Chương 8

“Không phải là cậu thật sự có ý nghĩ vậy đó chứ?” Triệu Tĩnh nhìn vẻ mặt của Dương Thư, càng nhìn càng cảm thấy đúng.


Dương Thư bị hỏi đến mắc nghẹn, lập tức phủ nhận: “Làm sao có thể, tớ mà là kiểu người như vậy à? Tớ thậm chí còn bị lỗ vì muốn anh ta làm mẫu ảnh cho tớ cơ.”


Người phục vụ lúc này vừa đem đồ ăn lên, cô mau chóng chỉ vào một món chiên vàng  đẹp mắt trên bàn. “Món này nhìn ngon quá đi, lại còn thơm nữa.”


Thấy cô vội vã đổi chủ đề, Triệu Tĩnh cũng không hỏi nữa, chỉ vào món vừa rồi trên bàn giới thiệu cho cô: “Đây là món nổi tiếng nhất nhà hàng này. Phần trên được chiên vừa mềm vừa thơm, bên dưới lại chín vàng giòn rụm. Cắn một miếng là cảm nhận được vị tan trong khoang miệng, cực kỳ ngon!”


Dương Thư vừa nghe Triệu Tĩnh giới thiệu vừa gắp lên ăn thử, đuôi mắt khẽ cong lên, mạnh mẽ gật đầu: “Ăn ngon thật đó!”
Triệu Tĩnh thấy cô khẳng định những lời mình vừa nói thì cảm thấy rất vui vẻ, sau đó cô ấy hào hứng giới thiệu những món khác trên bàn cho cô.
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện.


Dương Thư hỏi Triệu Tĩnh dạo này cô ấy sống thế nào, Triệu Tĩnh đáp: “Thật sự rất là bận. Chỗ này là một địa điểm du lịch nên rất nhiều người đến đây để chụp ảnh cưới. Nhưng mà nó lại giống như một dây chuyền sản xuất ấy, không thể giống với kiểu chụp ảnh của các cậu được. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại khiến tớ cũng không có hứng thú với chụp ảnh nữa.”


available on google playdownload on app store


Dương Thư dùng tăm xiên một miếng ô mai bỏ vào miệng: “Tìm được cảm hứng để chụp ảnh và đơn thuần chỉ chụp thôi thì thật sự rất khác nhau.”
Triệu Tĩnh lắc đầu: “Mấy cái chụp ảnh cần yêu cầu kỹ năng cao tớ không làm nổi.”


Cô ấy nói xong, không khỏi nhìn sang Dương Thư thở dài. “Cái thời mà cậu còn khổ sở học tập, ngày nào cũng cầm máy ảnh đi sớm về khuya. Tớ còn cảm thấy cậu quá liều mạng rồi. Bây giờ mới hiểu được, liều mạng như vậy thật sự rất đáng giá!”


Dương Thư hồi còn đại học không nổi bật, dường như không biết cách chưng diện cho bản thân. Cô bao bọc bản thân mình rất kỹ càng, ngày ngày chăm chỉ học tập.
Thành tích của cô khi đó rất xuất sắc, được các giáo viên yêu thích.


Sau khi tốt nghiệp, cô thành lập một studio với vài người khác, trở thành đối tác của nhiều thương hiệu. Mấy năm gần đây danh tiếng của cô tăng lên rất mạng, trở nên cực kỳ nổi tiếng trong giới thời trang, phần lớn đều chụp cho minh tinh nổi tiếng hoặc siêu mẫu lớn. Triệu Tĩnh cảm thấy đây mới là trạng thái lý tưởng nhất đổi với một thợ chụp ảnh.


Dương Thư mỉm cười: “Thời đại học tớ liều mạng như vậy chủ yếu vẫn là do cuộc sống đẩy đưa thôi.”
Dương Thư đi được đến hiện tại cũng không hề thuận buồm xuôi gió chút nào. 


Khi còn bé, Dương Huyền Diệu dựa vào mồm mép khéo léo bám váy một phú bà giàu có, đem cô chuyển vào biệt thự của bà ta sống. Ở đó lúc nào cô cũng bị người ta soi mói, ngay đến cả bảo mẫu trong nhà cũng xem thường.


Thi đại học xong cô chọn học ở một thành phố xa nhà, lúc đó mới hoàn toàn thoát được cái cảm giác ngột ngạt khi phải ăn nhờ ở đậu.
Ở đại học, cô làm thêm rất nhiều việc để kiếm tiền, cũng thường nhận một số yêu cầu chụp ảnh.


Thời đó cô vẫn còn non trẻ, từng bị khách hàng chửi mắng vì kỹ thuật kém, đến mức cô dần trở nên hoài nghi về khả năng của chính mình. Những lúc như vậy cô sẽ tìm một góc nào đó không có người len lén khóc.


