Chương 1-3
Tần Dục Minh chỉ tính trông chừng cho đến khi tôi ăn cơm trưa xong, giờ anh đang mở một studio chụp ảnh, tuy làm ông chủ thì không phải chụp cho tất cả mọi người, nhưng có một số vẫn cần anh đích thân ra tay. Tôi ngồi hút thuốc trên sopha, nhìn anh đi tới đi lui chuẩn bị, cuối cùng vươn tay bắt lấy điều khiển từ xa, tắt bộ phim tình cảm đáng ghét kia đi.
Đột nhiên yên lặng, nhưng anh ấy lại không phản ứng gì. Anh luôn như vậy, khi biết chuyện cha ngoại tình, khi nghe tin cha mẹ ly hôn, khi nhìn thấy tôi lần thứ hai, khi lên giường với tôi lần đầu tiên — lúc đó giữa hai chúng tôi không thể nói là có tình cảm, đến cả tình thân cũng không — bộ dáng anh đều như bây giờ, lạnh lùng bình tĩnh, giống như không chuyện gì có thể làm anh kích động, dù chỉ là tròng mắt thoáng co lại.
Tôi đã từng muốn nhìn thấy gương mặt anh khi kích động, nhưng lúc thật sự thấy được, lại càng ước gì tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
“Tối nay chắc anh không về được, khách hàng lần này vô cùng phiền phức.” Tần Dục Minh đặt túi hành lý vừa chuẩn bị xong trên ghế sopha, “Tối mai về đến nhà — em đừng có ngủ dậy trễ nữa, còn phải nhớ ăn cơm đúng giờ đấy.”
Anh vẫn bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì — đây là bộ dạng tôi ghét nhất, nhưng bây giờ lại không nói ra được lời chỉ trích nào, chỉ có ánh mắt không tự chủ mà dõi theo bóng lưng anh, trong miệng ậm ờ đáp lại lời dặn dò quen thuộc.
Nhưng trong đầu tôi lại đang nghĩ đến chuyện khác.
Ý nghĩ bắt đầu lởn vởn trong đầu tôi từ tối qua, không có cách nào xua đi: Suy cho cùng thì tại sao anh lại ngoại tình?
Tôi không cảm thấy anh đã chán tôi — nếu thật sự có người mất hứng với tôi, vậy thì tôi thật sự phải nhìn người đó với ánh mắt khác, tôi chưa bao giờ bị đá, cũng không muốn nếm thử mùi vị đó. Càng đừng nói là vì say rượu nhất thời, vậy thì quá buồn cười rồi. Tuy rằng tôi và anh cũng bắt đầu vì say rượu, thời gian sai lầm, hoàn cảnh sai lầm, đối tượng sai lầm, tất cả đều sai, nhưng cuối cùng chúng tôi lại ở bên nhau.
Tần Dục Minh rất tốt, tôi không muốn dễ dàng buông tay như vậy. Tôi cũng không cảm thấy anh có ý định chia tay. Nói đến việc phạm sai lầm, sai lầm của tôi năm đó có lẽ còn lớn hơn, lần này anh sai, tôi có thể tha thứ, cho dù tôi vẫn cảm thấy buồn nôn. Tôi từng nghĩ muốn đẩy anh vào bồn tắm, dùng bàn chải chà sạch toàn thân anh, không bỏ sót bất cứ chỗ nào, kể cả từng kẽ chân — ý nghĩ này quấy nhiễu tôi từ tối hôm qua tới giờ.
Tôi nhìn Tần Dục Minh ngậm điếu thuốc trong miệng, đang tìm bật lửa chung quanh, liền vẫy tay gọi anh lại, tôi thấy sự nghi hoặc trong mắt anh, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn bước tới.
Cổ áo sơ mi anh mặc luôn mở hai cúc trên, thấp thoáng lộ ra một phần xương quai xanh, tôi thường thích ngậm lấy nơi đó nhẹ nhàng cắn, lưu lại một chút dấu vết, còn anh vẫn luôn dung túng. Tôi nắm lấy góc áo anh, kéo anh khom người xuống, túm lấy cổ áo chỉnh tề kia, khiến cho gương mặt anh nhìn vào tôi — chỉ trong nháy mắt, thuốc nhen lửa, tôi buông cổ áo anh ra, bỏ điếu thuốc xuống phả một hơi vào mặt anh, anh cụp mắt nhìn tôi trong màn khói xám trắng lượn lờ, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng cũng gỡ điếu thuốc của mình xuống, lần thứ hai cúi đầu hôn tôi — lần này thật sự chủ động — ngậm lấy môi tôi, cạy mở ra, môi lưỡi quấn quýt, đuổi theo ɭϊếʍƈ cắn, dùng sức mà hôn, là nụ hôn đã lâu rồi chúng tôi không nhận lấy.
