Chương 59
Editor: Kẹo Mạch Nha
Sau khi Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm vào nhà, liền thấy Lục Diễn và bố Lục đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, Lục Mộ Trầm muốn đưa Tống Nhiễm đến đó, Tống Nhiễm vội lùi lại, nhỏ giọng nói: "Hay là đừng đi qua, nhìn tính tình chú nhỏ của anh không được tốt, em sẽ vào bếp giúp bác gái."
Nói xong, liền bỏ tay Lục Mộ Trầm ra, chạy vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, mẹ Lục đang thái khoai tây, Tống Nhiễm đi đến: "Bác ơi, để cháu giúp bác."
Mẹ Lục vừa quay đầu lại, thấy Tống Nhiễm, lập tức nở nụ cười: "Cháu đến lúc nào thế."
"Cháu vừa mới đến." Tống Nhiễm đi đến, thuận tay cầm tỏi để trên bàn lên: "Bác ơi, có cần tỏi không ạ?"
"Có, bóc mấy củ đi." Mẹ Lục cười nói.
Lúc mẹ Lục nấu cơm, Tống Nhiễm thích đến giúp, thời gian lâu rồi, mẹ chồng nàng dâu hai người đều có ăn ý.
Tống Nhiễm "A" một tiếng, vừa bóc tỏi, vừa nói: "Vừa nãy cháu gặp chú nhỏ của Lục ca ca bên ngoài."
Mẹ Lục cười nói: "Đúng rồi nhỉ, cháu vẫn chưa gặp nó, A Diễn ngày thường đều ở Bắc Kinh, rất ít khi trở về."
Lại ngẩng đầu lên, cười hỏi Tống Nhiễm: "Chào hỏi qua với chú nhỏ rồi sao?"
Tống Nhiễm lắc đầu, có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Chú nhỏ nhìn rất hung dữ."
Mẹ Lục thấy Tống Nhiễm hơi sợ, không khỏi nở nụ cười, lắc đầu, nói: "Trước kia nó không như vậy, là một đứa trẻ rất ấm áp, chính là mấy năm trước xảy ra chuyện, sau khi chia tay bạn gái, tính tình thay đổi rất lớn."
"Chuyện này cháu biết biết, vừa nãy Lục ca ca nói, bạn gái chú ấy chạy mấy năm."
Mẹ Lục thở dài: "Cũng không phải vậy, là bị A Diễn thằng bé kia làm tức giận mà chạy."
"A?" Vẻ mặt Tống Nhiễm tò mò, ngẩng đầu lên.
Mẹ Lục ngừng tay, ngẩng đầu chuyên tâm cùng Tống Nhiễm nói chuyện phiếm: "Cháu biết Chân Ý Ý không?"
"Chân Ý Ý? Là diễn viên Chân Ý Ý ấy ạ?" Tống Nhiễm hỏi.
"Đúng vậy, chính là bạn gái trước của chú nhỏ cháu. Cô bé kia đặc biệt tốt, lớn lên vừa đẹp vừa dịu dàng còn rất hiếu thuận, ông cũng rất thích nó, vốn dĩ lúc trước bọn họ tốt nghiệp đại học đã chuẩn bị kết hôn, kết quả..."
"Kết quả làm sao vậy?" Ngọn lửa hóng drama ở sâu trong nội tâm Tống Nhiễm đột nhiên bốc cháy, tò mò vô cùng.
Mẹ Lục lại lắc đầu: "Nói chung là sau đó hai người họ liền cãi nhau một trận, nói chia liền chia."
"Hai người họ ở bên nhau có lâu không ạ?" Bây giờ Tống Nhiễm đang nói chuyện yêu đương, mỗi lần gặp người chia tay, liền không tránh khỏi cảm khái một tí.
Mẹ Lục "Ừm" một tiếng: "Từ năm đầu tiên bên nhau, chắc là bốn năm, tốt nghiệp năm ấy chia tay."
Bốn năm, thời gian rất lâu.
Bỗng nhiên Tống Nhiễm không biết nên nói cái gì, cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Bác nhớ rõ A Diễn đặc biệt thích Ý Ý, có đợt mang Ý Ý về quê tới ăn tết, Ý Ý bị cảm nên phát sốt, suốt một suốt đêm nó không chớp mắt dù một chút ngồi bên giường bệnh, rửa mặt cho cô bé kia, đút cơm cho cô bé kia, đau lòng vô cùng." Mẹ Lục nhớ đến cảnh tượng khi đó, liền có chút thổn thức, nói với Tống Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, cháu và A Mộ phải thật tốt đấy, biết không? Ngàn vạn đừng giống như chú nhỏ."
