Chương 29: Bảy Lựu Đạn Cái Chết.

Hoàng Duy Thành ánh mắt nhìn ra bên ngoài, giờ phút này hắn có chút không kìm chế được cơn giận trong người của mình, nếu như có người nào dám lại gần hắn một bước, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, cho dù là địch hay bạn.


"Bọn mày cũng là đàn em của Trần Hùng?" Hoàng Duy Thành giọng nói vang lên, trong giọng nói của hắn có một chút âm u lạnh lẽo, lạnh đến nổi khiến cho mấy tên đàn em của Nguyễn Thiện ở trước mặt không dám bước tới một bước.


"Anh Thành bọn em không phải, anh Thiện sai bọn em đến đây bảo vệ anh Thành!" Một tên đàn em lấy lại bình tĩnh nhanh chóng nói.


Hắn chưa từng nhìn thấy loại người nào đáng sợ như Hoàng Duy Thành, cho dù khát máu muốn chém người đi chăng nữa cũng không có hành hạ con người ta thành ra cái dạng như Trần Hùng bây giờ.


Quả nhiên không thể nhìn vào dáng vẻ hiền lành ở bên ngoài mà đánh giá người khác, sau này gặp tên này nên tránh xa ba mét thì tốt hơn.


"Nguyễn Thiện sai bọn mày tới? Bảo vệ tao?" Hoàng Duy Thành có chút không tin, có lẽ Nguyễn Thiện cho người đến đây chỉ để quan sát động tĩnh của hắn mà thôi, xem thử hành động của hắn như thế nào mà thôi.


available on google playdownload on app store


"Đúng vậy anh Thành, chỉ đến bảo vệ anh Thành!" Tên đàn em lại một lần nữa cười nói, hắn không dám nói ra sự thật mà Nguyễn Thiện đã dặn dò, dù sao Nguyễn Thiện cũng không phải người tốt lành gì, Nguyễn Thiện muốn bọn hắn đến nơi này chỉ đến giám sát Hoàng Duy Thành, cho dù có người tiến tới giết Hoàng Duy Thành, bọn hắn cũng sẽ không ra tay.


Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Hoàng Duy Thành một mình đập cho hai tên du côn du đảng nằm ở dưới mặt đất không gượng dậy được, Trần Hùng bị tr.a tấn đến độ người không ra người, quỷ không ra quỷ, bọn hắn cũng không dám sơ xuất.


"Hừ!" Hoàng Duy Thành hừ lạnh một cái, quay đầu đi vào bên trong nhà, không có quan tâm hay chú ý đến những tên đàn em mà Nguyễn Thiện cử tới.
Đám đàn em của Nguyễn Thiện lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may bọn hắn thức thời không có lao lên làm loạn.


Hoàng Duy Thành bước vào bên trong nhà, hắn nhìn thấy khung cảnh tan hoang tác hoác của căn phòng mà lắc đầu, máu me vương vãi khắp nơi, khiến cho hắn có chút khó chịu.
"Bọn mày vào đây!" Hoàng Duy Thành giọng nói từ bên trong phòng vang lên gọi mấy tên đàn em ở bên ngoài vào phòng.


Mấy tên đàn em ở bên ngoài có chút lo lắng, do dự không muốn đi vào, bọn hắn sợ Hoàng Duy Thành nổi điên, đem bọn hắn hành hạ như Trần Hùng thì liền xong đời.
"Bọn mày bị điếc à? Tao kêu bọn mày vào đây, ai làm gì bọn mày mà bọn mày sợ?" Hoàng Duy Thành lại một lần nữa gằn giọng lên nói.


Nghe được Hoàng Duy Thành nói như vậy, đám đàn em cũng cắn răng đi vào bên trong, nếu không đi vào bọn hắn sợ sẽ làm mất lòng Hoàng Duy Thành, nhưng nếu đi vào sẽ nguy hiểm đến tính mạng, việc nào cũng đều rất nguy hiểm, nhưng hết cách bọn hắn chỉ có thể đi vào.


"Anh Thành, anh Thành cần bọn em làm cái gì?"


"Dọn dẹp đồng bầy hầy này đi, đem hai thằng chó này ra bên ngoài, trói lại, còn về Trần Hùng một thằng đưa nó đến chỗ của Bảy Lựu Đạn là được. Nhớ phải dọn dẹp sạch sẽ, tao không muốn khi tao tỉnh dậy, vẫn còn nhìn thấy vết máu trên sàn nhà, ở bên ngoài, tụi mày có hiểu hay không?" Hoàng Duy Thành không nhanh không chậm nói.


"Tụi em hiểu rồi!" Đám đàn em thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức gật đầu.


Hoàng Duy Thành lúc này mới yên tâm nằm xuống chiếc chiếu nhỏ của mình, thân thể của hắn giờ phút này đau nhức không thôi, dù sao thì vừa rồi bị đánh trúng cũng không ít, trên người tuy rằng không có vết bầm tím nào, nhưng thân thể không ngừng truyền đến đau nhức.


Đám đàn em ngay lập tức bắt tay vào làm việc, bọn hắn đến đây bốn người, nhưng giờ phút này chỉ có ba người dọn dẹp mọi thứ ở trong nhà của Hoàng Duy Thành, còn một tên thì mang theo Trần Hùng bị tr.a tấn không ra hình dáng con người đi đến chỗ của Bảy Lựu Đạn.
....


