Chương 8
Hoa quế đầy trời, lạc anh (anh đào rơi) bay rực rỡ, cánh hoa sắc vàng như phấn điểm xuyến trên mặt cỏ xanh, tản mát ra hương thơm say lòng người.
Lệ nhân bạch y(người đẹp áo trắng) đứng trong mưa hoa, tựa như tinh linh do hoa biến thành, khí thế của người dung hợp với mùi hoa thành khí tứ thuần khiết.
Nó đưa lòng bàn tay hồng nộn ra, tiếp được một cánh hoa mà ngắm nghía, thỉnh thoảng lại đưa lên mũi ngửi thử hương thơm, cẩn thận quan sát màu sắc của cánh hoa, tựa như hài đồng không hiểu thế sự.
Cước bộ Ấp Thần ngưng lại cách đó không xa. Y mải mê nhìn người kia, không đành lòng phá vỡ vẻ chuyên tâm khó thấy trên mặt người kia. Nhưng sự tồn tại mạnh mẽ của y đã thu hút sự chú ý của Bích Dương. Bích Dương phát hiện ra y, đầu tiên là ngạc nhiên, rồi lập tức vứt hoa xuống, vui vẻ chạy về phía y.
Ấp Thần mở hai tayra, ôm nó vào ngực, Bích Dương nấp trong ngực y, như làm nũng mà ôm lấy hông y, Ấp Thần cưng chiều ôm lấy nó, phủi đi cánh hoa trên đầu nó. Bích Dương ngẩng đầu lên, nhìn y gợi tình, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu hé mở như mời gọi. Trong mắt Ấp Thần hiện lên nhu tình, ôm hông nó cao hơn một chút, cúi đầu hôn lên cánh môi phấn sắc kia.
Bích Dươngthở khẽ như thẹn thùng, nhiệt tình đáp lại. Hai người hấp duyện lẫn nhay, đầu lưỡi vướng vít khó lìa, dường như đang thưởng thức mĩ vị nhân gian.
Ấp Thần một tay nâng gáy nó lên, dấn sâu nụ hôn. ȶìиɦ ɖu͙ƈ Bích Dương như bị thiêu đốt. Nó giãy dụa thân thể, dùng sức đem thân thể mềm mại của mình áp sát vào ***g ngực Ấp Thần. Ấp Thần cảm giác được sự khát cầu của nó, kinh hoảng rời khỏi môi nó. Bích Dương vẫn không thôi truy đuổi, say mê ʍút̼ ʍút̼ môi y.
“Bích Dương…” Ấp Thần vừa xấu hổ vừa luống cuống ngăn nó lại. Ánh mắt Bích Dương mê ly, sắc mặt ửng hồng, toàn thân tràn ngập phong tình. Nó thở nhẹ, bắt đầu cọ cọ đùi mình vào người Ấp Thần. Phần kiên đĩnh nào đó của đối phương cũng đã nóng lên; Bích Dương vui vẻ cười cười, đưa hai tay ra, cách một tầng vải khố mà cầm lấy vật kia.
“Đừng…” Ấp Thần vội vàng đè lại thân thể không an phận của nó.
“A?” Vẻ mặt Bích Dươngkhó hiểu. Trong đầu nó không hề có quan niệm xấu hổ, không biết rằng tại đình viện giữa ban ngày ban mặt mà ve vãn là hành động không thích hợp.
Ấp Thần cầm hai tay nó, cằm tựa lên cái trán trắng nõn, thấp giọng nói, “Buổi tối làm tiếp… Được không?”
“Buổi tối có thể?” Bích Dương mong đợi hỏi. Ấp Thần bị thái độ lộ liễu của nó làm cho đỏ bừng cả mặt. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa dám minh trương mục đảm mà bày tỏ sự khát cầu của bản thân đối với chuyện giường chiếu.
(minh trương mục đảm: minh mục: mở to mắt, trương đảm: tỏ ra can đảm. Lúc đầu mang ý nghĩa là lòng can đảm, dám nghĩ dám làm; sau này dùng với nghĩa công khai làm chuyện xấu. Đương nhiên nghĩa ở đây dùng với ý sau này.)
Ấp Thầnhôn hôn lên trán nó, nhẹ giọng trả lời, “Ân, những chuyện này phải tới buổi tối làm mới được …”
“Ách?”
