Chương 9
“Bích Dương!”
Bích Dương đang đứng trong nước, cả người run lên, sợ hãi xoay người.
“Ngươi làm sao vậy?” Ấp Thầnvươn tay về phía nó. Bích Dương lập tức trốn tránh, lui về phía sau.
“Ngươi sao lại tắm lâu như vậy? Đi lên mau.” Ấp Thần ôn nhu nói; trong làn sương nước mờ ảo này, Ấp Thần mơ hồ thất ve mặt ủ rũ mất mát của nó.
Bích Dương lắc lắc đầu, cầm lấy khăn tắm dùng sức chà lau thân thể mình.
“Bích Dương, ngươi tắm lâu quá rồi, mau lên đây.” Ấp Thần khuyên nhủlần nữa.Bích Dương vẫn cố chấp dùng sức lau;Ấp Thần thấy nó đã chà làn da mềm mại đến đỏ tấy lên, đau lòng mà gầm nhẹ, “Đừng lau nữa! Sẽ rách da!”
Thấy Bích Dương vẫn bất vi sở động(không động đậy/không làm gì), y ảo não nhảy xuống nước. Bích Dương hoảng sợ, xoay người chạy trốn, nhưng đi chưa được hai bước đã bị y ôm vào ngực.
“Đừng… Đừng đụng!” Bích Dương đẩy đẩy y, cảm giác như thân thể dơ bẩn của mình sẽ làm nhiễm bẩn cả đối phương. Ấp Thần phát hiện sự khác thường của nó, càng thêm dùng sức ôm chặt.
“Đừng đụng ta!” Bích Dương gấp đến độ mắt đục đỏ ngầu, hai tay dùng sức đẩy mạnh. Ấp Thần bị thái độ chống cự của nó làm đau lòng, nhất thời không cẩn thận bị nó đẩy ra.
“Bích Dương?”
Bích Dương che thân thể mình lại, thấp giọng khóc sụt sùi.
Y ghét mình sao? Ghét đến độ phát khóc như vậy? Ấp Thần đau lòng đến mờ cả mắt, khàn giọng hỏi, “Ngươi ghét ta đụng vào ngươi…?”
Bích Dương lắc đầu, nước mắt rơi xuống nước, run giọng nói, “Ta… ta rất bẩn…”
“Nơi nào bẩn?” Ấp Thầnkhông hiểu.
Bích Dương thút thít trả lời, “Ta… Ta đã cùng rất nhiều người ngủ… Ta rất bẩn… Rất buồn nôn…”
“Ai nói!” Ấp Thần tức giận quát khẽ, nhảy đến phía trước ôm nó vào ngực.
“Đừng đụng! Ta sẽ nhiễm bẩn đến ngươi!” Bích Dương khóc đẩy y.
“Không! Ngươi không dơ bẩn chút nào!” Ấp Thần ôm chặt lấy nó, tuyệt không cho nó tránh khỏi tay mình.
“Ta rất bẩn… rất bẩn…” Bích Dương vẫn cứ sụt sùi khóc trong ngực y, lẩm bẩm không ngừng.
Rốt cuộc là tên hỗn đản nào nói lung tung với Bích Dương? Ấp Thần thật muốn đem tên đó sinh tiên hoạt bát (lột da rán giòn Đùa thôi, hình như là muốn giết rất tàn nhẫn, có thể hiểu như xẻ thịt phanh thây)
“Ngươi không có, ngươi không có!” Ấp Thần ghé vào lỗ tai nó, “Ngươi không bẩn chút nào, ngươi là người sạch sẽ nhất thế gian…”
“Không phải vậy… Ta không biết xấu hổ… Ta…” Bích Dươngvẫn thì thào. Ấp Thần ôm mặt nó, cúi đầu che lại đôi môi kia.
Ấp Thầnmê muội duyện hôn làn môi mềm mại, dường như muốn nói cho Bích Dương, nó có bao nhiêu điều khiến người khác phải thương yêu. Bích Dương như người lạc đường giữa nụ hôn ngọt ngào tràn đầy hạnh phúc của y, dần dần đã bình tĩnh lại.
Vừa hôn vừa dán sát môi lại ma sát lên môi nó, Ấp Thần hạ giọng nói, “Bích Dương, không cần để ý tới người khác nói cái gì… Ngươi không bẩn, ngươi là người sạch sẽ nhất, thuần khiết nhất…”
“Có thật không…” Bích Dương không tự tin hỏi.
