Chương 32: Thu Phục Đàn Em.
Hoàng Duy Thành ngồi xuống bàn đánh bạc, ánh mắt của hắn nhìn sang bốn phía, nhìn thấy đám người này chỉ là người bình thường, chắc chắn không có mánh khóe gì quá cao siêu.
Với trình độ đánh bài của hắn có lẽ ăn sạch đám đàn em dưới trướng của Lý Đại Ca, Nguyễn Thiện không quá khó.
"Bình thường bọn mày muốn chơi cái gì? Tiến Lên? Xì Dách?" Hoàng Duy Thành ánh mắt nhìn sang đám đàn em hỏi.
"Anh Thành muốn chơi cái gì? Bọn em liền chơi theo anh Thành. Nhưng ở đây nhiều người như vậy, em nghĩ nên chơi cái gì đó đông đông một chút!" Một tên đàn em lên tiếng nói.
"Mày nói đúng, vậy chơi xì dách đi!" Hoàng Duy Thành nhẹ nhàng nói.
"Anh Thành là anh lớn, cho nên bọn em nhường anh Thành làm cái đi!" Có người lên tiếng nói.
"Không được, làm cái phải có nhiều tiền, anh Thành có mang đủ tiền hay không?" Có người vừa mới thắng được kha khá, hắn muốn làm cái, chỉ có khi làm cái mới có thể ăn được nhiều, trong tay của hắn có 300 ngàn có thể cũng đã đủ.
"500 ngàn đủ không?" Hoàng Duy Thành không chần chừ một chút nào, từ trong túi áo móc ra một sấp tiền, nhìn những tờ tiền màu xanh dương có in hình Cầu Chương Dương, những tờ tiền màu xanh nhạt có in hình ruộng bậc thang, khiến cho đám đàn em ngay lập tức trợn mắt há mồm.
Trong đó có không ít tờ tiền mệnh giá 20 ngàn đồng, 50 ngàn đồng, số tiền này chắc chắn là không nhỏ, nhìn thì có lẽ chỉ 500 ngàn, nhưng chắc chắn nhiều hơn 500 ngàn rất nhiều.
"Thế nào? Không đủ hả?" Hoàng Duy Thành nhìn thấy ánh mắt của đám đàn em trợn mắt nhìn mình, hắn ngay lập tức hài lòng, cũng may hắn nhận lấy số tiền của Năm Mặt Thẹo, cho nên mới khiến cho đám người này kinh ngạc như vậy.
"Haha! Anh Thành quả nhiên là dân buôn bán, tiền trong người thật nhiều, chúng ta chơi, anh Thành làm chủ xị đi! Haha!" Đám người ngay lập tức cười lớn, có càng nhiều tiền thì càng tốt, hôm nay bọn hắn sẽ ăn no bụng, ăn sạch tiền bạc trên người của Hoàng Duy Thành.
Hoàng Duy Thành mỉm cười, ngay lập tức chia bài, cách thức chơi cũng cực kỳ đơn giản, lớn nhỏ liền ăn hết, lật một lần liền ăn sạch, không cho đối thủ có cơ hội trở mình.
Tất nhiên thân làm chủ xị Hoàng Duy Thành cũng biết điều này, đám giang hồ này chơi bài không theo phong cách bình thường, đánh bài xì dách nhưng lại so điểm, điểm lớn hơn liền ăn trọn cả xòng bài.
Cho nên mười ván đầu tiên Hoàng Duy Thành toàn bộ thua sạch, không thắng được một ván, nhưng đến ván thứ mười một thì lại khác, hắn đã nhớ hết bài, cũng đã quen thuộc cách xếp bài chia bài, cho nên từ ván mười một trở đi mới là trò chơi chân chính.
"Xì Bàn gấp đôi!" Hoàng Duy Thành lật lên hai cây ách, ngay lập tức khiến cho đám người lặng thinh không một tiếng động.
"Anh Thành thật may mắn!"
"May mắn con mẹ gì, thua mười ván liền tục rồi đấy!"
"Haha!"
"Tiếp tục chia bài!" Hoàng Duy Thành lần này lại chia bài, nhưng hắn rất thông minh, lần này hắn không chia cho bản thân mình hai con ách nữa, chỉ vừa đủ một con ách một K.
"Xì Dách thu tiền!" Hoàng Duy Thành ván thứ hai lụm hết, xem như là bù lỗ được ba ván, còn thêm bảy ván nữa hắn mới có thể hoàn lại số vốn đã bỏ ra.
Rất nhanh mười ván tiếp theo trôi qua, Hoàng Duy Thành liên tục thắng lớn, chỉ là trong mười ván đó hắn cũng để thua ba ván.
"Anh Thành thắng liên tục, đã bù lỗ được hay chưa?" Có người hoang man hỏi, Hoàng Duy Thành ban đầu thua túi bụi, lúc sau lại ăn sạch, khiến cho bọn họ có chút nghi ngờ.
"Mẹ mày thắng liên tục hồi nào, mười ván thắng bảy mà mày kêu liên tục? Tao thua tận 13 ván rồi đó thằng chó, vẫn chưa bù lỗ được đâu!" Hoàng Duy Thành bày ra cái bộ dáng tức giận, tựa như bản thân thua lỗ, nhưng thật ra hắn đã kiếm lời được một ván.
