Chương 29.
"Tú tỷ tỷ! Ngươi là ai?" Diệp Vô Nhiên không dám tiếp nhận giao dịch. +
Ngô Ly vốn muốn dùng giọng nói của Hoa la la, nhưng vừa nhìn thấy tài khoản Băng Tâm của mình lại dùng âm thanh của chính mình, cười nói.
"Phu nhân, đây là sính lễ!"
"....." Diệp Vô Nhiên cũng đoán được những thứ này là ai đưa cho hắn.
Ngô Ly bối rối nhìn Diệp Vô Nhiên một mực không tiếp nhận giao dịch, không phải phu nhân nhận ra nàng là Hoa la la đâu nhỉ, phát hiện thì nàng nhất định sẽ thảm a.
"Ha ha, phu nhân, chấp nhận giao dịch đi nha~."
"Ngươi mới là phu nhân, cả nhà ngươi mới là phu nhân!" Diệp Vô Nhiên không thích loại xưng hô nữ tính hóa này, quân tẩu đã khiến hắn đủ phiền, bây giờ lại có thêm một cái xưng hô khiến người câm nín!
Phu nhân?
Gọi ba ba của ngươi a!
Đây vẫn là lần đầu tiên Ngô Ly nhìn thấy Diệp Vô Nhiên tức giận, lúc trước khi nàng giả trang Diệp Vô Nhiên đến lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, lúc nào cũng bảo trì hình tượng.
Chẳng lẽ đây là khác biệt giữa ngoại hình Loli cùng với ngoại hình nữ kiệt?
Diệp Vô Nhiên tất nhiên là không tiếp nhận những thứ sính lễ quái quỷ này, hắn là bị Cố Sính ép buộc trở thành tình duyên, không cần những đồ vật này.
"Phu nhân ngài xác định không chấp nhận thật sao? Box này thế nhưng một vạn nhân dân tệ a, nhất đại kim cũng một vạn, hồ kim bảy ngàn tệ a~~"
Ngô Ly nhìn những thứ mà Diệp Vô Nhiên trả lại trong khung giao dịch liền cố ý nói.
Diệp Vô Nhiên vốn muốn trả lại lập tức ngừng lại... Cho hắn nghĩ lại một chút a.
Mẹ kiếp, tổng giá trị của những thứ này lên đến năm vạn khối a.
"Phu nhân ngươi nên suy nghĩ thật tốt, ngươi nhận những thứ này, ngươi là tình duyên của ông chủ ta, mà không nhận thì vẫn như cũ là tình duyên của ông chủ ta." Ngô Ly tiếp tục nói.
"....."
Thật xin lỗi, tiền tài khiến Diệp Vô Nhiên thay đổi hoàn toàn, sính lễ thì sính lễ, có ai lại đi gây khó dễ với tiền bao giờ.
Ngay từ đầu Diệp Vô Nhiên cho rằng Cố Sính nhiều nhất cũng chỉ tặng những món quà nho nhỏ thôi, hắn căn bản không nghĩ tới Cố Sính lại có tiền như vậy.
Hắn nhìn tiêu xa, ngoại trang trong túi của mình, có chút run tay.
"Tiểu Hoàng Kỷ, có rắm mau thả, không có việc thì cút ngay! Ta đang bận đánh phó bản."
Từ Dã nhận được tán gẫu riêng của Diệp Vô Nhiên không nhịn được nói, đang đánh phó bản bị làm phiền khiến nàng có chút không kiên nhẫn.
Diệp Vô Nhiên vẫn ngẩn người nhìn túi mình như cũ.
"Từ Dã, nếu có người đột nhiên đưa cho ngươi ngoại trang gần mười vạn khối, ngươi sẽ làm thế nào?"
"Bán qua tay a....mười vạn khối a... đợi chút.... Cái gì?" Tay cầm thuẫn của Từ Dã run rẩy, lòng kính nể đối với Cố Sính trong nháy mắt tăng vọt. +
Diệp Vô Nhiên cũng rất hồi hộp, liệu hắn có bị ăn cướp hay không? Dù sao trong trò chơi này cũng có thể đánh nhau cướp ngoại trang.
Hắn nhìn đám người chơi xung quanh, nội tâm rất không tốt, tay tàn như hắn không thể bảo hộ những ngoại trang này, nhưng mà hắn không hề biết rằng kỳ thực không có mấy người dám cướp đồ của hắn.
"Từ Dã, ngươi tới đây bảo hộ cho ta, ta đem những thứ này cất vào trong kho, ta để trong túi rất không an toàn."
Giờ phút này Diệp Vô Nhiên giống như một tên nhà quê nhặt được vàng thỏi không biết nên làm sao mới tốt, vô cùng bất lực.
Với một sinh viên nghèo khó mà nói, mười vạn đúng là một khoản tiền rất lớn.
"OMG, đây coi như là sính lễ mà Cố đại thần đưa cho ngươi?"
Từ Dã thật hâm mộ, ông trời a, loại người một lời không nói liền đưa tiêu xa, ngoại trang như thế này, nàng cũng muốn có một người a.
