Chương 57
**
Mở cửa vào nhà, Hạnh Du biết thế nào cũng sẽ gặp Văn Hoàng với những lời chất vấn, nhưng cô không nghĩ nó sẽ quá tồi tệ.
- Tối qua em đã đi đâu? Gặp ai? Làm gì?
Luôn là những câu điều tr.a như thế, Hạnh Du chợt thấy tức cười. Nếu anh quan tâm tới cô thì đã luôn kiểm soát được hành trình của cô, luôn hiểu cảm xúc của cô, cô muốn gì, thích gì. Thậm chí anh còn có thể ngăn cản ba bắt cô đi coi mắt. Nhưng không, Hạnh Du cười thầm trong bụng, Văn Hoàng chẳng như thế. Chẳng những thế, anh còn luôn chất vấn cô như thể cô là một kẻ có tội.
Hạnh Du nuốt khan cố kiềm chế, cô đáp nhẹ nhàng:
- Em nhỡ đường, không đón được xe nên ngủ lại nhà bạn.
Văn Hoàng nhếch miệng cười vì xem đó là một lời nói dối. Anh bước tới gần cô nói:
- Em ngủ ở nhà Trần Nguyên Hạo? Hay là ngủ với Trần Nguyên Hạo?
Hạnh Du dường như tức giận, cặp mắt mở to nhìn Văn Hoàng. Cô mím môi không đáp, không biết cô có thể kìm chế bao lâu nữa.
Văn Hoàng tiếp tục nói với giọng mỉa mai:
- Sao? Tiến triển tới đâu rồi? Em nói thử đi! Ở chung một nhà hay ngủ chung một giường?
Hạnh Du gắt lên:
- Anh không được nghĩ em như thế!
- Không thì thế nào? - Văn Hoàng cũng lớn giọng.
Hạnh Du nhìn Văn Hoàng giận dữ. Cô đã quá quen với kiểu tr.a hỏi và mỉa mai như thế. Nhưng lần này, đối với anh, cô trở thành một đứa con gái dễ dãi và buông thả.
Hạnh Du hít một hơi thật sâu, cô ngước mắt nhìn anh nói rất nhẹ nhàng:
- Anh thì có quyền gì mà chất vấn em chứ! Anh biết em không đi xe, nhưng sau khi em gặp mặt tên công tử kia, em đã báo với anh, anh có thèm hỏi em đi đâu không? Anh có hỏi xem em có về nhà hay không? Lúc em ngủ quên trên xe buýt, em đã tới một nơi rất xa, em có nhắn tin cho anh, nhưng anh chẳng hề hỏi xem em ở đâu để anh tới đón em về nhà. Anh chẳng hề quan tâm gì tới sống ch.ết của em thì lấy quyền gì mà tr.a hỏi em đi đâu làm gì chứ! Hả?
Càng nói, cô càng lớn tiếng hơn. Lần nào chạm mặt giữa hai anh em cũng là những trận cãi vã. Hạnh Du thấy chán nản và mệt mỏi.
Văn Hoàng tiếp tục gắt lên:
- Vậy em giải thích sao lúc anh gọi cho em người nghe máy lại là Trần Nguyên Hạo? Hai người không ở bên nhau thì làm sao anh ta lại nghe điện thoại của em chứ hả?
Hạnh Du nghĩ lại lúc cô cùng Nguyên Hạo tới lấy di động, có lẽ Văn Hoàng đã gọi lúc đó. Hạnh Du nói:
- Một cuộc điện thoại do người khác nghe thôi mà anh nghĩ em và anh ấy có chuyện gì mờ ám sao? Trong suy nghĩ của anh, em chỉ tới như vậy thôi à? Đối với anh, em dễ dãi và rẻ mạt tới như vậy sao?
Văn Hoàng lặng mặt không đáp. Chờ cho cơn giận của cô nguôi xuống, anh mới nói:
- Được rồi, xem như không có chuyện gì giữa hai người đi. Vậy còn chuyện em gặp mặt người ta mà lại uống bia say khướt là sao? Em có biết anh ta đã gọi cho anh và ca thán về em như thế nào không?
- Say khướt? Người say là anh ta mới đúng. Em chính là muốn anh ta ca thán về em đó. Em đã nói rồi, em không thích, nếu ép em đi, em sẽ làm cho anh và ba thật xấu mặt mới thôi.
Văn Hoàng tỏ ra khó chịu vì Hạnh Du quá bướng bỉnh. Anh nói:
- Em thôi trò đó đi được không? Thôi được - Văn Hoàng lại xuống nước: - Không thích anh ta thì ngày mai gặp người khác.
