Chương 93
Lục Mộ Trầm lôi Tống Nhiễm từ quán cà phê ra, anh đi rất nhanh, nhanh đến mức bước chân của Tống Nhiễm có chút theo không kịp, kéo anh kêu: “Anh chậm một chút, anh chậm một chút a!”
Lục Mộ Trầm: “……” “Lục Mộ Trầm anh chậm một chút! Em sắp bị ngã rồi!” Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm không nghe, giọng điệu đã có chút tức giận.
Lục Mộ Trầm nghe thấy Tống Nhiễm tức giận rốt cuộc lúc này mới ngừng lại.
Tống Nhiễm thở phì phò trừng mắt liếc anh một cái: “Anh lại ăn dấm cái gì đây?”
Khuôn mặt Lục Mộ Trầm trầm xuống nói: “Cậu ta kéo tay em!”
“Kéo tay thì làm sao? Em đóng phim cũng bắt tay như thế sao lại không thấy anh ghen?”
“Tần Phàm không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống nhau?”
“Cậu ta thích em, hơn nữa lúc đó thiếu chút nữa các em sẽ ở bên nhau.”
Tống Nhiễm sửng sốt: “Chúng em khi nào ở bên nhau?”
Lục Mộ Trầm nhìn cô, đôi mắt hơi hạ xuống, biểu cảm như tự bản thân cô mới biết.
Tức khắc Tống Nhiễm hiểu rõ, chịu thua nói: “Trời ạ, đó là lừa gạt anh đấy, ai biểu khi đó anh không phản ứng với em?”
Lục Mộ Trầm: “……”
Tống Nhiễm bất đắc dĩ vừa muốn cười, giữ chặt tay Lục Mộ Trầm, ngửa đầu nhìn anh nói: “Anh trai tốt của em, anh có thể đừng ăn dấm bậy bạ được hay không? Em cùng Tần Phàm, có khả năng sao?”
“Không thể nào, nhưng anh không vui khi hai người các em ở chung một chỗ.” tính tình Lục Mộ Trầm có chút trẻ con.
Tống Nhiễm cười liếc mắt nhìn anh một cái: “Vậy vừa mới nãy anh còn mời mọi người tới tham gia lễ đính hôn của chúng ta?”
“Đó là mời cậu ta đến xem lễ, để cậu ta sớm hết hy vọng đi.” Lục Mộ Trầm hừ một tiếng, giọng điệu kiêu ngạo.
Tống Nhiễm nhìn Lục Mộ Trầm, đột nhiên có cảm giác nhìn bọn trẻ mẫu giáo khoe với người khác là mình có hoa đỏ, người khác không có cảm giác thật sự có chút ngây thơ.
“Đúng đúng đúng anh thắng ——” Tống Nhiễm không nhịn được cười, kéo Lục Mộ Trầm đi về phía trước vừa đi vừa bất đắc dĩ thở dài: “Tại sao em lại có một người bạn trai ghen tuông như anh vậy”
“Hối hận?”
“……”
“Hối hận cũng vô dụng! Ngày mai sẽ phải đóng dấu rồi!”
“……” Trong lòng Tống Nhiễm yên lặng làm mặt quỷ: Thật là…… Quỷ ấu trĩ.……
10 giờ tối quán bar.
“Anh Phàm, anh đừng uống, anh uống quá nhiều rồi!” Cả đêm Tần Phàm đều uống rượu, Lưu Dịch sợ tới mức không đem bình rượu của cậu ta giấu đi: “Đi đi đi, đi ra ngoài ăn một chút gì đi, anh cái gì cũng chưa ăn, uống nhiều rượu như vậy, dạ dày làm sao mà chịu được.”
Nói rồi cùng bạn bè bên cạnh đưa mắt ra hiệu, hai người liền đỡ Tần Phàm đứng dậy.
Tần Phàm có chút say, nhưng lý trí còn tốt, cậu đẩy bọn họ ra, thân thể lung lay hai cái dưới chân vô lực mà đi ra ngoài.