Tống Nhiễm vội gật đầu: "Sẽ ạ, cháu và Lục ca ca sẽ thật tốt."
Mẹ Lục lúc này mới vui vẻ mà cười cười.
Tống Nhiễm giúp mẹ Lục bóc tỏi xong, lại rửa rau sạch sẽ, còn muốn làm việc khác, đã bị mẹ Lục đuổi ra khỏi phòng bếp.
Khi Tống Nhiễm từ phòng bếp đi ra, đúng lúc Lục Mộ Trầm đi vào tìm cô.
Cô vừa thấy Lục Mộ Trầm, mắt sáng rực lên, lập tức chạy tới ôm cánh tay anh: "Lục ca ca!"
Lục Mộ Trầm thấy vẻ mặt cô kích động, không khỏi cong môi: "Có chuyện gì mà kích động vậy?"
Hai mắt Tống Nhiễm sáng lấp lánh, quét một vòng trong phòng, không thấy chú nhỏ, vì thế yên tâm lớn mật mà chia sẻ drama cho Lục Mộ Trầm: "Chú nhỏ của anh, vậy mà lại là bạn trai của Chân Ý Ý! Trời ơi, đây quả thực là tin động trời nha!"
Lục Mộ Trầm ngẩn người: "Mẹ anh đã nói cho em rồi à?"
Tống Nhiễm dùng sức gật đầu, vẻ mặt hóng hớt nhìn Lục Mộ Trầm, hỏi: "Em nói này, chú ấy làm thế nào mà chọc tức Chân Ý Ý làm người ta bỏ chạy thế? Có phải ngoại tình không..."
"Cháu dâu đúng không? Ngày thường cháu không có việc gì liền thích hỏi lung tung chuyện riêng của người khác sao?"
Giọng Lục Diễn từ phía sau truyền đến, cả người Tống Nhiễm cứng đờ, lập tức vô cùng xấu hổ, theo bản năng mà trốn phía sau Lục Mộ Trầm.
Mặt cô hồng hồng, có loại cảm giác nói xấu người ta bị người ta bắt tại trận.
Không phải vừa nãy chú ấy không ở đây sao... Từ chỗ nào đi ra vậy...
Tống Nhiễm trốn phía sau Lục Mộ Trầm, chột dạ rũ đầu.
Lục Mộ Trầm bảo vệ Tống Nhiễm sau người, ngẩng đầu đối mặt với Lục Diễn, tránh nặng tìm nhẹ mà bênh vực người mình: "Ừm, tính cách bạn gái cháu tương đối hoạt bát."
Ý là, khả năng tương đối bát quái một chút, việc nhỏ ấy mà.
"..." Lục Diễn liếc anh một cái, xoay người đi.
______________________________________
Lúc ăn cơm, bởi vì khối băng sơn di động Lục Diễn này ở đây, Tống Nhiễm không dám nói lời nào, chỉ lo vùi đầu ăn cơm.
Lặng lẽ kéo tay Lục Mộ Trầm dưới bàn, ý bảo anh ăn nhanh lên, ăn xong xong thì ra ngoài.
Lục Mộ Trầm còn chưa từng thấy Tống Nhiễm sợ một người như vậy, nhất thời có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, anh vừa gắp thức ăn cho Tống Nhiễm, vừa khuyên cô: "Ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn."
"Đúng rồi, ăn chậm thôi." Mẹ Lục cười nói, thuận tiện múc cho Tống Nhiễm một bát canh gà, đưa cho cô: "Nhiễm Nhiễm uống nhiều canh gà một chút, đây là gà đất ở nông thôn đưa tới, giá trị dinh dưỡng cao, việc học cuối cấp quan trọng, cháu chú ý thân thể nhiều vào."
"Cháu cảm ơn bác." Tống Nhiễm vội nói lời cảm ơn.
Lục Minh Tu ngồi đối diện, nhìn con trai cùng con dâu, lại nhìn em trai một người cô đơn, nhịn không được nói một câu: "Có vài người bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chính em trước kia không quý trọng, bây giờ hối hận cũng vô dụng. Tuổi em không nhỏ, chung thân đại sự cũng nên suy xét."