“Phải là buổi tối, ở trên giường mới có thể làm, ngươi hiểu chưa?” Ấp Thần cố gắng thay đổi quan niệm của nó.
“Hiểu rồi, ngủ ở trên giường sao…” Bích Dương vui vẻ hôn trả lại hắn.
Ấp Thần kêu khổ cả ngày, dục hỏa thật vất vả mới đè nén được lại bị nó đốt lên lần nữa, nhưng y lại không nỡ đẩy nó ra, đành phải cực khổ nhẫn nại. May mắn sao phó nhân đúng lúc đó đi tới báo cho y, có quan viên tới, Ấp Thần mới buông Bích Dương ra.
“Ta phải ra ngoài một chút, ngươi ngoan ngoãn ở đây, khôngđượcchạy loạn nga.” Ấp Thầntrước khi rời đi còn cố dặn nó.
“Ân.” Bích Dương nghe lời, gật đầu.
“Nếu thấy buồn chán, ngươi có thể đến đến hoa viên gần đây chơi cũng được, nhưng nhất định phải có thị vệ và cung nữ đi cùng.”
“Được.”
Ấp Thần sờ sờ đầu nó, yên lòng rời đi. Sau khi y rời đi, Bích Dương chơi dưới tán cây quế một lát, dần cảm thấy chán. Nó nhớ Ấp Thần nói, nó có thể ra ngoài chơi, liền quay đầu, nói với thị nữ phía sau, “Ta có thể đi ra ngoài sao?”
Thị nữtên Yên nhi vội vàng trả lời, “Dĩ nhiên có thể, công tử muốn đi hoa viên sao? Để nô tỳ thỉnh thị vệ tới đây, ngài chờ chút.”
“Nga…” Bích Dương nhu thuận đứng ở đó chờ, cho đến Yên nhi dẫn hai gã thị vệ tới đây mới cùng nhau đi ra ngoài. Nhưng nó cũng không có can đảm đi xa, cũng chỉ là ở hoa viên ngắm hoa, chơi đùa với phấn điệp (bướm trắng) giữa bụi hoa mà thôi.
Bỗng trên trời xuất hiện một bóng đen. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một con diều giấy hình chim én sặc sỡ; con diều kia như đã bị đứt dây nên mới theo gió bay đến đây.
Bích Dương lộ ranụ cười kinh hỉ(ngạc nhiên mừng rỡ), cứ nhìn theo con diều đang đáp xuống chỗ mình.
Con diều rơi vào giữa bụi hoa rực sắc. Bích Dương chạy đến, nhạt lên. Nó cầm con diều, yêu thích không muốn buông tay, đặc biệt hứng thú với hai con mắt đang nhìn mình chăm chăm kia. (mắt của chim én trên con diều)
Yên nhi lanh lợi vộihỏi, “Công tử, ngài muốn chơi diều sao? Nô tỳ đi lấy cho ngài sợi dây, đượckhông?”
“Dây?” Bích Dương không hiểu ý nàng.
“Công tử chưa chơi bao giờ sao? Con diều được cột vào sợi dây, sau đó…” Yên nhi đang muốn giải thích cho nó, bỗng xa xa truyền đến tiếng xôn xao, dường như có một đám người đang tới đây. Là tiếng của cung nữ xen lẫn tiếng cười của ấu đồng (đứa bé).
“Điện hạ, ngài đừng chạy nhanh như vậy a…”
“Đi đi…”
“Điện hạ a, chờ chúng thần một chút…”
“Đi đi đi…”
Tiếng bước chân ngày càng gần, một tiểu nam hài đội mũ đầu hổ 1, mặc áo bông vàng nho nhỏ hiện ra cuối con đường. Tiểu gia hỏa kia có gương mặt hồng hồng, một đôi mắt đen vừa sáng vừa tròn, thân chỉ cao đến đầu gối Bích Dương, chỉ mới chập chững đi được.
“A?” Bé con thấy một đám người lạ mặt trước mắt, tự động dừng bước.
Mấy thị nữ tóc đen phía sau cuối cùng cũng bắt kịp bé; tất cả đều mặc y phục phấn tử sắc(tím nhạt), tóc trên đầu được búi gọn hai bên, lấy dây lụa tím cột lại. Từ trang phục các nàng mặc, có thể nhìn ra đây không phải là thị nữ trong vương cung; hơn nữa có thể khẳng định, các nàng là tộc nhân của Hắc hồ.
