Chương 28

Editor: Kẹo Mạch Nha
Thời điểm Lục Mộ Trầm hôn xuống, Tống Nhiễm theo bản năng nhắm mắt lại, tay nhẹ nhàng ôm eo anh.
Hai mảnh môi mềm mại dán vào nhau, còn chưa có động tác tiếp theo, đột nhiên ngoài cửa nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm gần như mở mắt cùng nhau, tập trung tinh thần nghe bên ngoài.


"Ăn cơm." Một giọng nam vang lên, đồng thời, liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Tống Nhiễm đột nhiên mở to hai mắt nhìn, phản xạ có điều kiện, lập tức đẩy Lục Mộ Trầm ra.


Thời điểm bố Lục đẩy cửa đi vào, liền thấy Lục Mộ Trầm cùng Tống Nhiễm đứng sóng vai, hai người đều ngơ ngác nhìn chằm chằm ông, không hiểu sao không khí có chút kỳ quái.
Ông không có mắt nhìn thấu, đương nhiên không biết vừa nãy bên trong đã xảy ra chuyện gì.


Tầm mắt dừng ở tên người Tống Nhiễm, liếc mắt đánh giá trên dưới một lượt, hỏi: "Cháu là Tống Nhiễm đúng không?"
Tống Nhiễm lập tức hoàn hồn, vội vàng cong người với bố Lục, lễ phép chào: "Cháu chào chú."


Tính cách bố Lục vốn ít khi nói cười, vì thế chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên nhớ tới ngày đó vợ dặn dò, bảo ông chú ý thái độ của mình, trong lòng nhất thời kinh sợ, lập tức trên mặt nở một nụ cười, giọng nói cũng nhu hòa đi không ít, nói với Tống Nhiễm: "Mau xuống dưới ăn cơm đi, thức ăn đã làm xong."


"Vâng, cảm ơn chú." Tống Nhiễm liên tục không ngừng mà trả lời.
Bố Lục nói xong, lúc nhìn về phía Lục Mộ Trầm, mặt lại đổi thành kia nghiêm túc đứng, nói: "Đi nhanh xuống dưới."
"Đã biết." Lục Mộ Trầm buồn bực mà trả lời một tiếng.
Nghĩ thầm: Lần sau nhất định nhớ rõ khóa cửa!


available on google playdownload on app store


Gọi có chuyện gì
_________________________________________
Sau đó bố Lục đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Lúc này Tống Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu, cùng Lục Mộ Trầm hai mặt đối diện nhìn nhau.


Sắc mặt Lục Mộ Trầm không được tốt, một bộ dáng nghẹn khuất khi bị người khác quấy rầy chuyện tốt.
Tống Nhiễm nhìn anh, không nhịn không nở nụ cười, giơ tay chọc chọc mặt anh: "Anh buồn bực cái gì chứ?"
Lục Mộ Trầm nhướng mày: "Anh buồn bực sao?"


Tống Nhiễm phụt một tiếng bật cười, ngửa đầu, đôi tay nâng mặt Lục Mộ Trầm mặt: "Khẩu thị tâm phi ——"
Nói xong, bỗng nhiên nhón chân lên, môi nhẹ nhàng hôn trên môi Lục Mộ Trầm một cái, cười khanh khách dỗ anh: "Được rồi, hôn anh một cái, đừng buồn bực."


Tống Nhiễm giống như dỗ một đứa trẻ không ăn.
Khoảng khắc Tống Nhiễm hôn lên, ánh mắt Lục Mộ Trầm chợt trầm xuống, ý niệm vừa mới bị dập tắt lại bị nụ hôn bất chợt này một lần nữa câu dẫn.
Tâm tư anh vừa động, cúi đầu, liền muốn hôn cô lại lần nữa.


Mắt Tống Nhiễm cong cong mà nhìn anh, cố ý lùi lại phía sau.
Lục Mộ Trầm hôn hụt, ánh mắt nhìn Tống Nhiễm càng sâu thêm vài phần.
Giây tiếp theo, bỗng nhiên anh duỗi tay nâng eo cô, lòng bàn tay căng thẳng, lần nữa hôn xuống.
Tống Nhiễm nổi lên tâm tư trêu đùa, chính là không cho anh hôn, cười hì hì rút quân.


Sau đó thấy Lục Mộ Trầm đi đến, dứt khoát giơ tay che miệng anh lại: "Đừng nháo, ăn cơm đi."
Ý cười trong mắt càng nhiều, ý tứ trò đùa dai rất rõ ràng.
Lục Mộ Trầm nhìn cô, đôi mắt hơi nheo lại, thấp giọng nói: "Tống Nhiễm, em trêu chọc anh?"


Tống Nhiễm không nhịn được, ha ha nở nụ cười, hai tay vỗ vỗ mặt Lục Mộ Trầm: "Thật thông minh nha, Lục ca ca."
Nói xong, liền cười hì hì mà đẩy Lục Mộ Trầm ra, xoay người, vui vẻ chạy đi.
Lục Mộ Trầm đòi hôn không thành, đứng tại chỗ thật lâu.
Đôi mắt nhìn chằm chằm cửa, trong lòng buồn bực.


