Chương 26: Thanh Toán Đẫm Máu.

Hoàng Duy Thành trốn ở trong nhà nhìn ra bên ngoài, trên tay của hắn thủ sẵn dao chặt thịt, bất cứ lúc nào nếu như có người tiến vào nhà của hắn, hắn sẽ ngay lập tức chặt bọn chúng một nhát.


Hắn cũng không thể để cho người khác ăn hϊế͙p͙ mình, cũng không thể để cho người khác ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn, hắn phải sống, hắn vẫn còn chưa sống đủ kiếp này.


Bên ngoài cửa tiếng la hét không ngừng vang lên, hắn nhìn thấy một thanh niên tầm mười tám, mười chín tuổi gì đó bị hai thanh niên ép vào bức tường, một tên thì đấm, một tên thì đá loạn xạ, khiến cho thanh niên kia lúc này chỉ có thể nằm im một chỗ chịu đòn.


"Mẹ bọn mày, tao giết bọn mày!" Thanh niên kia quát lớn một tiếng, không biết từ đâu móc ra một con dao thái lan, đâm mạnh về phía trước một cái, đâm cho thanh niên đang cố gắng đấm lên đầu của hắn một nhát.


"Mẹ nó, nó có hàng, đập ch.ết mẹ nó... cho tao!" Thanh niên bị đâm ôm bụng, nhưng cũng không quên nói với đồng bạn của mình phải đập ch.ết kẻ thù.


"Mẹ mày, mẹ mày, thằng chó, ch.ết đi thằng chó!" Thanh niên kia không để ý, mặt cho đồng bọn của kẻ bị đâm lao tới đấm bản thân, con dao thái lan trên tay hung hăng đâm mạnh về phía trước, nhắm thẳng cái bụng mà đâm, đâm cho đến khi ch.ết người mới thôi.


available on google playdownload on app store


Thanh niên tuổi còn nhỏ, nhưng đã giết người không gớm tay, hắn thậm chí lúc này nhắm đến đồng bọn của kẻ đã bị giết, một mình hắn không thể chấp hai thằng, nhưng hắn có dao, thằng nào dám lại gần, hắn không ngại chém ch.ết.


"Mẹ nó, thằng chó, mày dám giết anh em của tao!" Thanh niên còn lại lúc này chạy ra bên ngoài, nhặt một cây mã tấu rơi ở bên đường sau đó lao vào chém thanh niên vừa giết người kia, ánh mắt của hắn hung ác cực độ, chém mạnh mà xuống, chém cho thanh niên nhỏ tuổi kia ngay lập tức ch.ết tươi.


Phía sau lúc này cũng có người kéo tới, bọn chúng toàn bộ cầm theo hàng đuổi theo thanh niên vừa mới giết người, cảnh tượng này rúng động đến nỗi khiến cho đứa trẻ con nhà hàng xóm khóc lên vì sợ hãi.


Một vũng máu to lớn chảy đầy ra bên ngoài đường, khiến cho không ít người trong xóm trọ lạnh cả người, nhìn thấy đám thanh niên đâm nhau, chém nhau, giết nhau trước mặt mà bọn họ không thể làm gì, cái đám thanh niên này thật sự đã không còn là người nữa rồi.


"Đuổi theo, giết ch.ết nó cho tao, ngày hôm nay đàn em của Lý Đại Ca không được chừa lại một thằng nào, không để cho thằng nào sống sót!" Tiếng gầm của tên cầm đầu vang lên, ngay tức khắc khiến cho những người trong xóm trọ hoảng sợ.
"Đại ca hình như thằng chó đó chạy vào trong nhà dân rồi!"


"Lục soát, lục soát cho tao, chỉ cần biết nhà nào che dấu, chém ch.ết hết cho tao!"
Hoàng Duy Thành trốn ở trong nhà hoảng sợ không thôi, cũng may nhà của hắn nằm ở ngay hiện trường, cho nên thanh niên kia không có chạy vào trong nhà của hắn trốn, cho nên căn nhà của hắn là mục tiêu không bị nhắm đến.


"May thật, nếu như để đám người này biết mình là đàn em của Lý Đại Ca, chắc chắn mạng sẽ không còn!" Hoàng Duy Thành đổ mồ hôi lạnh, nhìn thấy cảnh đâm chém ở trước mắt so với những thứ mà hắn chứng kiến ở kiếp trước còn đáng sợ hơn rất nhiều.


Hoàng Duy Thành lúc đầu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ khi chính mắt nhìn thấy cảnh tượng chém giết đẫm máu như thế này, khiến cho hắn cảm thấy bản thân cho dù đã sống qua một đời cũng không chịu được cảnh này.
....


Bảy Lựu Đạn không ngừng áp sát Lý Đại Ca dùng toàn bộ sức mạnh của mình ép cho Lý Đại Ca liên tục rút lui, khiến cho Lý Đại Ca giờ phút này bị thương không nhẹ.


Nguyễn Thiện giờ phút này lại biến mất khỏi chiến trường, đám đàn em của Lý Đại Ca không ngừng bỏ trốn, không ngừng bị đàn em của Bảy Lựu Đạn đàn áp một cách tàn bạo.


"Lý Tam mày cảm thấy như thế nào? Dám tấn công vào địa bàn của tao, mày chỉ có một chút đó bản lĩnh thôi sao?" Bảy Lựu Đạn không ngừng vung mạnh mã tấu chém về phía Lý Đại Ca, không ngừng cười lớn, khinh thường quát lớn.