Lưu Dịch cùng mấy cái người bạn sợ xảy ra chuyện đều chạy nhanh theo phía sau.
Ra tới bên ngoài, gió lạnh thổi, tức khắc Tần Phàm tỉnh rượu ba phần, đầu cũng không đâu như vậy nữa.
Lưu Dịch chạy ra đỡ lấy cậu ta, cậu đẩy tay ra thấp giọng nói: “Tao không sao.”
Lấy gói thuốc lá từ trong túi quần ra ngậm trong miệng một điếu.
Sương khói bay lên, lập tức có chút tỉnh táo không ít.
Thân thể cậu dựa vào thân xe, cúi đầu không nói.
Lưu Dịch nhìn có chút chua xót, nhịn không được hỏi Tần Phàm: “Anh Phàm đã nhiều năm như vậy, thật sự…… Thích Tống Nhiễm như vậy?”
Hỏi xong, không khí lập tức ngưng đọng lại.
Thật lâu Tần Phàm cũng không trả lời cậu, chỉ tự cúi đầu hút thuốc.
Ai cũng không biết cậu ta suy nghĩ cái gì, mấy năm nay cậu càng thêm trầm mặc ít lời, rất nhiều lúc đều yên tĩnh như thế này rất ít cùng người khác nói chuyện.
“Anh Phàm, vì người con gái đó đáng giá sao? Nói thật, điều kiện của anh tốt như vậy, muốn tìm người con gái dạng gì mà không có? Hà tất gì nhất thiết phải là Tống Nhiễm?” Lưu Dịch vì Tần Phàm không đáng giá, trước kia Tần Phàm là thiếu niên nhiều khí phách hăng hái như vậy? Mấy năm nay, tinh thần phấn chấn cùng sự cứng rắn đều không thấy đâu. Vì một người con gái? Thật không đáng.
Lưu Dịch đang cố nói không nghĩ Tần Phàm trả lời cậu, nhưng đột nhiên âm thanh Tần Phàm vang lên, tiếng nói trầm thấp nói: “Trước kia là thích, nhưng sau khi biết cô ấy cùng Lục Mộ Trầm ở bên nhau rất hạnh phúc liền từ bỏ.”
Lưu Dịch sửng sốt, có chút kinh ngạc: “Vậy anh còn……”
“Là muốn cùng cô ấy nói tiếng xin lỗi.”
Mấy năm nay vẫn luôn tìm cô, muốn nói với cô một tiếng thật xin lỗi, thật xin lỗi vì đã đoạt mẹ của cô, thật xin lỗi đã hại cô vất vả đến như vậy, thật xin lỗi đã không phát hiện sớm một chút và không chăm sóc cô như một người anh trai……
Đã từng vô số lần cậu chờ cô bên ngoài trường học, vô số lần thấy cô từ trường học đi ra, vô số lần lời nói đều đã đến bên miệng lại không có dũng khí để nói. Sợ cô hận cậu ta, sợ cô không chịu tha thứ cậu ta.
Lúc trước ở trường học, lúc cô đột nhiên không để ý tới cậu, vốn cậu cho rằng là bởi vì mâu thuẫn ở trung tâm mua sắm lần trước thẳng cho đến lúc năm nhất, cậu ở trường học chơi bóng rổ bị ngã dẫn đến gãy tay mới về nhà tĩnh dưỡng. Chính khoản thời gian đó mới phát hiện được bí mật của mẹ kế.
Trước kia mẹ kế thường xuyên dặn dò tài xế đem chút thuốc bổ đưa đến con hẻm nhỏ đường Yên Vũ, cậu cảm thấy kỳ lạ lặng lẽ theo dõi một lần.
Theo dõi một hồi lập tức nghe thấy mẹ kế cùng ba Tống Nhiễm nói chuyện.
Ngay lúc đó cậu mới biết được vì sao Tống Nhiễm đột nhiên lại không để ý tới cậu, vì cái gì vẫn luôn trốn tránh cậu. Là cậu đã đoạt đi tình thương của mẹ vốn nên thuộc về Tống Nhiễm. Mẹ cậu mất sớm, mẹ kế đối với cậu vẫn luôn không tồi, một lần cậu cảm thấy đây là ông trời đang bồi thường cho cậu, lại không nghĩ rằng cái gì gọi là bồi thường cho mình nhưng lại làm người khác mất đi.