Nhưng Bích Dương lại phát hiện, mái tóc dưới mũ của tiểu nam hài kia lại có màu bạc.
Bọn thị nữ thấy Bích Dương, lại thấy con diều trên tay nó, đều lộ vẻ kinh ngạc. Tiểu nam hài chạy đến bên chân một thị nữ, kéo kéo nàng, chỉ vào Bích Dương, dùng giọng non nớt mà nói, “Bay bay, chim én bay bay…”
Bích Dương cũng có tâm tính của tiểu hài tử, chợt hiểu bé nói đến con diều trên tay mình. Bọn thị nữ lộ vẻ khó xử nhìn nó; Bích Dương chỉ cười cười, “Là của các ngươi?”
Thị nữ đứng đầu gật gật đầu. Bích Dương chủ động đi tới, hai tay cầm con diều, cúi người xuống nói với tiểu nam hài, “Trả lại cho bé này.”
Tiểu nam hài vui vẻ, đưa tay muốn nhận, bỗng một tiếng quát khẽ, ẩn chứa lo lắng vang lên phía sau, “Đừng đụng vào!”
Tất cả sửng sốt, không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Hạm dẫn một đám cung nữ vội vã đi tới. Bên cạnh nàng có một mĩ thiếu phụ tóc bạch kim cùng với mấy thị nữ tóc đen vận xiêm y phấn tử sắc.
Người vừa la ‘đừng đụng vào’ là Tiêu Hạm. Nàng lấy bộ mặt như vừa gặp phải quỷ vọt tới bên người nam hài, kéo nó xa khỏi Bích Dương, như trên người Bích Dương bẩn thỉu lắm.
Bích Dương không hiểu hành động khinh ghét của nàng, chỉ ngơ ngác nhìn đám người bỗng đâu xuất hiện. Thị nữ và hộ vệ của Bích Dương nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức chạy tới bên nó.
Nam hài tránh khỏi tay Tiêu Hạm, chạy về phía thiếu phụ tóc bạch kim kia, hô lên, “Mụ mụ, chim én bay bay…”
Mẫu thân bé ôm bé lên, tò mò nhìn Bích Dương. Nam hài kéo lấy y phục mẫu thân, chỉ tay vào Bích Dương, miệng hô, “Chim én bay bay”, tạ hồ rất gấp gáp.
Bích Dươngđi tới trước một bước, đưa con diều ra. Tiêu Hạm không thèm để ý đến nó, đi đến bên cạnh thiếu phụ, an ủi nam hài kia, “Hắc Chước ngoan nha, tỷ tỷ sẽ đưa ngươi ra ngoài lấy chim én khác đượckhông?”
“Ta muốn chim én!” Tiểu Hắc Chước cố chấp chỉ vào con diều trên tay Bích Dương.
Bích Dương biết bé muốn lấy lại, nên lại tiến lên mấy bước, hai tay giơ con diều ra, “Cho bé…”
Tiêu Hạm khinh thường liếc nó một cái, không nhận cũng không lên tiếng. Lệ Hoa bên cạnh nàng biết rõ tính tình của chủ tử, nàng ta cố ý thương tiếc Bích Dương mà nói, “Xin lỗi, Bích Dương công tử, món đồ bẩn thỉu này chúng ta không thể nhận lại được nửa rồi.”
“Bẩn?” Bích Dương cẩn thận nhìn con diều trong tay, không phát hiện nó bẩn chỗ nào.
Lệ Hoa ác độc cười nói, “Đồ ngài đã chạm qua, còn có thể không bẩn sao?”
Tiêu Hạm lạnh lùng cười, Bích Dương vẫn không hiểu gì cả; nhưng những người hầu phía sau đều đã biến sắc, Yên nhi không đành lòng thấy nó chịu ủy khuất mới thấp giọng nói, “Ngươi đừng quá phận!”
Tiêu Hạmnhư bắt được thời cơ, hét lớn, “Thật là to gan! Cẩu nô tài như ngươi dám nói bổn cung như vậy?!”