Tiểu nha đầu còn học được chiêu trêu chọc xong liền chạy?
____________________________________________________
Tống Nhiễm mới từ trên tầng xuống, mẹ Lục liền cười đi đến, kéo tay cô, nói: "Đi thôi, thức ăn nấu xong rồi."
Nói xong, liền nắm tay Tống Nhiễm đi đến phòng ăn.
Phòng ăn rất to, trang hoàng có phong thái đơn giản.


Giữa phòng có một cái bàn dài kiểu Pháp màu trắng, trên bàn cơm bày rất nhiều món ăn, món ăn được trang trí trên đĩa như là thành bộ, bày ở trên bàn, phá lệ tình xảo.
Tống Nhiễm theo bản năng mà nhìn xung quanh một chút, nghĩ thầm: Phòng ăn này rất nhanh theo kịp căn nhà cô thuê trọn bộ lớn nhỏ.


Cũng may một buổi sáng cô đã chấn động quá quá nhiều lần, ngược lại lúc này bình tĩnh hơn nhiều.
"Đến đây, Nhiễm Nhiễm, cháu ngồi ở đây." Mẹ Lục mụ nắm tay Tống Nhiễm đi đến trước bàn ăn, kéo một cái ghế ra, nói: "Cháu cứ ngồi ở đây đi, ngồi cùng A Mộ mộ ngồi."


Tống Nhiễm vội vàng nói lời cảm ơn: "Cháu biết rồi, cảm ơn bác."
Mẹ Lục cười nhìn cô: "Không cần cảm ơn, cháu đấy đứa nhỏ này quá lễ phép rồi."
Vừa nói, vừa kéo Tống Nhiễm ngồi xuống.


Vốn dĩ Tống Nhiễm muốn chờ chú Lục  xuống đây rồi ngồi, nhưng bị mẹ Lục thúc giục, cô cũng ngượng ngùng, đành phải da mặt dày ngồi xuống trước.
"Cháu ngồi xuống trước đi, bác đi lên nhìn bố A Mộ." Mẹ Lục cầm đôi đũa đưa cho Tống Nhiễm, lại nói: "Nếu như đói bụng, cứ ăn trước nhé."


Tống Nhiễm sợ hãi cực nhanh, cầm lấy đôi đũa đồng thời, lập tức đứng lên: "Cháu không đói bụng, cháu chờ mọi người"
"Cháu đừng đứng đừng đứng, mau ngồi xuống." Mẹ Lục thấy Tống Nhiễm đứng lên, vội ấn lại trên ghế.


Tống Nhiễm như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, đứng ngồi không yên nha.
Mẹ Lục mỉm cười, đầy mặt hiền lành, nói: "A mộ cũng nên xuống đi, hai đứa cứ ngồi trước một lát, chúng ta rất nhanh sẽ đi xuống."
Tống Nhiễm không ngừng gật đầu: "Vâng ạ, cảm ơn bác."


Mẹ Lục thích đứa bé có lễ phép, thấy Tống Nhiễm vẫn luôn nói cảm ơn với mình, trong lòng càng vui vẻ.
Kỳ thật bà cũng không yêu cầu Tống Nhiễm nói câu "cảm ơn", nhưng đây là vấn đề thái độ, có thể nhìn ra đứa bé này giáo dưỡng.


Mẹ Lục càng thích Tống Nhiễm, cùng cô chào hỏi, liền đi ra phòng ăn, chuẩn bị lên tầng tìm bố Lục.
Tống Nhiễm trơ mắt nhìn thân ảnh của mẹ Lục biến mất ở phòng ăn, gần như đồng thời, cô lập tức từ ghế trên đứng lên.


Trưởng bối đều còn chưa đến, cô một người ngồi trước bàn ăn, thật sự là quá không quy củ.
Vừa mới đứng lên, Lục Mộ Trầm liền từ bên ngoài đi đến, thấy Tống Nhiễm đứng, hơi nhướng mày:"Đứng làm gì? Ngồi đi."


Nói xong, liền đi đến trước mặt Tống Nhiễm, một lần nữa ấn cô ngồi lại trên ghế.
Lúc này đây có Lục Mộ Trầm ở đây, Tống Nhiễm cuối cùng cũng không câu nệ như vậy.


Kéo tay Lục Mộ Trầm, mắt trông mong mà nhìn anh: "Anh có thể nghĩ ra, vừa nãy em một người ngồi ở đây, giống như ngồi trên đinh, cả người khó chịu."
Lục Mộ Trầm nhướng mày, cười như không cười mà nhìn cô: "Vừa nãy em, không phải chạy trốn rất nhanh sao? Tiếp tục chạy a."


Tống Nhiễm biết anh nói việc vừa nãy cô trêu anh, bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Hẹp hòi."
"Đúng vậy, anh chính là hẹp hòi." Nói xong, đột nhiên tiến đến bên tai Tống Nhiễm bên tai, hạ giọng:"Sau này, đừng cầu anh hôn em."


