Chương 88: Không nỡ
Nhưng cuối cùng vẫn phải đi, mới sáng sớm, Lận Xuyên đã thu dọn xong, một mình đến công xã, ngồi xe lên huyện thành, sau đó đi tàu lửa đến quân đội.
Trước khi đi, anh đã đưa địa chỉ email cho Tô Tô, rồi đưa cả số điện thoại văn phòng cho cô, mặc dù mỗi lần gọi điện thoại phải đến công xã, cũng rất phí sức.
Thật ra ở thời hiện đại, Tô Tô là một cô gái có khả năng tự chủ rất giỏi, nhưng ở thế giới này, cô luôn tin tưởng và dựa vào Lận Xuyên, thấy anh đi thì cũng không nỡ, cô tiễn anh một đường đến cổng thôn, hai ngón tay còn níu lấy vạt áo anh, không cho anh đi.
Lận Xuyên rõ ràng có thể hất ra, nhưng lại không nỡ, nhìn cô vợ sắp đổ lệ, trong lòng anh cực kỳ khó chịu.
"Không được khóc." Anh sốt ruột nên nghiêm nghị hơn một chút, kết quả đối phương lập tức rơi 16.
Lận Xuyên sốt ruột gọi mẹ: "Mẹ."
Mẹ Lận lườm mắt với trời một cái, bao nhiêu tuổi rồi còn gọi mẹ, anh không nỡ cứng rắn với vợ, nên để bà ấy làm người xấu đúng không?
Nhưng mà bà ấy cũng không còn cách nào khác, cũng không thể để hai vợ chồng trẻ này nắm tay nắm chân ở đây mãi không buông nhỉ.
Bà ấy tiến tới kéo Tô Tô và nói: "Được rồi được rồi, để Xuyên Tử đi đi, còn không đi nữa là không kịp tàu lửa đâu."
Lúc này Tô Tô gật đầu, sợ mẹ chồng chê cười nên cô đã để anh đi.
Nhưng Lận Xuyên lại vội vàng bước tới trước một bước, nói: "Nhớ viết thư cho anh."
"Em biết rồi."
"Đốt lửa nhiều vào, đừng để lạnh cóng."
"Anh..."
"Con mau đi đi chứ, còn định nói đến khi nào?"
Mẹ Lận vẫy tay, bảo con trai đi. Bà ấy vừa mới dỗ dành được con dâu, bây giờ con trai lại không đi, thật là phiền mà.
Lận Xuyên lưu luyến nhìn Tô Tô một cái, cuối cùng dứt khoát quay đầu đi.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình lần này về lại gặp được một người khiến người ta khó từ bỏ đến như thế, thật sự đã làm mềm trái tim lạnh giá hơn hai mươi năm nay của anh rồi.
Không dễ gì mới về đến quân đội, anh lập tức đi làm giấy giới thiệu, đợi lúc Tô Tô đến thì sẽ đăng ký kết hôn.
Lúc đi ra, anh bị các chiến hữu vây quanh lấy, họ biết Lận Xuyên quay về để kết hôn, cho nên đương nhiên sẽ muốn biết cảm nhận sau hôn nhân của anh như thế nào.
Nhưng họ phát hiện, tiểu đoàn trưởng lúc trước lạnh lùng, bây giờ trở lại càng lạnh lùng hơn, gần như là không nói chuyện với họ, cả ngày ngẩn ngơ trước một tấm hình nhỏ, còn rất trân quý bỏ nó trong ví tiền của mình.
Rất nhiều lần họ muốn ra tay giật lấy xem thử, nhưng bản lĩnh không bằng người ta, hoàn toàn không lấy được.
Có một lần nhân lúc anh đi tắm, cuối cùng mọi người cũng lấy được tấm hình đó ra xem, sau đó cả tập thể kinh ngạc ngây người.
Mặc dù chỉ là một tấm hình trắng đen, nhưng mà thế này cũng xinh đẹp quá rồi. Dáng vẻ của cô gái này nhiều nhất cũng hơn mười tuổi, tiểu đoàn trưởng của họ cũng cầm thú quá đi.
Lận Xuyên cầm chậu đi vào ký túc xá thì thấy bọn họ xúm chụm lại xem cái gì đó, anh không khỏi có một cảm giác không lành, nói:
"Các cậu đang xem gì đấy?" Sau đó anh liếc nhìn thấy ví tiền của mình bị để sang một bên.
Đám nhóc thối này, anh ném cái chậu và tiến tới giành lại.
Phải biết là, vợ anh tìm cả buổi trời mới tìm được một tấm hình như thế này để anh mang đi, kết quả lại bị họ lấy đi, anh có thể không giận dữ được sao? Vì thế đột nhiên xảy ra một đại chiến giành giật tấm hình, cuối cùng Lận Xuyên mang chiến lợi phẩm của mình về phòng ký túc xá của mình, phía sau là một đám các chiến sĩ kêu khổ than trời.
Xem ra người cưới vợ rồi đúng là có khác, sức chiến đấu này khỏi phải bàn.
Sau khi giật lại tấm ảnh, anh lau nó mãi, sau đó ngồi dưới ánh đèn viết thư cho cô vợ mới cưới của mình.
Nhưng mà viết cả buổi trời, anh cũng không biết viết gì. Cuối cùng, chỉ có thể tóm gọn trong một câu.
Đã đến, đừng lo, giữ gìn sức khỏe.
Sau đó, sau đó thì hết rồi.