ tử của mình mang theo các sư đệ chạy tới, mi tâm hắn nhăn lại, lòng sinh một cảm giác không ổn. Chờ người đáp xuống, lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Đệ tử của chưởng môn tiến lên phía trước một bước, sắc mặt nghiêm túc thấp giọng nói mấy câu bên tai sư phụ.
Hắn thi một đạo phép cách âm, Bùi Vân Thư không nghe thấy lời hắn nói, nhưng vẫn đoán biết được hắn nói gì. Y cùng với đại sư huynh và tam sư huynh đi tới phía sau Lăng Thanh chân nhân, thi lễ với sư tổ và các vị đại năng.
Bởi sư tổ đang ở ngay trước mặt, Bùi Vân Thư dùng mười phần tâm thần để giả làm dáng vẻ “tơ tình” đã bị rút đi, dù có gặp được Chúc Vưu, nhưng vẫn cố nhịn xuống nét nhu hòa trên mặt mình.
Ánh mắt bình tĩnh không lay động, chỉ chuyên tâm nhìn xuống dưới chân.
Trực giác mách bảo không thể để sư tổ phát hiện.
Nếu như bị hắn phát hiện, y không biết sư tổ sẽ lại làm chuyện gì nữa.
Giữa mày của Lăng Thanh chân nhân cũng nhăn lại, hắn nhìn về phía Vân Cảnh, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Vân Cảnh hiện lên xấu hổ, tam sư huynh tiến lên trước một bước thấp giọng nói với Lăng Thanh chân nhân: “Ban nãy sư huynh… có như sắp nhập ma.”
Lăng Thanh chân nhân sững sờ.
Sắc mặt của Lăng Dã chưởng môn cách đó không xa cũng trở nên nghiêm nghị.
Lời bọn họ nói, đương nhiên không thể giấu được khỏi tai Vô Vong Tôn giả.
Thần sắc Vô Vong Tôn giả lạnh hơn, Bùi Vân Thư chỉ cảm thấy có một làn gió vây lấy quanh người y, nhẹ nhàng đẩy y ra sau Vô Vong Tôn giả.
Sau khi kéo Bùi Vân Thư đến đằng sau mình, Vô Vong Tôn giả xoay người hỏi: “Ngươi có sao không?”
Một đệ tử khác vừa mới nhập ma, nhưng hắn lại hỏi Vân Thư sư đệ có sao không.
Tam sư huynh cười lạnh, đạo của sư tổ là Vô Tình đạo, nhưng xấu xa trong lòng sợ là chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn hắn đâu.
Tại sao lại rút đi tơ tình của một mình sư đệ, còn quan tâm sư đệ như thế, chắc là do bản thân sư tổ tu Vô Tình đạo, nên không thể giành được tình ý của Vân Thư sư đệ, mới không muốn để người khác chiếm được sư đệ hay sao?
Trong lòng sinh đầy ác ý, rõ ràng biết đối phương là sư tổ của mình, nhưng tam sư huynh lúc này không thể ngừng nghĩ ác về hắn được.
Sư tổ đang bảo vệ sư đệ phía sau mình, cùng là thân nam tử với nhau, một động thái nho nhỏ thôi, đã đủ để Vân Man nhìn ra được tâm tư muốn độc chiếm sư đệ của sư tổ rồi.
Thật sự khiến người ta phải căm ghét.
Bùi Vân Thư thần sắc bình tĩnh lắc đầu.
Vô Vong Tôn giả khắc chế dời tầm mắt đi, hắn phất nhẹ ống tay áo, trong nháy mắt, tất cả đã ở một phen không gian khác.
Người ở ngoài vẫn đang nhìn lên trên đài, nhưng không khí xung quanh lại nổi lên như sóng nước gợn, cơn sóng gợn này đã vây Lăng Dã chưởng môn, Lăng Thanh chân nhân và cả các đệ tử vào.
Sắc mặt của Lăng Thanh chân nhân đã triệt để tối xuống, “Vân Cảnh, ngươi bị gì thế hả!”
Vùng không gian này yên lặng, người ngoài có dòm ngó cũng không nhìn vào được, càng không nghe được bất cứ một âm thanh nào. Nửa phần tiếng gió cũng không, một câu bao hàm tức giận và không dám tin này của Lăng Thanh chân nhân lọt vào tai của người đứng bên trong một cách rất rõ ràng.
Chúc Vưu mặt không gợn sóng đứng một bên, ánh mắt lại đặt trên người Bùi Vân Thư.