Hạnh Du ương bướng phản đối:
- Không gặp. Không gặp ai cả.
Hạnh Du nói dứt lời lập tức chạy lên lầu. Cô không muốn kéo dài sự mệt mỏi này thêm nữa. Đóng cánh cửa phòng lại, cô chợt bật khóc. Có phải cô sai rồi khi đã đem lòng yêu người đó? Cô sai khi đơn phương theo đuổi một người sắt đá, người mà cô biết thế nào cũng sẽ không yêu cô, thế nào cô cũng phải đau khổ? Đổi lấy những lúc ngắn ngủi được nhìn thấy anh, được ở bên cạnh anh, cô đã phải trả giá bằng những cuộc cãi vã với anh trai, những lúc một mình buồn thinh khi nghĩ tới việc sẽ phải trái ý ba chỉ để giữ mãi một mình anh trong lòng. Tương lai, cô sẽ còn phải đau khổ nhiều nữa. Thử nghĩ xem, có bao giờ, dù chỉ một lần, anh có cảm xúc với cô chưa?
Lúc Nguyên Hạo lái xe rời khỏi nhà để tới khách sạn, đột nhiên Minh Hân từ bên ngoài chui vào trong xe. Anh nhìn cô ngạc nhiên, từ sau chuyện ở chỗ của mẹ anh, cô không còn nói chuyện với anh nhiều như trước nữa. Anh biết cô đang né tránh sự thật, hoặc tìm thêm một khoảng thời gian để chấp nhận nó.
- Đi thôi! - Minh Hân hồn nhiên nói.
Nguyên Hạo không khỏi ngỡ ngàng nhưng vẫn nghe theo lời cô, cho xe chạy đi.
Như đoán được suy nghĩ của cô, Nguyên Hạo cho xe chạy ra một cánh đồng, để cô có thế nói ra điều mình muốn nói.
- Anh Hạo. - Minh Hân một lúc lâu mới lên tiếng, cô ngượng ngập nói: - Em muốn gọi là...anh hai.
Nguyên Hạo bàng hoàng, nhìn cô không chớp. Đây chính là cảm giác của gia đình. Cảm giác chân thực và sống động.
Minh Hân quay sang nhìn anh mỉm cười:
- Em nghĩ mình đã quá trẻ con khi né tránh suốt những ngày qua. Tại sao phải né tránh chứ! Chẳng phải gia đình là thứ em luôn tìm kiếm và khát khao hay sao?
- Minh Hân... - Nguyên Hạo khẽ gọi.
Minh Hân gật đầu đáp:
- Phải. Em là Minh Hân. 19 năm qua em là Hoàng Minh Hân, vậy thì sau này vẫn vậy. Hiểu Tuyết chỉ là cái tên thoáng qua thôi, em gái anh tên là Hoàng Minh Hân, được không?
Nguyên Hạo vội ôm chầm lấy cô, xúc động nói:
- Tất nhiên là được rồi.
Anh âu yếm vuôt tóc cô, xoa xoa đầu cô. Anh khẽ nói:
- Anh hai hứa từ giờ sẽ ở bên bảo vệ cho em.
Minh Hân khẽ đẩy anh ra rồi nói:
- Vậy anh hai sẽ vì em mà làm một việc chứ!
Nguyên Hạo không do dự gật đầu:
- Việc gì anh cũng làm.
Minh Hân nheo mắt nói:
- Thật không?
Nguyên Hạo một giây nghi ngờ, bởi anh không biết cô muốn gì nữa. Có điều, anh sẽ làm tất cả.
Nguyên Hạo gật đầu chắc nịch. Minh Hân nghiêm túc nói:
- Anh hãy hạnh phúc, với người con gái anh yêu!
Không chờ Nguyên Hạo kịp hỏi, Minh Hân nói tiếp:
- Em muốn nói tới Hạnh Du, cô ấy đã yêu anh, rất yêu. Và em nhận ra rằng anh cũng có tình cảm với cô ấy, vậy vì sao anh lại không dám đến bên cô ấy?
Nguyên Hạo im lặng, mặt anh trầm tư hơn, Minh Hân cố nói:
- Anh Hạo, lý do là vì cô ấy là con gái Vương Đức Long sao? Anh à, người gây ra tai nạn cho ba mẹ chúng ta năm đó là Hoàng Hải Kiều, là Hoàng Hải Kiều không phải Vương Đức Long. Anh hãy dựa vào đó để tha thứ rồi chấp nhận Hạnh Du đi. Hai người hãy sống cuộc sống của riêng mình.