“Thật, ngươi không cần quan tâm đến việc người khác nhìn ngươi thế nào.”Ấp Thần ôm chặt nó, dùng nhiệt độ của chính mình bao quanh nó, nhắm mắt lại mà nói lời khiến mình đỏ mặt tía tai, “Chỉ cần ngươi biết… Chỉ cần ngươi biết ta yêu ngươi… Vậy thì đủ rồi…”
Bích Dương kích động ôm chặt lấy y, chôn trong ngực y khóc nấc.
“Ngươi là quỷ thích khóc sao…” Ấp Thầnsủng nịnh cười, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nó.
“Ta… Ta… Ta rất vui…” Bích Dương cũng không hiểu được tại sao mìnhlại khóc, đành phải thành thật nói ra cảm giác trong lòng.
“Ta biết.” Ấp Thầnchạm nhẹ vào môi nó.
“Có hơi đắng…” Bích Dương đưa lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ lên giọt nước trên môi. Kì thực khi nãy hôn Ấp Thần, nó đã thấy hơi đăng đắng, chẳng qua nụ hôn của y quá ngọt ngào, làm nó quên đi mà thôi.
“Là vị của dữu tử thủy.” Ấp Thần xoa xoa môi.
Bích Dương ngửi ngửi cánh tay của mình. Nó đã tắm hơn một canh giờ, trên người toàn hương vị của dữu tử thủy. Nó lo lắng lầm bẩm, “Thân thể ta cũng đắng sao…”
Ấp Thầnbj cử chỉ khả ái của nó chọc cười. Y cúi xuống, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ lên đôi vai trơn mềm của nó, vờ như khó chịu mà cau mày, “Đúng là đắng thật…”
“A…?” Vẻ mặt Bích Dươngbuồn như đưa đám.
Ấp Thần ha ha cười, lại ôm lấy nó, ngửi tới ngửi lui, “Gạt ngươi thôi, ngươi thơm lắm a…”
Gương mặt Bích Dương phiếm hồng, ngượng ngùng ôm y. Ấp Thần bị nó chọc cho tâm viên ý mã, dục vọng dưới khố đột nhiên ngẩng đầu. Bích Dương cảm thấy ngạnh vật nóng rực nào đó chọc chọc vào bụng mình. Nó len lén ngẩng đầu, thấy khuôn mặt tuấn tú của Ấp Thần đỏ lên vì dục hỏa.
(Tâm viên ý mã: 心猿意马: hình dung việc trong lòng đông nghĩ tây muốn, không thể nào an tĩnh được.)
Bích Dương đánh bạo đưa tay vào trong nước, cách y vật mà vuốt ve tính khí y. Ấp Thần càng thở càng nhanh, khát khao ló nhịn mà cúi xuống hôn nó. Bích Dương vừa hôn y, động tác dưới tay cũng càng lúc càng nhanh.
“Đến… Phía trên đi…” Ấp Thần nửa kéo nửa ôm, đưa Bích Dương lên bờ. Dục vọng dưới hạ phúc tăng vọt khiến y bước đi rất khó khăn; vừa rời khỏi mặt nước, y đã không còn chút sức nào mà nằm vật xuống đất. Bích Dương toàn thân xích lõa nhảy qua, ngồi lên người y, vừa thở gấp vừa lôi kéo y vật đã ướt sũng trên người đối phương.
Bích Dương cũng không quan tâm đến y phục phía trên của Ấp thần, đầu tiên là xé đai lưng của y, lột khố tử (quần) của y xuống. Tính khí thẳng đứng của y đã thoát khỏi trói buộc của khố tử, bật tung ra.
“Thật to nga…” Bích Dương quỳ gối giữa hai chân y, phát ra tiếng cảm thán say mê. Hai tay nó nắm lấy vật kia, vui sướng cọ cọ lên mặt mình.
“Bích Dương…” Ấp Thần bị vẻ mặt phong tao (lẳng lơ) của nó làm cho toàn thân nóng ran, dục vọng lại trướng to thêm một vòng.
“Nha…” Bích Dươngthích thú, càng cố sức xoa nắn hảo vật còn lớn hơn so với lúc nãy, lại đưa cái lưỡi hồng hồng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ lên chất lỏng trong suốt rỉ ra từ vật nọ; hai tay thuần thục bộ lộng tiền bưng. ɭϊếʍƈ ướt tiền bưng, nó lập tức đem vật thể thô cứng kia nhét vào trong miệng, vừa hấp duyện vừa dùng lam nhãn long lanh ngập nước nhìn chăm chú vào Ấp Thần đang ý loạn tình mê.
“Nga… Nga…” Ấp Thầnbị nó hấp duyện đến muốn phát điên, thỉnh thoảng lại ưỡn người lên cho mình tiến vào sâu hơn.