Đến khi xả hết được nỗi buồn của mình cô mới lau nước mắt và trở về ký túc xá. Những kinh nghiệm chụp ảnh cũng nhờ vậy mà từng tí từng tí được góp nhặt lại mà thành.


Dương Thư an ủi Triệu Tĩnh: “Tớ đã thấy mấy tác phẩm của cậu, vẫn rất đẹp. Nếu cậu cảm thấy công việc hiện tại quá chán thì thử đến một nơi nào đó thoải mái để tìm linh cảm xem. Gặp khó khăn gì thì cứ gọi cho tớ.”


“Được rồi.” Triệu Tĩnh cười đáp. “Tớ cũng thường xem mấy buổi phát trực tiếp của cậu, học hỏi được không ít kinh nghiệm.”


“À.” Triệu Tĩnh hỏi cô về một chủ đề khác. “Ba mẹ cậu có hối cậu đi xem mắt không? Từ hồi tốt nghiệp đến giờ ba mẹ tớ cứ lải nhải không ngừng. Gần đây họ còn giới thiệu cho tớ vài người, thật sự rất phiền phức.”


Dương Thư uống hết nếp cẩm trong bát, nhướng mày: “Có thấy ai hợp không?”
Triệu Tĩnh ngượng ngùng trả lời: “Hôm qua gặp một người cũng khá được, để gặp gỡ thêm vài ngày nữa xem sao. Còn cậu, không bị hối xem mắt à?”


Động tác cầm thìa của Dương Thư khẽ dừng lại, sau đó tự nhiên uống một ngụm canh: “Ba tớ không có xen vào chuyện riêng của tớ.”
Trước giờ cô không hay đề cập đến chuyện gia đình, thỉnh thoảng ai đó hỏi cũng chỉ trả lời qua loa.
Triệu Tĩnh lại hỏi: “Vậy cậu thì sao? Không muốn yêu đương à?”


“Công việc rất bận nên tớ vẫn chưa tính đến chuyện đó. Vả lại yêu đương cũng rất phiền phức.” Dương Thư nói xong lại nghĩ đến mấy việc kỳ lạ xảy ra gần đây, cô hỏi Triệu Tĩnh “Tĩnh Tĩnh, mỗi khi gặp mấy người đẹp trai thì cậu có cảm giác đã từng quen biết họ khônh không?”


Triệu Tĩnh cảm thấy khó hiểu: “Không có.”
Dương Thư nói: “Trước đây tớ cũng không bị. Nhưng không hiểu sao mấy ngày gần đây lại bị như vậy. Liên tục gặp được hai người khiến tớ có cảm giác quen thuộc.”


“Cậu muốn nói đến hai người đã cho cậu đi nhờ xe sao?” Triệu Tĩnh thử suy đoán “Hay là do hai người đó đều giống hình mẫu lý tưởng của cậu?”


Dương Thư lắc đầu: “Tớ không phải muốn nói về ngoại hình, hơn nữa phong cách của hai người đều khác nhau. Tớ đâu thể có tận hai hình mẫu lý tưởng phải không?”


“Vậy thì tớ cũng không biết nữa.” Triệu Tĩnh nhún vai, “Chẳng phải thỉnh thoảng người ta cũng sẽ hay bị như vậy sao. Khoa học cũng từng đề cập đến một hiện tượng khiến người ta cảm thấy có vẻ quen biết với ai đó trong quá khứ. Hoặc có thể hai người đã gặp nhau ở một không gian khác.”


(*) Triệu Tĩnh đang muốn nói đến hiện tượng Deja Vu – là một hiện tượng ảo giác, xảy ra khi một người gặp ai đó xa lạ nhưng lại có cảm giác rất thân thuộc, giống như đã từng gặp nhau hoặc quen biết.
Dương Thư bị cô chọc cười: “Càng nói càng mơ hồ, bây giờ lại còn một không gian khác nữa hả?”


Cánh cửa của gian phòng riêng trên lầu mở ra, Khương Bái cùng Giang Triệt sau khi đã bàn bạc xong công việc thì bắt đầu đi xuống.
Ánh mắt Khương Bái ngẫu nhiên nhìn xuống, trông thấy Dương Thư đang ngồi ở gần cửa sổ.


Nắng sớm vàng óng ánh từ bên ngoài hắt vào làm nổi bật góc mặt tinh xảo của cô. Cô đang cùng bạn trò chuyện, khóe môi cong cong ẩn giấu nụ cười như có như không, đôi mắt long lanh ngọt ngào.
Phía này Giang Triệt sau khi kết thúc công việc thì hỏi anh bao giờ sẽ trở về Trường Hoàn.