May mắn cho Diệp Vô Nhiên là Kiếm Tam không có hệ thống đón dâu, nếu không thì cam đoan Cố Sính sẽ đem kiệu lớn tám người khiêng đến rước Diệp Vô Nhiên về Thiên Sách phủ.
Được Từ Dã bảo hộ, Diệp Vô Nhiên đem tiêu xa, ngoại trang đặt hết vào trong kho lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cùng với Từ Dã nằm trên đồng cỏ trong khu rừng bên cạnh thành đô, nội tâm không hiểu sao lại cảm thấy chua xót.
Hắn luôn có cảm giác hắn vì mười vạn khối mà đem bán mình đi, cũng may việc này chỉ có hắn và Từ Dã biết rõ, sau này nếu hắn cùng Cố Sính tử tình duyên hắn còn có thể quỵt nợ.
Hiển nhiên là Diệp Vô Nhiên đã quá tin tưởng Từ Dã, nằm trên đồng cỏ thiếp đi không hề hay biết kênh thế giới đang bùng nổ.
"A....A....A......Cố đại thần qúa hoành tráng!"
"Cầu thương xót! Cho xin một Cố Sính a!"
"Thiên a, ban cho con một Cố Sính có được không?"
Từ trước đến nay Cố Sính đều đem kênh thế giới ẩn đi, y online việc đầu tiên làm chính là tổ đội với Diệp Vô Nhiên.
May mắn đội trưởng là Từ Dã, sau khi thêm người vào đội ngũ, Từ Dã quay đầu nhìn Diệp Vô Nhiên vậy mà đã nằm trên đồng cỏ ngủ rồi, nàng ngồi dậy không khỏi cười cười nhìn Diệp Vô Nhiên.
Diệp Vô Nhiên, mệnh thật tốt nha!
Không lâu sau Cố Sính đã đi đến bên cạnh, Từ Dã đứng dậy nhìn Cố Sính sau đó thức thời lui khỏi tổ đội.
"Tiểu Hoàng Kỷ giao cho ngươi."
Cố Sính gật đầu, hạ người ngồi xuống bên cạnh Diệp Vô Nhiên đang ngủ say.
Thành công lui khỏi tổ đội, Từ Dã tiếp tục đi đánh phó bản, đi được một đoạn lại quay đầu nhìn về phía Cố Sính cùng với Diệp Vô Nhiên.
Tiểu Hoàng Kỷ, tranh thủ thời gian đáp ứng đi.
Hiển nhiên là bọn Từ Dã không biết Diệp Vô Nhiên đã đáp ứng Cố Sính, vẫn còn lo lắng suông.
Cảm giác ngủ trong trò chơi thật là kỳ quái, bởi vì bãi có quá mềm mại mà Diệp Vô Nhiên ngủ mất tiêu, trong giấc mơ hắn thấy bản thân mình ôm mười vạn khối không biết tiêu xài thế nào, quả thực rất vui vẻ.
Cố Sính nhìn thấy rõ ràng Diệp Vô Nhiên nằm mơ cũng mỉm cười, khuôn mặt tuấn lãng có chút bất đắc dĩ, Tiểu Hoàng Kỷ này thật sự làm cho y mê muội.
Lúc ngủ mà cũng đáng yêu như thế.
Cố Sính nhẹ nhàng ôm Diệp Vô Nhiên vào trong ngực, lại để cho Diệp Vô Nhiên gối đầu lên chân y, điều chỉnh cho Diệp Vô Nhiên một tư thế ngủ thoải mái nhất sau đó không nhúc nhích làm gối đầu cho Diệp Vô Nhiên.
Cố Sính sợ có người đi qua gây ồn ào đến Diệp Vô Nhiên đang ngủ, y liền mở kênh thế giới ra nói.
"Người nào đi ngang qua khu rừng nhỏ tại Thành Đô cấm phát ra âm thanh, kẻ nào vi phạm liền cừu sát kẻ đó!"
"TMD!!! Nam thần!" +
"A.....A......A......A......A.....A"
"Kênh thế giới từ lúc nào có nhiều người mê trai như vậy?"
Đóng lại kênh thế giới ồn ào, Cố Sính hạ mắt nhìn bảo bối của y đang lâm vào mộng đẹp, thỉnh thoảng chơi xấu dùng ngón tay trỏ chọc chọc lên bờ môi thỉnh thoảng lại cong lên của Diệp Vô Nhiên.
"Sao có thể thích ngươi như vậy nhỉ."
Vấn đề này vốn dĩ đã không có câu trả lời thuyết phục, Cố Sính ngược lại rất ưa thích, ngón tay thon dài của y thỉnh thoảng lại lướt qua cánh môi của Diệp Vô Nhiên, muốn hôn lên nhưng lại sợ làm bảo bối này tỉnh dậy.
Vì không muốn bảo bối này bị đánh thức nên Cố Sính một mực giữ nguyên một tư thế khiến cho đôi chân tê rần.