Nhưng không nhìn quá lâu, là đã dời đi ngay. Hắn còn nhớ Bùi Vân Thư đã dặn hắn, không được nhìn y lâu, nếu không tim y sẽ đập rất nhanh.
Chúc Vưu không có hứng thú với những người khác, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ xem làm sao mới lấy được cái bột phấn màu đỏ vào tay.
Muốn làm Bùi Vân Thư nhìn thấy hắn thì tim sẽ đập nhanh, nhưng nghĩ đến chuyện do tác dụng của bột phận nên mới như vậy, thì hắn lại thấy không vui chút nào.
Bùi Vân Thư không biết suy nghĩ trong đầu hắn, lúc này y buông mắt, lẳng lặng đứng ở phía sau Vô Vong Tôn giả.
Vân Cảnh nghe lời chất vấn của sư phụ, cụp mắt thi lễ một cái, nhưng lại quay mặt về hướng Vô Vong Tôn giả, khom người xuống thật thấp. Không nhìn ra được thần sắc trên khuôn mặt của hắn, nhưng giọng nói vẫn ổn trọng như mọi ngày, “Sư tổ thật sự đã rút đi tơ tình của Vân Thư sư đệ?”
Lăng Thanh chân nhân ngẩn ra. w●ebtruy●enonlin●e●com
Hàng mi dài như lông vũ của Vô Vong Tôn giả run lên, hắn trầm giọng nói: “Là ta tự tay rút đi tơ tình của nó.”
Nửa đoạn tơ tình.
Nhưng nửa đoạn tơ tình này, đã cắt đi tất cả.
Sợ là nửa đoạn tơ tình còn lưu lại kia, chỉ còn là tình cảm thương hại không liên quan gì đến tình ái nữa, như đối với cỏ cây, dù là bất kỳ ai đối với Bùi Vân Thư mà nói đều cũng chỉ là những con người bình thường, thậm chí cả Lăng Thanh, cũng e là cũng chẳng khác nào người dưng nước lã.
Huống chi là tên tiểu sư đệ mới nhận kia, càng huống chi là hắn.
Bùi Vân Thư sẽ không còn vòng tay ôm cổ của bất kỳ một ai, gương mặt ửng đỏ nhẹ giọng gọi tên người đó nữa.
Một cảm giác bi thương kéo tới như con sóng lớn, Vô Vong Tôn giả nuốt xuống những đau lòng này, hắn nhắm mắt lại trong lòng yên lặng niệm Thanh Tâm Chú.
Trên mặt hắn là nét lạnh lùng như tuyết, một câu dó, cũng là vô tâm vô tình.
“Vân Thư sư đệ vô tình,” Đại sư huynh nhấc khóe môi lên, “Sư tổ, vì sao ngài lại muốn rút đi tơ tình của sư đệ thế?”
Sắc mặt của sư tổ càng lạnh, “Đương nhiên là để giúp ích cho tu hành của nó.”
Đại sư huynh nhìn sang phía của Vân Thư sư đệ, cho dù là đang nói chuyện có liên quan đến mình, mà sư đệ cũng không thèm phản ứng. Dường như bất luận có bọn họ nói gì đi chăng nữa, thậm chí có lập tức xông vào đánh nhau, sư đệ cũng sẽ không thay đổi sắc mặt.
Dung mạo đẹp đẽ như vậy, lại như bị băng tuyết phủ kín.
“Sư đệ,” Hắn kêu lên, “Vân Thư sư đệ.”
Bùi Vân Thư ngước mắt, nhìn về phía hắn.
“Đệ thật sự, ” Hắn mượn lời cùa Vân Thành hỏi lại một lần nữa, giọng run rẩy, trong miệng đã có mùi máu tanh, “Đệ thật sự, đối với huynh, nửa phần tình nghĩa cũng không còn hay sao?”
Lời này vừa ra, trong đầu Bùi Vân Thư lại chợt lóe qua một hình ảnh.
Y ngồi trong một tiểu viện nho nhỏ, nhìn lên trên trời thấy sư huynh ngự kiếm bay qua.
“Sư huynh!” Y kinh hỉ vô cùng, cao giọng hô, “Đại sư huynh!”
Sư huynh ở trên trời như tiên nhân cúi đầu liếc nhìn y, hắn rõ ràng đã nhìn thấy y, nhưng lại nói rằng: “Ai đang gọi ta?”
Bàn tay trong tay áo tay phút chốc nắm chặt lại, Bùi Vân Thư đối diện với hai mắt của Vân Cảnh, y bình tĩnh nói: “Ban nãy đệ thất thần, sư huynh vừa mới gọi đệ sao?”
___