Chương 28
**
Bước đến cổng trường, 7h32 phút, Minh Hân nhanh chân chạy lên lớp, vừa vặn thầy giáo cũng mới vào. Minh Hân đứng trước cửa lễ phép xin vào. Vì chưa quá muộn nên thầy không có ý kiến, tuy vậy cô biết thầy đang không vừa lòng.
Tiết học bắt đầu được khoảng 10 phút, cô cán bộ văn thư tới trước cửa lớp, khẽ ra hiệu cho thầy giáo, ông lập tức bước ra.
Cô văn thư chìa ra một tấm thiếp nhỏ và nói:
- Thầy hiệu trưởng muốn phát thiệp thay vì thông báo cho toàn trường.
Ông thầy kia cười xòa đáp:
- Kỉ niệm ngày thành lập trường, tổ chức quy củ một chút vẫn hơn.
Cô kia gật gật đầu rồi chợt bảo:
- À... Xin phép thầy cho tôi mượn một học sinh được không? - Cô giơ số thiệp trên tay lên. - Đây là thiệp cho các thầy cô có mặt vào sáng nay, giúp tôi gửi đi ạ, tôi còn kha khá công việc.
Thầy giáo vui vẻ nhận lời. Quay vào trong lớp, thầy vốn định nhờ bạn nam ngồi ngay chỗ đó đi nhưng nghĩ lại gì đó thì lại bảo:
- Minh Hân, em đi đi, vì em đã tới trễ vài phút.
Minh Hân ban đầu còn hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng vô tư đứng dậy đi ra, giờ lịch sử cô cũng không có hứng thú.
Nhận lấy xấp thiệp mời, Minh Hân chậm bước tới tất cả các lớp, tìm đúng tấm thiếp và gửi lại. Minh Hân đã đi hết lượt, vẫn còn một tấm chưa được gửi, Minh Hân thiết nghĩ có lễ cô văn thư đã xếp nhầm nó vào số thiệp này. Đang tính mang đi trả lại, Minh Hân chợt liếc mắt thấy tên người được mời, cô thoáng ngạc nhiên khi thấy dòng chữ Thầy Vương Tuấn Lâm in hoa ở đó. Theo lời Tuấn Lâm nói, cậu chỉ hợp đồng với nhà trường trong một thời gian ngắn, tuy nhiên, đây là buổi lễ kỉ niệm thành lập trường nên nhà trường cũng không bỏ qua cậu, gửi một lời mời xem như phép lịch sự, còn việc cậu tới hay không thực không ai biết được.
Cũng đã vài ngày cô không gặp Tuấn Lâm, việc sử dụng điện thoại di động liên lạc giữa hai người cũng chưa từng, Minh Hân nghĩ ngợi giây lát rồi quyết định tự mình gửi cho Tuấn Lâm. Cô nghĩ nhà trường cũng sẽ khá khó khăn trong việc bắt liên lạc với cậu.
Nhận được lời nhắn từ Minh Hân, buổi chiều, Tuấn Lâm lái xe ra bờ sông, cậu dễ dàng thấy Minh Hân đang ngồi trên một mỏm đá lớn, chiếc ba lô chạm hẳn xuống đất. Đóng cửa xe, Tuấn Lâm bình tĩnh bước từng bước tới gần, cậu cũng ngồi xuống đó, Minh Hân tinh ý nhích ra xa một chút.
Tuấn Lâm chưa kịp đặt câu hỏi, Minh Hân lập tức vào thẳng vấn đề. Cô lấy trong túi ra tấm thiệp gửi cho Tuấn Lâm:
- Cái này là của th...của anh.
Tuấn Lâm dường như hơi bật cười, cậu nhận lấy tấm thiệp đó và mở ra xem.
- Lễ kỉ niệm 25 năm ngày thành lập trường... 7h tối ngày thứ bảy, hội trường bố trí ngay tại khu vực sân của trường?