Nguyên Hạo bấy giờ mới nhìn cô nói:
- Em tưởng mọi chuyện có thể dễ dàng như thế sao? Phải, cứ cho là ông ta không hại ba mẹ, nhưng ông ta đã giết ch.ết Hoàng Hiểu Khánh, ông ta là kẻ thù của Huy Khang, và anh có nghĩa vụ phải giúp cậu ấy trả thù.
- Vì anh mang nặng ân tình với Khánh Huy phải không? - Cô nói tiếp: - Thù hận, lúc nào cũng bắt người ta phải trả một cái giá, một cái giá đắt không kém gì tội ác mà kẻ đó gây nên.
Minh Hân kéo anh nhìn cô, như muốn anh nhập tâm từng chữ cô nói:
- Trả lời em một câu, anh có yêu Hạnh Du không?
- Anh... - Nguyên Hạo ngập ngừng khó đáp, rồi anh chợt nhếch miệng cười: - Giết ch.ết Vương Đức Long rồi, anh và cô ấy còn có thể ở bên nhau hay sao?
- Vậy là anh cũng yêu cô ấy rồi. Anh biết không, ngày Hạnh Du hẹn anh cùng cô ấy đi xem tuyết rơi, đó là sinh nhật của cô ấy. Ba cô ấy đã sắp xếp một cuộc xem mặt với một công tử giàu có nhưng cô ấy đã hoãn lại. Có lẽ cô ấy nghĩ nếu anh chấp nhận cô ấy thì cô ấy sẽ từ bỏ hết tất cả, nhưng anh đã không tới. Anh biết vì sao hôm qua cô ấy tới nhà chúng ta không? Vì cô ấy đi gặp anh chàng đó. Sau cùng, một mình lang thang giữa đêm tối như thế!
Nguyên Hạo sững sờ khi nghe cô nói. Bàn tay anh vô thức siết chặt. Có thể không chỉ có vậy, Hạnh Du còn vì anh mà phải chịu nhiều tổn thương rồi. Chắc cô ấy đã phải khóc rất nhiều khi thấy anh lạnh lùng, cô ấy đã khóc rất nhiều khi thấy anh không thấu hiểu được cô ấy. Nguyên Hạo quay đi tránh cô thấy ánh mắt đỏ ngầu của mình.
Minh Hân nắm lấy bàn tay co lại của anh, dịu dàng nói:
- Sau chừng ấy năm, sau chừng ấy ân oán, Hạnh Du là người vô tội. Anh hãy ở bên cô ấy, vì cô ấy cần anh. Còn chuyện trả thù, anh không cần làm. Vì em sẽ thay anh làm. Anh yên tâm, một mình em thế mềm sức yếu, nhưng em có Hoàng Huy Khang, em còn có Vương Tuấn Lâm. Có chuyện này anh không biết, ba của Vương Tuấn Lâm chính là bị Vương Đức Long sát hại. Cho nên, gắn kết hai người họ, liên minh những kẻ thù của ông ta lại chính là đòn tấn công mạnh nhất dành cho ông ta.
Nguyên Hạo chợt cười:
- Em nói rất hay, nhưng em cho là Hạnh Du sẽ bỏ mặc ba mình lại cho người ta chém giết để cao chạy xa bay sao? Cô ấy không chỉ là người tốt, cô ấy còn là một người con, một người con hiếu thảo.
Minh Hân nhăn mặt nói:
- Sao anh vẫn mãi không chịu nghe em nói thế! Anh thử một lần, nghĩ cho anh, nghĩ cho hạnh phúc của anh xem nào!
Nguyên Hạo trầm tư nhìn ra ngoài cửa xe, như muốn bỏ ngoài tai lời nói của Minh Hân. Hạnh phúc à, anh cũng muốn lắm!
Trời đã sẩm tối, Văn Hoàng lái xe về nhà sớm, anh có hỏi một vệ sĩ xác nhận Hạnh Du có trong nhà. Anh lên gõ cửa phòng cô. Hạnh Du mở cửa, thấy anh, cô có vẻ không vui. Hôm qua cô có nghe anh nói về chuyện đi gặp mặt người khác vào tối nay. Tuy cô đã từ chối nhưng cô biết Văn Hoàng sẽ chẳng từ bỏ dễ dàng. Phần vì đó là tính cách của anh, phần vì đó là mệnh lệnh mà ba đã giao phó.
