Chương 95

Một ngày rồi Minh Hân không hề tới bệnh viện. Không một cuộc gọi, một tin nhắn, thậm chí cả liên lạc chủ động từ phía Nguyên Hạo cũng không có tin tức hồi đáp. Gánh vác công việc thay Huy Khang, Nguyên Hạo khá bận, rồi cả việc che mắt chủ tịch về chuyện xảy ra với Huy Khang nữa, vì thế mà anh không biết việc Minh Hân biến mất.


Hôm nay Huy Khang có thể xuất viện. Theo dự định, Nguyên Hạo sẽ đón cậu sau khi kết thúc công việc. Huy Khang chủ động lên kế hoạch vờ tới thăm chủ tịch và hẹn cùng ăn tối, mục đích để ông thấy mặt cậu sau nhiều ngày, nhưng cậu biết rõ, tối nay ông đã có hẹn. Huy Khang quả thực rất thông minh, như vậy sẽ xóa tan mọi nghi ngờ.


Huy Khang thay bộ đồ bệnh nhân ra, xếp gọn lại và đặt trên giường. Vẫn còn cảm giác đau khắp cơ thể nhưng đã tốt hơn so với hai ngày trước đó, cậu có thể bình thường trước mặt người khác như Nhật Thiên nói.
...


Đã trằn trọc, đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện vừa xảy ra, Minh Hân cuối cùng cũng đã định hình rõ hơn con đường phía trước. Có một người đã suýt mất mạng chỉ vì cô, nhưng trong giây phút tồn tại giữa sống và ch.ết thì vẫn luôn hy vọng cô về lại bên mình.


Minh Hân ngồi thu chân lên ghế trong khuôn viên bệnh viện, chân cô rất nhanh đã có thể tháo băng gạc chờ vết thương lành hẳn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khá nhỏ, cô đã cố ý để nhỏ vì mình đang trong khu vực bệnh viện. Nhìn cái tên trên màn hình, cô do dự mất mấy giây rồi mới bắt máy.
- Vâng?


Nghe thấy giọng cô, Huy Khang thấy hơi lạ, nhưng cậu mừng vì cô vẫn ổn.
- Đã ăn tối chưa? - Cậu hỏi đầy quan tâm.
- Dạ...vâng, đã ăn rồi.
- Minh Hân đang ở đâu vậy?
Minh Hân đáp hơi miễn cưỡng:
- Dạ ở nhà.


available on google playdownload on app store


Thu gọn vào tầm nhìn hình ảnh cô gái trên chiếc ghế, Huy Khang nén ý cười. Cô đã ở đây bao lâu vậy? Tại sao không lên đây?
- Vậy sao? Nhớ đóng cửa sổ nhé! Có lẽ lát nữa trời sẽ mưa đấy!
- Dạ...vâng, nhất định sẽ đóng.


Huy Khang không nói gì, cứ thế cúp máy, đôi mắt vẫn không thôi nhìn cô từ xa.


Trời đổ mưa, nhanh hơn Huy Khang nghĩ, cậu gọi cho Nguyên Hạo, bảo anh không cần tới và nói dối rằng vì mưa nên ngày mai mới xuất viện. Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, Huy Khang kéo rèm nhìn xuống và vẫn thấy Minh Hân ngồi đó. Những người xung quanh thì đang nháo nhác tìm chỗ trú.


Con bé ngốc này! Bận nghĩ gì thế!? Huy Khang lẩm bẩm rồi bỏ di động vào túi và ra khỏi phòng, cẩm thận đóng cánh cửa lại.


Thở hắt một cái, Minh Hân hài lòng với quyết định của mình. Cô đứng dậy định rời đi, mới được hai bước, đột nhiên có một cánh tay choàng qua vai, mưa cũng không còn trút vào người nữa. Cô nhìn sang Huy Khang, sắc mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt nhưng trên môi là một nụ cười, cô vô thức cười tươi đáp lại.


- Cùng về chứ!? - Huy Khang nói.
- Vâng. - Minh Hân gật đầu chắc nịch.
Minh Hân lánh mặt đi nghe điện thoại, Huy Khang ngồi chờ với hai ly trà nóng bốc hơi nghi ngút.
- Chuyện bí mật gì sao? - Huy Khang hỏi khi cô trở lại.
Minh Hân ngồi xuống đối diện cậu, đáp:
- Là chủ nhà, tuần sau sẽ trả phòng.


Huy Khang cảm thấy trong lòng vui khôn tả, cậu tủm tỉm cười, biết rõ quyết định của cô nhưng lại vờ nói:
- Nhà tôi vẫn còn phòng trống đó, giá rẻ hơn ở đây nữa! Minh Hân thấy đề nghị đó thế nào!?
Cô khẽ lườm cậu và xì một tiếng. Huy Khang nhìn đồng hồ trên tay và nói:


- Trời vẫn đang mưa.
- Vậy thì sao?
- Tôi không có xe, không có tiền, cũng đã nói với mọi người là không về rồi.
Nghe cậu trình bày, Minh Hân đôi chút đoán được.
- Vậy thì...
- Vậy tôi sẽ lại ngủ ở đây như bữa trước đúng không? - Huy Khang cướp lời.


- Ôi trời, cái người này! - Minh Hân gắt.
Huy Khang bật cười vì thấy cô thoáng xấu hổ, chợt nhớ ra một chuyện, cậu nói:


- Mà này, sao Minh Hân nói năng cộc lốc với tôi như thế được nhỉ!? Không đầu không cuối, lại còn dám lớn tiếng quát tôi chứ! - Cậu lắc lắc đầu: - Không được rồi. Không được đâu.
Minh Hân nhất thời không thể nói được gì, Huy Khang thấy thế mới nói:


- Chuyện hôm trước... Lúc đó, hình như tôi nghe thấy Minh Hân gọi "Huy Khang...", đúng, chính là như vậy, Minh Hân đã gọi tên tôi trong đau khổ như thế!
- Làm gì có!
Huy Khang được nước lấn tới:
- Có mà!
- Không phải đâu! Làm gì có chuyện đó!
- Minh Hân gật đầu rồi kìa!


Huy Khang chọc ghẹo cô như thể điều đó rất thú vị. Cậu phá lên cười lớn. Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa vang lên, Minh Hân đứng dậy và nói vọng ra:
- Vâng? Ai vậy ạ?


