Chương 46: Năm Mặt Thẹo Không Đơn Giản.

Năm Mặt Thẹo ở lại với Trương Huệ Lan một ngày, sáng sớm ngày hôm sau trong khi tất cả mọi người còn đang ngủ, Năm Mặt Thẹo đã lặng lẽ dắt chiếc Club 81 của mình ra khỏi nhà.
"Mày dậy sớm như vậy sao?" Năm Mặt Thẹo vừa dắt xe ra, hắn nhìn thấy Hoàng Duy Thành đã đứng ở trước cổng đợi hắn từ lâu.


"Hôm nay không ngủ được, dậy sớm hút điếu thuốc!" Hoàng Duy Thành từ trong túi áo móc ra một điếu Jet đưa cho Năm Mặt Thẹo.
"Cảm ơn mày!" Năm Mặt Thẹo nhận lấy điếu thuốc, rít một hơi thật sâu sau đó nói.


"Không cần cảm ơn, Năm Mặt Thẹo hi vọng mày có thể sống sót!" Hoàng Duy Thành giờ phút này không còn gọi Năm Mặt Thẹo là anh Năm như những lần trước nữa, lần này hắn gọi thẳng tên Năm Mặt Thẹo.


"Chăm sóc Huệ Lan thay tao!" Năm Mặt Thẹo cười một cái, cầm lấy điếu Jet kéo một hơi, lên ga đá số vọt thẳng ra khỏi con hẻm tối tăm tối mịt.


Hoàng Duy Thành hút hết điếu thuốc, hắn thở dài một hơi, ánh mắt nhìn lên bầu trời, hắn cảm thấy làm giang hồ không có dễ dàng như trong phim, sinh mạng ở trước mắt thật sự đáng trân quý hơn rất nhiều.


Hoàng Duy Thành trở về trong nhà của mình, ngày hôm nay có lẽ là một ngày không được tốt, nhưng làm ăn kinh doanh vẫn phải làm ăn kinh doanh, hắn cũng nên trở về Chợ Bình Tây, mở lại sạp hàng bán thịt heo của hắn rồi.
Trần Hưng Đạo, Nguyễn Trãi, Quận 5.
Kho hàng Thiên Lợi.


available on google playdownload on app store


Năm Mặt Thẹo lần này một mình chạy đến kho hàng Thiên Lợi gặp Tuấn Cận, vừa đến nơi hắn đã nhìn thấy đám người Lý Đại Ca, Nguyễn Thiện có mặt từ trước, tựa như bọn hắn biết trước ngày hôm nay Năm Mặt Thẹo sẽ đến đây.


"Bọn chó này vậy mà sai người dám sát mình kỹ như vậy!" Năm Mặt Thẹo vừa lái xe vừa chửi trong lòng, nhưng nghĩ kỹ lại thì hắn ở trong nhà của Hoàng Duy Thành, nơi đó toàn bộ đều là đàn em thân tín của Nguyễn Thiện, bọn hắn báo thông tin sáng nay hắn rời đi cho Nguyễn Thiện cũng không phải là chuyện gì quá lạ.


Năm Mặt Thẹo xách theo vali bước xuống xe, ánh mắt của hắn nhìn về phía Nguyễn Thiện, Lý Đại Ca gật đầu một cái, sau đó đi thẳng vào sâu bên trong kho hàng Thiên Lợi.
"Đại ca thật sự Năm Mặt Thẹo đi tìm Tuấn Cận!" Nguyễn Thiện cảm thấy hứng thú vô cùng.


"Lát nữa nếu như Năm Mặt Thẹo cùng Tuấn Cận có xảy ra xung đột, chúng ta cũng không nên nhúng tay vào, bọn nó đánh xong chúng ta đến lấy lại lô hàng đã mất của chúng ta là được rồi!" Lý Đại Ca mỉm cười một cái, hắn muốn dùng Năm Mặt Thẹo như một quân cờ, một quân cờ để thâu tóm toàn bộ cái Chợ Lớn này.


"Đại ca thật là đỉnh!" Nguyễn Thiện nịnh nọt.
Trong khi đó Năm Mặt Thẹo cầm theo vali tiền bước vào bên trong khu vực sâu nhất của kho hàng Thiên Lợi.
"Anh Năm lâu rồi không gặp!"
"Sáu lâu rồi không gặp mày!" Năm Mặt Thẹo cười cười chào hỏi Sáu Què.


"Anh Tuấn đã đợi anh ở bên trong rất lâu rồi!" Sáu Què nói.


"Ừ! Tao vào nói chuyện với Tuấn Cận chút nữa, khi nào rảnh tao mời bọn mày đi nhậu!" Năm Mặt Thẹo không biết bản thân mình còn có lần sau hay không, nhưng những lời này hắn vẫn phải nói ra, dù sao trước đây Sáu Què cùng hắn từng là anh em vào sinh ra tử, sau một trận thanh toán đẫm máu hắn mới có tên Năm Mặt Thẹo, Sáu Què mới có tên là Sáu Què.


Mở ra cửa phòng, ở bên trong phòng một thanh niên trẻ tuổi mặc tây trang đang hút xì gà thở phì phò nhìn ra bên ngoài cửa, ánh mắt của hắn rất là đăm chiêu nhìn lấy Năm Mặt Thẹo.
"Năm mày đến rồi?" Tuấn Cận dập đi điếu thuốc, ngồi nghiêm chỉnh đàn hoàng lại một chỗ.


