Chương 57: Mất Kiểm Soát
" Hai đứa mau lên phòng đi! Dì dã nấu nước nóng rồi đấy! tắm nhanh nếu không ngày mai sẽ cảm lạnh đấy!" Dì Mai nhận thấy tình huống có chút phát triển theo chiều hướng xấu, ngay lập tức lên tiếng giải vây.
Anh em Tường Khánh cùng Tường Minh liếc mắt nhau một cái, cũng không có nói gì thêm, bọn họ cũng dự định lên phòng rồi lấy quần áo đi tắm! nhưng thật không ngờ lại gặp người phụ nữ này trong nhà.
Sớm đã có khúc mắc cần 10 năm qua, đồng thời hai người còn cho rằng nguyên nhân cái ch.ết của mẹ mình chính là do người phụ nữ này dẫn đến cho nên cũng không cho dì Mai một chút mặt mũi liền nói.
" Chuyện của tôi! Không cần bà phải lo!" Tường Khánh tức giận hất tay dì Mai ra rồi đùng đùng bước lên lầu.
" Tường Khánh! Xuống đây! Ai cho con ăn nói với dì Mai như vậy!" Tường Long lúc này sặc mặt đã trở nên rất là khó coi, đôi lông mày nhíu lại thể hiện sự tức giận của mình.
" Ăn nói như thế thì đã làm sao? Ông có bao giờ quan tâm đến chúng tôi đâu! Hôm nay sao tự dưng tốt tính vậy?" Tường Khánh cô nàng ngay lập tức như một con mèo điên xù lông lên.
" Bốp!"
" Mất dạy! ai dạy mày ăn nói với ba mày như vậy hả!" Tường Long lúc này tức điên lên, ông ta không thể kiểm soát được trạng thái của mình liền đứng dậy tát vào má Tường Khánh một cái.
Tiếng tát rất là chói tai, vang vọng cả căn nhà.
Tường Khánh đôi mắt trợn trừng, nàng không thể nào tin được rằng người đàn ông trước mắt lại có thể tát mình như thế.
" Ông! Ông! Đánh tôi!" Nàng nghi vấn mắt trợn tròn.
" Bốp!"
Lại một cú tát thẳng vào má còn lại nữa.
" Anh Long! Đừng mà! Con mé trẻ người non dạ! đừng đánh nó!" Dì Mai ngay lập tức lao tới kéo Tường Long ra.
" Con ranh con! Mày đường cho rằng tao không dám đánh mày! Tạo dạy mày trả lời với người lớn như thế à! Mày không biết tôn trọng bậc cha chú, bậc dì thím của mày hay sao? Hả!"
" Ha ha! Đúng tôi là một đứa mất dạy! Mẹ tôi ch.ết rồi! còn cha tôi thì suốt ngày đàn đúm với mới mấy con chó cái ngoài đường! thì ai dạy tôi! Hả! ông dạy hả! ông dạy tôi cái gì?" Tường Khánh gào thét.
" Mày!" Tường Long định lao đến tán một cái nữa, những dì Mai đã ngay lập tức dùng thân mình lao lên cản lại.
" Mày cút ra khỏi nhà tao! Biến! biến! tao không có đứa con gái nào như mày!"
" Được! tôi cũng không có một người cha như ông!" nói xong Tường Khánh ngay lập tức chạy ra ngoài, dù lúc này trời vẫn còn đang mưa ra rít.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Tường Minh không thể làm gì hơn ngay lập tức chạy theo em gái.
" Khánh! Thôi! vào nhà đi!"
" Minh! nó muốn đi thì cứ để nó đi! Để tao xem! nếu không có tao nó sống ra sao! Còn mày! Muốn theo nó thì mày cứ theo!" Người đàn ông hùng hỗ.
" Anh! Bỏ tay em ra!" Tường Khánh cũng không có nhân nhượng liền chạy ra ngoài, ngay cả xe nàng cũng không cần đến, cứ như thế chạy đi trong mưa.