Cô vừa vặn cửa thì người bên ngoài lập tức xông vào khiến cả hai đều bất ngờ. Đó là Tuấn Lâm, mặt cậu nghiêm nghị nhìn lần lượt cả hai người.
- Tuấn Lâm, anh...
Tuấn Lâm chặn ngang:
- Vết dao em cứa vào trái tim anh vẫn chưa đủ sâu nhỉ?
Minh Hân lấy làm khó hiểu:
- Em không hiểu anh đang nói gì.


Xem Huy Khang như không tồn tại, Tuấn Lâm nắm lấy bả vai cô và siết mạnh khiến Minh Hân khẽ rên lên một tiếng:


- Em lúc nào cũng chỉ biết làm những gì mình muốn, hả? Khi cần thì tìm tới, hết giá trị rồi thì em bỏ đi, đúng không? Giao dịch à? Em cứ thoải mái mà giao dịch với mẹ anh, nhưng tại sao lại vờ như đáp lại tình cảm của anh chứ! Tại sao em lại làm thế!? Tại sao thế?


Tuấn Lâm quát lên, Minh Hân lúc này đã hiểu ra vấn đề, cô không ngạc nhiên hay run sợ, mà rất bình tĩnh nói:


- Bởi vì đó là thứ mẹ anh cần. - Cô nhìn thẳng vào Tuấn Lâm. - Còn em, em chưa bao giờ nghĩ sẽ đem quan hệ giữa chúng ta ra để ngã giá. Thật đó! Em không dám phát biểu lỗi trong chuyện này thuộc về ai, bởi vì một phần không nhỏ là do em. Hôm nay anh tới đây tức giận là vì điều gì? Là vì anh bị tổn thương mất mát à? Nếu vậy thì em nên tìm ai để trút giận đây!? Phải, như cách mà anh đang nhìn nhận về em, em đúng là một đứa con gái điên khùng và tồi tệ. Nhưng mà Tuấn Lâm, mẹ anh mới là người nghĩ ra những chuyện quái quỷ này, bà ấy lấy tất cả mọi thứ, cổ phần công ty, tự do của em, và cả tình cảm trai gái thuộc về riêng em nữa, rồi vứt lại cho em một nắm giấy tờ, vậy ai mất mát? Ai thiệt ai hơn đây?


- Em thôi đi! Đừng nói gì nữa! - Tuấn Lâm gắt lên, tay dùng thêm sức khiến Minh Hân chau mày lại.


- Anh mới là người nên thôi đi đấy! - Minh Hân cũng lớn tiếng. - Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tổn thương của riêng mình mà chẳng nghĩ cho ai khác bao giờ. Anh cứ luôn nghĩ mình bất hạnh, nhưng thực tế thì người khác còn bất hạnh hơn anh rất nhiều, nhưng sao người ta vẫn cứ mỉm cười mà sống, bởi lẽ họ còn có cả một trái tim yêu thương, còn anh lại ngụy tạo bằng bộ mặt lạnh lùng, lúc nào cũng chỉ có thù hận, thù hận.


- Người không cho anh cơ hội để yêu thương chính là em mà!


- Không. - Minh Hân lắc đầu. - Không phải thế đâu. Em không phải con người duy nhất trong thế giới của anh, vì thế tình cảm anh dành cho em cũng không phải là duy nhất. Em biết anh thật lòng và luôn trân trọng nó, nhưng anh lại thể hiện ra bằng một cách rất ích kỷ. Anh sớm đã biết chuyện giữa em và mẹ anh, nhưng lại im lặng. Chính anh đã ép em phải đi chuyến bay ấy, anh vốn có ý định sẽ bỏ mặc em một mình ở Pháp để trả thù em chuyện này đúng không?


- Thôi đủ rồi! Em làm ơn im lặng đi! - Tuấn Lâm vừa hét lớn vừa lắc mạnh vai cô.
Huy Khang đập bàn đứng dậy, chậm rãi tiến lại chỗ hai người. Cậu nhìn Minh Hân, rồi sang Tuấn Lâm, xuống tới vị trí bàn tay Tuấn Lâm, sau mới lên tiếng:


- Tôi đã cố gắng ngồi đó nhẫn nhịn nhưng giờ thì không thể nghe thêm nữa rồi. - Cậu nói với Tuấn Lâm: - Anh đang làm cô ấy đau đấy! Buông cô ấy ra và ra ngoài nói chuyện với tôi!
Tuấn Lâm nới lỏng tay và thả Minh Hân ra. Huy Khang đi chen vào giữa họ và nói:
- Ngay lập tức.


-Chuyện này dừng ở đây được rồi đấy! – Huy Khang không nhìn Tuấn Lâm phía sau.
-Anh muốn nói gì?
Huy Khang khẽ nhếch miệng một cái rồi quay lại đối mặt với Tuấn Lâm, cậu bắt đầu nói:


- Tất cả những chuyện đã xảy ra, với Minh Hân, tôi nghĩ nên dừng lại ngay lúc này. Dù là vì ai, vì cái gì thì cô ấy cũng đã phải chịu thiệt thòi không nên chịu. Trả lại tự do cho Minh Hân, tôi sẽ cho anh thứ anh muốn.
Huy Khang nói khiến Tuấn Lâm khó hiểu.
- Nói thẳng ý của anh ra đi!


Huy Khang lần nữa cười nhẹ, nói:
- Vương Tuấn Lâm, cái gì ở đúng vị trí của mình cũng đều tốt hơn. Minh Hân nên trở về nơi dành cho cô ấy, và… % cổ phần của Kỳ Lâm cũng vậy.
Tới đây thì Tuấn Lâm thoáng giật mình:
- Cái gì? Anh nói…


- Đúng thế! – Huy Khang gật đầu. – Tôi sẽ đưa Minh Hân trở về với tôi, như trước kia vẫn vậy, song song với đó, tôi sẽ trả lại cho anh số cổ phần anh đang tìm kiếm.
- Tại sao anh có nó?


- Anh quên là nó từng là của Nhật Thiên sao? Không phức tạp để có thể biến một phần trở thành của tôi. – Cậu tiếp: - Thành thực mà nói, tôi không yêu cầu Nhật Thiên làm thế, tôi cũng mới biết chuyện này. Tôi cũng chưa từng có ý định sử dụng nó để làm cầu nói tới tập đoàn của anh. Và bây giờ, tôi giao lại nó cho anh, một cách đường hoàng. Hãy nhớ, là tôi đem mọi thứ trở về chỗ cũ của nó, chứ không phải trao đổi, bởi vì tôi chưa bao giờ xem Minh Hân là một món hàng, tôi khác với các người.


