Chương 3

Khương Bái ăn hết canh, sau đó lại tùy tiện ăn thêm vài miếng rồi đứng dậy. Trước khi rời đi còn không quên cảm ơn Dương Thư vì đã mời anh ăn.
Dương Thư không ngờ rằng anh chàng “Tiền Nhị Minh” này cũng quen biết Khương Bái.
Anh trai của Khương Ngâm có nhiều bạn quá đi!!! ><


Đột nhiên cô cảm thấy hối hận vì đã nói dối, nếu sự việc này về sau mà truyền đến tai Khương Bái nhất định sẽ rất khó xử.
Sau một hồi phân vân, cô quyết định thú nhận tội lỗi của mình với Khương Ngâm trước.
Dương Thư: [Khương Khương, tớ đã làm ra một việc sai trái rồi! (TT.TT)/ ]


Khương Ngâm: [?]
Dương Thư chậm rãi kể lại những gì vừa xảy ra cho cô ấy.
Khoảng hai giây sau, cô lại nhắn thêm một tin: [Tớ thật sự không cố ý giả làm bạn gái của anh cậu đâu. Chỉ là tớ thật sự không ở trong cái căn phòng dành cho tình nhân đó nổi.]
[Xin lỗi vì đã lợi dụng anh cậu o(TT.TT)o ]


Khương Ngâm: [Chỉ vậy thôi hả? Tớ còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm.]
[Không sao, không sao đâu]
[Chị dâu nhỏ Thư Thư của chúng ta vừa ưu tú lại xinh đẹp, nhận làm bạn gái của anh tớ chỉ có anh ấy lời thôi!]
Dương Thư: “……”


Khương Ngâm và Khương Bái dù sao cũng là anh em, cô ấy nói thế nào cũng được. Nhưng Dương Thư và Khương Bái không có quen biết nhau, vậy nên cô cho rằng việc cô nói dối hôm nay là xâm phạm đến danh dự của anh.
Cô nhắn thêm một tin: [Giúp tớ giải thích và xin lỗi anh ấy nhé! *làm ơn*]


Khương Ngâm: [Được rồi, để lát tớ gọi cho anh ấy.]
Dương Thư: [Cảm ơn *chụt chụt*]
Dương Thư cất điện thoại vào túi, khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó hồi phục tâm tình tốt đẹp, tiếp tục thưởng thức đặc sản địa phương.
——
Lúc này Khương Bái đang bước vào trong căn phòng 203.


available on google playdownload on app store


Đèn vừa bật lên, cảnh tượng mờ ảo bên trong khiến anh nổi hết da gà.


Ở giữa là một chiếc giường lớn hình tròn, bên trên còn có hoa hồng đỏ tạo thành hình trái tim. Phía cuối giường là ghế dựa tình thú kì quái và một trái bóng hơi, cách đó không xa còn có một chiếc sô pha tình yêu hình chữ S nữa.


Ngoài mấy thứ đó còn có rất nhiều thứ đồ chơi “người lớn” với nhiều công dụng khác nhau.
Mí mắt Khương Bái giật giật, cảm giác bản thân mình đang bị một cơn gió ở đâu vồ lấy, cả người không khỏe.
Chẳng trách Dương Thư nhất định không chịu ở trong phòng này.


Anh cảm thấy chính anh cũng không ở nổi!!!
Khương Bái lôi di động ra gọi cho ông chủ: “Cậu thiết kế cái phòng thành thế này, ai mà ngủ cho nổi?”


Giọng nói hờ hững của ông chủ vọng ra từ điện thoại: “Phòng tôi thiết kế như vậy còn đòi hỏi gì nữa? Vừa lãng mạn vừa mơ mộng. Dễ dàng giúp gia tăng tình cảm nam nữ. Nếu có cặp đôi nào đó đến đây ở một đêm, họ chắc chắn sẽ thích thú mà quay lại vào hôm sau. Là một thiết kế rất đỉnh đó!”