. . .
" Má nó! Lạnh vãi! Giờ này cũng gần 11 giờ mẹ rồi! mà mày còn đợi bánh bao!" Lúc này Phạm Long cùng Trọng Nhân sau khi rời khỏi quán net thì chạy ngược lên khu đường rày để mua bánh bao.
" Mẹ! mày biết gì! Trời mưa lạnh như thế nào! Về nhà gặm cái bánh bao nó phê vãi đái ra! Mày ăn mì cay với bò né riết mày không ngán à! Chứ tao là tao ngán đến tận cổ rồi đấy!" Phạm Long liếc nhìn thằng bạn bằng một ánh mắt khinh bỉ.
" Má! Mày biết lạnh không? giờ này mà còn đứng ngoài mưa đợi bánh bao!"
" Thằng dở hơi! Muốn ăn ngon thì phải chờ đợi! mày biết là chờ đợi là hạnh phúc không!"
" Thôi được rồi! bánh bao tới rồi đây! Đợi chưa đến 10 phút đã nháo nhào lên rồi!" Bà thím bán bánh bao bước ra trên tay là mấy hộp bánh bao lớn.
Phạm Long lần này mua đến 10 cái bánh bao, hơn nữa còn là loại đặc biệt bánh bao xá xíu 2 trứng, có giá đến 20. 000 một cái. Vào những năm này 20. 000 chính là một con số rất lớn đối với một món ăn đêm. Dù sao thì một bát phở lúc này cũng có giá thị trường là 15. 000 một bát thôi.
Phạm Long ngay lập tức lấy ra tờ 200. 000 trả tiền bánh bao rồi cũng ngay lập tức lên con Cup bánh lùn của hắn.
" Long! Chạy chậm thôi mày! Má lạnh teo chim hết rồi!" Thằng Nhân ngồi phía sau hàm răng đánh bọ cạp.
" Ủa! mày có chim à! Ghê thiệt!" Phạm Long lúc này rất là tận hưởng cái cảm giác thoải mái dễ chịu, cùng một chút cảm giác nông cuồng, nông nổi của tuổi trẻ.
Lúc này khi hắn đang vít ga đi ngang công viên 21-4 thì lại phát hiện một hình bóng khá là quen thuộc đang đi trong mưa.
" Nhân! Mày nhìn! Có phải là con Tường Khánh hay không?" Phạm Long mắt tin chỉ về một góc phía bên kia công viên.
" Ừ! Hình như là nó! Nó ở đây! Rồi thằng Minh Béo đâu! Chẳng lẽ tụi nó đi chơi về trễ nên bị đuổi ra khỏi nhà!" Thẳng Nhân suy luận.
Phạm Long chạy xe đến bên cạnh rồi lớn giọng hỏi.
" Này! Khánh! Sao giờ này lại ở đây!"
Tường Khánh chậm rãi ngẫm đầu lên, chỉ thấy hốc mắt nàng đỏ hoe, hai bên gò má sưng lên vì bị đánh, mái tóc cùng quần áo ướt sũng dát chặt lên thân thể của nàng.
Phạm Long nhìn bộ dạng kia liền có chút hoảng sợ, hắn vội nhảy xuống xe.
" Khánh! Có chuyện gì vậy! Thằng Minh đâu!" Phạm ân cần hỏi thăm.
Không hiểu tại sao lúc này cô nàng nhìn thấy Phạm Long bước đến hỏi thăm, liền đã không nhịn được nữa nước mắt lại dâng trào, tràn ra khóe mi, nàng lao vào ngực Phạm Long rồi khóc rống lên.
Phạm Long ngay lập tức đứng sững cả người, nếu như nói sự nhẫn nhịn, chịu đựng, mặt dày, khả năng kiếm tiền, tranh luận thì Phạm Long xin tuyên bố không kém một ai, nhưng đối với con gái, đặc biệt là con gái xinh đẹp lại khóc thì Phạm Long không có một chút kinh nghiệm nào cả.