Văn Hoàng không vào phòng, chỉ đứng ngoài cửa thông báo:
- Chuẩn bị đi, ba mươi phút nữa chúng ta xuất phát.
- Đi đâu? - Hạnh Du hỏi lạnh nhạt.
- Gặp con trai chủ tịch tập đoàn Hàn Khoa.
- Em không đi. - Hạnh Du từ chối rồi ngồi lên giường, với chiếc máy tính bảng nghịch nghịch.
Văn Hoàng mất kiên nhẫn, anh đứng thẳng người buông một câu lạnh lùng đầy uy hϊế͙p͙:
- Hoặc là đi cùng anh, hoặc là từ ngày mai không được ra khỏi cửa. Chọn đi!
Nói xong, Văn Hoàng quay người bước đi một mạch. Hạnh Du nhìn ra cửa lúc lâu, rồi đột nhiên nổi giận cầm chiếc gối bông ném mạnh ra đó.
Đúng ba mươi phút sau, Hạnh Du xuống lầu với chiếc váy ôm kiểu thun lỏng ở dưới tà váy, chiếc áo bông to sụ cầm trên tay, cô mặc chiếc áo len vừa vặn với thân người nhưng không phải kiểu ôm mà là thiết kế khá rộng. Văn Hoàng có vẻ hài lòng vì cô nghe lời, cũng có thể là vì cô cân nhắc thiệt hơn giữa hai sự lựa chọn. Dù sao cũng được, hôm nay có anh đi cùng cô sẽ không quậy phá được như hôm trước nữa.
Một nhà hàng năm sao chính hiệu với gam màu vàng sậm tạo cảm giác hài hòa. Bàn tiệc nhỏ ở ngay trung tâm sảnh chính, giữa bàn có một lãng hoa tươi. Văn Hoàng và Hạnh Du ngồi cùng bên, đối diện là một chàng trai trẻ mặc bộ vest đen lịch lãm, bên cạnh còn có một chàng trai với chiếc áo khoác choàng dài. Người mặc vest là con trai chủ tịch tập đoàn Hàn Khoa, người bên cạnh là bạn của anh ta.
Không khí bữa tiệc có lẽ không được tự nhiên lắm vì cô gái duy nhất trong số họ tuy xinh đẹp nhưng tỏ ra không vui. Thi thoảng còn làm bộ mặt ngông cuồng bướng bỉnh, rồi lấy di động nhắn tin chát chít gì đó hồi lâu. Văn Hoàng không ít lần phải đưa ánh nhìn nhắc nhở.
Hạnh Du chợt kéo ghế đứng dậy. Cô lịch sự nói:
- Tôi xin phép vào trong một lát.
Tất cả hiểu ý cô muốn vào phòng vệ sinh nên gật đầu lịch sự. Hạnh Du đi vào bên trong.
Rửa tay xong, Hạnh Du ra bên ngoài. Cô rẽ sang bên phải, đi vài bước cô chợt nhận ra là mình đi nhầm đường, đáng lẽ phải rẽ về bên trái mới phải. Hạnh Du quay người lại, đột nhiên đứng sựng lại. Trước mắt cô, chỉ cách chừng năm bước chân, Nguyên Hạo đứng đó, một tay bỏ trong túi quần. Anh đang nhìn cô, vẫn vẻ lạnh lùng khó giấu nhưng cô cảm thấy anh hình như đang mỉm cười. Hạnh Du rất vui, đối với cô, chỉ cần nhìn thấy anh thôi cũng đủ để vui mừng rồi.
Chợt nghĩ đến hoàn cảnh của mình lúc này, Hạnh Du cúi mặt xuống. Anh sẽ nghĩ sao khi biết cô đi ăn cùng với một chàng trai ở đây, người mà ba cô muốn cô tìm hiểu và kết duyên? Anh sẽ nghĩ cô rất xấu xa, mới đây thôi còn nói yêu anh, giờ đã vội thay đổi. Hạnh Du không muốn anh hiểu lầm cô như thế. Biết lối ra ở trước mặt, nhưng cô chợt quay người lại. Nguyên Hạo vội chạy tới giữ lấy tay cô. Hạnh Du giật mình khựng lại, cô quay đầu ngước nhìn anh. Nguyên Hạo như nở một nụ cười, anh nói:
- Em có muốn bỏ lại ba người họ không?
Nguyên Hạo nắm tay cô đi về phía cửa thông xuống nhà xe của nhà hàng. Họ lặng lẽ rời khỏi.