“Ta…” Yên nhi không biết mình đắc tội nàng lúc nào, nghẹn họng nhìn trân trối mà lùi về phía sau một bước, “Nương nương, nô tỳ không có…”
“Còn dám nói không có?” Dục gia chi tội hà hoạn vô từ, Tiêu Hạmchỉ muốn mượn cớ để ra oai phủ đầu Bích Dương; nàng phân phó thị nữ bên cạnh, “Đem tiện tỳ không biết tốt xấu đó đến đây.”
(Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: 欲加之罪何患无词: Dục: yếu; hoạn: ưu sầu, lo lắng; từ: ngôn từ, chỉ mượn cớ. Nghĩa cả câu: Nếu muốn vu tội cho người khác thì không lo không tìm được tội danh, chỉ cần tùy ý vu cáo hãm hại người khác là được.)
Hai tiểu cung nữ lập tức đi đến chố Yên nhi. Thị vệ của Bích Dương muốn ngăn cản, nhưng lại ngại Tiêu Hạm nên không dám động thủ. Bích Dương còn chưa kịp phản ứng thì Yên nhi đã bị bắt đến trước mặt Tiêu Hạm.
Hạm quát, “Lệ Hoa, hảo hảo dạy dỗ cẩu nô tài kiacho ta!”
“Vâng.” Lệ Hoa cười lạnh, móng tay biến thành hung khí bén nhọn, một móng vút qua gương mặt phấn nộn của Yên nhi. Yên nhi kêu thảm, lại bị hai thị nữ kìm giữ, không thể động đậy.
Lệ Hoa đang muốn vung tay đánh tiến, Bích Dương đột nhiên chạy tới trước mặt nàng ta, một chưởng đẩy nàng ta ra. Lệ Hoaloạng choạng lui về sau mấy bước, đặt mông té ngồi trên mặt đất.
“Ngươi…” Tiêu Hạm không ngờ nó lại dám phản kháng, hung hãn nhìn nó chằm chằm. Bích Dương đẩy thị nữ đang giữ Yên nhi ra, đỡ nàng đứng lên.
Tiêu Hạm giận đến mặt mày xanh mét, ác nhân cáo trạng trước chỉ vào Bích Dương rống giận, “Là ngươi động thủ trước! Đừng trách ta không khách sáo! Người đâu!…”
(Ác nhân tiên cáo trạng (恶人先告状) = Ác nhân cáo trạng trước: chỉ những người xấu/không nói lý hoặc đuối lý giành nói trước hoặc bẻ cong, bóp méo sự thật)
Nàng đang muốn gọi người, bội kiếm trên tay thị vệ bảo vệ hai bên Bích Dương đã khẽ ra khỏi vỏ. Tiêu Hạm lập tức ngậm miệng, không dám hung hăng càn quấy nữa.
Người hai phe ngầm giằng co, bầu không khí vô cùng nặng nề. Tiểu Hắc Chước vừa hô ‘chinm én bay bay’ cũng như cảm nhận đượcáp lực này, không dám lên tiếng.
Mẫu thân bé muốn dẹp yên chuyện này mà mở miệng, “Nương nương, chỉ là hiểu lầm thôi, chuyện này coi như chấm dứt đi.”
Tiêu Hạm dù sao cũng có thân phận là vương hậu, nàng cũng biết vừa rồi mình thất thố, cố kéo khóe miệng mà miễn cưỡng cười cười, “Thẩm thẩm(vợ của anh/em trai) quá lo lắng rồi, sao ta lại để ý chứ…”
Lệ Hoađược người dìu tới, Tiêu Hạm lập tức ôm lấy nàng hỏi, “Lệ Hoa, ngươi không sao chứ? Té có đau không?”
Lệ Hoa không cam lòng len lén nhìn chằm chằm Bích Dương, khoa trương nói, “Nương nương, tiểu nhân té không đau, nhưng ngực là lạ…”
Nàng rõ ràngám chỉ bản thân mình bị Bích Dương đả thương. Tiêu Hạm lập tức phối hợp, “Cái này phiền rồi a, có khi nào bị thương đến nội tạng rồi không?”
“Nương nương, ta nghĩ có lẽ là bị vật bẩn thỉu gì đó chạy vào người rồi… Ngực ta là lạ, thật là khó chiu…” Lệ Hoađược một tấc lại muốn tiến một thước.
“Ai, ngươi đừng sợ, thứ dơ bẩn sao? Dùng dữu tử thủy rửa là được rồi.”
“Có được không?”
