Chương 41
Chiếc tivi mỏng treo trên tường đang phát bản tin kinh doanh tổng hợp:
"Tin tức mới cập nhật từ tập đoàn Khánh Huy - được xếp vào top những tập đoàn hùng hậu nhất trong giới kinh doanh ngành Khách sạn và Du lịch: Mới hai ngày trước, trong một buổi họp báo dự án hợp tác mới giữa Khánh Huy và Tịnh Thế, cũng là tập đoàn thông gia với Khánh Huy, phu nhân Tịnh Thế - Hoàng Hải Kiều đã nói: Theo bà, Khánh Huy có lẽ sẽ có sự thay đổi lớn trong thừa kế. Nguyên nhân do cô tiểu thư nhỏ tuổi, con gái người con cả của ngài chủ tịch là được nhận nuôi. Hiện nay cô ấy đã đi khỏi nhà, nhưng nhìn chung thì tình hình nội bộ Khánh Huy không hề có dấu hiệu lục đục. Điều đó chứng tỏ cho bạn bè thương trường thấy rằng, cậu chủ duy nhất của Khánh Huy lúc này - Hoàng Huy Khang quả thực là một nhân tài, một lãnh đạo xuất sắc và có triển vọng. Chúng ta sẽ tiếp tục chờ xem vị trí thừa kế của tập đoàn hùng mạnh này được xác lập như thế nào?"
Huy Khang nhíu chặt đôi mày nhìn vào màn hình, bàn tay xiết chặt lấy chiếc điều khiển, môi mím chặt giận dữ. Nguyên Hạo bước tới giật lấy chiếc điều khiển, tắt vụt màn hình. Huy Khang xoay người lại.
- Đừng ngồi đây xem những thứ vô bổ này!
Huy Khang đáp:
- Không thì em có thể làm gì chứ! Thành phố này tưởng chừng rất nhỏ bé, vậy mà một người như cô ấy em lại không tìm ra. Không có cái gì là vô bổ cả, chỉ còn con người em là vô dụng thôi.
Nhắc tới Minh Hân, lòng Nguyên Hạo lại nặng nề. Anh không nói, mặt trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu trong không khí im lặng. Lúc lâu sau, anh như sực tỉnh, nhìn Huy Khang nói:
- Có khi nào...cô ấy tìm tới Vương Tuấn Lâm không? Thành phố này không thể giấu cô ấy kỹ vậy được, nhưng nếu là Vương Tuấn Lâm thì có thể.
Huy Khang tức tốc đi khỏi ngay lập tức.
Tòa cao ốc trụ sở Kỳ Lâm vẫn uy nghi như vậy. Huy Khang xông thẳng vào trước những ánh nhìn ngạc nhiên và sửng sốt của mọi người. Cậu đi tới quầy nhân viên hướng dẫn, nói một câu gọn lỏn:
- Tôi cần gặp chủ tịch của các người. Gấp!
Cô nhân viên dĩ nhiên nhận diện được cậu chủ của Khánh Huy, cô hơi sững sờ nhưng rồi lập tức gọi điện báo. Chỉ chờ Tuấn Lâm lên tiếng phía đầu dây, Huy Khang đã đủ biết cậu có ở đây, lập tức đi lên lầu.
Ban công kiểu hiện đại với hai chậu cây cảnh cao hai bên và bộ bàn ghế sang trọng cách điệu chính giữa. Không gian bao la như càng được mở rộng khi từ đây có thể nhìn ra được bãi cát xa xăm. Tuấn Lâm mời Huy Khang một ly trà nóng, nó được một cô nhân viên khá lớn tuổi có kinh nghiệm pha trà mang tới. Tuấn Lâm giữ vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, Huy Khang thản nhiên nhìn cậu.
- Tôi không nghĩ có một ngày chúng ta lại gặp nhau như thế này. - Tuấn Lâm lên tiếng trước.
- Cô ấy đâu? - Huy Khang hỏi thẳng.
- Anh muốn nói ai?
- Minh Hân. Đừng vòng vo nữa, tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể tìm ra cô ấy.
- Và anh nghĩ tôi đã giấu cô ấy sau những tổn thương cô ấy phải nhận từ gia đình các người? - Tuấn Lâm thản nhiên nói.
Huy Khang thực sự cảm thấy bất lực, nếu không cậu đã không tới tìm Tuấn Lâm như thế này.
Huy Khang không nói, Tuấn Lâm bèn nói tiếp:
- Tôi đoán anh không biết chúng tôi quen nhau như thế nào. Vậy sao anh lại nghĩ cô ấy sẽ nhờ vả tới tôi? Như vậy xem ra anh không hiểu Minh Hân là mấy rồi. Cô ấy mạnh mẽ hơn tất cả những gì người khác nghĩ về cô ấy.
- Tôi chỉ muốn biết cô ấy đang ở đâu? - Huy Khang cắt lời.
Tuấn Lâm dừng lời, nhìn Huy Khang lạnh lùng đáp:
- Tôi không biết.
Huy Khang đứng bật dậy:
- Vương Tuấn Lâm!