Rất lâu sau không thấy cô ra, Văn Hoàng sốt sắng vào bên trong tìm kiếm. Đây là lúc không người qua lại trong khu vệ sinh, anh đã tìm Hạnh Du nhưng không thấy. Anh không nghĩ cô lại chán nản đến mức "đào tẩu" giữa chừng như thế này.
Ra tới gần bàn ăn, Văn Hoàng lấy di động gọi cho Hạnh Du, bên trong túi xách của cô vang lên một hồi chuông báo hiệu cho Văn Hoàng biết cô không cầm di động. Văn Hoàng tức giận siết tay chặt vào mép bàn.
Đang là những ngày nhộn nhịp của lễ hội khinh khí cầu của một công viên lớn trong thành phố. Tuy nhiên, chỉ có những chuyên viên chế tạo mới có thể làm khinh khí cầu, hơn nữa, số lượng có hạn nên sẽ phục vụ vào ngày chính của lễ hội khinh khí cầu truyền thống. Những khách tham quan tới đây chỉ có thể mua và thả đèn "trời", đèn lồng loại lớn, đốt lửa bên trong rồi thả bay lên trên cao. Giữa màn đêm tối đen chỉ có ánh đèn điện mập mờ, những đốm sáng ẩn hiện của hàng trăm ngọn đèn tạo nên một không gian huyền ảo.
Dẫn Hạnh Du tới bãi cỏ đông người đang thi nhau thả đèn, Nguyên Hạo ngẩng cao đầu nhìn những ngọn đèn bay cao thấp khác nhau. Hạnh Du cứ chăm chăm nhìn anh không chớp mắt, miệng vô thức nhoẻn cười. Rồi cô hỏi:
- Anh đưa em tới đây làm gì?
Nguyên Hạo nhìn cô, trả lời:
- Anh nghĩ nên làm gì đó cho em sau lần trước để em chờ anh ở khu vui chơi.
Hạnh Du vui mừng:
- Anh nói thật sao?
Nguyên Hạo gật đầu. Chỉ vậy thôi nhưng đủ khiến lòng cô vui lắm!
Nguyên Hạo nhìn những người xung quanh đang bận rộn ghi lên lồng đèn những điều ước, thấy Hạnh Du cũng nhìn họ chăm chú. Anh liền đề nghị:
- Em muốn chơi không?
Hạnh Du nhìn anh cười. Nguyên Hạo hiểu ý, anh dặn cô ở đây một lát rồi chạy đi. Chỉ một loáng sau, anh trở lại với một lồng đèn to trên tay. Bước chân anh chầm chậm vì phải giữ cái đèn lớn. Hạnh Du chạy tới cùng anh giữ lấy nó. Hạnh Du tỏ ra rất hứng khởi. Nguyên Hạo cúi đầu về phía cô, ý muốn nói cây bút trên miệng anh. Hạnh Du lấy nó xuống, Nguyên Hạo liền bảo:
- Em viết đi!
Hạnh Du hào hứng mở nắp bút rồi hì hụi viết viết. Sau khi xong, cô ngẩng đầu nhìn anh cười, rồi chìa cây bút ra và nói:
- Tới lượt anh.
Nguyên Hạo khẽ lắc đầu từ chối:
- Anh không có ước nguyện gì.
- Không nhất thiết là ước nguyện, anh cứ nói cảm xúc của anh lúc này cũng được. Anh có thể viết là: "Trần Nguyên Hạo đang rất vui.", hay "Tôi đang rất hạnh phúc." - Cô chìa cây bút ra lần nữa: - Anh mau viết đi!
Nguyên Hạo miễn cưỡng nhận lấy cây bút. Anh do dự rồi nghĩ ngợi gì đó mất một lúc lâu, anh còn nhìn Hạnh Du đang cười rất tươi, rồi bắt đầu viết.
Viết xong, Hạnh Du đưa tay cầm lấy cây bút. Cô cười nói với anh:
- Anh có muốn xem em viết gì không?
Nguyên Hạo lãnh đạm lắc đầu. Hạnh Du lại bảo:
- Vậy anh cho em xem anh viết gì đi!
Nguyên Hạo giữ chặt lấy chiếc đèn và nói:
- Không được.
Hạnh Du làm bộ không miễn cưỡng. Nhưng cô tinh quái hơn thế, cô cố tình làm rơi cây bút xuống dưới rồi bảo Nguyên Hạo:
- Á... Cây bút rơi rồi, anh nhặt giúp em, em muốn viết nữa.