Lý Đại Ca cùng đám đàn em của mình một đường đánh cho đám đàn em của Bảy Lựu Đạn không có sức hoàn thủ, tuy rằng không giết người nhưng phế đi một cánh tay, một cái chân thì bọn chúng vẫn làm được.


"Lý Đại Ca mày ch.ết không yên thân, Lưu Triết có thể phản bội tao, rồi cũng sẽ có ngày phản bội mày!" Bảy Lựu Đạn giờ phút này bị bốn tên đàn em của Lý Đại Ca đè xuống mặt đất, hai mắt của hắn giận dữ đến đỏ ngầu cả đôi mắt.


"Yên tâm, Lưu Triết làm người như thế nào, tao biết rất rõ, nó chỉ có thể phản bội mày, nhưng không thể phản bội tao!" Lý Đại Ca tự tin cực kỳ, đám đàn em mà hắn bồi dưỡng vô cùng trung thành với hắn, hắn bỏ ra nhiều lợi ích như vậy, bọn chúng không trung thành cũng phải trung thành.


"Mẹ nó thằng chó!" Bảy Lựu Đạn gằn giọng mắng lớn, hắn giờ phút này bất lực vô cùng, hắn nhìn thấy cảnh tượng anh em trung thành với hắn, vào sinh ra tử với hắn bị đám người của Lý Đại Ca phế đi, người thì bị cắt lưỡi, người thì bị chặt tay, chặt chân, hắn cảm thấy bản thân hắn thật là phế vật, phế vật đáng ch.ết.


"Thế nào? Cảm giác nhìn anh em vào sinh ra tử, trung thành với mày bị tao hành hạ cho tàn phế có cảm giác ra sao? Sảng khoái không? Haha!" Lý Đại Ca cười lớn, hắn cảm thấy ngày hôm nay thật là thoải mái, vừa có thể lấy lại được địa bàn vốn có thuộc về mình, vừa có thể trúc bỏ đi cơn giận bấy lâu nay đã in sâu trong lòng của hắn.


Đúng lúc này một tên đàn em mang theo Trần Hùng chạy tới, sau đó bẩm báo mọi chuyện mà hắn đã nhìn thấy ở nhà của Hoàng Duy Thành cho Nguyễn Thiện cùng Lý Đại Ca nghe.


"Bọn mày tận mắt nhìn thấy?" Lý Đại Ca nhíu mày, nhìn tên đàn em của mình hỏi, sau đó ánh mắt của hắn liền chuyển dời sang Trần Hùng.


Nhìn Trần Hùng bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngón tay hoàn toàn đã bị bẻ gãy toàn bộ, hàm răng không ngừng có máu me tuông ra, tr.a tấn như vậy thật sự là đáng sợ.


"Đúng vậy đại ca, nếu như Trần Hùng vẫn còn có thể tỉnh lại, em sợ anh Thành sẽ không ngừng lại sẽ tiếp tục hành hạ Trần Hùng đến khi ch.ết mới thôi!" Tên đàn em nhớ lại cảnh tượng Hoàng Duy Thành cầm cái kìm bẻ răng của Trần Hùng mà khiến cho hắn rùng rợn cả người, quá đáng sợ, Hoàng Duy Thành lúc đó không giống con người một chút nào.


Lý Đại Ca gật đầu một cái, hắn cảm thấy Hoàng Duy Thành hung ác như vậy mới xứng đáng làm đàn em của hắn, cho dù không đưa đi chém lộn, nhưng vào những tình huống cấp bách, hắn cũng cần những người như Hoàng Duy Thành.


"Bảy Lựu Đạn đàn em của mày tao chỉ phế bỏ đó là nể mặt bọn nó trung thành với mày. Nhưng còn mạng của mày, xin lỗi tao không giữ lại được!" Lý Đại Ca nói xong, ngay lập tức quay đầu rời nơi này.


Nguyễn Thiện lúc này trở thành người chỉ huy tất cả mọi hành động còn lại, hắn ngay lập tức nhìn sang những anh em còn chưa chơi đã, ngay lập tức ra lệnh.
"Bọn mày giải quyết Bảy Lựu Đạn đi, gọn gàng một chút, đừng để cho bọn cớm nhìn thấy thi thể!"
"Vâng anh Thiện!"


Lời vừa dứt ngay lập tức mười mấy tên đàn em trước đây đi theo Bảy Lựu Đạn ngay lập tức lao tới, người đấm người đá, nhưng cuối cùng người ra tay tiễn Bảy Lựu Đạn lên đường lại chính là Lưu Triết người xem như là đàn em thân tín nhất của Bảy Lựu Đạn.


"Bảy Lựu Đạn xin lỗi, nhưng tao không còn lựa chọn nào khác!" Lưu Triết thì thầm trong lòng một câu sau đó nổ súng bắn ch.ết Bảy Lựu Đạn.
"Đem thi thể của Bảy Lựu Đạn xử lý đi, xử lý luôn những thằng bị tàn phế đi!"


Nguyễn Thiện cùng Lý Đại Ca không muốn giết đám đàn em trung thành của Bảy Lựu Đạn, nhưng Lưu Triết lại không buông tha cho bọn chúng, nếu đã trung thành như vậy, vậy thì cùng Bảy Lựu Đạn đi cùng nhau luôn đi.






Truyện liên quan