Chương 61: Ngoại truyện 09: Chúng ta kết hôn đi
Editor: Saki
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Ngày hôm sau Dương Thư tỉnh dậy, cô nheo mắt nhìn sang bên cạnh, Khương Bái không có ở đây.
Cô vừa ngáp vừa dụi mắt, nghĩ đến gì đó, hơi dừng lại, lẳng lặng nhìn hai tay mình.
Trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh, cô nhấp môi dưới, dùng chăn che mặt, lăn qua lăn lại hai lần.
Lề mà lề mề một hồi lâu, cô mới đứng lên rửa mặt.
Hôm nay là chủ nhật, chắc Khương Bái ở nhà nghỉ ngơi.
Dương Thư xuống lầu, quả nhiên thấy người nào đó đang đứng ở ban công nghe điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn qua, cất điện thoại đi: “Dậy rồi à?”
Dương Thư đi tới: “Anh đang bận việc hả?”
“Không phải, hôm nay Thân Tử Du rảnh, gọi anh đến quán bar uống rượu.”
“À.” Cảm xúc Dương Thư trầm xuống, tùy tiện gật đầu, “Vậy anh đi đi.”
Cô quay người chuẩn bị lên lầu, Khương Bái kéo cổ tay cô lôi cô lại, siết chặt eo của cô: “Anh không nói là nói đồng ý với cậu ta mà?”
Dương Thư áp mặt vào ngực anh, nhịp tim hỗn loạn nói: “Anh muốn đi thì cứ đi đi.”
Khương Bái cọ cằm lên trán cô: “Mới sáng sớm mà uống rượu cái gì, ở nhà giúp đỡ bạn gái của anh không phải tốt hơn sao?”
Rốt cuộc trên mặt Dương Thư cũng nở nụ cười, ngước mắt nhìn anh: “Vậy hôm nay chúng ta làm gì?”
Khương Bái bóp bóp mặt của cô: “Ăn sáng trước đã, chút nữa rồi hãy nói.”
Trong trí nhớ Dương Thư, sau khi hai người mở rộng lòng mình, đây là lần đầu tiên hai người có cả một ngày bên nhau.
Không có người ngoài, không có công việc, chỉ có hai người họ, rất thích hợp làm những việc mà những cặp đôi yêu nhau hay làm.
Thật ra Dương Thư cũng không biết, khi ở bên nhau, các cặp đôi thường làm gì.
Sau bữa sáng, cô suy nghĩ một lát, quyết định kéo Khương Bái ra phòng khách xem phim.
Nhiệt độ ở ngoài trời lại giảm xuống, không khí lạnh bao trùm khắp thành phố, thời điểm này ở nhà là thoải mái nhất.
Vừa hay, cho tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng xem phim cùng cô.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Làm một đ ĩa hoa quả đớn giản, lúc đầu Dương Thư muốn xem phim kinh dị, nhưng lại cảm thấy bầu không khí sai sai, cuối cùng chọn một bộ phim tinh cảm có rating không tệ lắm.
Sau khi bộ phim bắt đầu, Dương Thư ngồi xuống sát bên Khương Bái, tiện tay dùng cái nĩa xiên một miếng cam rồi cho vào miệng.
Nước cam chua chua ngọt ngọt tràn vào khoang miệng, rồi từ từ đi vào bụng, mặt cô giãn ra, ánh mắt nhìn về mà hình phía trước.
Nội dung chính của phim là hai người đã từng là yêu nhau, nhưng do một vài nguyên nhân mà chia tay, nhiều năm sau gặp lại vì công việc.
Khi đó, mỗi người đều trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, nam nữ chính lần lượt hóa giải những hiểu lầm năm đó, lại lần nữa ở bên nhau.
Cốt truyện rất cũ, nhưng chắc là xem cùng người đặc biệt nên Dương Thư xem rất say sưa.
Khi nam nữ chính cuối cùng cũng giải quyết được hiểu lầm lúc trước, hai người đã ôm hôn nhau trong một đêm tuyết rơi.