"Bảy Lựu Đạn mày không nên ăn mừng quá sớm, tao có một món quà muốn tặng cho mày!" Lý Đại Ca mỉm cười một cái, động tác của hắn đột nhiên thay đổi, hai chân của hắn dùng lục, đạp mạnh một phát xuống mặt đất, dồn lực tung một cú Muay Thái đá bay Bảy Lựu Đạn.


Bảy Lựu Đạn bị đá bay cũng có chút bất ngờ, không ngờ Lý Tam còn từng học qua võ thuật, động tác vừa rồi cực kỳ thuần thục, tựa như đã luyện không ít năm, từ nãy đến giờ chẳng lẽ Lý Đại Ca luôn luôn giấu diếm thực lực.


Nhưng mà cho dù có như vậy thì làm sao? Dù sao thì Lý Đại Ca cũng chỉ còn lại có mấy chục đàn em, không có cách nào phản kháng được hằng trăm đàn em của hắn đang có được.


"Lý Tam mày nghĩ mày học được một chút võ thuật là có thể thoát khỏi tay tao sao? Đúng là thằng ngu!" Bảy Lựu Đạn đứng dậy, hắn biết giờ phút này không có cách nào đánh lại Lý Đại Ca, cho nên hắn muốn cùng đám đàn em của hắn hội đồng Lý Đại Ca.


"Bảy Lựu Đạn mày nghĩ thật đơn giản, đúng là thằng ngu như mày không đủ tư cách làm người cầm đầu của Chợ Bình Tây!" Lý Đại Ca cười cười, lúc này Nguyễn Thiện cũng đã xuất hiện ở chiến trường.


"Hả? Ý mày là cái gì?" Bảy Lựu Đạn cảm thấy có chút không đúng, bầu không khí ở xung quanh hắn đột nhiên thay đổi, không biết từ đâu đám đàn em của Lý Đại Ca lại không ngừng xuất hiện, đàn em theo phe của hắn đột nhiên không ngừng biến mất.


Hắn giờ phút này mới hiểu món quà lớn mà Lý Đại Ca dành tặng cho hắn là cái gì rồi, chẳng lẽ ngay từ đầu Lý Đại Ca đã tính toán hết tất cả mọi chuyện rồi sao.


"Thế nào, món quà lớn này tao tặng cho mày, mày cảm thấy thoải mái hay không? Cảm thấy có vui hay không?" Lý Đại Ca cười lớn, ngay từ đầu hắn đã chẳng xem Bảy Lựu Đạn là đối thủ của mình, hắn ngay từ đầu đã mua chuộc toàn bộ thuộc hạ, đàn em thân thiết nhất của Bảy Lựu Đạn rồi, cho nên lần tấn công này hắn chỉ muốn dùng đàn em của Bảy Lựu Đạn tiêu diệt đàn em của Bảy Lựu Đạn mà thôi.


Bảy Lựu Đạn run rẫy nhìn xung quanh mình, nhìn những thuộc hạ đã đi theo hắn hai ba năm nay, đã cùng hắn gây dựng sự nghiệp, nhìn những đàn em ở dưới trướng của hắn giờ phút này lại bao vây bản thân hắn lại một chỗ, hắn cảm thấy bản thân thật sự giống như một trò hề, một trò hề đúng nghĩa.


"Tại sao? Tại sao bọn mày lại phản bội tao?" Bảy Lựu Đạn quát lớn một tiếng.


"Đúng vậy, tại sao bọn mày lại phản bội anh Bảy!" Mấy tên đàn em trung thành của Bảy Lựu Đạn hai mắt lúc này đỏ ngầu như máu, bọn hắn không tin rằng đám anh em cùng bọn hắn vào sinh ra tử bấy lâu nay lại phản bội đại ca của bọn hắn, thật sự khiến cho bọn hắn không dám tin vào mắt của mình.


"Xin lỗi, ngay từ đầu bọn tao đã không phải là đàn em của Bảy Lựu Đạn!" Lưu Triết là đàn em thân tín bậc nhất của Bảy Lựu Đạn lúc này bước ra lên tiếng nói, để có được địa vị như ngày hôm nay hắn đã bỏ ra không ít công sức, nhưng cuối cùng vẫn thu lại được lợi ích xứng đáng.


"Lưu Triết mày là thằng chó phản bội, Lý Tam mày là thằng chó ch.ết!" Bảy Lựu Đạn gầm lên một tiếng, vác mã tấu lao tới chỗ của Lưu Triết, muốn đem Lưu Triết chém giết.


"Đánh cho bọn nó tàn phế hết đi!" Lý Đại Ca ra lệnh, ngay tức khắc một đám đàn em lao lên, không ngừng phế đi những người trung thành với Bảy Lựu Đạn, bọn chúng chừa Bảy Lựu Đạn ra không tấn công, bọn chúng muốn để Bảy Lựu Đạn cho Lý Đại Ca xử lý.


Lý Đại Ca quả thật là một người thông minh, hắn tính toán từng đường đi nước bước, tất cả các kế hoạch của hắn đều đã có chuẩn bị từ trước, một khi hắn hành động, chỉ có thể thành công, không có cách nào thất bại.






Truyện liên quan