Thật hưởng thụ, tôi thích cảm giác này, cho dù cuối cùng tôi luôn sặc đến ho khan vì khói thuốc, không thể không đẩy anh ra.
Rốt cuộc tôi đành từ bỏ bát cơm chiên trứng đầy dầu kia, gọi điện thoại lại cho người tìm tôi lúc sáng, hẹn gặp ở nhà hàng yêu thích của cô ấy, cùng nhau ăn cơm.
Lúc tôi đến cô nàng đang ngồi xem thực đơn, người mặc một chiếc váy trắng, đường nét cánh tay tinh tế xinh đẹp, ngón tay thon dài, mọi người xung quanh không cần biết nam hay nữ đều âm thầm nhìn về phía cô, mãi đến tận khi tôi ngồi xuống đối diện.
“Ồ, cuối cùng cũng chịu đến rồi?” Cô miễn cưỡng nhìn tôi một cái, bộ dạng rất không vui.
“Dù sao muốn gặp em cũng phải trang điểm chọn đồ rồi mới dám ra cửa.” Hiếm khi tôi trêu ghẹo, lại đổi lấy một tiếng hừ lạnh, liền nhíu mày nói, “Vạn Hạc, tối hôm qua anh mới về đến nhà, từ tám giờ rưỡi sáng em đã bắt đầu gọi cho anh, có phải là quá quấy rầy giấc mộng đẹp của người khác không?”
“Bình thường không phải bảy giờ rưỡi anh đã dậy rồi sao? Mà còn dám cúp điện thoại của em! Khó khăn lắm mới hẹn được thời gian, lại để cho một quý cô phải ngồi chờ anh, anh có còn là đàn ông không?” Vạn Hạc nghe tôi chỉ trích không những không cảm thấy có lỗi, ngược lại còn trách tôi một phen, “Có phải là tối qua tiểu biệt thắng tân hôn, sáng sớm nay không bò dậy nổi không?”
“Dù sao thì anh cũng không thích phụ nữ.” Tôi trả lời, “Với lại người cúp điện thoại cũng không phải anh, là Tần Dục Minh.”
Trước kia lúc Vạn Hạc làm người mẫu đã từng hợp tác với Tần Dục Minh, cô nàng là kiểu nhìn người đầu tiên phải xem mặt, mọi mặt của Tần Dục Minh đều hợp khẩu vị của cô, nhưng hẹn nhiều lần đều bị từ chối thẳng thừng, mãi đến sau này mới biết được lúc đó anh đã ở cùng với tôi, vì vậy từng dằn vặt tinh thần tôi một hồi lâu, tóm lại là vì muốn một tấm hình mỹ nam tỉnh ngủ lúc sáng sớm của Tần Dục Minh.
Cho dù tôi có bản lĩnh chụp được một tấm ảnh như vậy, đương nhiên cũng sẽ không cho cô.
“Quả nhiên vẫn là Tần Dục Minh dậy sớm như thế, thật sự là cách sống lành mạnh mà.” Không ngoài dự đoán, chỉ cần nhắc tới Tần Dục Minh, cô ấy liền bày ra gương mặt si tình của thiếu nữ, cô nàng này cực kỳ thích gương mặt Tần Dục Minh, bởi vậy nên có thể bỏ qua một số khuyết điểm khác, thậm chí còn thường xuyên nói tốt về anh trước mặt tôi, làm tôi nổi da gà toàn thân, chỉ hận không thể dứt khoát đứng lên bỏ đi.
“Nhìn tâm trạng anh không tốt chút nào, mệt mỏi lắm sao?” Một phen cảm thán của Vạn Hạc bị thức ăn do bồi bàn mang lên cắt đứt, liền chuyển đề tài, trực tiếp nhắm vào tôi.
Tôi do dự một lát, Vạn Hạc có một loại trực giác kỳ lạ đối với chuyện tình cảm, không phải ngẫu nhiên mà tiểu thuyết tình yêu của cô ấy bán chạy như vậy. Trên lý thuyết nếu muốn tìm ai bàn bạc chuyện này, không thể nghi ngờ cô ấy chính là người tốt nhất, nhưng mà cô nàng thích Tần Dục Minh như vậy, tôi thật sự không biết nên kể ra kiểu gì mới không khiến cô ấy tức giận.
