Chương 1-5
Vạn Hạc nói đúng, tôi quả thật là yêu tinh hại người. Đương nhiên nguyên câu không phải như vậy, nhưng mà tôi có thể tự hiểu. Người viết sách đôi lúc nói chuyện thích vòng vo, còn thêm thắt mấy từ hoa mỹ. Vạn Hạc xuất thân từ sàn chữ T, từ khi cầm bút lên — hay phải nói là từ sau khi cô ấy đột nhiên nổi tiếng, cũng biến thành cái kiểu tôi không muốn đối phó nhất này.
*sàn chữ T: sàn catwalk, ý nói trước đây Vạn Hạc là người mẫu.
Tôi không muốn nói, nhưng luôn có người tới bắt chuyện. Tôi không vui, bọn họ vẫn cứ nói không biết mệt. Có đôi lúc tôi chỉ muốn tìm một chút ánh sáng, nhưng thứ nhìn thấy lại là đám đông hỗn loạn sặc sỡ, đó không phải thứ ánh sáng tôi muốn, cũng không phải của bất cứ ai, đó là ánh sáng của dục vọng, không thể ngăn cản, trong bóng tối, dùng ánh sáng nuốt hết tất cả mọi người.
Rốt cuộc lúc tôi bắt đầu sợ hãi, thì gặp A Chập. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ hoàn cảnh lúc đó là như thế nào.
Tôi biết những người đó, sự yêu thích của họ với rượu và phụ nữ khiến tôi không biết nói gì. Mỗi lần đều kéo tôi đến quán bar, sau đó bọn họ tự mình tìm vui, tôi ngồi uống rượu, dù sao giữa rượu và phụ nữ, sức hấp dẫn của rượu vẫn lớn hơn.
Đó là một buổi tối bình thường, tôi vẫn ngồi uống rượu bên quầy bar, vẫn gọi whisky, thế nhưng không biết uống đến ly thứ bao nhiêu, bên cạnh có người ngồi xuống, lại gọi một ly sữa bò, hơn nữa còn muốn thêm nửa muỗng đường.
A Chập là một người kỳ lạ, cậu ấy lại có thể ngồi giữa ánh đèn nhấp nháy, đám đông nhảy nhót náo nhiệt trong quán rượu, thản nhiên gọi một ly sữa bò, hơn nữa còn là sữa bò ngọt.
Lúc đó không chỉ tôi, đến nhân viên pha chế đã gặp đủ mọi loại người kỳ lạ còn phải nhíu mày, nhưng gã lại không nói gì, chỉ đi pha sữa tươi cho cậu ấy.
Thấy tôi nhìn mình, A Chập liền cười cười với tôi. Cậu ấy có gương mặt khôi ngô, khung xương nhỏ hơn tôi một chút, cũng thấp hơn tôi nửa cái đầu. Sắc mặt cậu có hơi tái nhợt, thế nhưng khi cười rộ lên rất đáng yêu.
Tôi biết dùng từ đáng yêu để miêu tả một người đàn ông thì hơi kỳ quái, thế nhưng cảm giác cậu ấy mang tới cho tôi lúc đó chính là như vậy, đáng yêu.
Chuyện sau đó cũng không có gì khó đoán, chúng tôi đều là kẻ cô đơn, tôi vừa biết Tần Dục Minh đã tìm được một người đàn ông ưu tú, vì vậy mà chán nản không thôi, người kia biết giữ mình trong sạch, tình cảm chân thành, đương nhiên tốt hơn tôi nhiều. Còn A Chập, lại vừa nhận được thiệp cưới của người cậu yêu thầm nhiều năm — nhưng cậu chỉ có thể đóng vai một người đến vỗ tay chúc mừng.
Đêm hôm đó chúng tôi liền lên giường. Tôi có hơi say, cậu ấy thì không.
Sau này tôi mới biết, tối ngày hôm đó cậu ấy chính là đi săn tình, tìm một vòng, chỉ có gương mặt của tôi khiến cậu vừa ý, cởi quần áo ra lại phát hiện vóc người cũng hợp khẩu vị.
A Chập thẳng thắn đến kỳ lạ, lúc nói những câu này cậu ấy đang bình thản trét loại bơ tôi thích lên bánh mỳ, sau đó mỉm cười đưa cho tôi. Nhưng cũng nhờ sự thẳng thắn này, sau này giúp chúng tôi không ít việc.