“Vả lại thiết kế phòng kiểu đó cũng không có phạm pháp. Nhiều nhà nghỉ và khách sạn khác cùng làm như vậy, doanh thu rất cao.”
“Tình nhân ở đây dĩ nhiên là ổn. Nhưng vấn đề là cậu để tôi một mình ngủ ở căn phòng này mà được à?


Khương Bái trong lúc nói chuyện vô tình đã vô tình giẫm phải miếng vải mỏng. Nhìn thấy chiếc váy hai dây mỏng dính màu hồng khiến anh giật mình lùi lại. Kết quả là chân anh va vào thành giường, vô tình chạm trúng một công tắc nào đó. Chiếc giường bỗng rung lên mà không hề báo trước.


Khương Bái trợn mắt, không thể tin nổi nhìn chiếc giường đang rung lắc, vẻ mặt giống như vừa gặp quỷ lúc xanh lúc đỏ.
Anh ngắt điện thoại, nhanh chóng bước ra khỏi phòng 203, đi thẳng xuống lầu.
Ông chủ đang ngồi ăn gì đó ở quầy lễ tân.


Khương Bái trực tiếp bước tới chỗ anh ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Tối nay tôi ngủ phòng cậu.”
“Đừng.” Ông chủ bất đắc dĩ nhăn mặt. “Hai người đàn ông thô kệch thì chen nhau trên giường kiểu gì được?”


“Đại thiếu gia tôi mà ở trong căn phòng hỗn độn đó thì còn ra bộ dáng gì nữa?”


Ông chủ đứng lên khỏi quầy, nghiêng người đến trước mặt Khương Bái, nhìn anh một cái rồi cười khúc khích. “Luật sư Khương, tai cậu làm gì mà đỏ thế? Dạo quanh phòng cho tình nhân có một chút thôi mà thành ra thế này hả? Đúng là đồ chưa từng nói chuyện yêu đương!”


Khương Bái nhìn anh ta với ánh mắt cảnh cáo.


Ông chủ bật cười vỗ vai trấn an anh: “Cậu đừng giận, tôi vừa định báo cho cậu tin tốt đây. Tôi vừa hỏi thăm được một đôi tình nhân có ý muốn chuyển đến phòng 203. Giờ họ đang ra ngoài rồi, lát nữa mới quay lại. Cậu lát nữa không cần đổi phòng với bạn gái nữa.”


Nhắc đến hai chữ “bạn gái”, ông chủ liền nhấn mạnh hơn so với bình thường.
“Cặp đôi đó vốn là ở phòng 402. Đổi phòng xong cậu và bạn gái liền ở sát cạnh nhau rồi. Nhớ nắm lấy cơ hội này!”
Trên tầng 4 chỉ có hai căn phòng, 401 là căn thuộc về Khương Bái.


Khương Bái im lặng, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi không có bạn gái.”
“Ồ, vậy thì…”
Ông chủ chỉnh lại lời nói. “Là người tự xưng là bạn gái cậu được chưa.”
“……”
Việc đổi phòng không còn vấn đề gì nữa, Khương Bái cũng lười tốn nước bọt với anh ta.


Anh xách túi đi lên lầu, chuẩn bị về phòng xem văn kiện mà Tiền Nhất Minh đưa.
Lần này anh đến Thành cổ Hạc Cầu thực ra là đi công tác.


Gần đây có một vụ án tranh chấp thương mại, tình tiết có liên quan đến một dự án phát triển du lịch ở chỗ này, vậy nên anh mới đến đây để tìm hiểu kỹ càng. 


Thông tin của vụ án đã được thu thập xong, đồng nghiệp Tiền Nhất Minh vì có chút việc nhà nên anh đành ở tạm đây chờ cậu ta.
Quê của Tiền Nhất Minh cũng là ở thành cổ Hạc Cầu này.
Khương Bái đóng cửa lại, đi đến bàn máy tính và mở danh mục đầu tư.