Nguyên Hạo tin lời cô, cúi xuống nhặt cây bút, chiếc lồng đèn cũng bị kéo xuống thấp hơn, Hạnh Du nhanh nhạy nhướn người một cái là có thể thấy dòng chữ ngắn ngủi của anh. Cô như sựng lại, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường khi Nguyên Hạo đứng lên. Anh chìa cây bút ra cho cô, Hạnh Du lắc đầu:
- Thôi, em nghĩ lại rồi, không viết thêm nữa.
Nguyên Hạo không ý kiến gì. Hai người cùng nhau thả đèn, ngọn đèn leo lét nhưng sẽ vững bền mà bay lên cao, mặc kệ gió thổi, nó vẫn sẽ sáng, vì nó được thắp sáng bằng ngọn lửa con tim, sẽ mãi rực rỡ khi họ vẫn đang hướng về nhau.
Lồng đèn ơi, mang theo điều ước bay thật xa, tới một nơi nào đó có bình yên và hạnh phúc. Thế giới ảo cũng không sao, miễn là họ tin rằng, nguyện ước của họ đã có nơi bến đậu.
Nguyên Hạo đưa Hạnh Du về nhà, nhưng lần này anh đậu xe ở một quãng khá xa ngôi nhà của cô. Bước xuống xe, Hạnh Du không ngưng được nụ cười vui vẻ.
- Em thực sự rất vui! Em nói thật đó!
- Ừ. - Nguyên Hạo lạnh lùng gật đầu một cái.
Hạnh Du thấy anh có vẻ trầm mặc, dù đã quen với Nguyên Hạo như thế nhưng cô vẫn thấy có chút gì đó không vui. Nguyên Hạo một lát sau nói:
- Trốn khỏi cuộc gặp mặt tối nay, chắc anh hai em giận lắm! Em nhớ xin lỗi anh ta!
- Tại sao phải xin lỗi?
Nguyên Hạo không trả lời câu hỏi đó, anh vẫn cứ nói tiếp chủ đề của anh:
- Cuộc gặp mặt thất bại rồi, lần sau nếu gặp một chàng trai khác, em đừng phá nữa! Có thể ai đó trong số họ sẽ trở thành chồng của em thì sao?
Hạnh Du chợt thấy khó hiểu:
- Anh nói thế là thế nào?
Nguyên Hạo hít một hơi thật sâu, anh đang cố kìm nén cảm xúc để nói ra những lời này. Nguyên Hạo đặt tay lên vai cô, trầm tĩnh nói:
- Hạnh Du, có rất nhiều chàng trai tốt muốn ở bên em. Có thể ban đầu em và người đó không có tình cảm, nhưng anh tin em sẽ lựa chọn cho mình một người tốt, thật lòng tốt với em. Em hãy sống một cuộc sống bình yên mà em đáng có.
Hạnh Du ngỡ ngàng nghe những lời anh nói. Cô nhìn anh không chớp. Sau một lát, cô lắc đầu nói:
- Không. Em không làm thế được. Anh biết em...
Nguyên Hạo vội cắt ngang:
- Hạnh Du. Em hãy nghe anh, kết hôn với một người đàn ông tốt, người đó sẽ bảo vệ che chở cho em. Lâu dần, tự nhiên em cũng sẽ yêu anh ta thôi. Sau này anh sẽ không gặp em nữa, sẽ nhanh thôi, em sẽ quên anh nhanh thôi mà!
Hạnh Du mắt nhoèn nước. Cô xích lại gần, túm lấy áo anh nói như van nài:
- Em không muốn lấy người khác. Em muốn được ở bên anh. Cho dù anh không yêu em cũng được, anh không chấp nhận em cũng không sao, chỉ cần cho em được nhìn thấy anh thôi, em không cần lây ai khác đâu Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo kéo tay cô ra rồi nói:
- Hạnh Du, là do em suy nghĩ quá nhiều thôi. Tình yêu của em chưa hề sâu đậm như em nghĩ đâu. Quên đi, rất dễ thôi!
Tự nhiên Hạnh Du thấy nỗi buồn xâm chiếm cả trái tim. Cảm giác hụt hẫng, thất vọng và đau khổ vô cùng. Cô cắn chặt môi rồi ngước mắt nhìn anh hỏi:
- Nguyên Hạo, vậy em hỏi anh một câu, đã bao giờ, dù chỉ một lần, cần em chưa?