Nghe giọng điệu Tuấn Lâm có vẻ như đang hỏi, Minh Hân quay sang nhìn cậu bảo:
- Em không biết. Chỉ mời các thầy cô thôi. Học sinh chúng em sẽ có một buổi mít tinh vào sáng thứ bảy đó.
- Không ngờ anh cũng được mời! - Đột nhiên Tuấn Lâm nhìn Minh Hân nói: - Em có muốn tới xem thử không?
Minh Hân thấy bất ngờ, cô khẽ mở to mắt nhìn cậu, nhưng lại nói:
- Không. Em không muốn tới.
Tuấn Lâm luôn nghĩ cô là một cô gái thích những gì mới mẻ sáng tạo. Buổi lễ này có lẽ sẽ khá độc đáo nhưng cô lại từ chối khiến cậu thấy hơi lạ.
- Nếu muốn chúng ta có thể cùng nhau tới.
Minh Hân vẫn lắc đầu:
- Không mà, đi cùng em, họ sẽ đánh giá anh đó!
Tuấn Lâm miệng hơi cười đáp:
- Nói gì vậy, cứ như chuyện hoàng tử và lọ lem ấy! Em không phải lọ lem mà, đúng không?
Minh Hân nghe câu hỏi ấy thì đột nhiên ngẩn người. Phải, con gái duy nhất của cậu cả, đến nay là cháu nội duy nhất của chủ tịch tập đoàn Khánh Huy, sao có thể là lọ lem chứ!
Minh Hân đưa mắt nhìn đi chỗ khác rồi khẽ nhìn Tuấn Lâm mỉm cười nhẹ và khẽ gật đầu. Thấy vậy, khóe miệng Tuấn Lâm hơi nhếch lên, bàn tay bỗng đưa lên xoa xoa mái tóc Minh Hân. Hành động vô ý này của cậu khiến Minh Hân hơi ngượng, cô hơi quay đi né tránh. Tuấn Lâm cũng ý thức được việc mình làm, vội vàng rút tay về. Hai người cùng nhìn sâu xuống dòng sông, có vẻ như đang chăm chú từng chuyển động của dòng nước vậy.
Lúc này, bên cạnh xe của Tuấn Lâm đang có một chiếc xe khác. Tên Tài hạ chiếc di động xuống, nó vừa kịp ghi lại bức hình chụp cảnh Tuấn Lâm vuốt nhẹ mái tóc Minh Hân. Một chuyến tình cờ khiến hắn có thêm một phần thu hoạch không nhỏ. Vương Tuấn Lâm, lại xuất hiện một người quan trọng với cậu sao? Đó lại là cô gái này sao?
Trùng hợp vào ngày lễ kỉ niệm của trường, Kỳ Lâm cũng tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn họp mặt các đối tác thân thiết, Tuấn Lâm không thể không có mặt, cậu không luyến tiếc bỏ đi buổi lễ kỉ niệm nho nhỏ kia, với cậu lúc này, điều đó đã trở thành vô nghĩa rồi.
Không khí ồn ào náo nhiệt vô cùng, hội trường chật ních người với ánh đèn màu vàng sáng. Rượu và đồ ăn nhẹ bày biện trên những bàn tiệc đứng. Một giám đốc điều hành của Kỳ Lâm giữ vai trò MC, anh ta trong bộ comple màu xám sáng nổi bật và thanh tú. Khách mời đã tới rất đông, đâu đâu cũng thấy những quý cô quý ông kiều diễm và bảnh bao, lịch thiệp.
Hạnh Du dựa người vào một góc, cô cuối cùng cũng đã quyết định tới, dù trong lòng đang có một nỗi lo ngại khi chưa biết sẽ phải đối mặt thế nào với Tuấn Lâm. Gương mặt cậu lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, cô thực có đôi phần e sợ không dám nói nhiều, dù trong lòng cô biết Tuấn Lâm luôn xem mình như em gái ruột.