Khi y muốn xuất ra, Bích Dương kịp thời dừng lại. Nó leo lên bụng Ấp Thần, mở to hai chân ra, đem nam căn ướt đẫm nhắm ngay tiểu huyệt của mình. Ấp Thần phối hợp đẩy mông lên, Bích Dương ngồi xuống, cái miệng nhỏ nhắn đói khát bên dưới nuốt tính khi thô to kia vào.
“A nha…” Bích Dương vui vẻ ngâm nga, hai tay chống vào sau đùi Ấp Thần, cả người nghiêng hẳn về sau. Ấp Thần có thể thấy rõ cúc huyệt nó đang hút lấy phân thân mình, giữa chân nó còn có nhục nha trắng nõn đang khẽ run.
(nhục nha: nhục = thịt; nha = mầm mống. Đố vui có thưởng: mầm thịt gì giữa hai chân Ai không hỉu thì đi tự kỷ đi)
Bích Dươngxoay xoay eo, bắt đầu phun ra nuốt vào, trước tiên để ngạnh vật cứng rắn nóng rực kia đảo trong cơ thể mình một lần, sau lại cọ cọ xát xát, trên dưới bộ lộng.
“Hảo bổng… Ân… A…” Bích Dương cuồng dã lay động cái mông nhỏ nhắn mượt mà, nhục cầu lộ ra bên ngoài cũng đong đưa theo động tác kịch liệt của nó, lại khẽ vuốt vuốt lên chỗ kết hợp của hai người. Phân thân của Ấp thần đâm đến chỗ sâu nhất trong cơ thể Bích Dương; y chỉ cảm thấy trong bụng nóng hừng hực, thoải mái đến không lời nào có thể diễn tả nổi.
“A… Nóng quá… Ân… Lại đi vào… Ân…” Nó cảm giác tiểu huyệt đã tê dại của mình như bị hòa tan. Ấp Thân rút phân thân ra một nửa, sau lại dùng lực đâm vào; cứ thế chừng mười lần đã khiến Bích Dương phải kêu liên tục.
“Ta… Muốn ra…” Ấp Thần gầm nhẹ, động tác ra vào càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, phun trào làn sóng ái dịch vào cơ thể Bích Dương. Bích Dương cũng đồng thời phát ra tiếng hét mất hồn, tiếp tục xoay eo.
d*m thủy nhũ bạch dọc theo bộ vị mập hợp chảy xuống sàn; Bích Dương ép chặt tiểu huyệt, đem tất cả tinh hoa hút vào cơ thể…
*****************************
Bốn phía như bị che bởi cánh hoa hồng, nó chìm trong ánh hoàng hôn. Một thanh y (đồ màu đen) nam tử đứng trước mặt nó. Bọn họ như cách nhau bởi một tầng sa trướng rất dày, mặt của đối phương cứ mơ mơ hồ hồ, thứ duy nhất có thể thấy ở nam tử là đôi môi hồng hồng xinh đẹp.
“Hồi Tuyết… Ngươi thật muốn kế thừa ta sao?” Thanh âm của nam nhân hồn hậu trầm thấp, lúc thì rõ ràng lúc lại như mơ.
Nó cảm giác mình đã gật đầu, lòng đầy kiên quyết.
“Muốn trở thành Tinh Túc chi thần, sẽ phải diệt trừ hết mọi *** và tạp niệm, còn phải vĩnh viễn giữ thân thể và tâm linh khiết tịnh (trong sạch).”
“Ta có thể.”
“Ngươi không thể yêu, không thể hận, không thể động tâm, không thể động tình…”
“Ta có thể, ta có thể!” Nó cao giọng tuyên thệ.
“Được rồi, ta cho ngươi năm mươi năm, nếu như trong năm mươi năm này, ngươi có thể giữ tinh thần và thân thể trinhkhiết, không yêu không hận, thì ngươi có thể thừa kế vị trí của ta, trở thành Lục Phong tinh túc mới…”
“Vâng!”
Năm mươi năm, chỉ cần qua năm mươi năm, nó có thể trở thành Tinh Túc chi thần mà mình đã mơ ước bấy lâu.
Nó không nghĩ đến ai, không cần biết đến người nào, chỉ vì mục tiêu mà cố gắng.
…
“Hồi Tuyết…Hồi Tuyết…” Một thanh âm khác lại gọi nó. Thanh âm này tràn đầy thâm tình, như lông chim nhẹ nhàng rơi vào lòng nó, trong lòng nó lại nổi lên nhiệt độ đến tê dại.
Không thể yêu, không thể hận, không thể động tâm, không thể động tình.
Nó không muốn nghe, không muốn nghe thanh âm của đối phương! Nó che tai, chạy trốn!