Tay Lục Diễn cầm đũa hơi siết chặt, môi mím lại, không nói một lời.
Không khí trên bàn cơm lập tức trở nên trầm trọng, mẹ Lục ở dưới bàn đá vào chân chồng mình một cái, trừng mắt nhìn ông một cái: Đồ hâm hấp này, cái hay không nói, nói cái dở!
Lục Minh Tu bị vợ trừng, lập tức im hơi lặng tiếng, cái gì cũng không nói.
_____________________________
Tống Nhiễm đối với drama của chú nhỏ thật sự tò mò vô cùng.
Thứ hai đến trường, làm bài liền nghĩ đến lúc mẹ Lục kể cho cô chuyện kia, cô giơ tay chọc chọc lưng Khâu Lâm Lâm ngồi trước.
Khâu Lâm Lâm quay đầu: "Sao thế?"
Tống Nhiễm vẻ mặt thần bí, nói: "Cậu biết Chân Ý Ý từng có bạn trai chưa?"
"Biết." Khâu Lâm Lâm một bộ dáng hiểu biết nội tình.
Tống Nhiễm kinh ngạc: "Cậu cũng biết sao?!"
"Đúng rồi. Chuyện bạn trai của cô ấy, mọi người năm đó Học Viện Điện Ảnh chắc đều biết? Bạn trai cô ấy học Đại học Khoa học Chính trị và Luật, lớn lên siêu đẹp trai, nghe nói hai người năm đó cũng rất ngọt ngào, bất quá hình như tốt nghiệp đại học liền chia tay."
"Sao lại chia tay?" Tống Nhiễm tò mò vô cùng, hỏi Lục Mộ Trầm, Lục Mộ Trầm cũng không nói cho cô biết.
"Tớ cũng không biết nữa." Khâu Lâm Lâm nói, sắc mặt bỗng nhiên trở nên thần bí, đến gần trước mặt Tống Nhiễm, nói: "Nhưng mà theo tin tức không đáng tin cậy, nghe nói năm đó lúc hai người họ chia tay, Chân Ý Ý mang thai."
"A?!" Tống Nhiễm sợ tới mức tròng mắt rất nhanh rơi xuống: "Không phải đấy chứ?"
"Ai nha! Không phải tớ nói là tin tức không đáng tin sao! Cái này cũng là người khác bát quái, không biết nha!"
Tống Nhiễm: "..."
"Này, sao hôm nay đột nhiên cậu cảm thấy hứng thú với chuyện trong giới giải trí thế? Sao vậy, có phải thay đổi chủ ý, muốn đi ghi danh với tớ à?" Khâu Lâm Lâm chớp chớp mắt, cười tủm tỉm mà dụ hoặc Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Không đi, Lục ca ca không muốn tớ đi."
"Chậc, Lục ca ca của cậu cũng quá keo kiệt đi? Có phải cậu ấy sợ cậu sau này diễn cảnh hôn không? Nếu là không thích, có thể không diễn cảnh đó, làm gì mà không cho cậu đi." Khâu Lâm Lâm thở phì phì, cô đặc biệt muốn Tống Nhiễm đi cùng mình.
Tống Nhiễm nói: "Không phải, là Lục ca ca cảm thấy cái vòng kia quá phức tạp, anh ấy muốn cuộc sống của tớ đơn thuần một chút."
"Cũng không nhiều phức tạp nha, đó chỉ là nghề nghiệp bình thường."
Tống Nhiễm cười cười, vỗ vỗ bả vai cô nàng: "Tớ đây không đi, cậu cố lên, tớ xem trọng cậu nha!"
Khâu Lâm Lâm bĩu môi: "Không thèm!"
__________________________________
Kì thi cuối học kỳ 1 lớp 12, toàn thành phố chung một đề thi, như đúc.
Trước khi thi đại học phải thi thử 3 lần, lần thi thứ 3 là khó nhất.
Tống Nhiễm đã nỗ lực hết mình, cuối cùng cũng chỉ đứng trong top 500, so với hai lần thi trước thì thi được nhiều hơn 10 điểm.
Toán cùng địa lý là kéo điểm cô xuống, có thể là trời sinh thiếu tư duy logic, trước sau khó có tiến bộ rất lớn.