Anh ấy phải gọi thêm hai tiếng nữa thì Khương Bái mới kịp hoàn hồn đáp: “Chờ lão Tiền xử lý xong chuyện gia đình đã.”
Giang Triệt biết rõ Khương Bái không phải kiểu người sẽ chờ đợi ai. Anh nhìn về hướng của Dương Thư, ánh mắt lóe lên một nụ cười ẩn ý.


Giang Triệt và Khương Bái quen nhau qua công việc. Dù nói chuyện khá hợp nhau nhưng cũng không hẳn là thân quen lắm. Thế nên anh cũng tiện không hỏi thêm, chỉ gật gật đầu. “Vậy giờ anh định làm gì?”


Cả hai cùng nhau rời khỏi nhà hàng, Khương Bái tùy ý đút tay vào túi quần: “Cũng không có gì làm, về khách sạn ngủ bù vậy.”
Một chiếc Maybach sang trọng dừng ở cửa, lái xe từ trên bước xuống cung kính mở cửa sau.


Giang Triệt xoay người đem chìa khóa của xe việt dã trước đó cho anh: “Anh đi công tác dù sao cũng không đem xe đến, dùng tạm chiếc này đi.”
Khương Bái cũng không khách khí mà nhận lấy: “Đến lúc đó làm sao trả lại cho anh đây?”


“Khi nào anh ra sân bay tôi sẽ cho tài xế đến lấy.” Giang Trừng ấm áp cười một cái, vươn bàn tay về phía anh. “Lần này vất vả cho anh rồi, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội hợp tác thêm.”


Nói xong anh ta dường như kịp nghĩ đến điều gì đó, vội sửa lại “Quên đi, vẫn là không nên có thêm cơ hội hợp tác với luật sư đâu…”
Khương Bái đứng ở bậc thềm, bắt tay anh, nhếch môi cười, “Mấy chuyện như này không đoán trước được đâu.”


Giang Triệt cười cười lắc tay anh hai cái, sau đó cúi người vào trong xe.
Chiếc Maybach rất nhanh rời đi.
Giang Triệt vắt chéo chân ngồi trên ghế sau, vừa mở điện thoại thì thấy cuộc gọi nhỡ từ thư ký liền nhanh chóng gọi lại.
Thư ký rất nhanh đã nghe máy: “Giang tổng, đã có kết quả xét nghiệm DNA rồi…”


Thấy giọng nói có phần do dự ở đầu dây bên kia, tia hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng Giang Triệt đã tan tành, anh ra sức siết chặt điện thoại trong tay.
Thư ký vội vàng nói: “Tôi sẽ tiếp tục đi tìm kiếm, xin anh cứ yên tâm. Tôi nahats định sẽ giúp anh tìm ra.”
“Ừ.” Giang Triệt tùy tiện đáp rồi cúp máy.


Ánh mắt của anh vô tình lướt qua bên ngoài cửa kính ô tô, trông thấy một cô bé cột tóc đuôi ngựa đang được bố dắt tay đi, trên tay cô bé còn cầm một que kẹo hồ lô.
Khi còn bé, Ngôn Duyệt thích nhất là kẹo hồ lô.
Hai người bị tách ra khi cô chỉ mới có năm tuổi.


Nháy mắt đã mười chín năm đã trôi qua…
Anh vẫn còn nhớ ngày mẹ đưa anh trở về nhà họ Giang, trên đường còn lo lắng nhắc về Ngôn Duyệt: “Nếu mẹ không còn nữa, không biết chú Quách của con có thể chăm sóc tốt cho Duyệt Duyệt hay không.”


Khuôn mặt của Ngôn Cẩm không che giấu được vẻ yếu ớt và đôi môi trắng bệch.


Bà ngừng một lúc, xoa đầu con trai, nhẹ giọng nói: “Ông bà từ sớm đã muốn con trở về nhà họ Giang. Con ở bên đó nhớ phải ngoan ngoãn nhé, đừng làm họ tức giận, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Con là anh trai, sau này lớn lên tài giỏi có thể giúp đỡ được cho em gái của con.”


Giang Triệu sau khi trở về nhà họ Giang đã cùng ông bà chuyển ra nước ngoài sinh sống. Đến mấy năm sau anh trở về, dựa vào ký ức lúc nhỏ để trở về nhà cũ thì không gặp được mẹ, cũng không biết tung tích của Quách Diệu và Ngôn Duyệt.


Anh tìm hiểu nhiều nơi mới biết được, mẹ đã mất vì bạo bệnh. Quách Diệu vì bài bạc mà nợ một khoản tiền lớn, bị người ta đe dọa sẽ bắt Ngôn Duyệt để gán nợ.
Về sau Quách Diệu đem theo Ngôn Duyệt rời đi, không thấy xuất hiện nữa.