Rời tới khu vệ sinh, Hạnh Du tô đôi mày đậm một chút rồi hài lòng bước ra. Cô hơi giật mình khi thấy Tuấn Lâm đang đứng dựa người vào tường ngay ngoài cửa. Hạnh Du dường như đã đoán được cậu định nói chuyện gì, ánh mắt cô hơi trùng xuống.
- Em định tránh anh mãi, không bao giờ nói lại chuyện đó sao?...
Sân thượng ở đây rất đẹp, không xơ xác và lạnh lẽo như những khu cao ốc bình dân, nhưng màu xám xịt u ám của bóng tối thêm chút le lói của ánh sáng từ phía ban công khiến không khí vẫn ảm đạm thêm nhiều.
Hạnh Du đứng sau Tuấn Lâm chỉ chừng có hai bước. Nhìn Tuấn Lâm nghiêm nghị với tấm lưng thẳng tắp, bờ vai dài rộng an toàn, Hạnh Du vừa cảm thấy xót xa, vừa cảm thấy có lỗi, vì người con trai này đã trưởng thành mà xa dần đi những yêu thương của cha. Lỗi lầm thuộc về ai? Người tổn thương là ai? Hạnh Du cũng không rõ ràng chuyện đó.
Nuốt khan một tiếng, Hạnh Du nói:
- Em biết anh đã nhẫn nhịn chờ đợi nhiều ngày qua..., mà không..., đã nhiều năm qua rồi, anh...
Hạnh Du chưa kịp nói hết lời mình, Tuấn Lâm liền quay lại nhìn cô, ánh nhìn phức tạp khó đoán.
- Em đã quyết định chưa?
Câu hỏi ấy bất ngờ khiến Hạnh Du bối rối. Sự lựa chọn luôn là bài toán khó nhất đối với mỗi con người. Đứng trước nó, không phải ai cũng kịp thời và tỉnh táo để nhận ra đúng-sai, phải-trái, được-mất.
Hạnh Du khẽ nhìn Tuấn Lâm, cậu không thể hiện cảm xúc gì, cứ như mọi chuyện đang nắm trong tay hết rồi vậy.
Thấy cô không đáp, Tuấn Lâm lại bảo:
- Theo em thì ba em đã biết việc nó bị mất chưa?
Hạnh Du gật đầu:
- Chắc chắn rồi, với ông ấy cái này chắc chắn vô cùng quan trọng.
Tuấn Lâm lúc này mới nói:
- Đúng vậy. Với anh nó cũng rất quan trọng. Ông ấy dùng nó để che đậy tội ác, còn anh cần nó để vạch trần tội ác. - Tuấn Lâm chợt nắm lấy bả vai Hạnh Du gằn tiếng nói: - Cướp lấy nó từ em với anh dễ như trở bàn tay, nhưng anh không làm, vì em là em gái anh. Còn ba em thì sao? Ông ấy coi mạng người như cỏ rác, ngoài anh ra, còn biết bao nhiêu người vì ông ấy mà trở thành côi nhi, rồi có thể sẽ lại trở thành món hàng trao đổi trục lợi. Ông ta xem danh vọng cao hơn những giá trị luân thường, một người như vậy đáng để em nhọc sức bảo vệ không?
Hạnh Du thân người hơi run run, giọt nước mắt đã rơi tự bao giờ trên má...
Vương Đức Long nhìn xung quanh rồi khẽ giọng bảo Văn Hoàng:
- Sao không thấy thằng Tuấn Lâm đâu?
Văn Hoàng cũng nghi hoặc nhìn quanh một lượt rồi đáp:
- Con không biết nữa. - Rồi hắn chợt lo lắng hỏi: - Ba, có khi nào anh ta lấy được chiếc USB kia không?
- Nó biến mất sau khi ba và Hạnh Du gây xung đột ngày hôm đó. Có hai khả năng, một là Hạnh Du đã lấy nó, nhưng có lẽ không đúng, vì nó không biết đó là gì, với lại nếu nó biết thì đã làm ầm ĩ lên với ba rồi, chỉ có thể là thằng Lâm, nhưng tại sao nó không công khai? Tại sao nó không có hành động gì nhắm tới ba? Điều này rất khó hiểu. Nhưng tóm lại, con nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, ứng phó việc thằng Lâm bất ngờ phản công.