“Được chứ. Cái loại không biết liêm sỉ này, cũng không biết được ngủ với bao nhiêu người rồi, ngủ với hết người này đến người khác, dơ bẩn muốn ch.ết.”
“Nương nương nói đúng, loại bẩn thỉu không biết liên sỉ này, người người không thể đụng vào, đúng là làm người ta buồn nôn.”
Các nàng ngươi một lời ta một ngữ, càng nói càng quá đà; ngay cả thiếu phụ tóc bạch kim cũng không nghe nổi nữa, liên tiếplắc đầu. Bích Dươnglúc đầu còn không hiểu, cho đến khi bọn họ nói đến ‘ngủ’ thì nó mới cảm nhận được chút ít.
Yên nhi khổ sở thay nó, hai mắt hồng hồng, thấp giọng nói, “Công tử, chúng ta nên trở về thôi…”
Bích Dương đầy bụng thắc mắc, gật gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi nó đi khỏi, Tiêu Hạm mới ngừng miệng. Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng thon dài tinh tế, trong lòng vừa đố kị vừa oán hận.
******************************
“Còn đau không?” Bích Dương hỏi.
Yên nhi lắc đầu, “Công tử đừng lo lắng, chút thương nhỏ thế này sẽ nhanh hồi phục thôi.”
Bích Dương ngồi trên mép giường, cúi đầu trầm tư. Yên nhi biết nó vẫn buồn vì chuyện vừa nãy, luôn miệng an ủi, “Công tử, người đừng để ý đến mấy lời điên khùng của bọn họ.” Yên nhi hiển nhiên rất căm ghét vị vương hậu Tiêu Hạm này.
“Yên nhi, vì sao bọn họ lại nói ta bẩn?” Bích Dương để ý hỏi.
“Bọn họ nói lung tung thôi, công tử không bẩn chút nào mà…” Yên nhi cũng không biết nên an ủi nó thế nào.
“Không biết liêm sỉ là có ý gì?”
“Chính là… Chính là không biết xấu hổ, không thẹn thùng…” Yên nhi khó xử giải thích, “Công tử, ngài không cần để ý đến lời nói sảng của các nàng.”
“Các nàng nói ‘ngủ với hết người này đến người khác’ là có ý gì?”
“Cái này…” Yên nhi vẫn là hoàng hoa khuê nữ(aka gái chưa chồng), không giải thích được vấn đề này.
“Ngủ với nhiều người là không biết xấu hổ sao?” Bích Dương lại truy hỏi.
“Công tử…” Yên nhi nói lảng, “Ngài đừng hỏi… Các nàng chẳng qua là ghen tỵ với ngài, ngài không làm gì sai a…”
Bích Dương không cách nào chấp nhận được đáp án của nàng, chỉ yên lặng nhìn Yên nhi, bỗng nhiên hỏi, “Yên nhi, ngươi đã ngủ với bao nhiêu người?”
“Ta…” Yên nhi mắc cỡ, đỉnh đầu muốn bốc khói,“Ta… Ta còn không…”
“Các nàng thì sao? Vương hậu đã ngủ với bao nhiêu người?” Bích Dương nghiêm túc hỏi, không cảm thấy đó là chuyện khó nói.
“Này… Nô tỳ không biết…”
“Tại sao?” Bích Dương buồn rầu nói, “Tại sao các ngươi không ngủ với nhiều người?”
“Công tử…” Yên nhi không nhịn được, mắc cỡ đỏ mặt nói, “Thông thường mà nói… Chính là… Chúng ta là nữ nhân, đặc biệt là Đạo Huyền yêu hồ, chỉ có thể ngủ cùng với người mình thích nhất…”
“Nga… Nam nhân thì sao?”
“Nam nhân… Nô tỳ không biết rõ, nên… Phần lớn đều cùng rất nhiều người khác ngủ…” Yên nhi vất vả lắm mới xong những lời xấu hổ này.
“Vậy Ấp Thần cũng ngủ với rất nhiều người khác?” Bích Dương nghĩ đến đây, không biết sao lại cảm thấy vô cùng chán ghét. Nó không thích Ấp Thần thân thiết với những người khác, nhưng chính bản thân nó đã từng thân thiết với rất nhiều người trước đây a… Tại sao khi đó nó lại không cho rằng việc đó không đúng a?