Dương Thư đút một miếng nho xanh vào miệng, sau khi ăn xong, thấy nụ hôn kia vẫn chưa kết thúc, cô đột nhiên hỏi một câu: “Anh nói xem, hai người họ nhập vai lắm đúng không?”
“Hả?” Khương Bái liếc mắt nhìn qua.
Dương Thư vẫn nhìn chằm chằm TV: “Họ đã hôn nhau hai phút rồi, nếu như hoàn toàn nhập tâm diễn cảnh này, thì khi đối mặt với người mình yêu đã từng đánh mất, nam chính nhất định sẽ không kiềm nổi lòng, có phải hôn lưỡi không?”
Khương Bái nhíu mày bởi sự chú ý kỳ lạ của cô.
Dương Thư lại lý trí phân tích: “Nhưng dù sao cũng là đóng phim, không phải người yêu thật, nếu hôn lưỡi thì diễn viên nữ thiệt thỏi lắm nhỉ, cho nên cũng không thể gò ép bản thân được.”
Nghĩ thông suốt điều này, cô tiếp tục nhìn những hình ảnh trên màn hình với trái tim thiếu nữ, “Anh xem người ta hôn đẹp nhỉ, nam chính dịu dàng thế kia cơ mà, vì sao lúc anh hôn lại giống như muốn ăn thịt người thế hả?”
Khương Bái vươn tay ôm cô đặt lên chân mình, anh nâng gương mặt tinh xảo của cô lên: “Phim chiếu cả nữa ngày thì em chả lên tiếng, đến cảnh hôn thì lại có rất nhiều cảm xúc. Xem ra đây mới là đoạn em thích nhỉ?”
Dương Thư vuốt cổ áo của anh: “Em chỉ đột nhiên nhớ lại, thuận miệng nhắc đến thôi mà.”
“Nhớ tới cái gì thế? Kinh nghiệm cá nhân của em hả?”
“…”
Khương Bái cúi đầu lại gần, hôn lên môi cô: “Cảm thấy anh hôn không tốt đúng không? Vậy chúng ta luyện tập nhé?”
Cô ăn không ít trái cây, trên đôi môi mềm mại mang theo vị ngọt.
Yết hầu Khương Bái trượt lên xuống, anh cậy hàm răng của cô ra, nhấm nháp nhiều hơn.
Một hồi lâu sau, anh buông cô ra, giọng nói còn mang ý trêu chọc: “Em muốn hôn lưỡi đúng không, là hôn như này hả?”
Dương Thư: “…”
—
Buổi sáng thứ hai, Khương Bái tự mình lái xe đưa Dương Thư đi làm.
Dương Thư nghĩ đến chuyến công tác của Giang Triệt, quay đầu nói với anh: “Buổi chiều anh không cần đón em tan làm đâu, em sẽ ở lại bên Quân Duyệt Phương Đình.”
Quân Duyệt Phương Đình là tên khu nhà cao cấp mà Giang Triệt mua cho cô.
Ngón tay thon dài của Khương Bái tùy ý gõ lên tay lái, nghe cô nói vậy, dường như anh không vui lắm: “Anh ấy cũng biết em ở nhà anh rồi, em cần gì về bên đấy làm màu chứ?”
“Làm màu gì cơ?” Dương Thư giận anh, “Anh trai em vất vả lắm mới đến đây mấy ngày, tất nhiên em muốn qua bên kia ở rồi.”
Khương Bái vẫn không thỏa hiệp: “Không phải Quân Duyệt Phương Đình cách chỗ em làm khá sao? Em nói với anh trai một tiếng đi, có khi anh ấy cũng không để em phải qua đó đâu.”
“Công việc của em rất linh hoạt, không cần ngày nào cũng đi làm đúng giờ. Mà đôi khi em không phải đến công ty, đi thẳng tới chỗ chụp ảnh luôn, từ chỗ anh đến đó cũng khá xa.”
“Với lại.” Dương Thư nhấp môi, cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói, “Em với anh vẫn chưa kết hôn, anh với anh trai đều ở đây, em cứ tiếp tục ở chỗ anh cũng không thích hợp.”
