Chương 84: Để con bé nghỉ ngơi cho tốt
"Con nhìn cái gì mà nhìn, biết mẹ đang nói gì không?”
"Biết."
"Hôm nay ngủ sớm đi, để con bé nghỉ ngơi cho tốt."
"Vâng."
"Còn để mẹ thấy con ra sức ức hϊế͙p͙ vợ con thì mẹ sẽ đón con bé đến nhà trước ở, con ngủ một mình đi."
Mẹ Lận lấy ngón tay chọt nhẹ con trai mình một cái, sau đó bà ấy cảm thấy ngón tay đau thật.
Lận Xuyên gãi đầu, lần đầu tiên trong cuộc đời anh nảy sinh nghi ngờ không biết mình có phải con ruột của mẹ không.
Nhưng mà, đợi mẹ Lận đi rồi anh mới ấm ức vào nhà, kết quả nhìn thấy vợ của mình yếu ớt dựa một bên, ngủ rất say.
Chả trách bị mẹ mắng như vậy, thì ra là vì cô nhóc này. Anh có chút bất lực lấy cuốn sách trong tay cô ra, sau đó bế người đặt ngay ngắn trên giường.
Kết quả là sau khi làm xong những việc này, cô vẫn không tỉnh dậy, ngủ rất say. Anh ở bên cạnh, không làm gì cả, chỉ ngơ ngẩn nhìn cô, tựa như nhìn thế nào cũng không đủ vậy.
"Tô Tô..." Đáng yêu thật, anh không kìm được lại hôn lên khóe môi cô một cái.
Sau đó vẫn cảm thấy không đủ, anh bèn cẩn thận dè dặt làm chút chuyện khác.
Tô Tô mơ một giấc mơ, trong mơ có một con sắc lang cứ quấy rối mình, cô tức giận đưa tay ra cho đối phương một cái tát. Sau đó, người đó liền bỏ chạy.
Cô thấy người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.
Nhưng mà Lận Xuyên ôm mặt bị cô đánh mà có chút cạn lời, thì ra vợ nằm mơ còn biết đánh người, còn ra sức rất mạnh.
Anh cầm tay cô lên nhìn một cái, sau đó nhìn thấy cổ tay hơi bầm tím vì bị mình bóp vào ngày hôm qua.
Xem ra cô thật sự rất mảnh mai, sau này phải nhẹ chút mới được.
Nhưng mà, ôm vợ mà không làm gì được như thế này rất khó chịu, anh ăn đậu phụ cả buổi thì càng bức bối hơn, sau đó anh ra ngoài chạy vài vòng, hút điếu thuốc, đợi đến khi lạnh chịu không nổi anh mới về phòng ngủ.
Nửa đêm Tô Tô biết Lận Xuyên ra ngoài hút thuốc rồi, bởi vì lúc anh về thì người đầy mùi thuốc. Nhưng mà sao người đàn ông này quay ve không đắp chung chăn với cô, mà nằm một bên đắp chăn của anh và ngủ, đây là đang chê cô sao?
Tâm tư của phụ nữ lúc nào cũng khá hẹp hòi, còn là tân hôn cộng thêm kỳ kinh nguyệt đến. Cho nên cô lập tức ngồi dậy, nói:
"Anh như vậy là có ý gì?"
Lận Xuyên sững sờ, anh cũng ngồi dậy nhìn cô, dáng vẻ với nhiều dấu chấm hỏi trong đầu.
"Bởi vì chuyện em đến kỳ kinh nguyệt... cho nên anh chê em, ngay cả chăn cũng không đắp chung sao?"
Nước mắt cô sắp rơi ra rồi, nhìn trông vô cùng yếu đuối nhạy cảm.
Lận Xuyên liên mềm lòng, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, hiếm khi anh giải thích: "Người anh lạnh, còn có mùi thuốc nữa."
Lúc này Tô Tô mới biết mình đã hiểu lầm anh rồi, cô không khỏi đỏ mặt, nói: "Anh là đồ ngốc sao, lạnh thì vào chăn đi, ở trong chăn mới ấm áp." Nói xong cô vén chăn ra, nói:
"Lạnh cóng rồi, tính sổ cho ai?"
"Tô Tô." Cô gái nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy chứ?
Lận Xuyên kích động liền ôm chặt lấy cô, sau đó đè cô xuống giường và hôn...
Nhưng tiếc là, không làm gì được cả, cơ thể kêu gào rất khó chịu, nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ.
Đặc biệt là đối phương vừa thở gấp với khuôn mặt đỏ bừng, vừa nói một cách ấm ức: "Môi của em đau quá... anh mạnh quá đi."
Trong lòng Lận Xuyên như sắp bùng nổ, nghĩ đến chuyện khiến cô càng đau và ấm ức hơn, nhưng vẻ ngoài anh vẫn rất nghiêm túc:
"Anh xin lỗi, hơi đỏ, để anh thổi thổi cho em."
Thổi như thế này, không lâu sau nhiệt lửa của hai người lại sục sôi ngất trời.
Cho đến khi Tô Tô nói với giọng phát khóc: "Không, không ổn rồi, em phải ngủ rồi."
"Được, chúng ta ngủ."
Lận Xuyên liền quay cô qua, sau đó anh ôm cô từ phía sau và ngoan ngoãn ngủ.