Nguyên Hạo bỗng thấy khó trả lời. Anh buông tay ra khỏi cô, quay người đi né tránh. Hạnh Du nhìn anh lạnh lùng lãnh đạm, có lẽ đang chất chứa nhiều tâm tư. Lòng cô đau nhói. Vì anh không dám thừa nhận hay thực tế anh chẳng hề để cô trong lòng dù là một chỗ bé nhỏ nên không muốn nói ra khiến cô đau lòng.
Lát sau, anh thấy có một vòng tay nhỏ nhắn ôm lấy mình từ phía sau. Hạnh Du thì thào nói:
- Em biết là anh có. Vậy thì tại sao anh lại không cho em cơ hội, cho anh cơ hội? Anh không nói cũng được, anh không chịu thừa nhận cũng được, nhưng xin anh đừng xua đuổi em như thế! Em xin anh đấy!
Nguyên Hạo nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người lại kéo cô ra, nắm chặt hai vai cô, anh nhìn cô lạnh lùng:
- Em muốn biết không? Bởi vì anh sẽ giết ba em, trong tương lai không xa đâu. Ông ta chính là chủ mưu trong vụ án năm xưa của Hoàng Hiểu Khánh. Vì ông ta cho nên vợ Hoàng Hiểu Khánh là Dương Tuyết Minh mới phải chạy trốn, ba mẹ của anh cũng vì thế mà gặp tai nạn. Ba anh ch.ết rồi, ông ấy ch.ết rồi. Hoàng Hiểu Khánh cũng vậy. Cho nên anh sẽ bắt Vương Đức Long ba em phải trả giá. Ông ta nợ gì, anh sẽ đòi cái đó. Vì thế, anh không thể yêu em đâu Vương Hạnh Du ạ.
Hạnh Du bàng hoàng. Cả người cô cứ đờ đẫn, mắt cô thẫn thờ nhìn đôi mắt anh đang tràn đầy căm hận. Yêu con gái kẻ thù? Đó có lẽ chỉ là câu chuyện cổ tích trong tưởng tượng của cô mà thôi. Sẽ chẳng thể nào cùng anh vượt qua ranh giới đó, vì anh là con người của hận thù, và cô là kẻ đầu tiên sẽ phải đau khổ vì hận thù đó.
Nguyên Hạo cụp đôi mắt xuống. Anh ý thức được việc cô sẽ đau nên nới lỏng hai bàn tay. Anh dịu giọng hơn:
- Hạnh Du, có những chuyện không thể miễn cưỡng được. Em càng nghĩ nhiều, càng khiến bản thân đau khổ. Anh sẽ chờ cho tới khi ba em tìm cho em một đối tượng tốt. Chúc em hạnh phúc.
Một trong những câu nói làm cho người con gái phải đau nhất chính là lời chúc phúc đến từ người đàn ông cô yêu. Anh ấy đã chúc cô hạnh phúc, cùng một người khác, trong khi bản thân anh cũng đang dằn vặt và đau khổ rất nhiều. Lúc nào cũng là tan vỡ, khi tình yêu bị thù hận đánh bại. Đắng cay này liệu có dễ dàng vượt qua?
Hạnh Du mím môi, hỏi một câu sau cùng:
- Vậy là cho tới bây giờ, việc em gả cho ai anh không hề quan tâm đúng không?
Nguyên Hạo tiếp tục nói lời đau lòng:
- Em sẽ chọn được một người tốt. Anh chỉ quan tâm tới việc mình cần làm thôi.
Hạnh Du bật khóc. Không thể thêm kìm chế nữa. Cô ngước đôi mắt ướt nhòe nhìn anh, ánh nhìn đầy tuyệt vọng. Cô quay người chạy đi, mang theo những nỗi uất ức và tổn thương khó lấp đầy. Khi mà cô vừa hạnh phúc vì có một khoảng thời gian ngắn thôi nhưng được ở bên anh, cùng cười với anh, cùng ngắm bầu trời đêm ngập tràn ánh đèn, cùng viết lên những nguyện ước của trái tim thì chỉ trong nháy mắt, anh đẩy cô rơi từ hạnh phúc ngọt ngào xuống tận đáy của đau khổ. Phải chăng tất cả hạnh phúc đó chỉ là do cô tự mình suy tưởng, tự mình nghĩ ngợi như những gì anh nói. Vì sao anh mãi cố chấp như thế? Vì sao anh lại quá lạnh lùng để cô phải nhận những đau khổ này?