Hạnh Du cố nuốt tiếng khóc, nhìn Tuấn Lâm khẽ nói:
- Nhưng người đó là ba em, người đã sinh ra và nuôi lớn em. Đúng, ông tàn nhẫn, ông sai trái, nhưng làm sao một đứa con gái lại tự tay đánh đổ ba mình được. Em không nhẫn tâm được như ông ấy, cũng không mạnh mẽ được như anh, em là một người bình thường, đừng bắt em phải lựa chọn!
Tuấn Lâm tức giận xiết chặt bàn tay, Hạnh Du bỗng thấy cánh tay mình có chút đau đớn. Tuấn Lâm gắt lên dữ dằn:
- Vậy em muốn anh phải thế nào? Em thương ba em, em không muốn bản thân khó xử? Vậy còn anh thì sao? Anh thiếu tình thương của ba trong thời gian dài, mãi mãi về sau cũng vậy. Anh bị ám ảnh bởi cái ch.ết của ba, anh sống mà như là sống cho người khác, chính anh cũng không biết mình tồn tại lâu như vậy là vì cái gì? Em không thương anh sao? Một chút thương hại thông cảm dành cho anh em cũng không có sao?
Hạnh Du ra sức lắc đầu, tiếng khóc đã không thể cầm lại được, cô đau đớn nói trong nước mắt:
- Em xin anh, cuộc đời em sẽ dành để bù đắp cho hai người, xin anh.. Em sẽ không chịu được nếu bị rơi vào hoàn cảnh giống như anh năm xưa.. Em rất sợ, em xin anh, Tuấn Lâm...!
Hạnh Du chợt ngưng khóc, cô lơ đễnh nhìn đi chỗ khác, rồi lại nhìn Tuấn Lâm, miệng chợt nói:
- Gia đình mình sao lại thành ra như vậy? Tuấn Lâm, xung quanh em chỗ nào cũng là tội ác. Hãy cho em cơ hội bù đắp cho anh được không?
- Anh không cần! - Tuấn Lâm hét lên rồi hạ giọng nói: - Anh không cần gì hết! Đưa nó lại cho anh!
Hạnh Du nghe giọng Tuấn Lâm nhỏ dần, cô biết cậu đang dùng hết sự kiên nhẫn van nài để đối với cô, bằng không thì cô đã không thể nhiều lời cầu xin như vậy rồi. Hạnh Du kéo tay Tuấn Lâm ra, rút người ra khỏi tay cậu, cô vừa lùi lại vừa nói nhỏ:
- Em xin lỗi...
Hạnh Du quay người bước. Tuấn Lâm chăm chăm nhìn cô, nhắm nghiền mắt lại, Tuấn Lâm khẽ gọi thật nhỏ, mang theo xúc cảm mãnh liệt nhưng cũng dường như là chút sức lực cuối cùng:
- Hạnh Du...
Hạnh Du quả nhiên dừng bước, cô chậm dãi quay đầu. Tuấn Lâm hai mắt lúc này lộ rõ vẻ bi thương nhưng cũng là một sự quyết tâm mạnh mẽ.
Tuấn Lâm hơi cúi đầu, hai đầu gối dần chùng xuống, cho tới khi chúng chạm đất thật nhẹ. Lần đầu tiên, lòng tự trọng của cậu được mang ra ngả giá, lần đầu tiên, Tuấn Lâm thử cái cảm giác đó, cũng là lần đầu tiên, Hạnh Du được thấy một Vương Tuấn Lâm như thế...
Tất cả thế giới xung quanh như ngừng dao động. Giây phút người con trai ấy mang những cao quý của mình đè xuống mặt đất, Hạnh Du cảm thấy đã không còn tồn tại những suy tư đắn đo trong lòng nữa. Cô chậm dãi bước tới trước mặt Tuấn Lâm, cũng quỳ gối, hai bàn tay đặt trên đùi, Hạnh Du nói:
- Người phải quỳ gối là em, không phải anh. Em là một kẻ tội nhân thực sự...