"Ờ, tao đến rồi!" Năm Mặt Thẹo từ tốn nói.
"Mày đến một mình là được, có cần phải mang theo đám người Lý Tam đến như vậy hay không?" Tuấn Cận cầm lên một ly rượu vang lắc lắc, ánh mắt khoái chí nhìn từng gợn sóng trập trùng của rượu không ngừng đảo qua đảo lại nhẹ nhàng nói.


"Tao nói không phải tao gọi bọn nó đến, mày có tin hay không?" Năm Mặt Thẹo lắc đầu nói.
"Lời mày nói, tao tất nhiên sẽ tin rồi!" Tuấn Cận dừng lại không tiếp tục lắc ly rượu nữa, hắn giờ phút này uống cạn ly rượu vang trong tay của mình, nhưng cái ly rượu trên tay của hắn cũng bị bóp nát.


Nhìn thấy sự nóng nảy đó của Tuấn Cận, Năm Mặt Thẹo biết giờ phút này Tuấn Cận sắp nỗi điên rồi, có lẽ tiếp theo hắn cùng với Tuấn Cận phải đánh một trận mới có thể bình tĩnh trở lại.


Năm Mặt Thẹo đứng dậy, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình ra, lắc lắc cái cổ của mình một cái, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
"Tuấn Cận mày vẫn luôn nóng nảy như vậy!" Năm Mặt Thẹo nắm đấm đã siết chặt, chỉ cần Tuấn Cận lao đến, hắn không ngại cùng với Tuấn Cận đánh một trận.


Tuấn Cận nhìn thấy máu trên tay của mình chảy xuống, hắn lúc này cũng bình tĩnh trở lại, hắn đã không còn là hắn của mấy năm trước rồi, hắn không nên bốc đồng, không nên điên cuồng lao lên đánh người.


"Năm Mặt Thẹo mày đúng là biết rõ tính cách của tao, chỉ là tao đã thay đổi rồi, ngồi xuống đi!" Tuấn Cận lấy một cái khăn tay lau đi vết máu trên tay, hắn giờ phút này không muốn đánh nhau, hắn muốn giải quyết chuyện này cho ổn thỏa.


"Tuấn Cận tao muốn lô hàng lớn như hôm trước, tao chỉ có 5 triệu, tiền tao sẽ sớm trả lại đầy đủ cho mày!" Năm Mặt Thẹo không nhanh không chậm nói.
"Mày có muốn hủy thằng Lý Tam chó ch.ết đó hay không? Chỉ cần mày muốn, tao liền cho người đi dẹp nó!" Tuấn Cận từ tốn nói.


"Không cần, mày chỉ cần giúp ta chuyện lần này là được rồi, nếu không tao sẽ không còn mạng để gặp lại mày nữa đâu!" Năm Mặt Thẹo bình tĩnh đến lạ thường nói.
"Mày nghĩ hàng hóa là rau cải sao? Muốn là có thể ra chợ mua được sao?" Tuấn Cận lại nói tiếp.


"Tao biết hàng không phải là rau cải như ngoài chợ. Nhưng tao biết lô hàng đó mày vẫn còn!" Năm Mặt Thẹo nói.
"Mẹ nó, không biết mắt tao có bị mù hay không mà năm đó lại cùng mày kết bái huynh đệ!" Tuấn Cận tức giận đập bàn đùng đùng, nhưng vẫn không có ra tay đánh người.


"Haha! Mày đang chửi anh Hải đó hả?" Năm Mặt Thẹo cười cười, sau đó lại bổ sung một câu.


"Được, lô hàng này cho mày, nhưng mày cũng biết hậu quả của nhận lấy lô hàng này có đúng không? Tao biết ý định của mày là gì, nhưng hậu quả này không phải chỉ một Lý Tam là có thể gánh nổi đâu!" Tuấn Cận nhắc nhở.


"Không sao, Lý Tam nó muốn ch.ết, tao liền cho nó ch.ết, muốn chơi trò này với tao sao? Nó vẫn còn non lắm!" Năm Mặt Thẹo cũng đã có tính toán của riêng mình, lô hàng lớn này Tuấn Cận có thể bán cho hắn, nhưng dưới danh nghĩa người mua là Lý Đại Ca, đến lúc đó chủ nhân thật sự của lô hàng này xuất hiện, chắc chắn Lý Đại Ca sẽ gặp phải chuyện phiền phức.


"Tao có thể nể mặt mày, nhưng thằng chó điên đó không có nể mặt mày đâu, mày thật sự muốn lấy lô hàng này sao? Tao cho mày suy nghĩ lại đó!" Tuấn Cận lại một lần nữa nhắc nhở.


"Đúng vậy, tao muốn lấy, dù sao chơi ch.ết được Lý Tam, tao có hi sinh mạng của tao cũng không sao!" Năm Mặt Thẹo khuôn mặt giờ phút này có chút trở nên điên cuồng, tựa như hắn không sống yên ổn thì Lý Đại Ca cũng đừng mong sống yên ổn.


"Mẹ kiếp thằng điên!" Tuấn Cận chửi ầm lên một trận, hắn biết Năm Mặt Thẹo điên, nhưng không ngờ lại điên đến mức này, ngay cả mạng cũng không cần.
"Được rồi, cầm tiền đi, lần sau tao mời mày uống rượu!" Năm Mặt Thẹo đẩy vali đến trước mặt Tuấn Cận, sau đó đứng dậy.


"Năm Mặt Thẹo mày thoát được mấy lần rồi, hi vọng lần này mày vẫn có thể thoát!" Tuấn Cận giọng nói vang lên nói lớn.
Năm Mặt Thẹo không có đáp lời, hắn bước ra ngoài một cách bình tĩnh, tựa như vừa bàn bạc xong xuôi một chuyện làm ăn lớn.






Truyện liên quan