Chương 1-4

Dù sao đêm nay Tần Dục Minh cũng không về nhà, bây giờ tôi chẳng muốn phí công suy nghĩ về việc kia, vì vậy liền đồng ý cùng Vạn Hạc đến quán bar câu trai.
“Em không sợ anh ta là gay, sẽ bị anh câu mất à?” Tôi chọc cô nàng trên đường đi, nhưng cô chỉ nhún vai, không trả lời.


Trong chốc lát tôi cũng không đoán được ý muốn của cô ấy với người kia là gì.


Quán bar Vạn Hạc thường đến tương đối yên tĩnh, phần lớn mọi người đến đây để uống rượu hút thuốc tán gẫu, âm nhạc tương đối nhẹ nhàng, thế nhưng bài hát đang phát lại đụng chạm đến nỗi đau của tôi hiện giờ. Thực sự mỗi giây mỗi phút tôi đều không thể không nghĩ tới Tần Dục Minh, cùng với chuyện hư hỏng của anh ấy.


“Xem, chính là anh ta.” Vạn Hạc đột nhiên vỗ tôi, chỉ chỉ tay vào người đàn ông đang uống rượu một mình bên quầy bar.


Chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra thân hình anh ta không tệ, ánh đèn trong bar tối tăm, không nhìn được rõ ràng, Vạn Hạc liền đẩy tôi, muốn tôi đi đến gần, không biết có phải vì tiếng động của chúng tôi bên này quá lớn hay không, anh ta đặt ly rượu xuống, liếc mắt nhìn sang một cái.


Tôi đưa mắt sang bên cạnh, Vạn Hạc lập tức lúng túng, cúi đầu giả vờ uống rượu. Tôi chưa kịp quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt của anh ta đã nhìn thẳng vào tôi, không thể làm gì khác hơn tôi đành gật đầu một cái, anh ta cũng khẽ cười. Trong lòng tôi đột nhiên hoảng hốt.


available on google playdownload on app store


Ánh mắt Vạn Hạc từ trước tới giờ đều rất tốt, diện mạo người này đúng là dịu dàng đẹp trai, là loại người khác hẳn so với Tần Dục Minh. Nhưng bất kể lúc nào tôi cũng sẽ không có hứng thú với người như vậy, bởi vì đối với tôi những người này, nếu có quan hệ sâu, sẽ luôn là một phiền phức lớn.


Vì vậy tôi cũng không hứng thú lắm mà cúi đầu uống rượu, không nhìn sang bên đó nữa. Vạn Hạc cũng không giục tôi đến gần, ngược lại còn hỏi tôi: “Bộ phim anh mới quay xong, là do A Chập viết kịch bản lúc trước sao? Viết riêng cho anh?”


Tôi không biết lòng hiếu kỳ của cô nàng lại lớn như vậy, lại nhớ ra cô ấy muốn viết về chuyện của tôi và Tần Dục Minh, liền nói, “Em muốn viết cái nào vào luôn ư?”
Cô lắc đầu, “Chuyện này đương nhiên không viết.”


Thế nhưng tôi không muốn để cho người khác biết quá nhiều, là Vạn Hạc cũng không muốn, cho nên liền phủ nhận, “Người ta dù sao cũng là biên kịch không ít tiếng tăm, làm sao có thể viết kịch bản riêng cho tay mơ mới vào nghề như anh chứ?”


Cô không tin lắm, nhưng cũng hiểu ý không hỏi lại nữa. Lúc này bồi bàn đi đến, đặt một ly rượu xuống trước mặt tôi. Đã lâu tôi chưa uống loại rượu này, cho nên nhìn bồi bàn, cậu ta bị tôi nhìn hơi sốt sắng, lập tức nói, “Ly rượu này, là vị khách bên kia muốn mời anh.” Nói xong, ngón tay chỉ về phía quầy bar.


Tôi thấy người đàn ông Vạn Hạc để ý đang nhìn thẳng sang, vẫy vẫy tay chào hỏi tôi, trên mặt là nụ cười không rõ ý tứ. Dưới ánh đèn vô cùng chói mắt người khác.
Anh ta đi tới, ngồi xuống đối diện tôi, “Black Russian, gọi rượu này, chính là vì cảm giác em đem đến cho tôi.”


Lúc này cuối cùng tôi cũng cảm giác được sự nguy hiểm của anh ta, nhìn về phía Vạn Hạc, cô nàng lại giả vờ câm điếc, đột nhiên dường như vô cùng hứng thú với câu chuyện phiếm của bàn bên cạnh, còn chẳng thèm nhìn về hướng này. May mà di động vang lên đúng lúc, tôi nở nụ cười với anh ta, ra vẻ như hình đang bận, đứng lên, gần như ngay lập tức rời khỏi quán bar.