- Tôi nói là tôi không biết cô ấy ở đâu? Và nếu biết...tôi chắc chắn sẽ mang cô ấy về bên mình.
Huy Khang nghi hoặc hỏi:
- Anh...yêu cô ấy?!
Tuấn Lâm bình thản trả lời:
- Tôi muốn bảo vệ cô ấy.
Huy Khang không có phản ứng gì. Tuấn Lâm quay người đi và nói:
- Trước kia tôi không làm việc đó, vì tôi nghĩ cuộc sống của cô ấy đang rất tốt. Nếu một kẻ như tôi chen chân vào đó, chắc chắn mọi thứ sẽ bị đảo lộn lên. Trái tim tôi có lẽ đã rung động từ rất lâu rồi, nhưng lý trí lại không cho phép, vì tôi còn có nhiều việc quan trọng phải làm. Tôi cũng nghĩ anh - Hoàng Huy Khang, thừa khả năng tạo dựng cho cô ấy một con đường tốt, nhưng anh không được như vậy. Anh cứ lấp lửng không chịu dứt khoát, cho nên cô ấy mới phải chịu tổn thương này. Anh có hiểu cảm giác của một người khi đang có môt gia đình hạnh phúc, có đầy đủ yêu thương đột nhiên mất hết? Lúc đó, trong mắt chỉ còn là một màu đen tăm tối đã hòa tan toàn bộ hy vọng và niềm tin về cuộc sống. Minh Hân, có lẽ cô ấy cũng đã bị tổn thương như vậy đấy!
Ngẫm nghĩ về cuộc đời Tuấn Lâm từ khi ba cậu mất, Huy Khang hiểu được cậu đang phần nào bày tỏ nỗi đau của mình một cách kín đáo nhất. Con người ta, có thể băng giá lạnh lùng, nhưng giới hạn của sự chịu đựng, nếu không muốn vượt qua thì nên nói ra phần nào đó, tâm tư sẽ nhẹ nhõm hơn.
- Anh đừng chỉ nghĩ cho nỗi đau của mình. Bản thân bất hạnh, không có nghĩa là bất hạnh nhất. Nhìn sâu vào mắt Minh Hân, anh có thấy rằng cô ấy luôn có một phần không nhỏ hài lòng với cuộc sống hiện tại. Xem ra tôi lại tới nhầm chỗ rồi, tôi đi vậy!
Tuấn Lâm mặc cho Huy Khang bước đi, nhưng khi cậu đi qua người được vài bước, Tuấn Lâm bèn gọi lại:
- Hoàng Huy Khang!
Huy Khang quay người, lọn tóc bồng bềnh rũ xuống. Tuấn Lâm nói giọng nhẹ bẫng:
- Nếu tôi thấy cô ấy, tôi sẽ không trả cho các người đâu!
Thật khó thấy nhưng Huy Khang quả thực đang nhếch miệng.
Nắng vừa chạm đất, người và xe lại hối hả ngược xuôi trên đường phố tấp nập. Chim chóc nhảy múa tưng bừng chào ngày mới.
Hạnh Du xuống nhà với bộ váy chấm gối điệu đà, khoác bên ngoài là chiếc áo phông thiết kế không khóa.
- Em định đi đâu? - Văn Hoàng hỏi như chất vấn.
Hạnh Du đáp:
- Hôm nay em có hẹn trò chuyện cùng tiến sĩ Daniel, nhưng máy tính em hỏng rồi.
- Em có thể sử dụng của anh, hoặc mua cái mới ngay bây giờ.
Hạnh Du xua tay:
- Thôi mà anh hai! Đừng vung phí vậy. Đúng lúc em có chuyện cần gặp bạn, em qua nhà bạn ấy luôn.
Văn Hoàng không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh nhìn Hạnh Du có phần khác lạ. Hạnh Du vui vẻ rời khỏi nhà.
Lái xe qua phố, Hạnh Du dừng xe mua một tờ báo mới ném lên xe. Cạnh đó là một tiệm bánh nhỏ. Ở đó đang có một cậu bé ăn xin, cậu bé vừa được bà chủ cho một phần ăn sáng thì vui mừng cám ơn rối rít. Trông cậu nhếch nhác đến tội nghiệp.
Hạnh Du chợt nhớ tới cậu bé mồ côi hôm trước. Cô nghĩ ngợi một chút rồi quay lại vào tiệm bánh đó.
Hạnh Du xách ra một túi lớn, bên trong là bánh và kẹo các loại. Cô để nó lên xe rồi lái xe đi, đánh xe chạy theo hướng tới tu viện lần trước.
Trời trong xanh bao la càng làm cho không gian nhà thờ thêm thoáng đãng. Hoa trong vườn đua nhau khoe sắc, xung quanh văng vẳng tiếng trẻ con ríu rít.
Thấy chiếc xe hơi sang trọng cá tính chạy vào, một vị sơ già liền ra xem thử, vài đứa trẻ nghịch ngợm bám theo, cùng nhìn chiếc xe một cách tò mò.