Tuấn Lâm không đáp một nửa lời, nhưng cậu đã nuốt khan một cái. Với Huy Khang thì đó đơn giản chỉ là trở về chỗ cũ, nhưng với cậu, đó lại là lựa chọn, giữa lời hứa với ba, với mẹ và mong muốn của cậu trong chuyện tình cảm với Minh Hân. Sự thật thì cậu rất rõ tình cảm của cô ấy, nhưng vẫn cứ muốn ích kỷ để rồi lâm vào hoàn cảnh này, cậu buộc phải lựa chọn.


Sự lựa chọn, lúc nào cũng có được có mất.


Con đường ấy, căn nhà ấy, khoảng sân khoảng vườn ấy, những bậc cầu thang ấy, cho tới bây giờ Minh Hân mới chắc chắn là nó đã khắc quá sâu trong trí nhớ của mình. Đứng từ dưới sân, cô có thể thấy cánh cửa sổ phòng mình đã mở, và một chút sắc hoa anh thảo.


Hai người đứng trước cửa phòng Minh Hân, không biết họ suy nghĩ gì nhưng cả hai đều không nhúc nhích, đứng nguyên tại đó. Một lát sau, Huy Khang mới lên tiếng:
- Minh Hân.
- Dạ? – Cô nhìn sang cậu.
- Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng, Minh Hân về đây là tự nguyện, đúng không?


Minh Hân thật muốn bật cười, nhưng thay vào đó cô chỉ mím nhẹ môi, cô đáp:
- Vâng.
- Trở lại đây, Minh Hân không vướng bận chuyện gì chứ!?
Cô gật đầu:
- Vâng.
Huy khang bấy giờ mới nở nụ cười, cậu bảo:
- Được rồi, vào trong đi!


Nhưng cô vẫn đứng đó nhìn cậu, đôi mày nhỏ khẽ chau lại, Huy Khang nói:
- Chuyện gì nữa sao?
Theo ánh mắt cô, Huy Khang nhìn xuống và thấy mình vẫn đang nắm tay cô, cậu liền rời tay ra và làm động tác gãi đầu ngây ngốc. Minh Hân suýt bật cười thành tiếng, cô cúi đầu chào cậu rồi đi vào trong.


Lần đầu tiên cô muốn thức thật khuya chờ hoa trong phòng nở. Quả thực rất đẹp, đủ màu sắc, hương thơm không ngọt ngào nhưng mùi vị ấm áp lại lan tỏa quanh người cô. Và cũng là lần đầu tiên, cô tìm kiếm thông tin về loài hoa này trên internet.


Hoa anh thảo chỉ nở khi màn đêm buông xuống, nó không bao giờ hé mở các búp hoa của mình cho đến khi trăng lên. Nó hướng về phía mặt trăng chứ chưa bao giờ hướng về mặt trời. Hoa anh thảo tượng trưng cho một tình yêu thầm lặng, một tình yêu dấu kín…
Vậy là đã từ rất lâu rồi…


Huy Khang tới cửa phòng ăn đã nghe thấy tiếng ồn ào của Nhật Thiên, anh khen Minh Hân có tố chất đầu bếp.
- Cái anh chàng đầu bếp ở khách sạn Nguyện Trần ấy, cũng may anh ta chỉ làm việc với tư cách người được mời về hướng dẫn, nếu không…
- Nếu không thì sao?


Thấy Minh Hân hồn nhiên thắc mắc, anh chép miệng nói:
- Còn sao nữa, sẽ là đại chiến giữa Khánh Huy và Nguyện Trần chứ sao? Huy Khang mà nghe thấy cô khen anh đầu bếp đẹp trai, có nụ cười má núm duyên hết sức và tốt bụng thì nhất định…


- Nhất định sẽ thế nào? – Người tiếp lời chính là Huy Khang. Cậu cũng ngồi ngay cạnh Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo nói sang chuyện khác:
- Minh Hân, em không cần tới khách sạn Khánh Huy làm bếp, anh muốn em qua cửa hàng tạp hóa với mẹ và dì Ba.
Minh Hân đáp:
- Em không làm gì cũng được sao?
Nguyên Hạo cười:


- Em đang xem thường việc bán hàng tạp hóa đấy à? Nhiều người sống dựa vào công việc đó đấy! Cũng không hề nhàn nhã đâu.
- Vâng. – Minh Hân gật đầu. – Chỉ cần anh cảm thấy tốt thì em sẽ làm theo. Anh đã lo lắng cho em nhiều quá rồi.


Nghe cô nói vậy, Nguyên Hạo vô cùng cảm động, em gái anh biết nghĩ thật rồi.
Giữa lúc ấy, điện thoại Nguyên Hạo trên bàn chợt đổ chuông. Anh liền bắt máy ngay lập tức:
- Vâng, chủ tịch?
- …
- Vâng, có ạ. Cháu sẽ chuyển lời ngay.
- …
- Vâng ạ.


Khi biết người gọi là chủ tịch, cả ba người kia im lặng để Nguyên Hạo nói chuyện. Sau khi cúp máy, anh quay qua nói với Huy Khang.
- Vì cậu không nghe máy nên chủ tịch gọi cho anh, ông nói trưa nay qua gặp ông, trước 11h.
Huy Khang gật đầu, nhưng ngay sau đó, cậu bỏ dở bữa ăn và đứng dậy, nói:


- Em biết ba tìm em vì chuyện gì. Vì tài liệu chưa chuẩn bị nên em đi trước.
Cậu lên lầu và rất nhanh trở xuống và lái xe đi. Ước chừng tiếng động cơ xa hẳn, Nhật Thiên mới nói:
- Nguyên Hạo, cậu không định đi cùng sao? Một mình Huy Khang…
Anh đáp lời Nhật Thiên:


- Tuy được chủ tịch và Huy Khang xem trọng, nhưng có những chuyện mà tôi không thể tham dự. Việc chỉ tịch chủ động tìm Huy Khang hẳn là có chuyện quan trọng hoặc riêng tư, cho nên tôi không thể đi cùng khi không có lệnh. Ví dụ như việc Huy Khang áp đảo Tịnh Thế ở thị trường nước ngoài trong thời gian qua. Tịnh Thế vừa trải qua một giai đoạn khó khăn, phải hoạt động trong nước, nhưng khi vừa mở rộng ra nước ngoài trở lại thì Huy Khang lại làm thế, hẳn là khó càng thêm khó. Vì chuyện đó, chủ tịch đã tới tận khách sạn chờ Huy Khang cả buổi sáng, Huy Khang hẳn là đã gánh chịu trận lôi đình của ông ấy.