Giọng nói rơi xuống, bỗng dưng Tống Nhiễm trợn tròn mắt, lại vừa thẹn vừa bực: "Ai... Ai yêu cầu anh..."
Cơ thể Lục Mộ Trầm hơi hơi nâng lên, nhướng mày nhìn cô: "Hửm? Em xác định?"
Tống Nhiễm: "..."
Không hôn liền không hôn, quỷ hẹp hòi.
_________________________________________
Đợi một lát, mẹ Lục cùng bố Lục đi xuống.


Mẹ Lục vừa đi đến, vội nói: "Được rồi được rồi, mọi người đều đến đông đủ, ăn cơm đi."
Ngồi xuống, lập tức liền cầm đôi đũa, gắp một miếng sườn xào chua ngọt, để vào trong bát Tống Nhiễm, cười nói: "Nếm thử xem, đây chính là món tủ của bác đấy."


"Cảm ơn bác." Tống Nhiễm vội nhận, cúi đầu cắn một miếng.
Ngọt mà không ngán, mang theo một chút vị giấm chua, quả nhiên ăn rất ngon.


Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, cười khanh khách nhìn mẹ Lục ngồi đối diện, từ đáy lòng mà khích lệ: "Bác, tay nghề của bác thật tốt, sườn xào chua ngọt ăn thật sự rất ngon, thịt rất thơm, không quá chua cũng không quá ngọt, hương vị rất tốt."


Mẹ Lục thích nhất là người khác khen mình tay nghề tốt, vui vẻ mà cười rộ lên: "Được được được, thích thì ăn nhiều một chút, đến đây, cháu lại nếm thử cái này, khoai tây muối tiêu, A Mộ nói cháu thích ăn, cháu nếm thử món bác làm."


Mẹ Lục lấy cái thìa múc cho Tống Nhiễm mấy miếng khoai tây, Tống Nhiễm vội vàng đưa bát đến, không ngừng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn bác, bác cứ ăn đi, đừng để ý đến cháu."
"Aiii." Mẹ Lục nói một tiếng, lúc này mới không tiếp tục gắp thức ăn cho Tống Nhiễm.


Trong lòng Tống Nhiễm vừa là cảm động, vừa khó chịu.
Cảm động mẹ Lục đối với cô tốt như vậy, khó chịu chính là, vì cái gì mẹ người khác đều tốt như vậy như vậy thiện lương, sao mẹ của mình lại vô tình tàn nhẫn như vậy?


Vốn dĩ cô không muốn nhớ những việc này, nhưng ngẫu nhiên cũng khó tránh khỏi đối lập.
Trong lòng chua xót, giống như có một nắm cát ở trong ngực, hô hấp không thông.
Mắt cũng có chút chua, cô không dám ngẩng đầu, chỉ vùi đầu an tĩnh mà ăn.


Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm không nói chuyện, cho rằng cô câu nệ, không ngừng gắp thức ăn vào bát cô, vừa gắp vừa nhỏ giọng nói: "Ăn nhiều một chút."
Đối diện, mẹ Lục nhìn bộ dáng con trai một lòng một dạ chăm bạn gái ăn cơm, khóe miệng cong cong, trong lòng lần nữa cảm thấy vui mừng.


Không uổng phí  bà giáo dục từ nhỏ a, con trai hiểu được đau lòng người khác, là người đàn ông tốt.
Đến nỗi bố Lục nhìn một màn này, lại bỗng nhiên nhớ tới thời điểm ngày trước mình yêu đương, quả thực cùng Lục Mộ Trầm bây giờ không có khác biệt.


Khi đó cùng bạn gái ăn cơm hẹn hò, chính mình không ăn cũng được, chỉ cần nhìn bạn gái ăn vui vẻ, mình liền vui vẻ.
Không hổ là con trai của Lục Minh Tu, thứ gen này, quả nhiên là sẽ di truyền.


Lục Mộ Trầm không ngừng gắp thức ăn vào bát Tống Nhiễm, nhưng là Tống Nhiễm ăn chậm như vậy a, trong chốc lát, trong bát liền đầy.


Thời điểm Lục Mộ Trầm muốn gắp thịt viên vào trong bát Tống Nhiễm, rốt cuộc Tống Nhiễm cũng không nhịn được ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn Lục Mộ Trầm, nhỏ giọng nói: "Anh đừng gắp, em ăn không hết."


Tống Nhiễm vừa nói lời này, mẹ Lục không nhịn được bật cười: "A Mộ, con gắp thức ăn cho Nhiễm Nhiễm, cũng phải nhìn thức ăn trong bát con bé chứ, một hơi gắp nhiều như vậy, Nhiễm Nhiễm con bé làm sao mà ăn?"
Bố Lục cũng nhịn không được cười một tiếng, mắng anh: "Xuẩn tiểu tử."
Tống Nhiễm:...


Lục Mộ Trầm: "..."
Cho nên, anh đây là bị cả nhà cười nhạo
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lục ca: Sau này đừng cầu anh hôn em.
Nhiễm muội ( mặt ngạo kiều): Về sau đừng cầu em cho anh ~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Còn Kẹo chỉ cầu sao a~
Sườn xào chua ngọt
Khoai tây chiên muối tiêu






Truyện liên quan