“Hồi Tuyết!” Đối phương đuổi theo sau; vô luận nó chạy đến chỗ nào cũng không thể thoát khỏi. Dưới chân hẫng một cái, nó rơi xuống vực sâu tăm tối. Bỗng một cánh tay không cho phép cự tuyệt bao quanh nó, siết chặt lưng nó… Nó được cứu sao?
…
Không, không phải! Nó bị giam lại!
…
Nó bị đặt phía dưới, y phục trên người bị đối phương xé thành từng mảnh nhỏ.
“Không…” Nó khàn giọng hét lên, “Đừng làm vậy!”
Nó muốn trở thành Tinh Túc chi thần! Nó phải giữ thân thểkhiết tịnh (sạch sẽ aka trong trắng)! Nó không thể bị *** ô(vấy bẩn aka cưỡng hϊế͙p͙)!
Nó dùng hết khí lực giãy dụa, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được bàn tay đang lướt khắp thân thể. Toàn thân nó như bị ngọn lửa bao quanh, vừa nóng vừa đau. Nó nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như tinh tú trên trời đêm, đôi mắt tràn đầy thâm tình nhưng cũng ẩn hiện sự bá đạo muốn xâm lược.
Nó thật hận… Thật hận… Tại sao lại muốn nó cảm giác được hận ý? Tại sao muốn phá hư khiết tịnh của nó?
Nó mất tư cách trở thành Tinh Túc, đồng thời cũng không bao giờ có thể đạt được mơ ước nữa.
Nhiệt độ trên người giảm đi, nó bị giam vào cái ***g kim hoàng sắc, nơi có sàng nhục (đệm giường) đỏ rực mềm mại, có sa trướng thuần bạch (lụa trắng mỏng) mỏng manh, có ánh sáng rực rỡ của minh châu bốn phía.
Mỗi ngày đều có thần nữ xinh đẹp trang điểm cho nó, liên tục dâng lên quỳnh tương ngọc dịch. Nhưng nó không cảm thấy chút vui sướng nào, ngược lại oán hận tích tụ trong ngực nó như muốn làm nó nổ tung.
(Quỳnh tương mỹ ngọc/ quỳnh tương mỹ ngọc =琼浆玉液: Từ lâu trong dân gian Trung Quốc có lưu truyền về truyền thuyết ‘quỳnh tương ngọc dịch’ là giai phẩm chỉ có trong hội bàn đào của; là một loại nước tinh chế từ ngọc thạch. Mà theo quan niệm của người Trung Quốc thì ngọc có tác dụng chữa bệnh và muôn vàn những tác dụng khác cho con người. Nói chung thì ngọc rất, rất quý. Ai có nhu cầu thì vào đây tìm hiểu thêm nhé.)
Một âm thanh ác độc bỗng từ bóng tối truyền đến, “Ngươi là đồ không biết xấu hổ… Rõ ràng là tao hóa lại còn ngụy trang thành bộ dáng cao khiết mà dụ dỗ thiên đế. Ngươi cứ chờ mà xem, sớm muộn gì y cũng chán ghét ngươi, y nhất định sẽ trở lại bên cạnh ta.”
Ngọn lửa trong lòng không thể nào dập tắt, nhưng giờ y lại bình tĩnh đến ngay cả hận ý cũng không thể nào cảm giác được.
Chân bước đi, thân thể cũng di chuyển. Nó thấy được bảo kiếm treo trên cây cột đỏ thẫm. Nhẹ nhàng nhảy lên, gỡ kiếm xuống. Gian phòng phát ra âm thanh rung động, bầu trời bên ngoài ầm vang tiếng sét. Nó không quan tâm đến cái gì nữa, mũi kiếm đã ra khỏi vỏ, hàn quang soi vào ánh mắt tuyệt vọng của nó.
Kiếm phong(mũi kiếm) đâm vào ***g ngực nó, giữa cơn đau đớn đến tê dại, trước mắt nó chỉ còn màu đỏ kinh hoàng…
…
“A…” Bích Dương đột nhiên mở mắt ra.
Màu đỏ như máu dần dần tiêu tán, nó thấy được ***g ngực trần trụi.
“Tỉnh rồi?” Thanh âm trầm tháp biếng nhác của nam nhân truyền đến từ đỉnh đầu. Bích Dương ngỡ ngàng ngẩng đầu, vẫn chưa tỉnh lại từ giấc mộng kia. Nó khẽ nhếch môi, lộ ra vẻ mặt u mê.
“Sao vậy?” Ấp Thầnôm lấy khuôn mặt mềm mại của nó, ấn xuống vô số nụ hôn trên trán.
