Chương 27: Trần Hùng Tìm Đến Cửa.
Bảy Lựu Đạn rơi vào tình cảnh bị đàn em, thuộc hạ tin tưởng nhất phản bội, hắn giờ phút này chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn những đàn em trung thành của hắn bị đánh đập, hắn giờ phút này chỉ có thể liều mạng, hắn muốn kéo theo một tên phản bội hắn.
Trong khi đó tại nơi ở của Hoàng Duy Thành, ở bên ngoài một đám người vừa rời đi thì giờ phút này lại có một đám người khác lại kéo tới.
Đám người này trong đó có hai người cực kỳ quen thuộc, một tên thì băng bó khắp cả người, bị thương rất nặng, nhưng trong ánh mắt của bọn hắn đều hiện sát ý cực kỳ nồng đậm, bọn hắn ngày hôm nay đến đây là để giết người.
"Anh Bảy thật sự cho phép chúng ta chém ch.ết thằng chó đó sao?" Một tên du côn hỏi.
"Đúng vậy, lần trước bị đám Nguyễn Thiện hù dọa một lần, đến bây giờ tao vẫn còn cảm thấy sợ!" Tên còn lại cũng ngay lập tức mở miệng nói.
"Mẹ bọn mày, anh Bảy đã cho phép chắc chắn có thể giết, dù sao thì lần này không ai đến cứu được thằng chó bán thịt heo, chưa kể lần này Lý Đại Ca, Nguyễn Thiện chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, sau này Chợ Bình Tây sẽ do tao quản lý, tiền bảo kê cũng sẽ do tao tự mình đi thu!" Trần Hùng ɭϊếʍƈ môi, hắn đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi, mối thù rút móng tay, bẻ răng, ngày hôm nay hắn phải trả lại cho bằng được.
Hoàng Duy Thành còn tưởng rằng đã kết thúc, sẽ không có người nào tời làm phiền hắn, nhưng không ngờ người đến lại là Trần Hùng cùng với hai tên lần trước đã trùm bao bố đánh hắn một trận.
"Mày đã đến, ngày hôm nay tao liền trả lại hết cho mày!" Hoàng Duy Thành ánh mắt trở nên sắc lạnh, hắn không muốn giết người, nhưng nếu thói đời đã ép hắn phải giết người, hắn ngày hôm nay sẽ giết cho bọn chúng xem, để cho bọn chúng biết Hoàng Duy Thành không phải là người hèn nhát.
ẦM! ẦM! ẦM!
Tiếng đập cửa ầm ầm vang lên, nhưng bên ngoài lại không có giọng nói nào vang lên, tựa như đám người Trần Hùng không muốn lộ ra danh tính của bọn chúng.
Nhưng Hoàng Duy Thành đã chặn cửa lại cực kỳ chắc chắn, muốn phá cửa xông vào là không có cách nào làm được, chỉ có hắn từ bên trong mở cửa thì mới có thể đi vào mà thôi.
"Mẹ kiếp, thằng chó này chặn cửa rồi!"
"Phá cửa!"
"Phá cửa? Mày bị điên hả? Sức đâu mà phá!"
Cánh cửa này là một cánh cửa gỗ, nhưng cửa gỗ lại cực kỳ chắc chắn, lại thêm ở bên trong bị Hoàng Duy Thành chặn kín, muốn phá cửa chắc chắn sẽ tốn rất nhiều sức.
"Thằng chó bán thịt heo, mày cút ra đây cho tao!" Trần Hùng nhịn không được nữa mà quát lớn.
"Trần Hùng lần trước tao dạy cho mày một bài học mày vẫn chưa nhớ đời sao? Mày không sợ lần này tao chém ch.ết mẹ mày hả?" Hoàng Duy Thành giọng nói từ bên trong nhà vang lên, trong giọng nói vang theo một loại rùng rợn, tựa như một tên ác quỷ từ địa ngục chui lên, sẽ chém người, giết người.
Trần Hùng cũng cảm thấy lạnh cả sóng lưng, từ trước đến giờ hắn chưa từng cảm nhận được cảm giác sợ hãi như vậy bao giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác ớn lạnh như vậy.
"Trần Hùng chẳng lẽ mày sợ nó hả? Lần trước bọn tao có thể đập cho nó bầm dập một trận, lần này cũng có thể!"
"Đúng vậy! Nếu mày sợ bây giờ chúng ta có thể trở về, nhưng lần sau bọn tao sẽ không giúp mày nữa đâu!"
"Mẹ kiếp, được rồi phá cửa đi, chém ch.ết mẹ nó đi!" Trần Hùng bình tĩnh trở lại, hắn cảm thấy cảm giác vừa rồi chỉ là rợn người một chút mà thôi, một mình Hoàng Duy Thành làm sao có thể phản kháng được hai người tấn công được cơ chứ.
ẦM! ẦM! ẦM!
Tiếng ầm ầm vang lên, ở bên ngoài hai tên du côn đang không ngừng đạp cửa, cánh cửa tuy rằng rất chắc chắn, nhưng cũng không giữ được bao lâu.
Hoàng Duy Thành một mình chắc chắn cũng không đánh lại hai người bọn chúng, chưa kể bọn chúng trên người còn mang theo mã tấu, hắn đối cứng với bọn chúng không được.
