Chương 83: Cần mấy ngày
Nhưng đến bọn họ thì khác, cái tên này dường như bất cứ lúc nào cũng muốn sờ sờ cô, hôn cô, chạm vào cô, như thế không quan ngại sao?
Sao giống như bên cạnh có nuôi một con sói, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cô vậy.
"Mấy ngày?"
Đột nhiên bên tai cô vang lên hai chữ này, lúc này Tô Tô mới phát hiện mình đã bị đối phương hôn đến giường rồi, nhìn trông vô cùng nguy hiểm.
"Em, năm ngày."
Tô Tô lại một lần nữa hất hủi ý chí của mình, nhưng cứ nghĩ đến thân hình đó của Lận Xuyên thì cô lại nuốt nước miếng, cô muốn, nhưng tình hình không cho phép.
Năm ngày?
Muốn cái mạng già của anh rồi, hơn nữa kỳ nghỉ phép của anh đến ngày mốt là kết thúc rồi.
Thôi vậy, sau này thời gian còn nhiều, dù sao thì vợ cũng đã cưới đến tay rồi, còn có thể chạy được sao?
Đợi sang năm nghĩ cách để cô đến thăm, sau đó nhân cơ hội làm chuyện chính, người này về mặt pháp luật đều thuộc về mình rồi. Nghĩ đến đây, anh đỡ cô dậy và nói:
"Anh, ra ngoài chạy vài vòng."
Vì sợ mình lại bị ngược đãi nên anh chỉ có thể tìm việc khác làm để phân tán tinh lực, nếu không, cô gái nhỏ nhắn trong phòng đó thật sự quá thu hút rồi, đúng là khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Tô Tô cũng rất bất lực đấy, miếng thịt đến miệng cứ bay mất như thế.
Cô an ủi bản thân, chủ động đi trải chăn, sau đó nghiêng sang một bên đọc sách, đọc được một lúc thì buồn ngủ nên cô ngủ thiếp đi mất.
Không còn cách nào khác, ngày thứ hai "bà dì” hung tàn đến, lúc nào cũng khiến cơ thể người ta yếu đến cực điểm.
Lúc mẹ Lận mang sủi cảo đến thì nhìn thấy cô con dâu yếu ớt mỏng manh như hoa vậy, lúc trước cô rất hoạt bát, nhất định là bị con trai mình giày vò đến mức này rồi.
Ai cũng nói đi lính ba năm, heo mẹ thắng Điêu Thuyền, huống hồ cô vợ lại trắng nõn nà như vậy? Không được, thân làm mẹ, bà ấy nhất định phải dạy dỗ anh một chút, đừng nhân mấy ngày nghỉ phép này mà làm hỏng người ta mất.
*Đinh lính ba năm, heo mẹ thắng Điêu Thuyền: Trước đây quy định hạn nhập ngũ là ba năm, bây giờ đã giảm xuống còn hai năm.
Ý của câu trên là trong thời gian nhập ngũ, xung quanh chỉ toàn tiếp xúc với đàn ông, rất ít khi có nữ quân nhân. Vậy nên, khi gặp được cô gái nào trong quân ngũ, dù có xấu cũng thành đẹp như Điêu Thuyền.
Nghĩ rồi bà ấy đặt sủi cảo trong kho ở sau nhà, sau đó quay người ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Lận Xuyên đang chạy về, mồ hôi như mưa, mặt mày đỏ bừng.
Mẹ Lan khe mím môi, đây là con trai của bà ấy, bà ấy biết sức của anh mạnh cỡ nào, đừng tưởng rằng bà ấy không nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay cô con dâu, nhất định là anh làm, không sai được.
"Con qua đây với mẹ."
"Vâng."
Đột nhiên bị mẹ gọi, Lận Xuyên cũng không biết có chuyện gì, anh từ từ đi theo bà ấy ra sau nhà, nơi không có ai, lúc này mẹ Lận mới trầm trọng nói:
"Con đấy, con đã hai mấy tuổi rồi, cũng không phải mới mười mấy tuổi, sao không biết nặng nhẹ thế chứ? Tô Tô là cô gái đến từ thành phố, chưa làm việc nặng nhọc bao giờ, sao chịu được con giày vò như thế, vết thương trên cổ tay, con không nhìn thấy sao, có phải trên người cũng toàn là vết bầm tím không? Con ra tay không thể nhẹ chút sao? Mẹ nói cho con biết, chuyện này mà thường xuyên quá sẽ không tốt cho phụ nữ, con để con bé nghỉ dưỡng một hai ngày, biết chưa?"
Lận Xuyên: "..." Trên thể giới này chắc không có chú rể nào khốn khổ hơn anh rồi, nhưng mà anh vẫn khó giải thích được, sợ đến lúc đó mình chưa thịt được người ta mà đã đi rồi, mẹ sẽ lo lắng hơn.