Nhật Thiên bảo:
- Hôm ấy thì tôi có biết. Cậu ấy đã đi cả đêm không về. – Anh liếc sang Minh Hân đầy hàm ý. – Nhưng Huy Khang cũng không hề đơn giản, thay vì im lặng làm theo lời ba thì cậu ấy biết chống lại, biết nói lên suy nghĩ của mình.


- Nếu nghe lời thì cậu ấy đã chẳng làm thế với Tịnh Thế rồi. – Nguyên Hạo đưa ra lời nhận xét.


- Chú ấy không phải người làm việc tùy tiện, không phải người cứ bản thân cảm thấy đúng là sẽ làm, chú ấy có suy nghĩ trước sau và nhất là thường nghĩ cho người khác. Về chuyện đó, hai người cũng hiểu rõ nó nhất định phải xảy ra mà.


Lời Minh Hân nói có lý. Sau tất cả tội ác từ quá khứ, ai cũng nên hiểu là Hải Kiều cần phải trả giá. Nhưng ngặt một nỗi, đó cũng là kẻ thù của Nguyên Hạo nhưng cũng lại là người trong gia đình Huy Khang, nếu Huy Khang có ý ngăn cản, Nguyên Hạo làm sao nhúng tay vào giúp đỡ đây.


Chỉ vừa vào qua cánh cổng, Huy Khang đã thấy trợ lý của ba cậu chạy ra. Thấy thế, cậu liền xuống xe.
- Ba tôi đâu vậy?
- Ngài chủ tịch đã đi rồi thưa cậu hai.
- Đi rồi? Ba tôi đi đâu vậy? Tôi tới trước hẹn mà!
Trợ lý đáp:


- Chủ tịch bảo tôi chờ cậu tới và báo lại rằng cậu hãy tới nhà hàng đầu tiên trong chuỗi phía nam dùng bữa với ông.
Huy Khang lập tức đi lái xe đi tiếp.
- Cậu hai tới rồi! – Một nhân viên ghé tai thông báo với quản lý nhà hàng. Anh ta lập tức chạy ra đón cậu.
- Ba tôi ở đây sao?


Anh quản lý cúi đầu đáp:
- Vâng thưa cậu. Mời cậu theo tôi tới phòng chủ tịch.
Thấy cậu, ông chủ tịch cười nói:
- Con tới rồi sao?
- Vâng.
- Ta có cảm giác là lâu lắm chưa gặp con thì phải!
Huy Khang chống chế một cách bình tĩnh:
- Vì công việc riêng của ba thôi ạ, còn con đâu có làm gì.


Không nắm rõ suy nghĩ của ông, Huy Khang lái sang chuyện khác:
- Ba à, sao ba lại chọn nơi này để ăn trưa vậy?


Ông không đáp mà chỉ khẽ cười. Rồi mắt ông hướng ra phía sau cậu, Huy Khang theo đó ngoái lại nhìn thì thấy Hải Kiều đang tiến tới. Cô vận một bộ đồ sang trọng, vừa đi vừa tháo mắt kính đen xuống bỏ vào túi xách. Ánh mắt Huy Khang thay đổi hẳn, nỗi đau đớn ấy, cảm giác của cái ch.ết ấy đang ùa về trong trí nhớ, đôi tay nắm chặt thành quyền.


- Khôi phục lại tình hình của tập đoàn với vợ chồng Hải Kiều là một chuyện vất vả. – Ông chủ tịch nói. – Ba chọn nơi này vì nó gần sân bay, Hải Kiều có buổi gặp mặt đối tác quan trọng nên vừa bay về đây.


Huy Khang rất muốn kéo ghế đứng dậy, nhưng cậu lại phải kiềm chế, kiềm chế bằng tất cả sức nhẫn nại của mình.


Hải Kiều cũng nhạc nhiên không kém, Huy Khang trước mặt cô là người thật, bằng xương bằng thịt, nhất là với ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, cô biết cậu đã thoát khỏi lần đó. So với Huy Khang thì Hải Kiều dễ dàng lấy lại bình tĩnh hơn, cô ngồi xuống ghế rồi cười nói:


- Ba đã đợi lâu rồi đúng không ạ, con xin lỗi.
- Được rồi. – Ông xua tay rồi ra hiệu cho phục vụ mang bữa trưa tới.
Trong lúc ăn, Huy Khang không nói một lời nào, cậu muốn im lặng để tất cả được giữ trong bụng, nếu không, cậu không nghĩ mình có thể tiếp tục kiềm chế.


- Trông cậu có vẻ không khỏe!? – Hải Kiều đưa ra một câu nghi hoặc.
Tay cầm đũa của Huy Khang khựng lại, rồi cậu đập đôi đũa xuống bàn và nói:
- Trong lúc ăn cơm không nên nói chuyện quá nhiều, sẽ không tốt cho tiêu hóa thức ăn.


Biết rõ cậu đang tỏ thái độ khó chịu, bởi lẽ Hải Kiều chỉ vừa mở miệng mà thôi, thế nhưng ông chủ tịch lại không nói gì cả mà âm thầm quan sát.
Hải Kiều khe khẽ nhếch môi cười, rồi cô quay sang gắp thức ăn cho ba mình, nhưng ánh mắt không thôi dò xét Huy Khang.


Ông thấy cậu với ly nước uống, rồi đặt nó xuống bàn bằng một lực khá mạnh. Rồi tay cậu siết chặt lấy cái ly, mắt nhìn Hải Kiều. Ông quan sát được tất cả, một cách âm thầm. Và ông nghĩ, hẳn đã có chuyện gì xảy ra mà ông không biết, chuyện ông quở trách cậu không phải lý do cậu tỏ thái độ như vậy với Hải Kiều. Biểu hiện hôm nay của cậu, ông chưa bao giờ thấy dù luôn biết giữa hai đứa con có hiềm khích.


- Lâu lắm rồi mới được dùng bữa với cả hai, ba cảm thấy rất vui. Nhưng giờ ba có hẹn rồi, hai đứa ngồi ăn thêm đi, đừng lãng phí thức ăn quá! Cho ba gửi lời hỏi thăm tới mấy đứa nhóc nhé Hải Kiều. Ba đi trước đây!