Điện thoại trong túi bỗng vang lên, anh vừa đọc tài liệu vừa nhấc máy nghe.
Trong điện thoại phát ra một giọng ngọt ngào: “Anh hai à, dạo này anh ở đâu vậy? Lần nào về nhà cũng không gặp được anh. Anh đang đi công tác hả?”


Khương Bái không tin là Khương Ngâm thật sự quan tâm đến việc hằng ngày anh ở đâu, dứt khoát đáp: “Có chuyện gì mau nói, anh đang bận.”


Khương Ngâm nằm trên giường ôm máy tính, chép miệng một cái, sau đó bắt đầu nói chuyện chính.: “Là thế này.. Bạn thân của em tên là Dương Thư. Hôm nay cậu ấy có giả vờ làm bạn gái của anh nên muốn nhờ em thay mặt xin lỗi anh giúp cậu ấy…”


Sau đó cô ấy đem những gì Dương Thư đã kể, hoàn hảo truyền đạt lại cho anh trai.
Thấy đầu dây bên kia không có động tĩnh gì, Khương Ngâm thử tiếp tục mở lời: “Cũng không phải chuyện gì lớn, cậu ấy cũng chủ động muốn xin lỗi anh. Anh chắc sẽ không vì chuyện này mà tức giận phải không?”


“Anh hai?”
“Anh hai, anh có đang nghe em nói không vậy?!”
Khương Bái để điện thoại ở chế độ loa ngoài đặt trên bàn, tay lật một tập tài liệu. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị, đường nét lạnh lùng và cứng rắn.
Im lặng một chốc, anh nói: “Để cô ấy tự nói với anh”


Khương Bái nói xong liền nhấn nút đỏ tắt máy, không cho Khương Ngâm cơ hội từ chối.
Sau đó tiếp tục đọc tài liệu
——
Sau bữa tối, khi Dương Thư trở lại khách sạn thì được ông chủ gọi vào phòng khách, thông báo cho cô việc có một cặp tình nhân sẽ đổi phòng với cô.


Tình cờ lúc này cặp tình nhân kia đã mua sắm xong và trở lại khách sạn. Hơn nữa còn là Miên Miên và bạn trai cô ấy.


Phòng trang trí theo chủ đề vốn đắt hơn so với phòng bình thường, bây giờ lại được ở đó mà không mất thêm tiền, Miên Miên cảm thấy rất lời nên thoải mái đổi phòng cho Dương Thư.


Ông chủ nhanh chóng giúp bọn họ điều chỉnh thông tin và thẻ phòng, Dương Thư cùng Miên Miên vui vẻ xách hành lý vào căn phòng mới.
Lúc đi ngang căn phòng 401, Dương Thư khẽ dừng lại nhìn một lúc.
Khi ông chủ yêu cầu “Tiền Nhị Minh” đổi phòng cho cô, ông ấy có nói anh ta ở phòng 401.


Chắc là căn phòng trước mặt này.
Nhưng cuối cùng thì họ vẫn không có đổi phòng với nhau, cô còn chưa kịp mời anh làm mẫu chụp ảnh.
Dương Thư cảm thấy tối nay mình mời anh ăn tối thật là lỗ vốn quá đi!


Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng là một người rất rộng lượng đó, chỉ là một bữa tối thôi mà.
Về sau mà may mắn chụp được vài tấm ảnh của anh thì xem như bù đắp lại số tiền kia.
Cô đi đến căn phòng 402, quả nhiên là giống hệt như ảnh chụp. Sạch sẽ lại thoải mái, rất dễ chịu.


Tâm trạng của Dương Thư rất tốt, vừa ngân nga hát vừa mở vali lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, định đi tắm và thay bộ đồ trên người ra.