Ai bảo kiếp trước cho đến lúc ch.ết đi hắn vẫn chỉ là một con cẩu độc thân, không nhà, không xe, không gia đình, không bạn bè.
Mà thằng Trọng Nhân ngồi trên xe lúc này cũng trố mắt ra mà nhìn miệng nó há to có thể nhét một lúc 3 4 cái trứng gà vào trong miệng luôn vậy.
" Khánh! Có chuyện gì vậy! nín! Nín! Nín đi!" Phạm Long không biết phải làm sao chỉ có thể dùng tay vỗ nhẹ lên lưng nàng vừa an ủi.
Thế nhưng không hiểu tại sao hắn càng dỗ dành, thì cô nàng trong ngực hắn càng khóc to hơn.
" Long! Mày làm gì con gái nhà người ta vậy!" Thằng Trọng Nhân hết kinh ngạc rồi ngay sau đó bắt đầu châm chọc.
" Ách! Cái này!" Phạm Long ban đầu còn cho rằng khi nãy cô nàng bị hắn hành cho ra bã nên mới uất ức khóc như thế. Nhưng sau khi hắn nghĩ lại thì trên má nàng có hai vết bàn tay, nhìn qua lực đánh không hề nhẹ chút nào. Chứng tỏ cô nàng này về nhà vừa mới bị đánh xong, rồi lại bị đuổi ra khỏi nhà nên mới chạy ra đây.
" Im!" Phạm Long trừng mắt nhìn thằng bạn nối khố rồi lại nhìn về cô gái xinh đẹp đang khóc một cách thương tâm trong lồng ngực của mình. Lúc này hắn chỉ biết thở dài một hơi.
" Nhà bạn ở đâu! Mình đưa bạn về nhà!" Phạm Long nhỏ giọng. thế nhưng đáp lại chính là tiếng khóc càng trở nên nghẹn ngào hơn.
" Mình! Mẹ mình không còn nữa! ba mình dắt gái về nhà! còn đánh mình nữa! . . . ." Tường Khánh nghẹn ngào phẫn uất nói.
" Được rồi! được rồi! đừng khóc nữa! thôi! giờ này cũng đã khuya rồi! bạn không về nhà thì mình cũng phải về chứ! tối nay cứ tạm thời ngủ lại nhà mình một đêm! Sáng mai rồi tính tiếp.
Chuyện nhà người ta hắn cũng không tiện can dự vào, thế nhưng nếu để hắn một cô gái xinh đẹp như thế này một mình trong đêm hắn lại có chút không nỡ, cho nên đêm nay cứ tạm thời để cô nàng này ơ nhà hắn một đêm! Cũng không phải nhà hắn không có chỗ ngủ! cùng lắm thì cho ngủ cùng với chị Tuyết dù sao đi năng nữa nhà hắn cũng bao ăn ở cho 4 cô gái rồi. thêm một người cũng chẳng sao.
Thế là Phạm Long dìu Tường Khánh lên chiếc Cúp bánh lùn của mình.
" Nhân! Thôi mày ráng đi bộ về giúp tao!" Phạm Long vô sỉ nhìn thằng bạn.
" Má thằng này! mày dại gái bỏ bạn à!" Thằng Nhân kinh ngạc.
" Rồi mày muốn tao xử lý làm sao! Xuống xe! Tao chở nó về nhà rồi tao ra rước mày!" Phạm Long cường thế luôi thằng bạn xuống xe rồi hắn đặt cô nàng lên ghế sau.
Tường Khánh ngồi lên xe, nhưng tay vẫn ôm chặt eo Phạm Long.
" Mày ở đây chờ tao! 5 phút sau tao ra! Thôi mày ăn đỡ cái bánh bao này đi! Tranh thủ còn nóng ăn cho ấm lòng!"