Trong lòng Bích Dương nóng lên, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng. Nó ôm chặt lấy cổ Ấp Thần, dùng sức vùi mặt vào cổ y.
“Sáng sớm đã làm nũng rồi?” Ấp Thần ôm nó, không có biện pháp mà cười nhẹ, thân mật vuốt vuốt tóc nó. Bích Dương kêu khẽ, thân thể xích lõa dán chặt vào đối phương.
Ấp Thần vuốt ve lưng nó, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ mà lẩm bẩm, “Hình như hơi lạnh… Có phải có tuyết rơi không?”
“Ân?” Bích Dương quay đầu, cùng nhìn lại.
“Đứng lên đi.” Ấp Thần vỗ vỗ đầu nó, hai người rời khỏi ổ chăn ấm áp. Quan nhân bên ngoài đã nghe được động tĩnh, nghe được tiếng gọi bên trong lập tức cầm y vật giữ ấm tiến vào.
“Tuyết rơi sao?” Ấp Thần hỏi quan nhân hầu hạ rửa mặt mặc quần áo.
“Vâng, lúc nãy tuyết rơi rất lớn, nhưng giờ đã ngừng rồi.”
“Nga?”
“Đại vương, mặt hồ bên ngoài đã kết băng, nghe nói băng liên hoa (hoa sen băng) cũng đã nở rồi…” Quan nhân mẫn cán báo lại.
“Thật?” Ấp Thần khó có lúc lộ ra vẻ mặt hăng hái thế này.
“Đại vương và công tử muốn dùng tảo thiện (đồ ăn sáng)trướckhông?”
“Chờ chút đã.” Ấp Thần lôi kéo Bích Dương đang mặc cẩm chức ngoại y(áo ngoài bằng gấm thêu), “Bích Dương, chúng ta đi xem băng liên hoa trước đã.”
“Băng liên hoa?” Bích Dươngkhông hiểu.
“Đi xem một chút ngươi sẽ biết.” Ấp Thần dắt tay nó rời khỏi tẩm cung, dọc theo đường mà phó nhân đã dọn dẹp sạch sẽ đến một hồ nước rộng lớn.
“Oa…” Bích Dương nhìn mặt hồ đã kết băng, phát ra tiếng kêu thán phục.
“Thứ đẹp hơn còn ở phía trước. Tới, ôm ta.” Âp Thần ôm hông nó; Bích Dương vội vàng ôm lấy cổ y. Miệng Ấp Thần lẩm nhẩm chú ngữ, hai chân bước lên, mang Bích Dương thoát khỏi mặt đất bay ra ngoài.
Nhìnbóng mình bay lượn trên mặt hồ, Bích Dương phát ra tiếng cười vui sướng. Bay được một đoạn, Bích Dương rốt cuộc phát hiện ra cảnh tượng kì diệu dưới mặt băng – dưới miếng băng mỏng lại có một đóa sen tím nhạt đang nở!
Những đóa sen uốn lượn như những viên trân châu cực đại, được điểm thêm bằng những chiếc lá xinh đẹp đan xen vào nhau như tấm lưới. Cánh hoa tím nhạt như gương mặt đỏ ửng mê người của thiếu nữ, cách một tầng băng mà vẫn có thể thấy rõ vẻ đẹp của hoa, nhị hoa vàng nhạt còn nhẹ nhàng đung đưa theo gợn nước.
“Nha!” Bích Dương hưng phấn kêu khẽ.
Khóe miệng Ấp Thần hàm chứa nụ cười, ôm nó dừng trên không trung. Bích Dương cúi xuống nhìn, mê mải ngắm băng liên hoa phía dưới. Chẳng hiểu sao mà cảnh đẹp trên mặt băng này lại mang đến cảm giác vô cùng quen thuộc cho nó.Dường như ở chỗ nào đó, nó đã từng thấy sự vật chợt ẩn chợt hiện thế này…
Nó vươn tay đến mặt băng, muốn đụng vào cánh hoa mềm nhắn kia. Nhưng bàn tay nó chỉ chạm được vào mặt băng lạnh buốt.
“Băng liên hoa này không cách nào hái được.” Ấp Thần an ủi, “Loại liên hoa này chỉ có thể nở bên dưới mặt nước, một khi hái ra ngoài sẽ lập tức khô héo.”
“Nga…” Bích Dương thất vọng thở dài, một lần nữa đứng lên, dựa vào ***g ngực Ấp Thần.
“Thích không?” Ấp Thần nhẹ hỏi, lấy mũi chạm nhẹ vào má nó.
“Thích, thật là đẹp!” Bích Dươngkhông ngần ngại khen.
