Chương 87: Không nỡ rời xa cô

Ý của Lận Xuyên chính là muốn nói với bí thư một tiếng, cô vợ nhỏ nhắn yểu điệu này của anh không được làm chút việc nào, đặc biệt là vào mùa xuân, nhiều việc như thế, đều động viên già trẻ lên núi.


Và lúc đó cũng không còn ai tham gia lớp học xóa nạn mù chữ nữa, vì vậy anh không muốn vì thế mà gọi cô vợ của anh đi làm mấy việc nặng nhọc đó.
Bí thư ăn uống của nhà người ta, đương nhiên là đồng ý với anh rồi, Lận Xuyên nghe vậy cũng nhẹ nhõm hơn.


Nhà anh có nhiều người, và số người làm việc cũng nhiều, đến lúc đó tích trữ một ít khẩu phần lương thực chắc cũng đủ rồi.


Còn anh, mỗi tháng đều có ba mươi tám tệ tiền trợ cấp, anh giữ lại tám tệ, còn lại gửi hết về cho gia đình, chắc đủ cho cha mẹ lo việc học của mấy đứa em và ăn uống trong nhà.
Đương nhiên, trước khi đi, anh cũng phải nói rõ về sự phân chia tiền lương này.


Vốn dĩ Lận Xuyên không thích quản những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống này, nhưng sau khi kết hôn, anh phát hiện cô vợ nhà mình còn không thích hợp với mấy chuyện này hơn anh nữa, có vẻ như cô không phải là người biết chỉ tiêu hợp lý, xem ra anh phải gánh hết mọi thứ rồi.


Còn phải dạy cô để ý nhiều thứ nữa, đến lúc đó đừng bị người ta lừa mà còn tưởng họ đang giúp mình. Hết cách, ai bảo cô nhỏ tuổi chứ.


available on google playdownload on app store


Vì thế anh tách Tô Tô ra riêng, còn mình thì mở cuộc họp nhỏ với gia đình, về cơ bản là anh muốn chia một nửa số tiền lương mà anh gửi về cho vợ, và nửa còn lại cho gia đình.
Cha Lận nói:


"Thật ra vốn dĩ không nên để con đưa tiền cho gia đình nữa, dẫu sao thì con cũng cưới vợ có gia đình riêng rồi. Nhưng mà, hai đứa em của con đều còn đang đi học, cho nên còn phải nhờ vào con. Như vậy đi, cũng đừng chia một nửa, mỗi tháng con đưa gia đình mười tệ là được rồi. Với cả vợ con ở nhà cũng ăn không bao nhiêu đồ ăn, khẩu phần lương thực này con cứ để chỗ cha mẹ, đến lúc đó đến ăn là được rồi. Nếu như ăn không no, quay về làm thêm cái lò gì đấy, như vậy chắc được nhỉ?"


Lận Xuyên gật đầu nói: "Được."
Hai cha con nói chuyện đều rất thoải mái, chớp mắt đã giải quyết xong chuyện.
Sau đó Lận Xuyên vẫn có chút không yên tâm, nói:


"Mẹ, thôn chúng ta có vài người lòng dạ xấu xa, mẹ trông chừng Tô Tô giúp con, đừng để cô ấy bị người ta lừa." Mẹ Lận nghe thế thì mím môi, nói:


"Con thấy sinh viên đại học nào mà ngốc đâu, con bé cũng mưu mô lắm đó, nếu không thì sao có thể chơi thanh niên tri thức Tần một ve như thế được? Cũng chỉ có con xem con bé là trẻ con, không chừng không bao lâu sau sẽ là mẹ của trẻ con rồi đấy."


Lận Xuyên đỏ mặt, chỉ có cái này là không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Nhưng anh không nói, mà ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi rồi.
Đợi sau khi về, anh nói chuyện với Tô Tô, cô cẩn thận dè dặt nói:
"Chia như vậy với gia đình chúng ta có được không?"


"Bây giờ nói rõ trước, tránh để sau này tranh cãi, Tô Tô, sang năm đến quân đội thăm anh được không?"
Anh sờ nhẹ vào khuôn mặt của cô, nói: "Đến vụ xuân, lớp học xóa nạn mù chữ của em sẽ không có người đi học, đến lúc đó em đến thăm anh, ở lại thêm vài ngày."


Tô Tô liếc nhìn Lận Xuyên một cái, mặt đỏ bừng, người đàn ông này làm gì phải bảo cô đi thăm anh, rõ ràng là hẹn cái đó đấy.
Hơn nữa, dáng vẻ cấm dục của anh bây giờ trông rất hấp dẫn nha, cô không kìm được mà gật đầu, nói: "Thế anh phải sắp xếp ổn thỏa cho em đấy."
"Ừm"


Lận Xuyên ôm chặt cô, không nỡ rời xa cô, trong lòng anh nghĩ, vẫn chưa có được cơ thể này mà đã nhớ nhung như vậy rồi, nếu như trở thành vợ chồng thật sự thì anh chỉ sợ anh đi không nổi.






Truyện liên quan