Khi cậu trải qua những ngày tháng áo cơm không lo, trong cuộc sống được cha mẹ cưng chiều trong lòng bàn tay, Tống Nhiễm lại một mình đùm bọc người cha tàn tật mà sống vất vả.
Không có người nào cho cô cơm ăn áo mặc để cô có cuộc sống không lo âu, không có người nào cho cô tình yêu.
Mỗi khi nhớ tới điều đó lời nói xin lỗi cũng không có dũng khí nói ra.
Lúc Tần Phàm về đến nhà đã hơn rạng sáng 12 giờ
Di động vang lên thật lâu, cuối cùng cũng tắt máy.
Triệu Tuyết Lị sốt ruột mà đi tới đi lui ở trong sân, người hầu lấy cho bà cái áo choàng, khuyên nhủ: “Bà chủ, trời lạnh như vậy vào trong phòng chờ đi.”
Triệu Tyết Lị lắc đầu: “Không có việc gì, tôi chờ Phàm nhi trở về.”
Vừa dứt lời thấy xe Tần Phàm từ bên ngoài trở về.
Lưu Dịch lái xe, lái vào sân, ngừng lại rồi đỡ Tần Phàm bước xuống.
Tần Phàm nhìn cậu: “Cảm ơn, A Dịch.”
“Không có việc gì, cái kia……” Lưu Dịch kéo cậu đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Ngày mai Tống Nhiễm đính hôn anh đi sao?”
“Đi.” Tần Phàm nói.
“Ai, vâyh ngày mai em chờ anh.”
“Được.”
“Em đi trước.”
Tần Phàm lấy chìa khóa xe ném cho cậu: “Lái xe trở về, trên đường cẩn thận.”
Lưu Dịch bắt lấy chìa khóa: “Được, ngày mai em tới đón.” Nói rồi lại nhìn về phía Triệu Tuyết Lị: “Dì à cháu đi trước.”
Triệu Tuyết Lị mỉm cười: “Được, cảm ơn cháu đã đưa Phàm nhi trở về, lái xe cẩn thận” “Đã biết, cảm ơn dì.”
Lưu Dịch lái xe rời, Triệu Tuyết Lị đi lên phía trước, trong không khí nồng nặc mùi rượu, bà không khỏi nhíu mày, nói: “Phàm nhi, tại sao con lại uống rượu nhiều như vậy.”
Nói rồi muốn kéo tay Tần Phàm.
Tần Phàm chán ghét đột nhiên đẩy bà ta ra, lui lại sau một bước: “Đừng chạm vào tôi!”
Cả người Triệu Tuyết Lị cứng đờ: “Phàm nhi……”
Hiện tại Tần Phàm vừa thấy bà, lập tức nghĩ đến việc bà vứt bỏ chồng bỏ con mình. Lúc trước cảm thấy bà là một người mẹ tốt nhất trên đời này, trước kia có bao nhiêu tôn trọng bà yêu thương bà bao nhiều thì bây giờ lại hận bà bấy nhiêu.
Thực chất bên trong bà còn là một người phụ nữ sợ nghèo yêu giàu, lúc trước cùng ba ở bên nhau, che giấu mình đã có chồng con, chắc là vì tiền của anh phải không?
Bà không được tha thứ cho sự lừa dối của mình càng không được tha thứ cho hành vi bỏ chồng con cút mình.
Trong lòng Tần Phàm càng thêm bực bội chán ghét, lười liếc nhìn bà một cái lập tức đi về hướng phòng.
Đôi mắt Triệu Tuyết Lị không chớp mà nhìn chằm chằm bóng dáng Tần Phàm, cả người ngơ ngác mà đứng trong gió lạnh, cả người lạnh lẽo.
Hốc mắt dần dần đỏ lên, hồi lâu rốt cuộc không nhịn được bụm mặt khóc lên.