Sau khi ông cùng vài người rời khỏi, còn lại hai người, Huy Khang liệng đôi đũa xuống bàn rồi ngả người ra sau. Hải Kiều nói:
- Hình như cậu chưa khỏe hẳn!?
- Như cô thấy đấy, tôi vẫn chưa ch.ết.
- Cậu thực sự làm tôi ngạc nhiên đấy! Có kẻ nhanh như vậy sao?


- Thừa nhận đi, cô đang sợ chứ gì!? Nhìn thấy tôi khỏe mạnh thế này cô cảm thấy lo sợ đúng không? Như vậy mới tốt, cô nên lo sợ và chuẩn bị đi, tôi sẽ đáp lại một cách công bằng, tôi không thích lấy không của ai cái gì bao giờ cả.


Nghe cậu nói, Hải Kiều thực sự đã chột dạ, nhưng cố ra vẻ điềm tĩnh nói tiếp:
- Cậu có thể thoát ch.ết lần đó, nhưng những gì mà Vương Đức Long chuẩn bị cho cậu ở phía trước sẽ làm cậu cảm thấy choáng váng đấy! Vì thế cậu cũng nên lo sợ đi!
- Thôi đủ rồi, im đi! – Huy Khang ngắt lời.


Hải Kiều không vì vậy mà thôi công kích cậu, cô nói thêm:


- Chuyện đã xảy ra tới như thế này, tôi cũng không cần nể tình gì nữa, cậu không phải chiến binh bất tử, cậu có thể thoát ch.ết nhiều lần, rồi thêm nhiều lần nữa, nhưng sức của cậu so với kẻ thù của mình tới đâu cậu nên hiểu rõ. Rồi sẽ có ngày cậu ngã xuống và không thể dậy được nữa.


- Im miệng lại ngay đi! – Huy Khang bắt đầu gằn tiếng.


- Người bắt đầu tất cả những chuyện này chính là cậu. Cậu một hai đòi báo thù cho mẹ cậu và Hoàng Hiểu Khánh, tất cả những chuyện này từ đó mà ra, đều từ cậu mà ra. Cậu nghĩ rằng mình xuất sắc tới mức có thể hạ gục cả hai thế lực sao? Cậu đang đánh giá bản thân mình quá cao đấy!


Huy Khang đứng dậy, chống hai tay xuống bàn, bắt đầu quát lên:
- Câm miệng lại cho tôi!
Đáp lại là cái nhếch môi khinh bạc của Hải Kiều, cô ngoan cố nói tiếp:


- Phải thừa nhận cậu tài giỏi hơn Hoàng Hiểu Khánh rất nhiều. Nhưng thứ cậu có là gì? Sự thông minh. Nhưng kẻ thù của cậu có mưu lược và thủ đoạn. Cậu có tiền. Nhưng họ có nhiều hơn cậu nghĩ. Cậu có bạn bè. Nhưng họ có sát thủ. Và có một thứ mà cậu nhất định sẽ thua, đó là tình cảm, bởi vì cậu còn có tình cảm cho nên cậu không thể ra tay tàn nhẫn được. Cậu sẽ thua vì điểm yếu ch.ết người đó.


- Tôi đã nói là câm miệng lại ngay kia mà! – Huy Khang hét lên, và chiếc ly thủy tinh bị cậu đập xuống bàn vỡ tan, bàn tay cậu rỉ máu.
Huy Khang cúi xuống gần Hải Kiều hơn, cậu bắt đầu nói:


- Cô nói đến tình cảm, tình người à? Thật tốt vì tôi còn có cái đó, nếu không chắc tôi cũng thành quỷ dữ như mấy người rồi. Nghe cho rõ đây, cô, Vương Đức Long, hai kẻ đã chà đạp tan nát gia đình tôi, cuộc đời tôi, hãy chờ mà nhận lại những gì hai người đã tặng tôi đi! Tôi nhất định sẽ sống, và sống thật tốt, thật hạnh phúc. Tôi sẽ không ch.ết trước các người đâu. Những ân tình còn sót lại giữa tôi và cô tới đây là chấm hết, như cái ly vỡ này. Và tôi, nhất định sẽ khiến cô và lão ta phải nhận kết cục như nó vậy. Tôi thề đấy! Bằng danh dự, trước linh hồn mẹ và anh trai tôi.


Dứt lời, cậu đá chiếc ghế ra và bỏ đi. Một người ở ngoài cũng đã nhanh tay ngắt cuộc ghi âm và cất nó đi. Còn lại Hải Kiều, cô lúc này mới run run đôi tay, bất giác nuốt khan một cái. Đây là trận chiến sinh tử thật rồi!
- Đưa nó đây!


Người vừa ghi âm cuộc thoại của Hải Kiều và Huy Khang đang vội vã rời đi thì bất ngờ nghe tiếng nói, anh ta giật mình nhìn lên thì thấy cậu đang đứng dựa người vào tường ngay ngã rẽ mà anh ta đi tới.
- Cậu hai!
- Đưa thứ trong túi anh ra đây!
Anh ta toát mồ hôi, giải thích:
- Tôi làm theo lệnh chủ tịch.


- Đưa nó cho tôi trước khi tôi đứng thẳng người lại.
Anh ta lắp bắp:
- Vậy…vậy tôi phải nói sao với chủ tịch?
- Nói với ông rằng tới khi thích hợp tự tôi sẽ nói ra, ông không cần nghe những thứ này.


Huy Khang lặng lẽ đứng bên những kệ sách cao ngất trong phòng sách của nhà mình. Cậu tùy tiện lấy một cuốn sách trên kệ, rồi mang tới bàn đọc và mở ra xem. Huy Khang lật từng trang nhưng không đọc mà chỉ lật như vậy cho qua, tới trang cuối cùng của cuốn sách, cậu bất ngờ thấy dòng ghi chú nhỏ bên dưới: Hoàng Hiểu Khánh đã đọc cuốn sách này, 3h30 ngày 29/11/1994.


Huy Khang xúc động chạm tay vào từng con chữ, miệng mấp máy:
- Anh. Anh ơi…
Cậu gấp cuốn sách lại rồi tắt bóng đèn, căn phòng trở nên tối thui. Huy Khang đan hai bàn tay vào nhau đặt lên cuốn sách và cậu cứ lặng yên trong tối như thế!