Với lại trước mắt tôi đã xác định anh ấy ngoại tình, cho dù có nói với Vạn Hạc, cùng lắm cũng chỉ là càng thêm chắc chắn mà thôi, cũng không có ý nghĩa trợ giúp thật sự nào.
Tôi nói, “Phải chạy khắp nơi, so với lúc làm người mẫu đương nhiên mệt hơn nhiều. Chỉ ngủ một giấc làm sao đủ được.”
Trên mặt cô hiện ra vẻ đáng tiếc, “Vốn còn định rủ anh đến chỗ này với em, giúp em xem làm thế nào để tiếp cận người đàn ông kia.”
“Em mà lại không biết cách tiếp cận đàn ông?” Tôi cảm thấy kỳ lạ, vẻ mặt không nhịn được khoa trương, ngay sau đó cổ chân liền đau xót, là bị cô nàng dùng giày cao gót tàn nhẫn đạp một phát — “Là người đàn ông thế nào?”
“Rất đẹp trai, dịu dàng lại trầm tĩnh. À, còn rất lịch sự nữa.” Nói xong liền liếc tôi một cái, “Nhưng mà chỉ là anh ấy quá trầm tĩnh, ai đến gần cũng không để ý tới.” Nói xong, cô liền bày ra bộ dáng ưu sầu, bởi vậy có thể thấy được, người đàn ông kia nhất định là rất đẹp trai, rất có sức hấp dẫn, nếu không cô nàng đã sớm đổi mục tiêu.
“Cái cô Annie trước kia của em đâu?” Tôi đột nhiên nhớ ra trước khi đi đóng phim cô ấy đã kể cho tôi mình mới quen một bạn gái đáng yêu, bèn thuận miệng hỏi.
“Cô ta chạy mất với một gã nhà quê rồi.” Giọng nói Vạn Hạc hơi buồn, tôi cũng đoán được cô nàng rất thích Annie, vốn trước nay chưa từng nghiêm túc, nào ngờ giờ mới được bao lâu, đối phương đã chạy theo người khác.
“Không phải em khen người ta vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, mê người như một chú nai con sao?” Vừa nói xong, tôi liền phát tởm một trận, Vạn Hạc mà nói ra mấy lời tâm tình quê mùa cỡ này, Annie không chạy mới là lạ.
“Cô ấy quả thực rất đáng yêu.” Vạn Hạc thở dài một hơi, “Thôi, không nói chuyện này nữa.” Tay cô lắc lư trước mặt tôi, “Có chuyện này em muốn thương lượng với anh, đây là nguyên nhân quan trọng nhất em tìm anh hôm nay.”
“Nói xem?” Tôi gắp trượt cục thịt viên, vốn dĩ tôi dùng đũa không tốt, thịt viên là thứ làm tôi đau đầu, mì sợi lại càng muốn ch.ết. Đang nói chuyện thì cục thịt không ngoài dự đoán rớt xuống lần hai, Vạn Hạc không nhìn nổi, duỗi đũa gắp thả vào bát giúp tôi.
“Làm ơn đi, bảo Tần Dục Minh nhà anh dạy anh dùng đũa cho tốt, không cần biết dùng cách nào.” Cô nàng nhìn tôi, một tay chống cằm, buồn bực ngán ngẫm nói.
“Em muốn thương lượng chuyện gì?” Tôi biết cô chuẩn bị nói về Tần Dục Minh, liền vội vã lái sang chuyện khác. Nếu còn nói tiếp, tôi thực sự không dám chắc có thể giấu diếm tới cùng mà không xì chuyện này ra.
“Bộ sách tiếp theo, em muốn lấy anh và Tần Dục Minh làm nhân vật chính.” Vạn Hạc nhìn tôi hỏi ý, “Đảm bảo sẽ giữ bí mật, không làm lộ thân phận hai người. Trước khi sửa bản thảo sẽ để anh kiểm tr.a qua, được không?”
“Được rồi.” Tôi không xem đây là chuyện gì lớn, liền đồng ý luôn. Thế nhưng vạn lần không ngờ về sau vì chuyện này mà liên lụy rất nhiều, làm tôi lúc đó thật sự rất bất ngờ.