Nhưng kỳ thật cô đã có chút thỏa mãn, rốt cuộc, trước kia cô chính là khoa chính quy cũng khó bò lên.
Thời gian nghỉ đông của lớp 12 ngắn.
Tống Nhiễm đưa bố và các chú thím cùng nhau trở về quê một chuyến, thắp hương viếng mồ mả cho các cụ.
Quê ở nông thôn, không giống trong thành phố phồn hoa như vậy, nhưng lại rất náo nhiệt.
Người lớn mang mấy cái bàn ra sân, tốp năm tốp ba ngồi cùng một bàn, chơi mạt chược, chơi bài.
Từ giữa trưa đánh đến tối, cơm nước xong, bật đèn trong sân lên, lại tiếp tục đánh.
Trong tết Nguyên Đán, gần như không tìm thấy việc gì vui vẻ, ấm áp hơn việc cùng nhau chơi mạt chược với gia đình.
Mùa đông rất lạnh, nhưng lòng người ấm áp.
Bố cũng rất vui vẻ, vừa chơi mạt chược vừa nói chuyện với các chú thím.
Tống Nhiễm ở bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng ấm áp, vui mừng lại hạnh phúc.
Vận mệnh của cô và bố đều gặp thương tổn rất lớn, may mà bọn họ đều không có quên phải cười đối mặt với cuộc sống.
Nhóm trẻ con ở trong sân chạy như điên, đốt pháo hoa.
Tống Nhiễm ngồi trên ghế dài, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Đêm nay bầu trời thật đẹp a, đầy sao, sáng lấp lánh.
Rạng sáng 12 giờ, Lục Mộ Trầm gọi điện.
Tống Nhiễm cầm điện thoại đi đến cây đại thụ trước sân, ấn nhận cuộc gọi.
Giọng nói ôn nhu của Lục Mộ Trầm từ đầu bên kia truyền đến: "Đang làm gì thế?"
Khóe miệng Tống Nhiễm cong lên cười, nói: "Đang nhìn sao, còn anh?"
"Nhớ em."
Tống Nhiễm ngây người, không khỏi cười rộ lên, rũ đầu, chân đá hòn đá nhỏ trên đất, nói: "Mấy lời âu yếm này của anh càng ngày càng trơn tru rồi."
Ngữ khí Lục Mộ Trầm rất đứng đắn, nói: "Anh nghiêm túc."
Tống Nhiễm cong mắt: "Em biết, em cũng nhớ anh."
Tiếng mấy đứa trẻ con cười khúc khích bên cạnh, đỉnh đầu pháo hoa ầm ầm nở rộ, đủ mọi màu sắc, đẹp đến lóa mắt.
Cách điện thoại, cùng Lục Mộ Trầm trò chuyện, trong lòng Tống Nhiễm giống như đang chứa đầy cái gì đó, từ trước đến nay chưa từng hạnh phúc như vậy.
"Nhiễm Nhiễm."
"Hửm."
"Miền bắc tuyết rơi."
Tống Nhiễm ngây người.
Lục Mộ Trầm nói: "Không phải lần trước em nói, muốn đi vào bắc ngắm tuyết sao?"
Tống Nhiễm nhớ tới lúc trước cùng Lục Mộ Trầm nói qua là khi còn nhỏ cùng bố ở miền bắc chơi trên nền tuyết, cô rất thích. Nhưng sau đó bố mất đi hai chân, cô không còn đi chơi tuyết.
Lục Mộ Trầm lúc ấy đồng ý với cô, nói nghỉ đông muốn đưa cô đi.
"Anh còn nhớ rõ à?" Nếu không phải Lục Mộ Trầm nhắc đến, cô sẽ quên mất.
Lục Mộ Trầm "Ừ" một tiếng, nói: "Nhớ rõ, anh đã đặt vé máy bay, ngày mai liền đến đón em."
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc viết đến nơi đây, tuyết địa nghỉ phép, hai người thế giới.
Ta không có quên, các ngươi còn nhớ rõ sao? Ha ha ha
Tiểu thúc thúc thực được hoan nghênh sao, sẽ viết, nhưng hiện tại còn không xác định là đơn khai một quyển vẫn là đặt ở phiên ngoại viết, dung ta lại cân nhắc cân nhắc.
Úc! Này hình như là hôm nay canh ba đi Muốn hay không khen ta một đợt, các ngươi nhìn làm đi!