Hạnh Du xuống xe, mỉm cười hành lễ với sơ. Sơ cũng chào đáp lại, vị sơ trẻ hôm trước chạy tới, nhận ra cô thì mỉm cười nhẹ.
- Con tới thăm lũ trẻ, hôm đó con vội đi quá! - Hạnh Du nói với vị sơ trẻ.
Nói xong, cô liền lấy trong xe ra túi bánh kẹo mình vừa mua, vui vẻ chạy tới chỗ bọn trẻ đang chơi đùa và bảo:
- Em trai em gái à, chị có quà cho mấy đứa này!
Đám nhóc quay đầu lại nhìn rồi ùa tới chỗ cô. Hai vị sơ nhìn vậy thì mỉm cười hài lòng.
Sau đó, Hạnh Du ngồi trên chiếc ghế gần đó, bọn trẻ đang chơi bóng, vài đứa khác thì chơi xích đu. Nhìn sự hồn nhiên ngây thơ của bọn chúng, Hạnh Du chợt cười.
Hai vị sơ bước tới, Hạnh Du đứng dậy, lại làm lễ chào.
- Bọn trẻ rất vui. - Sơ chợt nói với cô.
Hạnh Du nhìn bọn chúng đang chơi đùa bảo:
- Ai trong chúng ta cũng từng có khoảng thời gian sống ngây thơ vô tư lự như vậy. Giá mà con người ta cứ sống chân thành với nhau thì chẳng phải cuộc sống cứ luôn tươi đẹp như thế không?
Sơ ôn tồn bảo:
- Không có biến động thì không phải cuộc sống. Trần thế cứ như một vòng tuần hoàn, dù sao vẫn phải sống tốt. Chúa sẽ soi sáng con đường cho chúng ta.
Hạnh Du chỉ khẽ cười. Chợt nghe đằng xa có tiếng gọi:
- Chị ơi, ra đây chơi với em đi!
Tiếng một bé gái với âm điệu trong trẻo. Hạnh Du quay người lại nhìn, cô hơi ngạc nhiên khi cô bé ấy không nhìn về phía cô, mà đang hướng vào một cửa nhỏ vào bên trong. Thật lâu không thấy có người bước ra, Hạnh Du bình tĩnh quan sát. Cô bé gọi thêm vài câu nữa vẫn không có trả lời. Mặt cô bé xịu xuống. Đúng lúc đó, cạnh sườn chợt thấy nhột nhột, rồi cô bé thấy mình được bế bổng lên. Minh Hân bế cô bé xoay vài vòng, tiếng cô bé cười khúc khích. Minh Hân đặt cô bé xuống, cô bé vẫn cứ víu chặt lấy chân Minh Hân. Trên môi cô là một nụ cười tươi tắn.
Hạnh Du khá bất ngờ khi thấy cảnh đó. Cô nhìn sang vị tu sĩ nheo mắt lấy làm lạ. Sơ không đáp, chỉ khẽ đưa mắt nhìn qua phía đó. Hạnh Du bước lại gần chỗ đó.
Thấy cô tới gần, Minh Hân cũng khá ngạc nhiên, cô nhìn Hạnh Du, miệng vẫn cười tươi nói:
- Xin chào.
Hạnh Du cũng bảo:
- Chào cô. - Rồi cô nghi hoặc hỏi: - Cô...sao cô lại ở đây?
Minh Hân ậm ừ đáp:
- À ừm, chuyện này... Tôi sống ở đây.
Hạnh Du lấy làm ngạc nhiên:
- Sao lại như vậy? Hôm đó tôi với cô cùng nhau về, cô đâu có nói cô sống ở đây.
Minh Hân ngập ngừng nói:
- Ừ thì... Tôi mới tới đây.
- Cô rời khỏi nhà? - Hạnh Du hỏi.
Minh Hân thản nhiên lắc đầu:
- Không. Tôi không có nhà.
- Không có nhà? - Hạnh Du tròn mắt ngạc nhiên.
Minh Hân cúi mặt, khẽ gật đầu buồn bã. Hạnh Du chợt thấy thương cô. Ấn tượng ban đầu của cô về Minh Hân là một cô gái mạnh mẽ, tốt bụng và rất cá tính. Nên cô càng không khỏi ngạc nhiên khi biết về hoàn cảnh khó khăn của cô.
Đúng lúc không khí giữa hai người đang rơi vào im lặng thì cô bé bên cạnh Minh Hân chợt giật giật áo cô khẽ gọi:
- Chị ơi, chơi xích đu!
Minh Hân chưa kịp trả lời thì Hạnh Du đã cười bảo:
- Được, chị cũng muốn chơi xích đu, bé con có muốn chơi cùng chị không?
- Dạ có. - Cô bé vui vẻ nói rồi vỗ tay cười thích thú.
Cả hai cô cùng chạy lại vui đùa cùng bọn nhóc. Hai người thay phiên nhau đẩy chiếc xích đu, miệng không tắt nụ cười vui vẻ. Xung quanh vẫn rộn vang tiếng cười nói trẻ con.