Tiếng mở cửa rất nhẹ, có người vào, Huy Khang nhìn ra, dù không biết là ai nhưng cậu nhắc:
- Đừng mở đèn!


Bàn tay Minh Hân sựng lại. Cô lần tới bàn đọc vì đoán rằng tiếng Huy Khang phát ra từ đó. Đúng là vậy, khi tới gần, dù trong bóng tôi nhưng cô vẫn lờ mờ thấy cậu đang ngồi đó. Kéo ghế ngồi xuống đối diện, Minh Hân đang tính hỏi thì Huy Khang đã hỏi trước:
- Minh Hân chưa ngủ sao? Đã khuya rồi.


- Chú cũng vậy còn gì?
Dù rất nhẹ thôi nhưng Huy Khang đã bật cười.
- Minh Hân tới đây làm gì vậy?
Cô chạm tay lên cuốn sách mình vừa mang tới và đáp:
- Nhật ký du lịch của một cô gái 20 tuổi mắc bệnh máu trắng.
- Vậy sao? – Huy Khang hờ hững hỏi.
Cô gật đầu:


- Vâng. Lúc 23h45, Hoàng Minh Hân đã đọc xong cuốn sách này.
Huy Khang hơi giật mình nhìn cô, cô nói thêm:


- Cô ấy đã sống trong căn nhà mơ ước ở Thái Lan sau khi thăm đền Ăng-Co-Vát ở Campuchia. Đó cũng là nơi cuối cùng cô ấy đi, vì bệnh của cô ấy trở nặng hai ngày sau đó, cô ấy qua đời sau một tuần nằm viện.


Mỗi con người, một cuộc đời, một số phận, nghe xong câu chuyện của cô gái đó, Huy Khang càng thấm thía điều đó. Nhưng cậu muốn biết…
- Ngôi nhà mơ ước?
Minh Hân mím môi cười:


- Đó là ngôi nhà giống nhà cũ mà cô ấy từng sống với ba mẹ, sau khi anh trai phá bỏ và kiến thiết hiện đại hơn. Cô ấy thích hoa cho nên đã thuê sân sau của nhà hàng xóm để trồng hoa.
- Vậy ngôi nhà mơ ước của Minh Hân là như thế nào?


- Dạ? – Minh Hân hơi ngạc nhiên. Rồi cô cũng chia sẻ: - Đó là ngôi nhà có kiến trúc giống căn biệt thự này thì tốt, vì nó đẹp từ mô hình, phòng ốc tới màu sắc, nói chung là đẹp và trang nhã từng góc cạnh, nhưng không cần rộng như thế này. Có thể đi bộ tới bờ biển để ngắm bình minh và hoàng hôn. Có thể đi bộ tới cửa hàng tạp hóa. Có nhiều cây xanh để mùa hè bớt nóng và có thể hứng được ánh nắng mặt trời vào mùa đông.


Huy Khang nở nụ cười nhẹ nhàng, dù trong bóng tối không thấy rõ mặt người nhưng cậu vẫn cứ nhìn cô ở phía đối diện.
- Minh Hân, liệu chúng ta có thể…


- Chú! – Minh Hân ngắt lời, không rõ là vô tình hay cố ý. Cô nói: - Liệu chúng ta có thể…quay lại như trước kia, sống với mối quan hệ như trước kia không?
Huy Khang im lặng. Cậu không biết phải làm sao khi nghe cô nói như vậy. Lúc này, cậu rất muốn cười vào mặt của mình một cách chế giễu.


Huy Khang nắm lấy bàn tay Minh Hân, cô hơi bất ngờ. Cậu kéo đôi tay cô về gần mình và gục đầu xuống.
Hai người cứ yên lặng như vậy khá lâu, cho tới khi Huy Khang lên tiếng:
- Tôi không thể. Tôi không thể làm như thế được. Không thể nữa rồi.


Minh Hân xúc động nói không nên lời, khóe mi ứa nước, nhưng cô vội chớp chớp để ngăn nó thành giọt nước tràn ra ngoài.


Minh Hân đem chiếc mền mỏng tới đắp lên người cho Huy Khang. Cậu đã ngủ. Cô ngồi xuống cạnh cậu, chầm chậm đưa tay chạm vào tóc cậu rồi đặt lên vai vỗ vỗ như trấn an giấc ngủ cho cậu.


Cô rời khỏi phòng sách, kéo cánh cửa đóng lại thì chợt thấy Nguyên Hạo đang đứng chờ bên ngoài, có lẽ anh đã biết hết.
- Anh.
Cô khẽ gọi rồi chạy tới ôm chầm lấy anh. Nguyên Hạo vuốt tóc cô âu yếm.
- Em nghĩ thế nào?
- Em không biết. – Cô lắc đầu. – Em thật sự không biết.


Nguyên Hạo kéo cô ra, anh nhín cô nghiêm giọng bảo:
- Anh cứ nghĩ em thông minh lắm, nhưng sao em không nhận ra điều đó, hay em biết nhưng không dám đối diện.
- Dạ?
- Huy Khang yêu em. – Anh nói, giọng anh chậm lại: - Như một người đàn ông.
Nghe xong câu ấy, Minh Hân rơi nước mắt. Nguyên Hạo nắm lấy vai cô, nói:


- Em biết điều đó mà phải không?
- Em biết. Em đủ lớn để cảm nhận những quan tâm đó, em đủ trưởng thành để biết nó có ý nghĩa gì. Nhưng em sợ. Chúng em là gia đình mà, làm sao làm như thế được!?


Cô khóc. Nguyên Hạo thực sự xót xa, ban đầu anh sợ Huy Khang có tình cảm chính là vì điều này, chính là vì anh lo lắng một ngày nào đó cô sẽ khóc như thế này. Anh kéo cô lại ôm lấy, vỗ về:
- Em đối với Huy Khang cũng vậy phải không?
Cô thút thít trong vòng tay anh, nói:
- Em tệ lắm phải không anh? Em xin lỗi.


Vậy là anh đã có câu trả lời cho mình rồi. Nhắm mắt lại, anh siết tay ôm chặt cô, vỗ về trái tim nhỏ bé.
Bàn tay đặt trên nắm cửa cũng buông thõng, Huy Khang thở hắt một tiếng, rồi xoay người dựa lưng vào tường. Cậu cũng đã có câu trả lời cho mình rồi.