Tuấn Lâm nói bằng giọng lạnh băng:
- Vương Tuấn Lâm hôm nay lấy tất cả tự trọng của mình ra xin em...một lần thôi, đứng về chính nghĩa. Nhân quả, là quy luật tất yếu của cuộc sống, em không thể làm trái nó đâu!
Hạnh Du ngẩng đầu nhìn Tuấn Lâm, rồi bật khóc. Cô nhào tới ôm chầm lấy Tuấn Lâm:
- Giá mà...giá mà em là em gái ruột của anh...mọi chuyện đã không phải thế này...
Tuấn Lâm cũng vòng tay ôm lấy thân hình đang run lên của cô. Nhắm nghiền hai mắt, Tuấn Lâm thầm nghĩ: "Đừng lo, hãy tin ở anh, anh sẽ không để em phải đau đớn như anh từng chịu đựng đâu, em không đáng bị như vậy!"
Tuấn Lâm có lẽ đã có dự tính riêng cho mình, một con đường tốt nhất...
Vương Đức Long cùng Văn Hoàng về nhà ngay sau khi bữa tiệc vừa kết thúc. Cả hai người tuy không ai nói ra nhưng trong lòng đều đang có chung một lo lắng. Liệu rằng Tuấn Lâm có đang chuẩn bị một kế hoạch gì hay không? Phải làm gì để Tuấn Lâm không thể lật ngược thế cờ, để bản thân không bị rơi vào thế bị động? Nguyên nhân âu cũng là vì sự mất tích của chiếc USB.
Văn Hoàng cảm thấy lo lắng bất an, linh cảm mách bảo hắn rằng có chuyện gì đó sắp xảy tới. Vùng dậy khỏi giường, Văn Hoàng tới tìm gặp Hạnh Du.
Hạnh Du vừa kết thúc cuộc trò chuyện với vài người bạn qua internet, cô đang định đi ngủ thì Văn Hoàng gõ cửa. Mở cửa khi nghe tiếng gọi, Hạnh Du thấy hơi bối rối khi nhìn thấy Văn Hoàng.
- Anh chưa ngủ sao?
- Em cũng chưa còn gì.
Hạnh Du không nói, cô bước phía sau Văn Hoàng vào phòng. Văn Hoàng hỏi thăm dò:
- Hôm nay em có gặp Tuấn Lâm ở bữa tiệc không?
Hạnh Du hơi chột dạ, sợ rằng anh trai mình đã nghi ngờ điều gì, cô vội nói:
- Em có thấy anh ấy một lát, sau đó không biết anh ấy đi đâu.
Văn Hoàng nhìn qua Hạnh Du như dò xét rồi gật đầu bảo:
- Ba có một tập dữ liệu quan trọng, nhưng nó đã biến mất, sợ rằng nó đã rơi vào tay Vương Tuấn Lâm.
- Nó rơi vào tay anh ấy thì có hại tới ba sao?
Văn Hoàng không rõ câu hỏi ấy của Hạnh Du là chế nhạo hay tò mò, hắn nhìn cô rồi đáp:
- Chuyện Vương Tuấn Lâm đó muốn đấu chọi với ba không phải em không biết. Bất cứ thứ gì thuộc về riêng tư đều sẽ tạo cho đối thủ một cơ hội dù lớn dù nhỏ.
Hạnh Du không tỏ thái độ gì, không rõ cô có nghe lọt tai những lời răn dạy đó của anh mình hay không. Hai người im lặng một lát, Hạnh Du nói:
- Anh, anh có từng nghĩ tới hai chữ "trả giá" không?