Ngày trôi qua thật nhanh, mặt trời lại phải lui về sau ngọn núi, tuy có vẻ như rất luyến tiếc nhưng vẫn phải nhường chỗ cho chiều tà theo quy luật địa lý. Lúc này, Hạnh Du và Minh Hân ngồi trên hai chiếc xích đu cạnh nhau, chân đưa đẩy qua lại, chiếc đu đung đưa nhè nhẹ.
- Tôi đã suy nghĩ cả ngày đấy! - Hạnh Du lên tiếng trước.
- Chuyện gì? - Minh Hân nghiêng đầu hỏi.
Hạnh Du nhìn sang cô bảo:
- Cô rất đơn độc.
Minh Hân cười nhẹ:
- Tôi bị cả thế giới của tôi bỏ rơi, và giờ tôi đang tự xây dựng một thế giới mới.
- Nếu tôi giúp cô có thêm vài người như cô trong thế giới đó?
Nghe đề nghị này, Minh Hân quay phắt sang nhìn Hạnh Du nhíu mày. Hạnh Du thẳng thắn nói:
- Tôi có quen thân một người, người đó cũng rất cô đơn, chỉ có một mình lủi thủi bươn chải, không phải nhất thời, mà là mãi mãi, vì bên cạnh người đó đã không còn ai để nương tựa nữa rồi.
Minh Hân không nói gì cả, Hạnh Du hơi cười nói tiếp:
- Tôi không biết đề nghị này có quá đáng hay không, vì tôi thấy cô sống với các sơ và bọn trẻ cũng rất tốt. Nhưng tôi vẫn muốn cố gắng làm chút gì đó cho người đó. Cô nghĩ sao nếu chuyển tới sống với người mà tôi nói tới vậy?
Minh Hân không khỏi bất ngờ:
- Ý cô là sao chứ? Vậy người đó là ai?
Hạnh Du đáp:
- Mẹ của một người bạn học của tôi, chồng bà và con gái đều đã qua đời.
Nói tới đây, Hạnh Du chợt thấy buồn man mác. Nhắc lại chuyện buồn, lòng cô lại rạo rực những xúc cảm buồn thương. Minh Hân vì thế cũng khẽ cúi đầu thương tiếc. Rồi cô cười ngượng bảo:
- Tôi không muốn làm cô buồn nhưng tôi nghĩ mình không thể tới đâu. Tôi không có giấy tờ tùy thân, không có bằng cấp, tôi không thể có một việc làm tử tế. Dù ở đây tôi cũng chỉ là một đứa ăn nhờ ở đậu, nhưng ít nhất tôi còn có thể chăm sóc lũ trẻ và làm việc vặt phụ giúp các sơ. Nếu như tới đó, tôi sẽ thành gánh nặng cho người đó thôi. Thực sự thì...cám ơn ý tốt của cô.
Hạnh Du nghe vậy không những không buồn mà còn tỏ ra vui vẻ, có lẽ vì Minh Hân đã nói ra điều mình nghi ngại, vấn đề sẽ dễ được giải quyết hơn.
Cô cười nói với Minh Hân, vẻ phấn khởi:
- Chuyện đó cô đừng lo! Thím ấy tuy một mình nhưng kinh tế khá ổn định. Nếu như cô muốn có việc làm thì... - Hạnh Du bỏ dở câu nói đó, bất ngờ hỏi: - Cô học tới lớp mấy vậy?
- Tôi vừa bỏ dở chương trình 12.
Hạnh Du phấn khích tiếp tục nói:
- Vậy cô làm việc cho tôi đi! Nhưng trước đó cô phải tốt nghiệp cái đã. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về chi phí sinh hoạt và học tập cho cô trong thời gian đó. Hoàn thành chương trình học, việc làm là không khó. Cô nghĩ sao?
Minh Hân ngay từ đầu đã đoán được Hạnh Du hẳn là một cô tiểu thư danh giá, nên đề nghị này với cô không khiến cô ngạc nhiên về khả năng tài chính của cô ấy. Minh Hân nhìn Hạnh Du, gương mặt cô thánh thiện không có phần nào là giả dối. Minh Hân bất chợt nở nụ cười tươi tắn và gật đầu, còn giơ ba ngón tay lên làm hiệu tán thành. Hạnh Du cũng không khỏi vui mừng, cười thật tươi.
Hạnh Du chợt giật nảy mình bảo:
- Ấy...mà tên cô là gì vậy? Tôi hồ đồ rồi, từ bấy tới giờ còn chưa hỏi tên cô.
- Hoàng Minh Hân. - Minh Hân thản nhiên đáp, nhưng rồi cô chợt nhẹ giọng nói: - Giờ thì vẫn là như vậy.
Câu nói sau của cô quá nhỏ, như chỉ nói cho chính mình, Hạnh Du không hề nghe thấy, cô vui vẻ chìa tay ra phía Minh Hân:
- Tôi là Vương Hạnh Du.
- Vương? - Minh Hân chỉ hỏi bình thản, không phải sửng sốt hay bất ngờ.