Ngày bị tách ra khỏi Ngôn Duyệt, anh đã hứa sẽ đem kẹo hồ lô về cho cô.
Lời hứa này, anh đã nợ cô mười chín năm.
Nếu biết sẽ lâm vào tình cảnh như bây giờ, anh nhất định sẽ không trở về nhà họ Giang, ở bên cạnh bảo vệ cô.
——
——


Dương Thư và Triệu Tĩnh ăn uống no nê xong thì muốn tìm địa điểm vui chơi. Triệu Tĩnh ngoài ý muốn lại nhận được một cuộc điện thoại từ studio của cô ấy, nghe báo lại rằng có mấy người đến studio nhận ảnh thì lại xảy ra cãi vã, nhân viên không ngăn cản được, hiện tại rất náo loạn.


Triệu Tĩnh vừa là chủ vừa là thợ chụp ảnh chính, vì vậy cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc vội vàng quay về studio càng sớm càng tốt.
Trước lúc rời đi, cô nắm tay Dương Thư bất đắc dĩ: “Ban đầu bảo dẫn cậu đi chơi nhưng lại gặp chuyện thế này, thật sự xin lỗi cậu.”


Dương Thư thoải mái cười an ủi cô: “Dù sao công việc cũng rất quan trọng, thỉnh thoảng gặp mấy tình huống bất ngờ thế này không phải lỗi của cậu. Cậu cứ trở về đi, khi nào rảnh lại gặp nhau.”
Xe taxi đã đến, Triệu Tĩnh vẫy tay tạm biệt Dương Thư.


Nhất thời Dương Thư không biết mình nên đi đây bây giờ.
Dù sao cũng đã ra ngoài rồi, không nhất thiết phải quay về khách sạn, cô đành cầm điện thoại lướt xem gần chỗ này có địa điểm nào vui chơi hay không.


Trời vừa mới vào thu, ánh nắng nóng gắt ở trên đỉnh đầu rọi xuống khiến gương mặt cô trở nên nóng rực.
Dương Thư trong vô thức lùi về sau một chút, tình cờ nhìn thấy chiếc xe việt dã sang trọng quen thuộc.
Là chiếc xe đã cho cô đi nhờ đến đây.


Động cơ vẫn xe vẫn đang phát ra âm thanh, bên trong chắc là có người,
Dương Thư thấy biển số xe địa phương, định hỏi người tên Giang Triệt kia một chút,  có khi anh ta sẽ biết gần đây có những chỗ nào để vui chơi.
Đề xuất của người địa phương thường tốt hơn nhiều so với trên mạng.


Cô bước tới, đứng trước cửa xe khẽ dùng ngón tay gõ vào kính hai lần.
Cửa kính hạ xuống một khoảng nhỏ.
Dương Thư nhìn rõ được bên trong là ai, cô cúi người nhìn xuống lễ phép hỏi: “Anh Giang, tôi là Dương Thư đây, tôi muốn hỏi một chút…”


Cửa kính bên trong hạ xuống thêm một khoảng, Dương Thư cùng người đàn ông trong xe đối mắt nhìn nhau.
Nhìn từ góc độ này, người đàn ông đang hơi ngả về phía sau, sườn mặt góc cạnh đẹp mắt, ngón tay thon dài đang tùy ý gõ vào vô lăng, cả người trông rất phóng đãng.


Dương Thư nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông trước mặt, câu nói vẫn còn dang dở ban nãy liền nghẹn lại, một lúc sau mới ngạc nhiên hỏi: “Tiền Nhị Minh, sao lại là anh?”
Khương Bái khẽ nâng cằm, ánh mắt dò xét: “Không phải người muốn gặp nên cô thất vọng à?”
Dương Thư: “?”


Vẻ mặt của Khương Bái nhàn nhạt, anh khẽ cau mày: “Cô theo đuổi tôi không được liền muốn mau chóng đổi mục tiêu à?”
Mí mắt Dương Thư giật giật liên hồi “Tôi theo đuổi anh hồi nào?”


“Cô còn không thừa nhận à?” Khương Bái cẩn thận nhắc lại. “Đêm đầu tiên ở khách sạn đã mời tôi ăn cơm. Lúc sau lên sân thượng cô còn muốn thuê tôi với giá năm trăm một ngày. Ngày thứ hai ở bên hồ còn lén chụp ảnh của tôi nữa? Tôi cứu cô từ bên trong tủ quần áo ra còn bị cô nắm lấy cổ áo mãi không chịu buông.”


“Sáng nay muốn đi nhờ xe còn hí hửng cười bảo chúng ta quen biết. Vừa nhìn thấy bạn tôi đã vội vã bắt chuyện với người ta, còn xài chiêu cũ bảo người ta nhìn quen. Người ta đã không thèm để ý rồi mà bây giờ cô vẫn còn muốn tiếp cận lần nữa. Cô một lần theo đuổi hai người đàn ông, chân đạp hai thuyền như thế mà thấy được à?






Truyện liên quan