Dĩ nhiên cũng không phải điện thoại của ai, là chuông báo thức tôi đặt trước đó mà thôi. Cho dù sau đó Vạn Hạc có trách tôi, tôi vẫn muốn chạy đi.


Lúc về đến nhà quả nhiên không thấy Tần Dục Minh. Tôi cố gắng không để mình suy nghĩ về việc hôm nay anh có đi gặp chủ nhân của mấy bộ đồ kia không, bọn họ sẽ nói những chuyện gì — và có lên giường hay không.


Tôi và Tần Dục Minh, trước khi gặp lại — cùng một thời gian sau đó, đều không thể xem là người biết giữ mình, anh ấy từng chủ trương tận hưởng mọi thú vui trước mắt, nam nữ không ngại, anh luôn bày ra một gương mặt lạnh nhạt, tự do lui tới với đủ mọi loại người, chưa bao giờ nghiêm túc, đến cả tôi cũng không dám hy vọng điều này.


Còn tôi cũng không tính là loại người tốt lành gì, đây là đánh giá của Vạn Hạc. Cô ấy không biết tôi và Tần Dục Minh là anh em, tôi cũng không nghĩ là cô nên biết, quan hệ như vậy, càng ít người biết càng tốt.
Nhưng cô ấy vẫn luôn tỏ vẻ tiếc nuối vì không có được Tần Dục Minh.


Tôi tìm chai rượu whisky cất ở nhà lúc trước, Tần Dục Minh luôn luôn nhắc tôi ít hút thuốc ít uống rượu, nhưng đôi lúc chính anh cũng không nhịn được. Ba thứ có thể làm tôi nghiện, khói, rượu, cùng với Tần Dục Minh. Thiếu thứ nào cũng không được.


Loại rượu bồi bàn đem đến cho tôi tối nay, là thứ trong đêm tôi và Tần Dục Minh gặp lại nhau, anh đã gọi cho tôi. Black Russian, hỗn hợp giữa Vodka và rượu mùi cà phê. Vị ngon ngọt mê người hòa với chất lỏng cay nồng, mỗi lần uống xong tôi đều muốn gọi thêm một ly, thứ đồ chơi này quả thật dễ gây nghiện.


Hôm nay Vạn Hạc nhắc tới A Chập. Đã nhiều năm qua như vậy, tôi chỉ có cảm giác áy náy với một người. Thời gian tôi ở bên cậu ấy không lâu, thế nhưng bây giờ tính lại, ngoại trừ Tần Dục Minh, thời gian tôi ở với cậu ấy xem như là dài nhất — tới nửa năm.


Khi đó tôi và Tần Dục Minh chia tay, mỗi người đều tìm tình nhân khác. So với bất cứ ai Tần Dục Minh đều thoát ra nhanh hơn, lúc tôi vẫn còn sống mơ mơ màng màng trong quán bar, anh đã lặng lẽ ở cùng với luật sư lúc trước của cha. Người luật sư kia xấp xỉ tuổi anh, tuấn tú nhã nhặn, làm người khiêm tốn, không có vẻ hùng hổ dọa người, ân cần đáng yêu đến mức không hề giống như một luật sư trong suy nghĩ của tôi.


A Chập và tôi đơn giản là một điều ngoài ý muốn. Chuyện xảy ra lúc đó, làm tôi hoàn toàn mất đi hứng thú đối với nghề người mẫu, chán ghét việc luôn gặp gỡ những người khác nhau — mặc dù có lúc đa số là người quen, nhưng nói chung đều rất tẻ nhạt, mất hứng với các loại ăn chơi trác táng, mất hứng với việc mỗi sáng thức dậy bên cạnh một người xa lạ, rõ ràng đêm hôm trước cùng ngủ trên một chiếc giường, chạm vào thân thể của nhau, thế nhưng ngày thứ hai lại không sao nhớ ra tên đối phương. Tôi chán ghét cuộc sống như thế, tôi thường xuyên mất hứng với mọi chuyện, làm người mẫu là thứ tôi kiên trì lâu nhất, thế nhưng lúc đó tôi cuối cùng cũng đã chán ghét nó rồi.


Vào khi ấy, tôi gặp A Chập. Đây có thể là may mắn duy nhất của tôi lúc đó, nhưng tôi không dám xem đó cũng là may mắn của A Chập.






Truyện liên quan