Hạnh Du thơ ngây hỏi:
- Sao? Có vấn đề gì à?
Minh Hân vội lắc đầu, nắm lấy tay cô và cười nói:
- Không có. Tên cô rất đẹp.
Hạnh Du cười, lừ mắt nhìn Minh Hân hỏi trêu:
- Thật không đó?
- Thật mà!
Hạnh Du nhìn Minh Hân, rồi cả hai bật cười lớn.
- Tên cô cũng vậy, Hoàng Minh Hân.
Chuông nhà thờ văng vẳng khắp xung quanh.
5h chiều.
Cũng trong ngày hôm đó, truyền thông đã đưa một mẩu tin ngắn với nội dung: "Hôn nhân giữa cậu chủ Khánh Huy và tiểu thư độc nhất của Khải Hồng theo dư luận đánh giá ban đầu là một cuộc giao dịch ngầm. Vừa mới đây, cậu chủ Khánh Huy đã lên tiếng hủy bỏ."
Sửng sốt khi nghe tin này, Mai Vân tới gặp Huy Khang nói chuyện.
Mai Vân ngồi thừ ra trong phòng khách, Huy Khang chạy từ trên lầu xuống, thấy cô thì chậm bước lại rồi tới gần. Bỏ tay vào túi quần, cậu hỏi:
- Em tới có chuyện gì?
Mai Vân không đứng lên, cô chỉ ngước nhìn cậu, đáy mắt lộ rõ sự buồn tủi:
- Anh đã hủy hôn?
- Chuyện đó thì đã sao? Em nên nhớ đó là một cuộc giao dịch, chuyện phải làm đã không làm được, em nghĩ anh phải tiếp tục đám cưới với em hay sao?
Mai Vân đứng phắt dậy phân bua:
- Nhưng đó không phải lỗi của em.
Giọng Huy Khang cũng hơi gắt lên:
- Đúng. Đó không phải lỗi của em. Nhưng anh cần bảo vệ bí mật đó, để bảo vệ nó nên anh mới cưới em, nay nó bị bại lộ rồi, anh không còn lý do gì để tiếp tục nữa. Mai Vân, em phải hiểu vấn đề chứ!
Mai Vân mặt méo xệch như muốn khóc:
- Chẳng phải chúng ta đã chuẩn bị rất tốt cho lễ cưới rồi sao? Mọi người đều biết cả, còn ba mẹ em, họ...
Huy Khang giơ tay lên ngắt lời cô:
- Được rồi Mai Vân. Là lỗi của anh, của anh được chưa? Anh xin lỗi, nhưng anh không thể Mai Vân.
Mai Vân bặm môi, rưng rưng hai hàng lệ. Cô nói trong tiếng nấc nhỏ vùng cổ họng, thật nhẹ:
- Huy Khang... Có phải em quá ngốc, vì em cứ thích anh trong vô vọng, khi mà anh chẳng thèm đoái hoài chút nào tới tình cảm của em? Bao nhiêu năm nay, em cứ ngỡ tấm lòng trân thành của mình có thể làm anh rung động, em cứ ngỡ nụ cười, ánh mắt anh có chút gì đó là dành cho em, nhưng giờ...nó thực sự chỉ là ngộ nhận, có phải không anh?
Sắc mặt Huy Khang vẫn lạnh tanh, cậu nhìn đi hướng khác. Mai Vân thấy cậu lúc này như một thiên sứ băng giá, ẩn sâu trong đó là một Huy Khang hoàn toàn khác mà cô chưa từng tưởng tượng ra. Huy Khang đó, có lẽ thuộc về một thế giới khác cô. Tự nhiên cô thấy cậu thật quá xa vời.
Mai Vân bật khóc, tiếng khóc vụn vỡ từng mảnh nhỏ, nghẹn lại trong cổ họng. Cô đưa tay che miệng. Lát sau, cô ngưng khóc, nhặt lấy túi xách trên ghế rồi quay bước ra ngoài. Đi tới cửa, cô chợt quay người lại, vẻ mặt cũng lạnh lùng không có chút nào đau buồn như hồi nãy. Cô nói nhỏ, nhưng vừa đủ cho Huy Khang nghe:
- Huy Khang, anh có biết rằng mình rất dễ dàng làm tổn thương người khác hay không? Nhưng chỉ một ngày nào đó...chỉ khi nào...chính anh phải chịu tổn thương từ ai đó, anh mới hiểu nó đau đớn đến nhường nào.
Mai Vân nói dứt lời thì quay người, đi một mạch ra ngoài. Huy Khang nãy giờ thả ánh mắt phiêu lãng trong không trung, khi Mai Vân đi khỏi cậu mới nhìn ra phía cô. "...chính anh phải chịu tổn thương từ ai đó, anh mới hiểu nó đau đớn đến nhường nào."
Lời nói của Mai Vân đột nhiên thoáng qua trong suy nghĩ của cậu. Ngày đó...liệu có đến?
Ngay sáng hôm sau, Hạnh Du lại tới tu viện. Cô sẽ đưa Minh Hân tới chỗ thím Nhã. Minh Hân lưu luyến tạm biệt các sơ, vài đứa trẻ đặc biệt yêu quý cô mắt đỏ hoe như sắp khóc.