Hôm đó tôi ngồi hút thuốc trên ghế dài ở sân thượng, bên cạnh vẫn đặt một ly rượu như mọi khi — không cần biết loại gì, chỉ cần là rượu thì đều được. Suy nghĩ này của tôi nhất định sẽ bị những người ủ rượu phản đối kịch liệt, thế nhưng lúc đó tôi chỉ cần rượu mà thôi, tôi không say, tôi tỉnh táo, rất tỉnh táo, nhưng tôi cần rượu.
Sau đó A Chập bước đến, ôm lấy tôi từ phía sau, hôn lên mặt tôi một cái. A Chập là một biên kịch, trái ngược với gương mặt tuấn tú đầy vẻ ngây thơ của mình, cậu có thể xem như là một biên kịch nổi tiếng, kịch bản do cậu viết đều gây tiếng vang lớn, hơn nữa nội dung rất hay, không ngớ ngẩn chút nào. Tôi thật sự chán muốn ch.ết mấy cái phim tình cảm điên điên khùng khùng không chút logic.
Còn nhớ hôm đó thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh, mây cũng rất ít, lúc cậu ấy rũ mắt xuống mỉm cười, ánh nắng xua đi khoảng tối trên hàng lông mi đen dài của cậu. Chúng tôi hôn nhau trong một nhà trọ ở đất nước xa lạ, cậu ấy bỏ điếu thuốc của tôi đi, nói rằng, “Duy Hiên, em phải viết cho anh một kịch bản.”
Tôi chỉ cười, tiếp tục hôn cậu ấy, không cho là thật, nhưng cậu ấy lại nhấn mạnh lần nữa, “Viết riêng cho mình anh, kịch bản mà vai chính chỉ có thể là anh.” Cậu ấy rất nghiêm túc, cho nên tôi cũng phải đành làm bộ nghiêm túc theo, hỏi cậu tình tiết ra sao.
Cậu cười, “Bây giờ anh chưa cần biết.” Rồi hôn tôi thêm một cái, lầm bầm, “Không cần biết sau này chúng ta có mãi mãi bên nhau hay không, kịch bản này viết xong, sẽ có người mời anh đóng. Chỉ có thể do anh đóng.”
Một ngày hè như vậy, trong ánh hoàng hôn dịu dàng, mặt trời không quá nóng bỏng, gió đã không còn cuốn theo hơi nóng, cũng không còn mang đến hoa chua quả ngọt, cùng với cây cối tỏa hương trong lành. Tất cả cuối cùng cũng quay về sự yên tĩnh ban đầu.
Đã có lúc tôi từng nghĩ, muốn đi cùng A Chập thật lâu, không phải bởi vì cậu ấy có thể đem lại thứ gì cho tôi, mà bởi vì tình yêu vô vọng rồi lại tìm mọi cách muốn biểu đạt ra của cậu ấy, đó là tình yêu mà cả đời tôi không thể đáp trả. Tôi nghĩ cho dù qua bao nhiêu năm, thứ A Chập sở hữu, tôi sẽ mãi không thể có, cũng không thuốc nào chữa được.
Bởi vì Tần Dục Minh, tôi không thể nào yêu thêm ai khác. Cho dù vì vậy mà phải gánh thêm tội nghiệt sâu nặng hơn, tôi cũng không có cách nào quay đầu.
Sau đó chúng tôi không bàn lại chuyện này nữa, tôi cũng không để ý cậu có viết hay không — thời gian đó tôi chỉ chú ý vào rượu, thuốc lá và ȶìиɦ ɖu͙ƈ, động một chút lại lôi A Chập lên giường, như một kẻ vô dụng chỉ có thể suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nhưng cậu ấy vẫn luôn dung túng tôi. Vậy mà sau nửa năm, tôi và A Chập vẫn kết thúc bằng việc chia tay, A Chập ở lại đất nước ấm áp ẩm ướt đó, còn tôi thì về nước, quay về bên cạnh Tần Dục Minh, cho tới bây giờ.
Nhưng giờ đây tôi không có cách nào có thể làm như với A Chập, thắng thắn rõ ràng nói lời chia tay Tần Dục Minh.