Huy Khang thức dậy từ khi trời còn chưa sáng hẳn, cậu đứng trước phòng Minh Hân. Giờ không còn là lúc cậu do dự nữa rồi.
- Có chuyện gì sao ạ? – Minh Hân mở cửa ra và hỏi.
- Chuẩn bị đi, tôi sẽ đưa Minh Hân tới một nơi. – Thấy cô còn do dự, cậu nhắc: - Nhanh lên nào!


Huy Khang lái xe chở theo Minh Hân. Họ đi khi trời vẫn còn chưa tỏ mặt người. Biết cô tò mò nhưng không hỏi, Huy Khang nói luôn:
- Không thể đi bộ nhưng chúng ta có thể đi xe, từ giờ tới biển không còn bao lâu, chúng ta có thể ngắm bình minh như Minh Hân mong muốn.


- Chú đâu cần phải làm như vậy. – Cô nói. Huy Khang chỉ cười đáp lại.

- Kia rồi! – Huy Khang thốt lên khi tia nắng đầu tiên lọt vào mắt. Minh Hân cũng nhìn theo và nở nụ cười.
Miệng cậu cứ vẽ nụ cười ấm áp như thế trong khi ánh mắt không rời khỏi cô.


Trên đường trở về Huy Khang đưa Minh Hân qua một siêu thị tiện ích. Điều này làm cô khá bất ngờ. Cô không mua nhiều đồ như các bà nội trợ nhưng cũng đắn đo cân nhắc rất lâu mới đưa ra được lựa chọn. Thật khó để không bật cười!


Hai người về nhà thì đã không thấy Nhật Thiên và Nguyên Hạo đâu cả. Minh Hân chuẩn bị để qua cửa hàng tạp hóa của mẹ cô, Huy Khang có vài cuộc gọi, cậu cũng có việc phải đi.
- Minh Hân! – Cậu gọi với khi cô đi ra cổng. – Buổi chiều đừng đi đâu cả, ở cửa hàng chờ tôi, được không?


- Có chuyện gì sao ạ? – Nghĩ rồi, cô thôi không thắc mắc nữa mà gật: - Vâng.
Huy Khang tới gặp ba mình, vừa lúc ông nói chuyện xong xuôi với trợ lý của mình. Cậu thấy anh ta cúi chào ông rồi rời khỏi khu vườn. Tới gần, Huy Khang ngồi xuống ghế đối diện và vào thẳng vấn đề:


- Ba à, chuyện về miếng đất ở gần mỏ than, sao ba không nói với con?
Khánh Huy vừa thành công trong việc thu mua một miếng đất. Miếng đất sẽ được nhượng lại cho một tòa soạn, họ muốn xây dựng một nhà in ở đó.


- Chuyện đó chẳng phải ổn thỏa rồi sao? Khi bên tòa soạn liên lạc, chúng ta chỉ cần cử người tới là được. Họ đã từng là đối tác của ta nhiều lần nên có thể tin tưởng. Con lo lắng điều gì vậy?


- Chẳng lẽ ba không biết chuyện một số hộ gia đình ở đó đang làm ầm lên vì việc di dời những phần mộ sao? Những người thân của họ đã an nghỉ nhiều năm qua, giờ nói xây dựng nhà in, cần di dời mà không hề có sắp xếp, kế hoạch thuyết phục hay bồi thường cho họ sao?
Ông chủ tịch trả lời:


- Đó không phải là nơi họ đặt phần mộ. Họ đã sai trước, sử dụng không đúng phần đất của mình. Hơn nữa, đây là việc mà bên tòa soạn cần giải quyết, không liên quan gì tới chúng ta, con không cần bận tâm chuyện đó!


- Ba à! – Huy Khang gắt lên. – Sao ba có thể nói như vậy chứ!? Họ đâu biết một ngày nào đó khu đất ấy sẽ được dùng để xây dựng nhà in cho tòa soạn báo. Đã như vậy rồi, bên sử dụng đất cũng nên thuyết phục, giúp đỡ và bồi thường thỏa đáng để họ dời nơi an nghỉ cho người thân của họ chứ! Nó đâu có đáng gì so với khoản tiền khổng lồ đầu tư vào đó. Không được. Con sẽ nói chuyện với tòa soạn báo, nếu không được, con sẽ giải quyết chuyện này.


- Được rồi. – Ông đứng dậy nói. – Nếu cứ thế này chắc chắn ba với con sẽ cãi nhau, vậy nên, hãy làm theo ý con đi.
- Vậy khi nào thì bên toà soạn cử người tới đó vậy ạ? – Cậu cũng đứng dậy hỏi.
- Là ngày mai. – Ông đáp.
Huy Khang gật đầu nói:
- Vâng. Vậy mai con sẽ tới đó.


- Mai con đi? Nơi đó là tỉnh ngoài, mai con đi thì khi nào con mới về?
- Có thể là hai ngày hoặc lâu hơn.
- Con định đi một mình?


- Vâng. – Huy Khang lại gật. – Con sẽ đi và trở về sớm. Ba à, chúng ta kinh doanh, nhưng không bao giờ được đạp lên cuộc sống của người khác để trục lợi, nhất là với những người dân bình thường, chân chất. Đó là suy nghĩ của con, xin ba đừng hiểu lầm!
Ông gật gật nói:
- Được rồi. Con hãy trở về sớm!


- Vâng.

Nắng ngả màu vàng đậm, Huy Khang nhìn lên bầu trời qua khung cửa kính rồi nhìn đồng hồ trên tay, cậu mỉm cười quơ chiếc áo và di động, sau đó ra khỏi phòng.
- Gặp cậu ở đây thì tốt rồi. – Nguyên Hạo nói khi thấy cậu. – Nghe nói ngày mai…


- Phải rồi. Ngày mai em đi. Về chuyện này chúng ta nói chuyện sau nhé! Em đi trước đây! Gặp lại anh sau!
Nguyên Hạo nhìn theo bước chân có phần vội vã của cậu, khó hiểu lắc đầu.
Chiếc xe vút qua những con đường rợp lá, chạy qua những tuyến cao tốc rộng dài, tưởng như Huy Khang đang cố đuổi theo ánh nắng vậy.


Không phải lần đầu ngắm hoàng hôn trên biển, nhưng nó luôn làm Minh Hân cảm thấy thật tuyệt. Biển vẫn rì rào sóng vỗ, nắng hoàng hôn thay cho mặt biển một bộ áo sặc sỡ hơn, lung linh. Nhờ những đợt sóng ấy mà bộ áo trở nên thật hơn, như tà váy thiếu nữ bồng bềnh, như một tuyệt tác.