- Thôi nào, chị sẽ tới thường xuyên mà, khóc gì chứ! - Minh Hân âu yếm dỗ dành.
Một vị sơ dặn dò:
- Hãy học tập thật tốt! Hai người nhớ thường xuyên tới đây. Bọn trẻ sẽ rất vui.
- Chắc chắn rồi ạ! - Hạnh Du cười tươi đáp.
Minh Hân ôm tạm biệt bọn trẻ rồi cùng Hạnh Du lên xe. Hạnh Du vòng lái, một lát là tới ngay trước khu nhà thím Nhã. Ngước mắt nhìn lên căn nhà, Minh Hân bất giác thở dài một cái để nhắc mình về thực tại cuộc sống.
Người trợ lý chủ tịch liên lạc với Huy Khang, thông báo chuyện chủ tịch dạo này sức khỏe giảm sút. Cậu lo lắng tới thăm. Mấy ngày này, kể từ khi Minh Hân không từ mà biệt, ông luôn trầm tư nghĩ ngợi. Dù rằng ông không hề bày tỏ bất cứ tâm tư nào nhưng Huy Khang hiểu được ông đang chất chứa nhiều trăn trở trong lòng. Nuôi nấng Minh Hân nhiều năm, dù gì tình cảm đó cũng là chân thật. Cú sốc này quá lớn với ông, Huy Khang không tiện hỏi han tránh làm ông phiền lòng, nhưng không tránh khỏi việc ông nghĩ ngợi nhiều sinh ốm yếu, đổ bệnh.
Huy Khang đứng ngoài cửa, nhìn ba mình nằm ngủ trên giường, lòng chợt xót xa. Ngẫm lại khoảng thời gian đã qua, thời gian cậu ở bên ông không nhiều, cậu nghĩ mình có lẽ chưa làm tròn chữ hiếu. Huy Khang lại tự trách bản thân. Nhìn ông già nua, gần đất xa trời theo quy luật sinh tử, Huy Khang chợt có chút run sợ trong lòng. Nỗi lòng nặng nề lại càng nặng nề hơn.
Những biến động lớn nhỏ cứ kế tiếp nhau xoay vần cuộc sống của họ. Rồi mọi chuyện sẽ đi đâu về đâu?
- Cậu hai.
Huy Khang nghe tiếng gọi thì quay lại, anh trợ lý của ba cậu đang đứng phía sau. Hai người ra phía ngoài nói chuyện.
Người trợ lý cúi đầu nhận lỗi:
- Tôi xin lỗi cậu hai, sức khỏe chủ tịch suy nhược mấy ngày nay nhưng tôi không thông báo với cậu. Thành thật xin lỗi.
- Tôi đoán ba không cho anh nói. Ba là vậy mà, đừng trách mình.
Hai người bỗng im lặng. Huy Khang nhìn xa xăm. Được một lát thì người trợ lý kia ngập ngừng nói:
- Tôi muốn hỏi thăm về chuyện...chuyện cậu tìm kiếm tiểu thư thế nào rồi? Nguyên nhân chủ tịch ngã bệnh có lẽ cũng vì mong nhớ tiểu thư.
Huy Khang chợt quay người lại chỗ anh ta, hơi liếc nhìn anh ta rồi chậm rãi đáp:
- Cô ấy biến mất thật rồi. Không có bất cứ thông tin gì. Tôi chưa từng nghĩ mình lại bất lực như vậy.
- Cô Minh Hân là một cô gái tốt. Dù cô ấy có không phải... - Anh ta chợt dừng lời, không muốn nhắc chuyện đó nên chuyển chủ đề: - Cậu hai, thời gian này cậu và Nguyên Hạo phải vất vả rồi!
Huy Khang chỉ khẽ gật nhẹ, rồi lại nhìn ra xa. Trông cậu như một pho tượng đẹp nhưng lặng câm, chỉ có làn gió nhẹ mơn man lọn tóc phủ gần tới hàng mi.
Tới chiều Huy Khang mới rời khỏi, lúc cậu xuống nhà thì đúng lúc gặp Hải Kiều đi vào vẻ vội vã.
- Chị vừa được tin ba không khỏe. Sao rồi? Ba thế nào rồi?
- Ổn. - Huy Khang lãnh đạm đáp.
Nói xong, cậu bước tiếp. Hải Kiều quay lại gọi, giọng gắt lên:
- Huy Khang!
Huy Khang dừng bước, khẽ nghiêng đầu. Hải Kiều bước tới gần, cô nói:
- Tại sao lúc nào em cũng như thế hả? Em không muốn nói chuyện thì có thể nói ít, nói ngắn gọn, nhưng làm sao em cứ tỏ cái thái độ đó hả? Cứ như chị là kẻ thù, là người mà em không muốn mở miệng nói chuyện ấy.