“Đại vương… Dường như chỉ có một mình công tử ngài nga…” Yên nhi ngượng ngùng, thấp giọng nói.
Bích Dương không hiểu cái này có gì mà phải ngượng ngùng, lại tiếp tục hỏi, “Vậy… Ta không phải là Đạo Huyền yêu hồ, lại là nam nhân, cũng không thể ngủ được với nhiều người sao?”
Yên nhikhông nói gì, chỉ lo cúi đầu vân vê ngón tay. Bích Dương vẫn kiên nhẫn truy hỏi đến cùng, “Ta như vậy là rất dơ bẩn sao? Không biết xấu hổ sao?”
Yên nhi bị nó hỏi đến không cách nào trả lời nổi, đành phải lấy chút kinh nghiệm bản thân mà trả lời nó, “Công tử.. Nô tỳ không biết nhiều lắm, nhưng Bích Động yêu hồ như công tử… chính là… nhu cầu cũng rất mạnh, thông thường cũng không chỉ có một đối tượng… Đây là trời sinh, không có cách nào khác… Bất quá, đối tượng của công tử… có hơi nhiều…”
Nàng ngần ngừ nói xong, Bích Dương suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được.“Ta… Không nên ngủ với nhiều người, phải không?”
Yên nhi gật đầu.
“Như vậy… Rất dơ bẩn? Là không biết xấu hổ… Có phải không?” Thanh âmBích Dươngkhàn khàn. Yên nhi không dám lên tiếng. Trong miệng Bích Dương bỗng dâng lên mùi vị khổ sở. Nó cảm thấy ***g ngực mình như bị đè ép một tảng đá lớn, rất cực khổ… Rất khó chịu…
“Ấp Thần cũng cảm thấy ta rất dơ… Phải không?”
***********************
“Đại vương, đây là bản đồ biên giới mớiđược vẽ, thỉnh ngài xem qua.” Nam tử tóc đen cười dài, đem bản đồ da dê trình lên.
“Làm phiền Vương thúc.” Ấp Thầnung dung thản nhiênnhận lấy.
“Đại vương xem qua, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì vi thần sẽ cho người phục chế thêm vài phần nữa, phát cho các tộc trưởng khác.”
“Ân…”
Ấp Thầnvừa xem xét kĩ bản đồ trên tay, vừa không dấu vết quan sát nam tử trước mắt. Gã tên Mặc Nhiên, là nam nhân rất nguy hiểm. Trên khuôn mặt tuấn dật bất phàm vĩnh viễn mang theo nụ cười vô hại, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh máu đỏ rực. Nụ cười của gã nhìn như hiền hòa, thực tế lại lạnh đến tận xương.
Mặc Nhiên có danh xưng là ‘tiếu diện la sát’, so với người mặt lạnh như băng sương như Ấp Thần thì gã càng sâu không lường được.
“Không có vấn đề.” Ấp Thần đem bản đồ giao cho thị tòng bên cạnh.
“Vậy là tốt rồi.”
“Đúng rồi, Vương thúc, nghe nói thân thể tộc trưởng đại nhân mấy ngày gần đây khôngđược khỏe, không biết có gì nghiêm trọng không.” Ấp Thần hỏi tình trạng gần đây của tộc trưởng Hắc hồ tộc.
“Đa tạ Đại vương quan tâm, vương huynh ta đã đến nhân gian du ngoạn cách đây không lâu, không cẩn thận gặp phải mấy mâu sơn đạo sĩ, ác chiến một hồi, sau khi trở về liền ngã bệnh, nhưng tình hình cũng không nghiêm trọng, tin chắc có thể hồi phục lại như cũ nhanh thôi.”
Ấp Thần mất hứng híp mắt, Hắc hồtộc có rất nhiều Bích Động yêu hồ, hiện nay bọn họ cũng không yên ổn, luôn tìm cơ hội xâm chiếm nhân gian, muốn hút lấy tinh khí từ loài người. Quan hệ căng thẳng giữa loài người và yêu hồ, đều là do những Bích Động yêu hồ này tạo thành.
“Vương thúc, Nhân Gian Giới và yêu hồchúng ta không can thiệp chuyện của nhau, chúng ta có thế giới của chúng ta, không cần gây xích mích với bọn họ.” Ấp Thần nói thế là muốn nhắc nhở Bích Động yêu hồ Mặc Nhiên này, phải hảo hảo quản chế tộc nhân của mình, đừng gây phiền toái không đáng có cho Phù U giới. Loài người tuy nhỏ yếu nhưng bọn họ có trí tuệ vô cùng vô tận, chọn cách đối địch với họ chỉ là ngu ngốc.