Lặng lẽ lê bước về nhà, Nguyên Hạo cố giữ lí trí tỉnh táo, nhưng vẫn không làm sao xóa được hình ảnh của Hạnh Du trong đầu. Lúc cô cười vui vẻ, lúc cô ôm chặt lấy anh, cả lúc cô bật khóc khi anh nói những lời tổn thương cô. Cứ nghĩ rằng làm như vậy chỉ có mình anh bị dằn vặt là đủ, nhưng không ngờ, kết quả lại làm nước mắt cô rơi. Có trời mới biết anh đã xót xa tới nhường nào khi mở miệng nói những lời đó, và đã đau như thế nào khi cô nức nở quay người đi.
- Vì sao anh lại không dũng cảm?
Câu hỏi bất ngờ của Huy Khang khiến anh đứng sựng lại. Cậu đang đứng bên trong cánh cửa phòng, lựa đúng lúc Nguyên Hạo ngang qua mới lên tiếng.
Nguyên Hạo nhìn sang Huy Khang, cậu nói tiếp:
- Em đã nghe Nhật Thiên và Minh Hân kể lại. Có những chuyện không thể lường trước được, tình yêu là một trong số đó. Tại sao anh không dám nắm bắt?
Nguyên Hạo bước lại gần bức tường đối diện Huy Khang, anh dựa lưng vào đó rồi nói:
- Huy Khang, khi hoàn cảnh cho ta quá nhiều lựa chọn, có ai có đủ tỉnh táo để cân nhắc thiệt hơn hay không? Chuyện này không phải một mình anh chấp nhận là được, cô ấy cũng phải đắn đo giữa tình yêu và người cha ruột của mình. Vậy thì thà rằng để mọi thứ ở đúng vị trí của tạo hóa, hà tất phải cố gắng làm xáo trộn lên?
Huy Khang bước tới chỗ anh, cậu nhìn anh một hồi lâu rồi nói:
- Minh Hân đã nói đúng. Anh cũng nói đúng. Vị trí của anh không phải ở đây, đổ công sức ra để trả thù Vương Đức Long, cho nên hãy đi đi, đi cùng Vương Hạnh Du, tới chân trời của hai người.
- Tại sao ngay cả cậu cũng suy nghĩ giống Minh Hân nhỉ? Phải nói cậu không hiểu hay suy nghĩ quá nông cạn đây?
Huy Khang liền bảo:
- Vậy ai đã nói với anh Vương Hạnh Du không chịu từ bỏ cha mình? Cô ấy à? Nói với anh à? Tại sao anh không thử một lần mở lòng với cô ấy? Tình yêu không phải lúc nào cũng có thể giết ch.ết tình thân, nhưng hoàn toàn có thể khiến cho người ta sẵn sàng hi sinh mọi thứ.
Nguyên Hạo nghe xong thì cười nhạt, anh nhìn Huy Khang khẽ bảo:
- Cậu có vẻ rành về tình yêu quá nhỉ? Yêu cô gái nào rồi sao?
Huy Khang đột nhiên tỏ ra lúng túng khi thấy Nguyên Hạo chỉ lại mình. Cậu quay mặt đi không đáp.
Nguyên Hạo đứng thẳng người, anh nói với Huy Khang:
- Bản thân cậu không thể bỏ tất cả xuống thì cớ gì khuyên anh từ bỏ đây Huy Khang?
Dứt lời, Nguyên Hạo lách qua người Huy Khang bước đi. Anh còn vỗ vỗ nhẹ vào vai cậu. Huy Khang ở lại một mình, cậu đứng nguyên chỗ đó. Nguyên Hạo đã đánh một đòn chính diện. Anh nói đúng rồi. Bản thân cậu không thể từ bỏ ý nghĩ báo thù thì có tư cách gì dùng lời hay ý đẹp khuyên người ta từ bỏ nó chứ! Hoặc khi có một người con gái đứng ra cho cậu lựa chọn, Huy Khang liệu có thể bỏ lại tất cả bước cùng cô ấy không?
Nếu Nguyên Hạo cố chấp chọn con đường trả thù thay vì hạnh phúc cùng người con gái anh yêu thì Huy Khang chọn cách thông minh hơn, nhưng ích kỷ hơn, cậu sẽ cùng cô ấy hoàn thành sứ mạng báo thù. Khi hai người còn tồn tại, họ sẽ là của nhau.
Nhưng lại là hai chuyện khác biệt, vì Nguyên Hạo không giống Huy Khang, anh...yêu con gái kẻ thù.