Nhớ lại chuyện Hạnh Du và ba mình mới đây xảy ra xung đột, Văn Hoàng càng trở nên nhạy cảm hơn với câu hỏi đó của cô. Yên lặng nhìn cô hồi lâu, Văn Hoàng đáp:
- Luật đời vay trả, em tin cái đó đúng không? Còn anh thì không. Mọi thứ có được đều là do mình tự xoay sở kiếm tìm, tạo hóa từ ban đầu không hề quy định cái gì của ai cả. Thế nên đừng ảo tưởng về những điều ngu ngốc đó, cũng đừng bao giờ hỏi anh những câu tương tự như thế nữa.
Hạnh Du nghe xong gật gật đầu có vẻ đang tán đồng ý kiến đó, nhưng rồi cô lại bảo:
- Vậy bây giờ anh thử nghĩ xem, nếu một ngày chúng ta không có ba bên cạnh, một ngày chúng ta mất đi người để nương tựa, anh sẽ thế nào?
Văn Hoàng tỏ ra hơi giận, hắn nhíu mày nhìn Hạnh Du nói:
- Em làm sao vậy? Toàn nói chuyện không đâu. Ý em là Vương Tuấn Lâm là kẻ đáng thương vì từ nhỏ không có ba đúng chứ! Em muốn nói đó là lỗi của ba chứ gì!
- Không phải lỗi, mà là tội ác. Hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau. Vì chúng ta không giống như anh ấy, chúng ta không thể thấu hết nỗi đau anh ấy phải chịu đựng.
Văn Hoàng quát lớn ngắt lời cô:
- Em thôi đi! Ai bảo chúng ta không như thế? Mấy tuổi em mất mẹ? Ba em yêu mẹ em không? Gia đình em có hạnh phúc không? Chúng ta bất hạnh không kém gì Vương Tuấn Lâm hết! Mẹ đã bị kẻ thù sát hại khi hai chúng ta cũng đều còn nhỏ? Anh hận, anh cũng hận, nhưng anh hận ai? Hận ai bây giờ?
Hạnh Du cũng lớn tiếng:
- Phải. Vì chính anh cũng không biết những người đó là ai, chỉ biết họ và ba có mối thù oán gì đó. Ngay khi mẹ mất, ba đã dốc toàn lực truy quét thanh trừng đám người đó, có phải từ lúc đó ba đã tưới máu tanh lên tâm hồn và suy nghĩ của anh, nên anh càng lớn càng giống ba, càng trưởng thành càng tàn nhẫn y như vậy. Nhưng còn anh Tuấn Lâm, người giết hại ba anh ấy lại là người mà anh ấy ngỡ rằng đáng tin nhất. Sự sụp đổ của niềm tin đó, sự mất mát bi thương của kiếp mẹ góa con côi, đem so sánh với chúng ta thì bên nào thiệt bên nào hơn đây?
Hạnh Du dường như trong mắt có nước, cô lại nhìn Văn Hoàng một lúc rồi nói tiếp:
- Chiếc USB tội ác đó đã nằm trong tay anh Tuấn Lâm. Mọi chuyện, cứ để thuận theo tự nhiên, số phận sẽ an bài tất cả.
Văn Hoàng nhìn Hạnh Du bằng đôi mắt rực lửa. Cuối cùng hắn đã có thông tin giải đáp cho những gì mà hắn đang nghi vấn. Tuấn Lâm nắm trong tay bằng chứng buộc tội Vương Đức Long, cuộc chiến này trong nay mai sẽ nổ ra rất mãnh liệt. Một con hổ lớn dày dặn kinh nghiệm và một chú cọp con non trẻ nhưng tràn đầy nhiệt huyết và trí tuệ, cùng với sự quyết tâm phi thường, ai thắng ai thua vẫn còn là một dấu hỏi.
Lại một tiếng động lớn phát ra khi Vương Đức Long đập bàn giận dữ. Văn Hoàng ngay lập tức chạy tới bàn bạc với ông chuyện này sau khi từ phòng Hạnh Du trở ra. Tên Tài cũng được gọi tới chờ lệnh.
- Khốn kiếp! Chắc chắn chuyện tốt này là do đứa con gái ngoan của ta làm đây mà! Tại sao nó không sinh ra trong nhà Vương Chính Kỳ cho luôn đi?