“Vi thần hiểu.” Mặc Nhiên vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.
Mỗi lần thấy gã, Ấp Thần cũng cảm thấy bất khả tư nghị(không thể tưởng tượng nổi). Đối phương thật sự là Bích Động yêu hồ sao? Ấp Thần biết, Bích Động yêu hồphần lớn là xinh đẹp vô cùng, cũng đòi hỏi dục vọng vô đọ, trên người luôn tnar ra hơi thở hấp dẫn.
Cá tính của Bích Động yêu hồ là nói năng tùy tiện, hay thay đổi, đây là thiên tính của bọn họ. Mà Mặc Nhiênlại hoàn toàn bất đồng. Gã chững chạc, khắc chế, thâm trầm đến đáng sợ, tựa hồ khinh thường ***.
Gã là Bích Động yêu hồ đặc biệt nhất mà Ấp Thần được biết – Không, trừ gã ra còn có một người…
Bích Dương…
Nhớ tới nó, ánh mắtẤp Thần nhu hòa đi. Mặc dù Bích Dương có đòi hỏi rất mãnh liệt với dục vọng, nhưng ánh mắt trong veo của nó, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên cơ thể nó, làm người ta không thể nào tin nổi nó lại là Bích Động yêu hồ.
Tại sao… Tại sao nó rõ ràng từng trải như vậy mà còn có thể giữ được ánh mắt trong suốt như thế? Linh hồn nó như không chút nhiễm bẩn, ngược lại còn tinh khiết như hài nhi mới sinh.
Y muốn vĩnh viễn bảo vệ nó, không để ánh mắt thuần khiết kia bị lây nhiễm bụi trần thế tục.
“Đại vương, Vương hậu nương nương cầu kiến…” Thanh âm của thị tòng cắt đứt suy nghĩ của y.
Ấp Thần lập tức lấy lại tinh thần, “Cho nàng vào.”
“Vâng.”
Tiêu Hạmvàthiếu phụ tóc bạch kim cùng tiến vào. Tiểu Hắc Chước trong ngực thiếu phụ vừa nhìn thấy Ấp Thần liền nở nụ cười trên khuôn mặt khả ái.
“A nhạ –”
Hắc Chướcvươn đôi tay mập mạp ra muốn được ôm. Ấp Thần nhìn thấy ngoại sanh nhi(cháu ngoại trai), vẻ mặt lạnh như băng cũng hòa hoãn hơn, đưa tay qua bế bé.
“Hắc Chước vẫn thích Đại vươngnhư vậy a…” Thiếu phụ tóc bạch kim kia tên Sân Tuyết, là tỷ tỷ của Ấp Thần, ba mươi năm trước đã lấy danh nghĩa hòa thân mà gả đến Hắc Hồ tộc, mà trượng phu của nàng chính là Mặc Nhiên.
Phu thê hai người họ ở đây, quan hệ rất phức tạp, Ấp ThầnvàSân Tuyết là tỷ đệ, mà Tiêu HạmvàMặc Nhiên cũng là thúc chất. Bất quá đối với thúc chất hai người thuộc Hắc hồ tộc mà nói, hiển nhiên mình và hai người ngân phát (tóc trắng, ý chỉ chị và cháu trai) kia không cách nào hòa hợp.
Ấp Thần ôm tiểu ngoại sanh trêu chọc, Sân Tuyếtđứng một bên, dường như bọn họ mới là người một nhà. Mặc Nhiên thân là phụ thân, cũng không nói lời nào mà đứng nhìn họ, đôi môi hồng diễm mỏng manh treo lên nụ cười châm biếm, từ đó có thể nhìn ra quan hệ giữa gã và thê nhi cũng không thân mật. Mà Tiêu Hạm bị gạt bỏ bên ngoài cũng không cách nào chen vào được.
Để tránh không khí cứng ngắc, Sân Tuyết tích cực tìm đề tài.“Mọi người đều nói ngoại sanh giống cữu cữu, quả nhiên không sai…Hắc Chướcvà Đại vương ngày càng giống nhau a.”