Nước bẩn bắn lên váy lúc chiều vẫn chưa giặt rửa được khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Vậy nên sau khi ổn định chỗ ở rồi cô nhất định phải chỉnh trang lại cho bản thân mới được.
Tắm nước nóng xong, Dương Thư cẩn thận thoa sữa dưỡng thể lên người, nhân tiện còn đắp thêm một miếng mặt nạ.


Cô cầm điện thoại lên định kiểm tr.a xem ngày mai nên đến chỗ nào chơi, nhưng lại thấy một tin nhắn WeChat mà Khương Ngâm gửi.
Tin nhắn gửi từ hai mươi phút trước, lúc cô còn đang trong phòng tắm.


Khương Ngâm: [Bảo bối à, tớ đã nói với anh tớ rồi. Nhưng anh ấy bảo nếu cậu muốn xin lỗi thì phải tự mình nói.]
Dương Thư hoảng hốt đến nỗi mặt nạ trên mặt suýt thì rớt!


Cô trực tiếp gọi cho Khương Ngâm, đáng thương hỏi lại: “Chuyện cậu nói là thật à? Tớ còn chưa gặp anh cậu nữa, làm sao xin lỗi bây giờ?”


“Dù sao thì anh tớ đã nói như vậy đấy.” Khương Ngâm suy nghĩ một chút, sau đó đề nghị. “Hay là chờ anh ấy trở về Trường Hoàn tớ giới thiệu hai người với nhau, sau đó cậu trực tiếp nói chuyện với anh ấy nhé?”
Giả làm bạn gái người ta mà nói chuyện trực tiếp khẳng định là rất lúng túng!


Dương Thư còn đang mải mê suy nghĩ xem nên thế nào mới tốt thì Khương Ngâm ở trong điện thoại lại đưa ra thêm một sự lựa chọn khác cho cô: “Còn không thì tớ cho cậu Wechat của anh ấy, hai người nhắn tin cho nhau trước?”
Gợi ý này quả thật không tồi, tốt hơn là gặp mặt trực tiếp.


Dương Thư vội vàng đáp: “Được, tớ sẽ kết bạn rồi trực tiếp xin lỗi anh ấy.”
Hai phút sau, Khương Ngâm nhanh chóng gửi số Wechat của Khương Bái cho cô.
Dương Thư nhìn chằm chằm tài khoản của Khương Bái, cô hít sâu một hơi rồi gửi lời mời kết bạn.


Trong hộp thoại tin nhắn để giới thiệu khi kết bạn, cô viết: Em là Dương Thư~
Thấy đối phương vẫn chưa có đồng ý, Dương Thư tranh thủ gỡ mặt ra ra vỗ vỗ vài cái lên mặt để dưỡng chất thấm vào.
Khương Bái vừa đi rửa mặt, sau khi quay lại thì chấp nhận lời mời kết bạn của cô.


Dương Thư mở giao diện nhắn tin, rối rắm không biết nên nhắn cái gì.
Chắc là phải chào trước rồi mới xin lỗi nhỉ?
Dương Thư cố tỏ ra dễ thương để thu hẹp mối quan hệ, nhằm chuẩn bị trước cho lời xin lỗi lúc sau. [Anh Bái, chào buổi tối~]


[Em là Dương Thư, Khương Ngâm thường kể về anh cho em, em đã muốn làm quen với anh từ lâu~]
Khương Bái: [Thật không?]
Thấy anh trả lời lại tin nhắn, cô cảm thấy đây là một tín hiệu tốt nha!


Dương Thư ngồi thẳng người, tiếp tục nịnh nọt: [Dĩ nhiên rồi ạ, Khương Ngâm nói anh vừa đẹp trai lại còn ưu tú, nên em rất hâm mộ anh! 】
Khương Bái: [Thế nên em mới cố tình?]
Dương Thư nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, chậm rãi gõ một dấu: [? ]


Khương Bái: [Em muốn làm quen với tôi, nên cố tình giả làm bạn gái tôi để thu hút sự chú ý à?]






Truyện liên quan