Ánh mắt Khương Bái nhìn về phía trước, không nới gì.
Thật lâu sau, anh bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Tết năm nay em đã có dự định gì chưa? Muốn về An Cầm với anh trai em sao?”
Vẻ mặt Dương Thư hơi giật mình, liếc mắt nhìn Khương Bái.
Anh đang tập trung lái xe, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng.
“Em vẫn chưa nghĩ đến.” Dương Thư dựa vào lưng ghế, im lặng giây lát, “Mặc dù ông bà Giang rất hiền lành, nhưng mà em không thích ăn Tết ở nhà người khác.”
Có lẽ từ nhỏ phải đi theo Dương Huyền Diệu ăn nhờ ở đậu, nên ở phương diện này Dương Thư khá mẫn cảm.
Giang Triệt là anh trai của cô, cô đã đợi nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc bây giờ cũng có thể đoàn tụ với nhau, trong lòng cô tất nhiên rất vui.
Nhưng cô biết rõ, nhà họ Giang là nhà của Giang Triệt, không phải nhà cô.
Nhà họ Giang chỉ có Giang Triệt là cháu trai duy nhất, nên lễ đón năm mới, Giang Triệt nhất định phải trở về nhà cũ của nhà họ Giang.
Dương Thư đã đoán được, rất có thể lúc đó Giang Triệt sẽ đưa cô về cùng.
Cô không muốn đi, nhưng lại không nghĩ ra lý do chính đáng nào để từ chối.
Nói cho cùng thì nếu để cô ăn tết một mình, chỉ sợ anh trai sẽ thấy tự trách.
“Thư Thư, chúng ta kết hôn đi.”
Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai, Dương Thư còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Cô ngước mắt lên, phát hiện không biết từ lúc nào chiếc xe đã dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, con người Khương Bái thâm thúy, sáng rực nhìn về phía cô, hiếm khi vẻ mặt anh lại nghiêm túc như thế.
Khương Bái chưa từng nghiêm túc đề cập vấn đề kết hôn với cô, anh nghĩ đến cô với Giang Triệt khó khăn lắm mới gặp lại nhau, có lẽ năm nay cô muốn ăn Tết với Giang Triệt.
Mặc dù Khương Bái không nỡ, nhưng vì tình bạn nhiều năm giữa anh và Giang Triệt nên trả lại em gái anh ấy, cũng tạm chấp nhận được.
Bây giờ thấy phản ứng này của Dương Thư, anh cảm thấy mình sai rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Có lẽ, anh nên lên kế hoạch cầu hôn sớm một chút.
“Đèn xanh rồi, đằng sau có người giục anh kìa.” Nhịp tim Dương Thư nhảy cẫng lên, trên mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, sau đó nói, “Tuần này hẳn là khá bận, trong tay em vẫn còn mấy bức ảnh phải chỉnh lại nữa.”
Cô không trả lời vấn đề kia, Khương Bái cũng cảm thấy câu hỏi của bản thân quá đường đột.
Không có hoa tươi, không có nhẫn cầu hôn đều, lại còn đang lái xe, cầu hôn trong trường hợp này thật sự không hợp lắm.
Anh cười, bỏ qua: “Nếu như chiều này anh tan sớm thì sẽ tới đón em, đích thân đưa em đi qua Quân Duyệt Phương Đình.”
Dương Thư gật đầu: “Được ạ.”
Cô quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến chuyện vừa rồi anh nghiêm túc nói với cô, khoé miệng cong lên.
Đến khi xe dừng lại ở cửa công ty, trước khi Dương Thư xuống xe, mới nói với anh một câu: “Gần đây khá bận, chờ đến lúc rảnh em sẽ suy nghĩ.”
Gò má cô nhuộm vẻ ngượng ngùng, nhanh chóng mở cửa ra chạy.
Khương Bái ngây người hai giây, ánh mắt nhìn theo bóng lưng cô đang chạy.
Cô gái đột nhiên quay người nhìn lại, nở một nụ cười tươi sáng, vẫy tay về phía anh, biến mất ở khúc của phía trước.