“Vậy cũng tốt, chúng ta đến bên kia nhìn.” Ấp Thần ôm nó, hô lớn một tiếng, bay ra ngoài.
**************************
“Lệ Hoa? Lệ Hoa? Ngươi ở đâu?” Trong đình viện, Tiêu Hạmgọi to tên thiếp thân thị nữ (người hầu nữ luôn theo bên cạnh)
Hai tiểu cung nữ nghe được thanh âm của nàng, chạy nhanhtới. “Nương nương, người có gì phân phó?”
“Ta tìm Lệ Hoa, các ngươi có gặp nàng không?”
“Hồi nương nương, nô tỳ đã thấy nàng đi đến rừng cây nhỏ bên kia.” Một tiểu cung nữ trả lời.
“Rừng cây? Đi vào đó làm gì?”
“Bên đó có một bãi đất trống để phơi y vật. Có lẽ nàng đến đó để thu dọn bị nhục (đồ trải giường).” Tiểu cung nữ chủ động nói, “Nếu không thì để nô tỳ đi tìm nàng…”
“Không cần, để ta đi.” Tiêu Hạm khó có lúc muốn đi đâu đó; cả ngày cứ ở trong phòng, nàng cũng đã chán muốn ch.ết, “Các ngươi đi làm việc đi.”
“Vâng.”
Tiêu Hạm xuyên qua rừng cây nhỏ, đi tới chỗ phơi y vật mà cung nữ nói. Nơi đây phơi rất nhiều bị nhục, tạo thành một cái mê cung nho nhỏ. Tiêu Hạm còn chưa đến nơi đã nghe được tiếng rên rỉ mập mờ truyền ra từ chỗ sâu trong ‘mê cung’. Đáy lòng Tiêu Hạm như bị tê dại. Nàng bước khẽ, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh giữa tầng tầng lớp lớp bị nhục.
Phía sau sàng đan trắng tinh, nàng đã nhìn thấy hai thân thể quấn lấy nhau thành một khối..
Người kia đang phóng đãng mở rộng hai chân, chịu đựng những lần đưa đẩy của nam nhân phía sau. Nữ tử đó – chính là tỳ nữ của nàng – Lệ Hoa! Mà người đang giao hoan với nàng lại là…
Nam nhân đột nhiên quay đầu, Tiêu Hạm đứng sau sàng đan không cách nào trốn tránh.
“Ngươi…” Dưới nụ cười lạnh của đối phương, Tiêu Hạmbị dọa đến mặt mày trắng bệch.
Một tiếng kêu thảm thiết ngắn gọn vang lên, bốn phía lập tức khôi phục sự tĩnh lặng vốn có.
**************************
Tuyết rơi dày khắp nơi, trời rét đậm, vài tia nắng mặt trời vất vả lắm mới xuyên qua được tầng mây đen dày cộm, trên những cành cây đọng tuyết tản mác ra mấy tia sáng yếu ớt. Cành mai vươn khỏi đầu tường, nụ hoa trắng mềm như tuyets nở rộ đón gió.
Ấp Thần sáng sớm đã ra khỏi cửa, bảo là muốn đi tham gia hội nghị trưởng lão. Bích Dương nhàm chán ghé vào bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, đợi cả ngày trời. Đến gần trưa, Yên nhi gõ cửa đi vào.
“Công tử, Vương hậu nương nương nói muốn thỉnh ngài đi thưởng mai…” Yên nhi không vui nói.
“Thưởng mai?”
“Ân, nàng nói mời ngài đến mai viên (vườn mai)…” Yên nhi chần chờ một chút, lại nói, “Công tử, cũng không biết nàng có chủ ý xấu xa gì nữa, ngài có thể từ chối nàng…”
“Chủ ý xấu xa gì sao…?” Bích Dươngkhông hề cảnh giác.
“Nương nương từ trước đến giờ luôn coi công tử là cái đinh trong mắt, không có lý do gì bỗng nhiên lại đối tốt với ngài như vậy; ngài nên từ chối thì hơn.” Yên nhi nói chân thành.
Bích Dươngchưa bao giờ suy tính nhiều như vậy, nó nhỏ giọng đề nghị, “Mang theo thị vệ thì sẽ không phải lo nữa chứ?”
“Nói là nói vậy…” Yên nhi vẫn cảm thấy khôngan toàn.
“Ân… Vậy ta đi thôi.” Bích Dương đơn thuần cảm thấy dù sao mình cũng nhàn rỗi, có thị vệ và tỳ nữ bên cạnh, đối phương chắc cũng không bày gian kế gì chứ?
“Vậy cũng tốt…” Yên nhi đành phải hầu hạ nó chải đầu mặc y phục. Làm xong, Bích dương mang theo Yên nhi và hai thị vệ nữa đến mai viên.