Vương Đức Long quá giận dữ buông lời mắng chửi Hạnh Du. Văn Hoàng và tên Tài liếc mắt nhìn nhau sợ sệt. Vương Văn Hoàng nói:
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ. Nói là chuấn bị nhưng nếu như Vương Tuấn Lâm đã có nó, chúng ta sẽ lập tức rơi vào vòng xoáy của anh ta. Cổ đông trong tập đoàn sẽ chuyển lòng tin sang hắn.
- Con nghĩ ta dễ bị hạ gục như vậy sao? - Vương Đức Long dường như nở một nụ cười nhạt - Còn phải xem đối với nó, cái USB quan trọng tới mức nào?
Tên Tài nghi hoặc hỏi:
- Ý của ông chủ là sao?
Thấy vẻ mặt Văn Hoàng và cả tên Tài đều đang tỏ rõ sự thắc mắc, Vương Đức Long nhếch mép rồi giải thích:
- Phải xem Vương Tuấn Lâm coi việc công khai sự thật minh oan cho người đã ch.ết hay bảo vệ những người thân còn sống quan trọng hơn.
Tên Tài và Văn Hoàng lại nhìn nhau, nhưng lần này cả hai dường như đều đã hiểu ý của ông ta.
- Ba muốn nói tới mẹ của Vương Tuấn Lâm?
Vương Đức Long lắc đầu:
- Quân bài Giang Bội Giao đó chưa phải lúc sử dụng. Nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra đối sách hợp lý.
- Dù sao vẫn phải tiến hành trước khi cơ hội công khai của Vương Tuấn Lâm tới.
Nghe họ nói chuyện vài câu, tên Tài chượt nghĩ lại điều gì đó. Nặt hắn đăm chiêu khiến cha con Vương Đức Long đều chú ý sang hắn. Nghĩ ngợi một lát, hắn nhìn Văn Hoàng rồi chuyển qua Vương Đức Long nói:
- Thực ra tôi có biết một người, nhưng không chắc...
Tên Tài bỏ lửng câu nói. Hắn lấy di động trong túi ra bấm bấm một chút rồi giơ cao màn hình di động lên trước mặt Vương Đức Long. Đó là bức hình hắn đã tình cờ chụp được, cảnh Tuấn Lâm và Minh Hân hôm ở mỏm đá.
Hai cha con Văn Hoàng ban đầu hơi ngạc nhiên nhưng rồi Vương Đức Long khẽ nở nụ cười tự mãn, rồi hắn bỗng cười thật lớn và bảo:
- Thì ra cháu trai ta cũng là một thằng đàn ông có cảm xúc. Dính vào tình yêu là chỉ cho người khác biết tử huyệt. Xưa nay anh hùng vốn không qua ải mĩ nhân.
Tên Tài lại nói:
- Cô gái này làm việc tại một bar nhỏ trong thành phố. Tôi đã từng chạm trán cô ta đôi lần, có vẻ khá thông minh và cá tính.
Vương Đức Long hơi bĩu môi, giật giật đôi lông mày, hắn gật đầu khiến hai người kia khó hiểu rồi nói:
- Không ngờ nó lại có hứng thú với hạng con gái đó. - Hắn chỉ tay vào tên Tài: - Thôi được. Chuyện này cậu hãy trợ giúp Văn Hoàng đi, càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.
Văn Hoàng gật đầu vâng lời, còn tên Tài lại thắc mắc:
- Nhưng thưa ông chủ, lỡ như chỉ là qua đường, Vương Tuấn Lâm không xem cô ta là gì thì...
Vương Đức Long tiếp lời:
-...thì xem như chúng ta có một cuộc chơi nhỏ và thêm một món lời.
Tên Tài và Văn Hoàng nghe vậy thì đã hiểu ý của ông. Hai người im lặng rời ra, Vương Đức Long bên trong phòng vẫn tỏ vẻ thích thú với cuộc chơi mới đang sắp diễn ra.