Mặt trời đỏ ửng đang chờ vòng tay biển ôm vào, khoảng cách đang dần rút ngắn lại. Những tia nắng cuối cùng đang tạm biệt ngày dài, nhường cho màu đêm đen đang lăm le ập tới. Minh Hân bất giác chạm tay vào sợi dây chuyền trên cổ. Là mặt trời, của riêng cô.
- Minh Hân. – Huy Khang chợt gọi.
- Dạ?


- Nếu một ngày chỉ có 12 tiếng thì Minh Hân sẽ làm gì? – Cậu hỏi.
Lấy làm lạ, cô hơi chau mày nhìn cậu:
- Sao có thể như vậy? Một ngày 24 tiếng mà!
Huy Khang khẽ cười rồi tiến gần, rút tay trong túi ra và nắm lấy tay Minh Hân. Cậu im lặng vài giây rồi nói:


- Đó chính là lý do tôi tặng Minh Hân sợi dây chuyền ấy, mặt trời.
Minh Hân chưa hiểu cậu thật sự muốn nói điều gì, cô im lặng chờ nghe tiếp. Huy Khang kéo sợi dây chuyền của mình ra khỏi cổ áo, sau đó, cậu đặt cả hai tay lên vai giữ lấy Minh Hân, cậu quyết định nói:


- Chiếc đồng hồ đơn thuần này chỉ là 2 con số, vòng đi vòng lại cũng chỉ có vậy, tuần hoàn vô nghĩa. Nhưng nhờ có ánh sáng mặt trời mà tôi biết được, đâu là ngày, đâu là đêm, đâu lúc mình cần cháy hết mình cho cuộc sống, đâu là lúc cần nhắm mắt thả lỏng đôi vai. Vòng tuần hoàn ấy cần có mặt trời, giống như tôi cần Minh Hân vậy.


Huy Khang nói rất chậm, và Minh Hân đã không chớp mắt dù là một tích tắc nào trong lúc cậu nói. Những ngón tay cô khẽ run, bàn tay Huy Khang đang giữ không có dấu hiệu thả lỏng ra. Cho tới khi Huy Khang đưa một tay vuốt nhẹ mái tóc cô ra sau, nhìn cô chăm chú, cậu lại đánh bạo tiến lại gần.


Giờ là lúc cô nên trải lòng mình ra, tìm kiếm một vòng tay bao la, yên bình. Tuổi trẻ, cần yêu một cách dũng cảm và mạnh mẽ, nhất là khi tất cả đã được sự chân thành và niềm tin chứng minh sự bền vững. Cô níu lấy áo Huy Khang, và chỉ một cái nghiêng đầu khe khẽ cùng với cái nhón chân rất nhẹ của Minh Hân, nụ hôn khóe miệng hời hợt trong tích tắc biến thành nụ hôn đúng nghĩa, điều đó khiến Huy Khang phải kinh ngạc, thể hiện ở việc đôi mắt cậu mở to hơn.


Giữa lúc cô hạ mình xuống và toan lùi lại, Huy Khang đã kịp thời lấy lại suy nghĩ, cậu vòng tay qua eo kéo cô gần lại, tay kia cố định sau gáy, trên môi là một nụ cười. Minh Hân mỉm cười đáp lại, cô vươn hai tay ôm lấy cổ cậu. Một nụ hôn ngọt ngào.


Những cơn sóng vẫn rì rào, khe khẽ hát khúc tình ca muôn thưở.
Tiễn Huy Khang ra cửa, Nguyên Hạo nói:


- Những người đó mới là người làm sai, chúng ta đâu cần đứng ra chịu trách nhiệm, cậu làm thế này là quá tốt bụng rồi. – Anh nén tiếng thở dài. – Thôi được rồi, dù sao cậu cũng là kẻ thừa tiền, đi đi, công việc dạo này cũng không có nhiều.
Nghe anh nói, Huy Khang bật cười, đáp:


- Không có ai là kẻ thừa tiền cả. Dù sao cũng cần nhờ anh mấy ngày này.
- Cậu ấy kiếm cớ để đi chơi ấy mà! – Nhật Thiên chen vào làm hai người kia đều phì cười. Nguyên Hạo cùng anh quay vào nhà khi Huy Khang mở cửa xe.


Đặt túi đồ nhỏ vào xe, Huy Khang ném chiếc áo khoác xuống ghế bên tay lái và liệng chiếc di động vào luôn. Lúc cậu chạy vòng qua ghế lái thì chợt thấy một chiếc xe hơi đi tới nên dừng chân.
Trợ lý chủ tịch bước ra, chào cậu cung kính rồi đưa một túi hồ sơ cho cậu và nói:


- Thật may vì tôi tới kịp, đây là một số tài liệu bổ sung. Chủ tịch nói nếu cậu đã tới đó thì cậu hãy giải quyết luôn cho xong việc, không cần cử người khác đến nữa ạ.
- Ba tôi nói vậy sao? – Huy Khang hỏi lại.
- Vâng, đúng vậy. – Người trợ lý cúi đầu đáp.


Huy Khang nhận lấy nó, cậu ném luôn vào một chỗ với áo và di động. Đúng lúc này, tiếng Nhật Thiên vọng ra từ bên trong:
- Huy Khang, sao lại quên ví thế này!?


Huy Khang sờ tay vào túi, đúng là quên thật, cậu chạy vào trong lấy. Còn lại trợ lý đứng đó một mình, anh ta nhìn theo bóng cậu với ánh mắt phức tạp, rồi liếc nhìn vào trong xe, anh ta nhặt lấy chiếc di động của Huy Khang bỏ vào túi mình rồi trở về đứng kế bên xe của mình.


Huy Khang chạy ra, cậu gật đầu đáp lại cái cúi chào của anh ta rồi lên xe đi thẳng.
Cho tới khi chạy xe được một quãng khá dà khỏi nhà Huy Khang, người trợ lý mới lấy di động ra gọi cho ai đó. Khi có tiếng trả lời phía đầu dây, anh ta liếc nhìn chiếc di động của Huy Khang đã bị tháo rời pin, nói:


- Chính là ngày hôm nay. Hoàng Huy Khang đã đi xa theo kế hoạch rồi.
Ngắt cuộc điện thoại, anh ta nở một nụ cười nửa miệng kèm theo ánh mắt nham hiểm.
Đây là một âm mưu cực lớn.






Truyện liên quan