Hoàng Duy Thành ánh mắt đảo một vòng xung quanh, nhìn thấy hủ tiêu bản thân vừa mới xay xong hồi sáng nay, hắn liền nghĩ ra một cái ý tưởng.
"Nếu bọn mày đã muốn ch.ết, tao liền chiều theo ý bọn mày!" Cầm trên tay hủ tiêu đen cay nồng, tay phải cầm theo dao chặt thịt, bất cứ lúc nào cũng có thể chặt xuống.
ẦM! ẦM! ẦM!
Cánh cửa cuối cùng cũng không chịu nổi, tên du côn đá thật mạnh một phát, cánh cửa ngay lập tức đổ sập mà xuống, ngay tức khắc hai tên du côn chạy vào bên trong nhà.
Tuy nhiên trong nhà giờ phút này tối om tối mù, Hoàng Duy Thành lại trốn ở một góc khuất tối đen không có cách nào nhìn thấy.
"Mẹ kiếp, thằng chó đó trốn ở đâu rồi?"
"Má nó, chẳng lẽ nó chạy đi rồi? Không đúng nơi này kín như vậy, thằng chó đó có thể chạy đi đâu?"
Hai tên du côn cảnh giác vô cùng, nhưng bọn hắn không biết rằng ở phía sau lưng của bọn hắn giờ phút này có một người đang từ từ nhẹ nhàng đi tới, bước chân của hắn nhẹ nhàng đến nổi ngay cả một tiếng động cũng không có vang lên, trên tay dao chặt thịt chặt xuống.
"Mẹ bọn mày, ch.ết đi cho tao!" Hoàng Duy Thành gầm lên một tiếng, dao chặt thịt chặt từ trên chặt xuống, nhắm thẳng ngay cánh tay của một tên du côn mà chặt.
"Ahhh... thằng chó... thằng chó... Ahhh!" Tên du côn bị một dao của Hoàng Duy Thành chặt trúng, tuy rằng cánh tay không có bị chặt lìa, nhưng nếu như có bóng đèn điện, chắc chắn có thể nhìn thấy được xương trắng của tên du côn này.
"Mẹ mày, dám đánh lén, chém ch.ết mẹ mày!" Tên còn lại nhìn thấy đồng bọn bị chém, hắn hốt hoảng một giây, sau đó nhanh chóng cầm lấy mã tấu trên tay chém xuống.
Nhưng Hoàng Duy Thành đã chuẩn bị từ trước, hủ tiêu đen trên tay ngay lập tức ném mạnh đến khuôn mặt của đối phương, ngay tức khắc tiêu đen tràn vào mắt tên du côn, khiến cho tên du côn đôi mắt cay nồng không có cách nào mở ra được.
"Ahhh... cay quá... con mẹ nó... thằng chó... thằng chó chơi dơ!" Tên du côn không ngừng hét lớn, mã tấu cũng đã vứt sang một bên, đau đớn ôm khuôn mặt của mình rên rĩ.
Hoàng Duy Thành ngay lập tức lao tới, hắn dùng nấm đấm của mình liên tục đấm lên đầu của cái tên bị chặt một phát vào cánh tay, tên này tuy rằng bị chém một cái, nhưng nếu đứng dậy vẫn còn có thể đánh tiếp.
"Mẹ mày! Mẹ mày! Mẹ mày!" Hoàng Duy Thành hai mắt hiện lên sự ác liệt vô cùng, từng cú đấm cực mạnh đấm lên đầu của tên du côn, khiến cho tên du côn này ngay lập tức hôn mê bất tỉnh, hai nấm đấm của hắn giờ phút này tràn ngập máu tươi, tràn ngập sự tức giận, tràn ngập sự ác liệt cùng điên cuồng.
"Tha cho tao, cầu xin mày tha cho tao!" Tên du côn hai mắt cay nồng, bây giờ cho dù đã cố gắng đứng dậy được, nhưng trên tay không có vũ khí, lại không nhìn thấy đường chỉ có thể mở miệng cầu xin tha mạng.
"Tha mạng cho mày? ch.ết mẹ mày đi chứ tha!" Hoàng Duy Thành giờ phút này hung ác cực độ, một chân đá mạnh vào hạ bộ của đối phương, nắm đấm liên tục đấm vào bụng của đối phương, thậm chí hắn hung hăng đến mức nắm đầu đối thủ vào bên trong nhà vệ sinh.
"Mẹ mày, tao nhấn nước ch.ết mẹ mày!" Hoàng Duy Thành nhấn cái đầu của tên du côn vào cái thùng nước tràn đầy trong nhà vệ sinh, nhận đến khi tên du côn này bất tỉnh nhân sự mới thôi.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên mà Hoàng Duy Thành trở nên hung ác như vậy, hắn cho dù ở kiếp trước cũng không phải người hiền lành, nhưng tàn bạo như ngày hôm nay là lần đầu tiên của hắn.
Hoàng Duy Thành đứng dậy, cầm trên tay mã tấu bước ra bên ngoài, ánh mắt của hắn sắc bén như dao nhìn về phía Trần Hùng, tựa như một con hổ đói đã bị bỏ đói lâu ngày, tựa như không ăn sạch đối phương, hắn sẽ không dừng tay.