"Chơi như vầy cũng có một chút chán, chúng ta chơi lớn một ván đi!" Có người lên tiếng nói.
"Lớn như thế nào?" Hoàng Duy Thành hỏi.
"Một ván 100 ngàn? Ai dám chơi không?"
"100 ngàn một ván? Quá nhiều rồi, trong tay tao còn có 120 ngàn thôi!"
"Đúng vậy, 100 ngàn một ván quả thật có chút nhiều, bọn tao không đủ tiền!"
"Vậy 50 ngàn một ván?"
"Chơi!"
Hoàng Duy Thành cười cười, cảm thấy đám người này muốn tiền đến phát điên rồi, vừa rồi chơi một ván mười ngàn đã là rất lớn, bây giờ đám người này muốn chơi gấp năm lần như vậy, được nếu đã muốn đem tiền dâng cho hắn, hắn liền nhận.
"Nếu bọn mày đã muốn chơi, tao liền chiều theo ý bọn mày, nhưng thua hết đừng có mà khóc đó nha!"
"Anh Thành yên tâm, quy củ ở đây mọi người đều hiểu mà!"
"Được, vậy tao chia bài đây!" Hoàng Duy Thành mỉm cười ngay lập tức chia bài.
Ngay sau đó liên tục hơn mười ván Hoàng Duy Thành toàn thắng, cho dù đổi tay chia bài, đổi tay xếp bài, đổi tay chẻ bài, tất cả các ván Hoàng Duy Thành đều thắng, ăn sạch bọn hắn, thậm chí còn khiến cho bọn hắn nợ một đống tiền.
"Thế nào còn muốn chơi nữa không? Nói trước từ nãy đến giờ tao không có gian lận đâu đấy!" Hoàng Duy Thành nói.
"Không chơi nữa, nợ quá nhiều rồi!" Có người sầu não lên tiếng, tiền lương vừa mới nhận liền thua sạch, chưa kể còn nợ một khoảng tiền rất lớn.
"Anh Thành hôm nay vận may thật lớn!" Có người u rũ nói, tuy rằng thua rất nhiều, nhưng không có người nào dám oán trách Hoàng Duy Thành, dù sao Hoàng Duy Thành hung ác như thế nào bọn hắn hiểu rõ, lại được Lý Đại Ca bảo vệ, bọn hắn không dám ra tay.
Hoàng Duy Thành cầm trong tay hơn 2 triệu bạc, hắn có chút rung động lòng người, số tiền này đối với hắn rất là lớn ở hiện tại, nhưng nghĩ đến tương lai số tiền này cũng chỉ là một số tiền nhỏ, cho nên hắn liền cắn răng mở miệng nói.
"Được rồi đừng trách móc nữa, nãy giờ chơi với bọn mày chỉ là vui vẻ một chút mà thôi, tiền của thằng nào, cầm lấy mang về đi!" Hoàng Duy Thành đem tiền trả lại cho tất cả đám đàn em.
Đám đàn em kinh ngạc không thôi, Hoàng Duy Thành vậy mà thật sự trả tiền cho bọn hắn, không phải trả lại một ít mà là trả lại toàn bộ.
"Cảm ơn anh Thành!"
"Cảm ơn anh Thành!"
"Không cần cảm ơn tao, nhớ lần sau đừng có đánh bạc nữa, tiền có rất nhiều cách để kiếm, đánh bạc tuy rằng kiếm được nhanh, nhưng cũng mất nhanh, dục tốc bất đạt là không được!" Hoàng Duy Thành mở miệng khuyên nhủ.
"Cảm ơn anh Thành đã nhắc nhở!" Rất nhiều người mở miệng cảm ơn, bọn hắn cũng cảm thấy những lời mà Hoàng Duy Thành nói ra rất đúng, tiền có rất nhiều cách để kiếm, nhưng đánh bạc chắc chắn không phải là một cách tốt.
"Bọn mày có muốn kiếm tiền hay không?" Hoàng Duy Thành lúc này lại mở miệng hỏi, từ nãy giờ thu phục lòng người đã đủ, cũng đã đến lúc quăng ra miếng mồi ngon cho bọn chúng.
"Anh Thành dẫn bọn em đi kiếm tiền sao? Kiếm còn nhanh hơn cả đánh bạc?"
"Mẹ mày, kiếm tiền chứ không phải là đi ăn cướp? Không có cách nào nhanh chóng cả, nhưng tao dẫn bọn mày đi kiếm tiền chắc chắn là không ít, chỉ là chúng mày có chịu ra sức hay không mà thôi!" Hoàng Duy Thành nói.
Nghe được những lời này từ miệng của Hoàng Duy Thành, rất nhiều người ngay lập tức động tâm, bọn hắn làm giang hồ một tháng cũng chỉ được có 200 ngàn, lại phải liều mạng để kiếm tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể ch.ết, bọn hắn cũng muốn làm người lương thiện, không ai muốn mang theo cái mác giang hồ sống cả một đời.