Chương 28: Xử Lý Trần Hùng.
Trần Hùng ở bên ngoài liên tục nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng vì ở bên trong căn phòng quá tối, cho nên hắn không nhìn thấy người kêu thảm thiết là ai, nhưng hắn tự tin rằng người kêu lên không phải là đồng bọn của hắn, mà người la hét thảm thiết kia là Hoàng Duy Thành.
Chỉ là giờ phút này bên trong phòng lại có người bước ra, ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm về phía Trần Hùng, ngay tức khắc khiến cho Trần Hùng hoảng sợ đến tột độ.
Rốt cuộc ở bên trong căn phòng đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người bước ra bên ngoài lại là Hoàng Duy Thành? Đồng bọn của hắn đâu rồi? Chẳng lẽ hai tên kia đã hoàn toàn bị Hoàng Duy Thành đánh ch.ết rồi sao.
Rất nhiều câu hỏi liên tục diễn ra ở trong đầu của Trần Hùng, hắn không tin, không tin chuyện có thể diễn ra như vậy, chắc chắn là hắn đang nhìn lầm rồi.
Chỉ là giờ phút này giọng nói quen thuộc của Hoàng Duy Thành vang lên, ngay tức khắc khiến cho cả người của Trần Hùng như là hóa đá, bản thân bị thương quá nặng, giờ phút này có muốn chạy trốn cũng không thể chạy trốn.
"Trần Hùng nếu mày đã muốn ch.ết, hôm nay tao liền tiễn mày lên đường!" Hoàng Duy Thành ánh mắt lạnh lùng bước tới, trên tay cầm lấy mã tấu sắc bén, tựa như một con ác quỷ từ ở dưới địa ngục trồi lên, muốn mạng người.
"Anh Thành... anh Thành em biết sai rồi... anh Thành tha cho em... tha cho em!" Trần Hùng giờ phút này hoảng sợ đến cực độ, chạy cũng không chạy được, phản kháng cũng không phản kháng được.
"Tha cho mày? Lần trước tao đã tha cho mày một mạng, chỉ là mày không biết điều, mày sai người đến đánh lén tao, ngày hôm nay lại còn muốn giết tao? Nhưng tao là người nhân từ, chắc chắn sẽ không giết mày, tao vẫn sẽ tha cho mày một mạng... Haha! Haha!" Hoàng Duy Thành cười lớn, cười điên dại, hắn chưa từng cảm thấy bản thân mình điên cuồng như thế này bao giờ, nhưng hắn không hiểu tại sao bản thân giờ phút này lại sảng khoái như vậy.
Trần Hùng nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của Hoàng Duy Thành, nghe thấy điệu cười điên dại đó của Hoàng Duy Thành, ngay tức khắc khiến cho Trần Hùng hoảng loạn, đầu óc của hắn giờ phút này tựa như bị sét đánh, ánh mắt của hắn nhìn Hoàng Duy Thành như một con ác quỷ.
"Anh Thành tha cho em... tha cho em... tất cả tiền bạc của em... đều cho anh... đều cho anh!" Trần Hùng hoảng loạn, móc từ trong túi quần ra ba trăm ngàn mà Bảy Lựu Đạn mới thưởng cho hắn, giờ phút này chỉ có giao tiền mới có thể sống.
"Tốt, 300 ngàn liền cứu được mấy ngón chân của mày!" Hoàng Duy Thành cười lên một cái, một tay cầm lấy tiền của Trần Hùng nhét vào bên trong túi áo, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không có thay đổi.
"Anh Thành... anh Thành đã cầm tiền... anh tha cho em... tha cho em!" Trần Hùng quỳ xuống mặt đất, không ngừng cầu xin, không ngừng van cầu, hắn sợ hãi đến nổi đái cả trong quần.
"Được, tha cho mày, tha cho mày!" Hoàng Duy Thành gầm thét một tiếng, cảnh tượng này khiến cho cả xóm trọ đều nhìn thấy, nhưng bọn họ vẫn im lặng không có nói cái gì, cũng không có người nào muốn ngăn cản, bọn họ biết đám người kia muốn giết Hoàng Duy Thành, cho nên Hoàng Duy Thành chỉ là đáp trả lại bọn chúng mà thôi.
"Cảm ơn anh Thành, cảm ơn anh Thành!" Trần Hùng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng một chút, nhưng đột nhiên giờ phút này lại có một bàn chân đạp mạnh vào cái cổ của hắn.
"Đúng là tao nói sẽ tha cho mày, nhưng mà mày phải trả lời đúng câu hỏi của tao mới được!" Hoàng Duy Thành cười cợt nói.
"Anh Thành cứ hỏi, em chắc chắn sẽ trả lời!" Trần Hùng run rẫy nói.
"Được, câu hỏi của tao rất đơn giản, 70x70 bằng bao nhiêu! Mày có ba giây để trả lời!" Hoàng Duy Thành cười lên một tiếng đưa ra câu hỏi.
"70x70 bằng bao nhiêu? Bằng bao nhiêu?" Trần Hùng đầu óc hoảng loạn, không trả lời được câu hỏi của Hoàng Duy Thành, hắn giờ phút này có chút điên rồi.
"Không trả lời được, vậy ngón tay của mày, tao xin!" Hoàng Duy Thành nói xong, ngay tức khắc hắn bẻ nát một ngón tay của Trần Hùng.