Đi tới viện tử trồng đầy bạch mai tỏa hương thơm ngát, Tiêu Hạm một thân tử y (cả người màu tím) đã ngồi chờ sẵn trong tiểu đình. Nàng không mang theo thị tòng, chỉ có vài tiểu cung nữ lạ mặt bên cạnh. Yên nhi nhạy cảm phát hiện, Lệ Hoa vi hổ tác trành (tiếp tay cho giặc, ý chỉ Lệ Hoa luôn giúp Tiêu Hạm gây khó dễ cho người khác) lại không có ở đây. Lần này nàng không biết nên yên tâm hay nghi ngờ nữa.
Bích Dương để thị vệ đứng ngoài lương đình, tự mình dẫn Yên nhi đi lên bậc thang.
“Bích Dương công tử, hoan nghênh.” Tiêu Hạm cười nhạt, tỏ ý mời nó ngồi xuống. Không chỉ là người lanh lợi như Yên nhi mà người không chút nhạy bén như Bích Dương cũng phát hiện nàng có chỗ là lạ. Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ là người biết ngụy trang; bình thường luôn là người vênh váo hung hăng không giữ lại chút nào, hôm nay nàng lại là người thâm trầm đáng sợ, làm người ta không thể đoán ra nàng đang giấu diếm ý gì.
Yên nhi vì sự an toàn củaBích Dương không thể không đề cao cảnh giác, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của nàng.
“Đại vương đã ra ngoài làm việc, công tử đợi trong cung nhất định rất buồn chán đúng không?” Tiêu Hạm khách sáo nói, “Nếu như cảm thấy nhàm chán, lúc nào cũng hoan nghênh công tử đến trò chuyện một chút với Bổn cung.”
“Nga… Cám ơn…” Bích Dương đành phải trả lời như vậy.
“Công tử xem, hôm nay hoa mai trong cung đều nở rộ, Bổn cung cảm thấy cảnh đẹp như vậy nên cùng xem với nhiều người, cho nên mới mời công tử đến.”
“Nga…” Bích Dương nhìn hoa mai bốn phía, phấn điêu ngọc thế, hương thơm xộc vào mũi, quả thật đẹp đến mê người.
(phấn điêu ngọc thế =粉雕玉砌: tựa như dùng phấn mà điêu khắc, tựa như dùng ngọc xây mà thành; dùng bạch phiến chạm trổ, dùng bạch ngọc tạo hình. Từ dùng để hình dung cảnh tuyết rơi)
“Công tử thích mùi hương hoa mai sao?” Tiêu Hạm chuyển đề tài.
“Ách? Cũng không tệ lắm…” Bích Dương gật đầu.
Tiêu Hạm cười rạng rỡ, lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ. “Công tử, chỗ này của ta có một bình hương liệu được tinh chế từ hoa mai; đem nó bôi lên người có thể làm cho da thịt người đó trong suốt sáng long lanh, còn có thể phát ra mùi thơm…”
“Ách?” Bích Dươngkhông hiểu, chỉ ngây ngốc nhìn nàng đặt bình nhỏ vào tay mình.
“Ta tặng công tử. Đại vương nhất định sẽ thích mùi vị này.”
“Không…” Bích Dương đem bình đẩy trở về,“Ta không thích dùng những thứ này.” Trực giác của Bích Dươngnói rằng không nên nhận đồ của nàng.
Tiêu Hạm thấy nó từ chối, ánh mắt bỗng nhiên biến hóa. Nàng khăng khăng nói, “Bổn cung có hảo ý, thỉnh công tử nhận đi.”
“Nhưng ta không muốn…” Bích Dươngủy khuất lắc đầu, không ngần ngại biểu thị ý chán ghét của mình.
Khẩu khí của Tiêu Hạm bắt đầu nóng nảy, “Công tử, đây là đồ tốt, công tử cứ thử đi, nhất định rồi sẽ thích.”
“Ta không thích…” Bích Dương không biết khách sáo, không chừa lại mặt mũi cho nàng.
Trong mắt Tiêu Hạm phun lửa giận, giọng nói càng phát ra càng cường thế, “Công tử thử một chút đi, nhất định sẽ thích!”
Yên nhi cảm thấy ánh mắt của nàng ngày càng nguy hiểm, vội vàng chen vào giữa hai người. “Nương nương, tâm ý của ngài, công tử đã hiểu. Chẳng qua là công tử không thích dùng đồ của nữ nhân, ngài cũng đừng miễn cưỡng công tử…”
“Nơi này không có chuyện của ngươi!” Tiêu Hạm mất bình tĩnh, nổi điên đẩy Yên nhi ra. Tiêu hạm mở nắp bình, hắt thứ gì đó trong bình vào mặt Bích Dương. Yên nhi ngăn lại kịp thời, thứ trong bình phút chốc bì vẩy ra ngoài.