“Phải không…?” Ấp Thần không để ýlắm.
Tiêu Hạm cố gắng hòa nhập, gật đầu phụ họa nói, “Thật đó, lớn lên rất giống.”
Sân Tuyết che miệng cười nói, “Bất quá a, nhi tử của Đại vương tương lai lớn lên còn giống đại vương hơn.”
Tiêu Hạm biết nàng đang giúp mình, ngượng ngùng cúi đầu cười.
Sân Tuyết tiếp tục ám chỉ, “Đại vương, Hắc Chước bình thường chỉ có tự chơi, khó tránh tịch mịch. Nếu có tiểu đệ đệ làm bạn với nó sẽ tốt hơn…”
Ấp Thần biết dụng ý của nàng, cười nhạt, “Vương tỷ, nếu như vậy thì chỉ cần tỷ lại sinh nữa là được rồi.”
“Ngươi thật là, biết rất rõ ràng ý của ta…” Sân Tuyết gắt giọng.
Ấp Thần không thèm nhìn đến vẻ mặt mong đợi củaTiêu Hạm, đem Hắc Chước trả lại cho mẫu thân bé.“Các vị, thời gian không còn sớm, ta xin được cáo lui trước, xin lỗi không tiếp được.”
“Đại vương đi thong thả.” Mọi người khom người cung tiễn.
Sau khi y rời khỏi, Tiêu Hạm mắt đỏ hồng, kéo kéo ống tay áo Sân Tuyết, “Thẩm thẩm, người nói có phải Đại vương rất ghét ta không?”
“Nha đầu ngốc, không có chuyện đó đâu…” Sân Tuyết tận lực trấn an.
“Nhưng y…”
“Đại vương chẳng qua là tương đối lạnh lùng chậm lụt mà thôi, ngày sau nhất định sẽ hiểu.”
“Có thật không…”
Mặc Nhiên ngồi một bên, tùy ý lật giở bản đồ biên giới trong tay, ngón tay gã rà dọc theo biên cảnh Ngân hồ tộc, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng.
***********************
Hắc Chước trở lại viện tử ở chung với Bích Dương; vừa vào cửa liền thấy thị nữ bận rộn nấu nước, đưa nước.
“Xảy ra chuyện gì?”
Yên nhi đang bưng nước nóng, rụt rètrả lời, “Đại vương… Công tử đang tắm…”
Hắc Chướcngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ trong nước bay ra, hỏi, “Đây là nước gì?”
“Dữu tử thủy…”
“Dữu tử thủy?”
“Công tử nhất định muốn dùng dữu tử thủy để tắm, đã tắm đến một canh giờ ( ~ 2g) rồi… Đại vương, ngài đi xem một chút đi…” Yên nhi lo lắng hồi báo.
Tắm một canh giờ? Ấp Thần không nói hai lời, lập tức đi về phía dục thất–
***************************
1. Mũ đầu hổ (Đầu hổ mạo): 虎头帽: Lấy hình ảnh của hổ làm hình tượng cho mũ đầu hổ, là phục sức dân gian của trẻ em, có thể coi như một loại mũ tiểu biểu của trẻ emTrung Quốc. Mũ đầu hổ, hài đầu hổ, yếm đầu hổ và cả loại bỉm đầu hổ đã trở thành trang phục đặc trưng cho trẻ em, tượng trưng cho sức mạnh, lòng dũng cảm, gan dạ.
Mũ đầu hổ nè Bé đội mũ đầu hổ nhá (cute chưa)
2. Dữu tử thủy: 柚子水: hình như là nước bưởi. Ta không tìm được tài liệu nào nói về công dụng tẩy rửa của nước bưởi cả. Chỉ tìm thấy một bài về acid citric là có dây mơ rễ má với nước bưởi thui à, đại loại là trong bưởi có acid citric, có thể có tác dụng trong tẩy rửa chi chi đó. Ai thích nữa thì vô đây tìm hiểu nhé
PS thêm: vỏ bưởi cũng được các bà các cô ngày xưa dùng để gội đầu, vừa sạch vừa dưỡng tóc, thường được dùng chung với bồ kết.Cách làm thì cứ về hỏi bà hỏi mẹ, không thì lên hỏi bác GG biết tuốt nhé ^^
Hắc Chước: nhân vật chính trong Dục thần chi quả. Ai thích thì vào