Huy Khang dạo này tâm trạng không tốt, nỗi lo lắng mệt mỏi chồng chất, trong người luôn thường trực một cơn giận dữ khó tả, sẵn sàng bùng lên khi được dịp. Và bây giờ...
- Chị trong mắt tôi chính là như vậy đó! Kẻ-thù.
Huy Khang vẫn đang hết sức kiềm chế, cậu nuốt khan rồi đi tiếp. Hải Kiều bặm môi rồi bước tới túm tay cậu giật lại. Huy Khang tức giận nói:
- Buông ra!
- Huy Khang, từ nhỏ tới giờ, chị đã làm gì có lỗi với em à? Sao lại lạnh nhạt như thế? Hay em đang khinh mạt thân phận con riêng của chị? Dòng máu đang chảy trong em và chị là của cùng một người, em quên điều đó sao? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn suy nghĩ trẻ con thế hả? Chẳng lẽ chị trong lòng ba là một đứa con vô thừa nhận còn chưa đủ hay sao mà em còn cư xử như thế?
Huy Khang giận dữ nắm lấy cánh tay Hải Kiều quát:
- Tôi chưa bao giờ có cái suy nghĩ đó. Tôi biết cái gọi là huyết thống nó thiêng liêng tới mức nào. Chị là đứa con vô thừa nhận sao? Vậy giờ chị đang mang họ gì? Từ lúc về với ba chị sống, học tập và lớn lên nhờ cái gì? Hả? - Huy Khang túm tay cô chặt hơn, nói tiếp bằng giọng trầm đục: - Chính chị mới là cái người nhẫn tâm vứt bỏ nó. Tôi rõ hết những gì chị đã làm, với anh Khánh. Chị ham hố cái đống tài sản kếch xù của Khánh Huy tới mức vậy sao? Tôi cho chị tất cả đó. Nhưng chị có mang anh Khánh quay về được hay không? Chị làm cho chị Tuyết Minh sống lại tuổi thanh xuân hạnh phúc với anh ấy, làm cho ba tôi thoát khỏi cuộc sống cô độc đau khổ dằn vặt suốt bao nhiêu năm qua hay không? Chị trả cho Minh Hân một gia đình thực sự thuộc về cô ấy không? - Huy Khang đau đớn lắc đầu: - Không. Chị không làm được. Chính chị đã hại ch.ết anh Khánh của tôi chị có nhớ không?
Huy Khang gần như là hét lên. Hải Kiều có thể thấy rõ con thú hoang đang nhe nanh vặn mình trong đôi mắt cậu. Đôi mắt u buồn hằn lên những tia giận dữ và phẫn nộ. Hải Kiều ch.ết lặng không nói được lời nào. Huy Khang thô bạo đẩy cô ra, lại kiềm chế lại bằng cách nuốt khan, cậu nói:
- Tôi chắc chắn sẽ vạch trần tất cả, kể cả người đàn ông cùng thuyền với chị năm đó. Dù có phải hy sinh tất cả, tôi nhất định bắt các người phải trả cái giá thích đáng. Tôi thề đó.
Huy Khang nói xong liền bước vội ra ngoài. Hải Kiều phía sau trông theo bóng cậu. Mặt cô lúc này lạnh băng thấy rõ nhiều phần nham hiểm.
"Huy Khang, em trai, em muốn biến mình thành chìa khóa của quá khứ sao? Nếu quá khứ không thể bị mở ra, thì chỉ còn cách là bẻ chìa khóa thôi!"
Lịch sử, sẽ lại tái diễn hay sao?
Đêm đen dày đặc khuấy đảo tâm tư đang rạo rực trong lòng người. Cây cầu vắt ngang con sông dài và rộng cũng đang sáng lên bởi ánh đèn vàng vọt. Bên kia sông là một cuộc sống phồn hoa đô thị, cũng giống nơi này.
Cảm giác cô độc và đau đớn tới đáng sợ cứ víu chặt lấy Huy Khang. Cậu đã đánh mạnh vào vô lăng tới nỗi mu bàn tay bật máu. Cậu ra khỏi xe và ngồi gục xuống bên đường, gần dòng sông phẳng lặng phản chiếu ánh đèn phía kia sông.
Trái tim Huy Khang vốn rất chật chội, tại sao lại có quá nhiều thứ chen chân vào? Sức chịu đựng đôi vai cũng có giới hạn, tại sao lại có quá nhiều trách nhiệm đè lên?
Sợ lắm...
Cái cảm giác mệt mỏi chùn chân, muốn đổ gục nhưng lại không thể...
Cái cảm giác muốn có một chỗ dựa dù là nhỏ bé nhưng nhìn kỹ lại thì chỉ là hư không...
Cái cảm giác muốn nhắm mắt lại nhưng lại sợ sẽ lãng quên mất thứ gì đó...
Huy Khang luôn mạnh mẽ...?
Không phải.
Nhiều lúc rơi vào trạng thái cô đơn vô thức, cậu chợt nhận ra rằng...
...bản thân mình yếu đuối tới mức không dám để người khác thấy mình yếu đuối.