“A –!!” Tiêu Hạm oảng sợ, thét chói tai. Trong bình là một con kiến lớn màu đen. Một số con đã rơi lên mu bàn tay nàng, chúng lập tức phóng ra dịch thể xanh biếc, ăn mòn da thịt nàng. Tiêu Hạm kêu thảm chạy đi, thị nữ phía sau nàng cũng hoảng sợ đuổi theo. Thị vệ của Bích Dương xông lên bảo vệ nó, giết ch.ết hết những con kiến còn rơi trên đất.
“Công tử, ngài mau rời khỏi đây…” Thị vệ đang muốn hộ tống nó trở về, Bích Dươngbỗng thấy Yên nhi vẫn quỳ trên đất, vội vàng hất thị vệ ra, chạy tới đỡ lấy nàng. Yên nhi ôm mặt, lại bị Bích Dương xoay vai lại nhìn.
“Yên nhi? Thế nào rồi?” Bích Dương kéo tay nàng xuống, lập tức bị cảnh tượng trên mặt nàng dọa sợ đến phải hít một hơi khí lạnh. Trên mặt Yên nhi bò đầy những kiến là kiến, độc thủy xanh biếc kia đã lẫn với máu tươi, nhỏ giọt xuống đất, gương mặt của nàng đã xuất hiện vô số lỗ thủng đáng sợ.
“Yên nhi –!!”Yên nhi được đưa về phòng, ngự y cũng nhanh chóng chạy tới. Những con kiến phóng độc thủy ra sẽ lập tức ch.ết đi, nhưng mặt nàng cũng bị hủy hoại; mà đáng sợ nhất là, độc thủy của loài kiến này đã ăn sâu vào xương nàng; thương thế của nàng quá nặng, khó có thể phục hồi như cũ.
Yên nhi thay thế Bích Dương, trở thành vật hy sinh vô tội.
Bích Dương ngồi bên giường của nàng, khóc đên hai mắt sưng đỏ. Một lúc lâu sau, Ấp Thần nhận được tin tức, tức tốc chạy về trong cung. Thị vệ nói hết chân tướng sự việc cho y. Ấp Thần kìm nén lửa giận, sai người lập tức bắt hung thủ Tiêu Hạm đến.
“Bích Dương.” Ấp Thần ôm lấy Bích Dương đang ngồi bên giường. Bích Dương một câu cũng không nói, chỉ thút thút khóc. Ấp Thần nhìn Yên nhi băng bó khắp cả mặt, chỉ còn lộ ra cái mũi và khuôn miệng không trọn vẹn, trong lòng nảy lên áy náy không nói lên lời.
“Đây là độc gì?” Ấp Thần hỏi ngự y bên cạnh.
Ngự y tường tận hồi báo, “Đại vương, cắn bị thương tiểu cung nữ chính là một loại kiến đen kịch độc, có thể dùng độc dịch để giết ch.ết con mồi. Loại kiến này chỉ sống sâu trong bùn đất, chúng ngủ đông trong ổ; theo lý thuyết thì không phải dễ dàng mà bắt được… Hơn nữa theo lão phu được biết, quanh hoàng thành cũng không có loại kiến này.”
“Vậy nó ở đâu?” Ấp Thần thấy đây là đầu mối quan trọng.
“Ở biên giới của Hắc hồ có rất nhiều loại kiến này.”
Vẻ mặt Ấp Thần âm trầm, ôm chặt Bích Dương.“Cái này đúng rồi, nhất định là do vương hậumang tới từ quê nàng.”
Hai người đang thương lượng, hộ vệ lảo đảo chạy vào. “Báo cáo Đại vương! Vương hậu nương nương đã ch.ết!”
“Cái gì?!” Ấp Thần đột nhiên đứng lên, Bích Dương nhất thời tỉnh táo lại, trên mặt nó vẫn còn vương nước mắt, giờ phút này cũng giật mình mấp máy miệng.
***************************
Băng liên hoa: 冰莲花: tìm khôngđược cái hình nào giống trong truyện hết. Các pạn ngắm đỡ cái này đi.
Cái này là hình thật nhá Hình này là lừa tềnh thui
(tác giả nói chụp vào mùa đông ở Cửu Trại Câu, (không phải hàng thật nhá)
chú thích ở dưới là băng liên hoa, chả bít có đúng không) (tìm được trong 1 chương truyện nào đó)