“Bà chủ, bà chủ làm sao vậy? Bà chủ bà đừng khóc……”
Trong lòng Triệu Tuyết Lị giống như bị một con dao lạnh lẽo đâm vô số nhát dao, đau đến gần như bà không thở nổi.
Đã không còn, cái gì cũng đều không còn……
Chồng có tình mới, thật lâu không về nhà.
Con gái đã không có…… Hiện tại, đứa con trai từ nhỏ mình đã nuôi nấng cũng không còn nữa……
Càng nghĩ đến lòng bà càng đau, cuối cùng khóc đến nỗi ngồi xổm trên mặt đất, ôm ngực cả người run rẩy.
Thầy bói nói, số mệnh bà không thiếu phú quý, nhưng lúc tuổi già sẽ cô đón. Chắc có lẽ, đây chính là báo ứng?
……
Ngày hôm sau, lễ đính hôn chính thức bắt đầu giữa trưa 12 giờ.
11 giờ bắt đầu, các khách khứa lần lượt đều đã đến.
Vốn dĩ Tống Nhiễm muốn cùng Lục Mộ Trầm ở bên ngoài tiếp khách, nhưng Lục Mộ Trầm sợ cô mệt, dắt cô chạy về phòng nghỉ ngơi.
Còn có Chu Tương Tương cùng mấy cô gái họ hàng ở cùng phòng với cô.
Chu Tương Tương ngồi bên cạnh cô, cười hỏi cô: “Chị dâu họ, chị khẩn trương sao?”
Tống Nhiễm nắm lấy tay Chu Tương Tương, cười nói: “Sờ lòng bàn tay chị có mồ hôi không?”
Chu Tương Tương che miệng nở nụ cười: “Chị dâu họ chị đừng khẩn trương nha.”
“Chờ lúc em cùng Phó Tranh đính hôn em sẽ biết.” Tống Nhiễm thở dài, mở ra cái ly ra nhấp một ngụm nước ấm.
“Ôi trời ơi! Tôi vừa mới tưởng tôi bị hoa mắt, làm tôi sợ muốn ch.ết!” Cửa phòng bị đẩy ra, âm thanh Hạ Lâm Lâm kêu quát quát truyền vào.
Tống Nhiễm ngẩng đầu lập tức thấy Lưu Linh cùng Hạ Lâm Lâm cùng nhau đi vào tới, cười hỏi: “Nói cái gì đấy? Kích động như vậy?”
Mặt Hạ Lâm Lâm đầy hưng phấn, đột nhiên nhìn về phía cô dựng thẳng ngón tay cái lên: “Nhiễm Nhiễm, mặt mũi cậu quá lớn! Cư nhiên đính hôn được Chân Ý Ý tự mình tới!”
“Khụ!”
Gì?!!
Tống Nhiễm uống một ngụm nước tức khắc sặc ở cổ họng, ho đến khuôn mặt đều đỏ bừng, Chu Tương Tương vội vàng vỗ phía sau lưng cô: “Chị dâu họ chị không sao chứ?”
Tống Nhiễm ho cả buổi mới rốt cuộc mới đúng lại, trừng mắt khó có thể tin mà nhìn Hạ Lâm Lâm: “Cậu vừa mới nói gì? Ai…… Ai tới?”
“Chân Ý Ý đó, tuy rằng cô ấy đeo kính râm, nhưng vẫn dễ nhận ra! Cô ấy là thần tượng của mình! Nhiễm Nhiễm, trong chốc lát có cơ hội cậu giúp mình xin chữ ký nha!”
Tống Nhiễm không quá tin tưởng Hạ Lâm Lâm, lại nhìn về phía Lưu Linh: “Cậu ấy nói thật à?”
Lưu Linh gật đầu: “Chắc vậy, bất quá cô ấy tới cùng một người nam.”
“Người nam kia có phải lớn lên rất đẹp trai hay không?”
“Đúng vậy, rất đẹp trai, cậu biết à?”
Tống Nhiễm: “……”