"Ahhh... đau... Ahhhh!" Trần Hùng hét lên thảm thiết, hắn cảm nhận được ngón tay của hắn đã bị bẻ gãy, cảm giác tr.a tấn này còn đáng sợ hơn lần trước rất rất nhiều lần.
"Câu hỏi thứ hai, 1+1 bằng bao nhiêu!" Hoàng Duy Thành lại đặt ra câu hỏi, câu hỏi tựa như rất đơn giản, nhưng trong tình cảnh này của Trần Hùng lại không đơn giản như vậy.
"Tất nhiên là bằng 2 rồi, anh Thành em trả lời đúng rồi, em có thể đi hay chưa, anh Thành tha cho em, tha cho em đi mà, em xin anh, cầu xin anh!" Trần Hùng hoảng loạn, trả lời xong câu hỏi nhưng hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt ch.ết chóc đó của Hoàng Duy Thành dành cho hắn.
"Mày trả lời đúng rồi. Nhưng mày biết quá nhiều, người biết quá nhiều không nên tồn tại!" Nói xong, Hoàng Duy Thành ngay lập tức bẻ nát chín ngón tay còn lại của Trần Hùng, khiến cho Trần Hùng giờ phút này đau đến thấu tận trời xanh, đau đến nổi ngất đi.
Hoàng Duy Thành nhìn thấy Trần Hùng ngất xỉu, nhưng hắn không có dừng tay, hắn vẫn muốn tiếp tục tr.a tấn Trần Hùng, tr.a tấn đến khi nào Trần Hùng biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ mới thôi.
Hoàng Duy Thành bước vào bên trong nhà của mình, ngay lập tức xách ra một xô nước, không chần chừ một chút nào, hắn liền tạt nước đánh tỉnh Trần Hùng.
"Trần Hùng trò chơi giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc? Mày làm sao lại ngất xỉu rồi? Dậy chơi tiếp nào!" Hoàng Duy Thành hung ác cười nói.
Trần Hùng tờ mờ tỉnh dậy, cảm giác mười ngón tay bị bẻ gãy giờ phút này vẫn còn tồn tại, đau đến nổi hắn không có cách nào nhịn được mà hét lên một tiếng.
"Ahhhh... Ahhh... anh Thành... em cầu xin anh... tha cho em... không mấy... không ấy anh giết em đi... đừng tr.a tấn em như vậy nữa... em xin anh... giết... giết em đi... em cầu xin anh đó anh Thành!" Trần Hùng giờ phút này đau đớn đến độ chỉ muốn ch.ết, hắn không chịu nổi sự hành hạ thể xác, tinh thần mà Hoàng Duy Thành dành cho hắn rồi.
"Câu hỏi tiếp theo? Con chó có mấy cái chân?" Hoàng Duy Thành đứng dậy, trên tay từ mã tấu đã đổi thành cái kìm, một chân thì đạp mạnh lên cỗ của Trần Hùng, sau đó đưa ra câu hỏi.
"Sáu cái chân, sáu cái chân!" Trần Hùng biết trả lời đúng hay sai đều sẽ bị hành hạ, cho nên hắn liền trả lời tầm bậy tầm bạ.
"Haha! Trần Hùng mày trả lời đúng rồi, vậy tao sẽ không bẻ gãy ngón chân của mày nữa!" Hoàng Duy Thành cười lớn, cảm thấy sảng khoái vô cùng, bóp méo nhận thức của một con người như thế này mới thú vị, không phải mày muốn giết tao sao? Vậy tao sẽ cho mày cảm nhận được cảm giác điên điên dại dại còn đáng sợ hơn ch.ết là như thế nào.
Trần Hùng không ngờ rằng câu trả lời của hắn lại đúng, hắn có chút nghi ngờ nhân sinh, Hoàng Duy Thành rốt cuộc đang muốn làm cái gì, tạo sao lại ép hắn trở thành dạng như thế này.
"Câu hỏi tiếp theo? Con cá có bao nhiêu cái vảy?" Hoàng Duy Thành vẫn ở trạng thái như cũ, đưa ra câu trả lời.
"Bảy trăm cái vảy!" Trần Hùng lại một lần nữa trả lời bậy bạ, hắn mong rằng câu trả lời của hắn là đúng.
"Sai rồi, con cá có 32 cái vảy, tương đương với 32 chiếc răng của mày, nhưng mày đã bị tao bẻ mất 3 cái răng từ trước đó, cho nên con cá chỉ còn lại 29 cái vảy, 29 cái vảy tương đương với 29 chiếc răng của mày, mày trả lời sai rồi, sai rồi tất nhiên phải bị phạt có đúng không?" Hoàng Duy Thành khuôn mặt thì cười, nhưng tay của hắn thì lại keo mạnh một bên miệng của Trần Hùng.
Một tay còn lại cầm lấy cây kìm không ngừng nhổ răng của Trần Hùng, chỉ là đáng tiếc hắn chỉ mới nhổ được có 9 cái răng, Trần Hùng liền bất tỉnh nhân sự, cho dù dội bao nhiêu nước đi chăng nữa cũng không khiến cho Trần Hùng tỉnh lại.
Giờ phút này trên mặt đất máu tươi hòa quyện với nước không ngừng chảy dài xuống dưới, khiến cho đám đàn em mà Nguyễn Thiện sai tới bảo vệ Hoàng Duy Thành sợ vỡ cả mật, bọn chúng vừa mới tới đã nhìn thấy cảnh này, kẻ này so với những kẻ khác mà bọn hắn biết còn đáng sợ hơn cả vạn lần.