Hoá ra vừa rồi không phải cô muốn đổi chủ đề, mà là có ý này.
Cô không có chỉ trích cầu hôn quá khó coi, không hỏi vì sao anh không chuẩn bị nhẫn, như thể những thứ này đối với cô mà nói không hề quan trọng.
Cô càng như vậy, Khương Bái càng cảm thấy hôm nay mình vô cùng hấp tấp.
—
Trở lại văn phòng luật, trong đầu Khương Bái vẫn đang suy nghĩ về chuyện cầu hôn, ngồi trước máy tính trong văn phòng, anh mở ngăn kéo ra, lấy chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ sớm.
Suy nghĩ một lát, anh lên mạng tìm kiếm kinh nghiệm cầu hôn của người khác.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Khương Bái tắt trang web đi, nói “Vào đi.”
Tần Sướng đẩy cửa bước vào, sau lưng là một chàng trai cao gầy.
Chàng trai mặc âu phục đi giày da, trông khá non nớt.
Tần Sướng nói: “Luật sư Khương, đây là luật sư thực tập mới được tuyển dụng, hôm nay cậu ấy mới nhậm chức, luật sư Phó vừa đến toà án rồi, nói để anh sắp xếp ạ.”
Nói xong, cậu ta bảo chàng trai kia tự giới thiệu.
Ánh mắt chàng trai né tránh Khương Bái: “Luật sư Khương, em tên là Viên Vĩnh An, sinh viên năm cuối khoa luật của trường Đại học C, là đàn em của anh, thời gian học ở trường, em đã từng…”
“Sao tôi thấy cậu khá quen nhỉ?” Khương Bái dựa lưng lên ghế làm việc, ánh mắt quan sát Viên Vĩnh An.
Viên Vĩnh An nhớ lại hôm thứ bảy ở đại học C, cậu bắt chuyện với bạn gái luật sư Khương, bây giờ bị luật sư Khương nhìn chằm chằm, vô cùng chột dạ.
Cậu đưa tay sờ mũi, cười: “Khuôn mặt em khá đại trà, nhiều người gặp em đều cảm thấy khá quen.”
“Có lẽ vậy.” Khương Bái thuận miệng phụ họa.
Viên Vĩnh An vừa mới thả lỏng thì lại nghe Khương Bái nói: “Nếu hôm nay là ngày đầu tiên đến thực tập, vậy thì cậu tìm hiểu vị trí của tòa án cấp cao, tòa án cấp trung, tòa án cấp cơ sở, các viện kiểm sát, và vị trị các trại giảm trong khu vực Trường Hoàn trước, làm quen với các tuyến đường, sau đó làm một bản báo cáo tâm đắc cho tôi.”
Thấy Viên Vĩnh An trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, Khương Bái nhàn nhạt nhướng mi: “Thấy khó à?”
“Không, không ạ, em đi ngay!” Viên Vĩnh An vội vàng đáp lời, vừa định xoay người lại thì Khương Bái gọi cậu, “Chắc hẳn đầu óc sinh viên các cậu khá linh hoạt đúng không?”
Bước chân Viên Vĩnh An ngừng lại, vẻ mặt đầy hoang mang.
Khương Bái hỏi: “Cậu có ý tưởng cầu hôn nào hay không?”
Tần Sướng ở bên cạnh nghe vậy thì rất hào hứng: “Luật sư Khương, anh muốn cầu hôn rồi hả?”
Khương Bái hững hờ: “Hai người cùng nhau nghĩ cách đi, xem có ý kiến gì hay không?”
Viên Vĩnh An háo hức muốn thể hiện bản thân nên mở miệng trước: “Em nghĩ trước tiên phải xem bạn gái luật sư Khương thích gì đã.”
Khương Bái vuốt cằm, chậm rãi nhướng mi, hứng thú hỏi: “Không phải hai ngày trước cậu vừa xin phương thức liên lạc của bạn gái tôi sao, cậu cảm thấy cô ấy thích cái gì?”
Viên Vĩnh An run run.
Tần Sướng: “!”