Huy Khang hướng về phía con sông rộng và lặng yên, cậu hét một tiếng thật to, nghe lại thảm thiết tới xót xa. Bản nhạc buồn chỉ ngân lên trong thành phố, nhưng lại như đang đệm từng nhịp trong lòng cậu. Khúc nhạc lòng bi thương.
Mùa xuân qua đi nhường chỗ cho mùa hạ oi bức nóng nực và nhiều hơn những cơn mưa rào chợt đến chợt đi.
Có một cô gái mặc bộ đồ thể thao năng động tháo vát, mái tóc màu hạt dẻ cột lỏng phía sau đang chăm chú nhìn từng thao tác nấu nướng của thím Nhã trong bếp. Cô như đang muốn nhập tâm hết mọi kỹ năng.
Có một cô gái mái tóc màu hạt dẻ còn ướt ngồi bệt xuống sàn, chăm chú làm việc với chiếc laptop đặt trên giường. Cô nhận được một lời khen hết sức hài lòng: "Bài làm rất tốt!", khóe môi chợt cong lên vẽ một nụ cười.
Có một chàng trai đẹp tựa vì sao sáng lung linh, đắm mình vào màn đêm tĩnh mịch, mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh trong gió hạ. Cặp mắt đượm buồn lúc nào cũng hướng ra xa.
Có một chàng trai khác mang vẻ đẹp lạnh lùng băng giá. Khí chất ngông cuồng nhưng cao quý. Hình nền cho máy tính của cậu vẫn là đôi trai gái bên bờ sông. Ánh mắt phiêu lãng trong không trung vô định. Tay cầm cây bút bất giác viết lên giấy: "Nhớ em!"
Còn có một chàng trai đứng từ xa nhìn mẹ. Dáng vẻ trưởng thành chín chắn, lặng lẽ tựa vào xe. "Mẹ à, con đang rất nhớ em!"
Có một cô gái đứng mơi cuối con đường nhìn anh. Chiếc xe hơi điệu đà cá tính không thể làm mờ đi vẻ đẹp của người con gái ấy. Nhìn anh từ xa thôi, từ phía sau thôi, và rất lặng lẽ.
Ve kêu râm ran trên các lùm cây xanh lá. Lại một mùa nữa đi qua.
Mùa hạ, mùa nắng, mùa xa vắng,
Mùa hè, mùa thi, mùa chia ly.
Lễ tốt nghiệp diễn ra trong bầu không khí nhộn nhịp. Tà áo trắng thướt tha khắp sân trường. Không ít người chụp hình kỷ niệm. Tiếng nói cười, những cái ôm tình cảm, và cả những giọt nước mắt chia ly.
"Thư, tớ nhận được tin cậu đậu vào một trường đại học khá xa nhà. Khoảng hai tuần nữa nhập học rồi, hãy cố gắng nhé! Chúc cậu thành công trên con đường đã chọn. Hãy tin rằng, luôn có một người bạn dõi theo cậu, cầu chúc cho cậu. Cám ơn đời vì đã cho tớ một người bạn như cậu. Đường đời thênh thang lắm, lúc nào đó biết đâu mình sẽ gặp lại nhau.
Thân,
Minh Hân."
Thư òa khóc. Nỗi nhớ vỡ òa trong nước mắt. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Nước mắt rơi cả lên bàn phím máy tính. Thư giữ chặt lấy lồng ngực khóc nức nở, miệng lẩm bẩm gọi tên Minh Hân một cách đứt quãng.
"Xin chào chiến sĩ Bình, chiến sĩ cảnh sát tương lai của đất nước. Bình à, học tập và rèn luyện trong quân ngũ sẽ rất khắc nghiệt. Nhưng đừng bao giờ nản lòng hay hối hận, phải tự hào vì vai trò của cậu đối với nền an ninh quốc gia, tuy rằng nhỏ bé nhưng là mắt xích rất quan trọng. Phải cống hiến hết sức mình. Tạo dựng một cuộc sống tốt nhé! Yêu quá bạn của tôi! Hẹn ngày gặp lại!
Thân,
Minh Hân."
Những dòng chữ ngắn ngủi mà sao quá thân thương. Nước mắt Bình cũng lại rơi xuống, ướt đẫm hai gò má. Cô bặm môi ngăn tiếng khóc lớn. Ước sao người bạn đó trở lại đây, ngay lúc này...
Ký ức sẽ chỉ còn trong dòng hồi tưởng. Tương lai là những con đường chằng chịt cũng lại rất quanh co. Không dễ dàng để có được duyên số lướt qua nhau trong cuộc đời, lại càng khó để giữ cho nhau những tình cảm đẹp. Nhưng đâu phải ai cũng biết cách trân trọng điều đó. Nếu có, ngữ pháp đã không có chữ "hối", "tiếc".
Thời gian hỡi nếu có lướt qua ngày xưa, nhớ nhắn với những bạn thân hãy giữ trên môi nụ cười. Để mai này khi trong tim nghe vắng xa hãy nhớ về một giấc mơ, giấc mơ hồn nhiên tuổi học trò... (Giấc mơ thần tiên_Ca sĩ Miu Lê).