Chương 47: Sơn Bạch Tạng.
Năm Mặt Thẹo bước ra bên ngoài, hắn lúc này một đường đi đến chỗ của Lý Đại Ca, ánh mắt của hắn liếc nhìn sang Nguyễn Thiện một cái, tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại Nguyễn Thiện cũng nên đi theo Lý Đại Ca thì sẽ tốt hơn.
"Đại ca, hàng đã mua được rồi, mọi người đi chuyển hàng đi!" Năm Mặt Thẹo nói.
"Thật sự mua được? Tuấn Cận bán cho mày với giá 5 triệu đó thật sao?" Lý Đại Ca có chút bất ngờ, hắn còn tưởng rằng đêm nay Năm Mặt Thẹo ít nhất cũng phải mất một cánh tay mới có thể nguyên vẹn trở về, nhưng không ngờ mọi chuyện lại trở nên đơn giản như vậy.
"Đúng vậy, mua được rồi, nhưng trong đó cũng là nhờ một phần đền bù lô hàng lần trước, cho nên chúng ta chỉ có thể mua được một lần này mà thôi, lần sau sẽ không còn cái giá đó nữa đâu!" Năm Mặt Thẹo khuôn mặt không có chút nào cảm xúc, hắn đốt một điếu thuốc, tự mình kéo một hơi thật sâu nói.
"Haha! Tốt lắm Năm Mặt Thẹo, lần này nhiệm vụ của mày hoàn thành tốt lắm, về đến nơi tao sẽ thưởng cho mày!" Lý Đại Ca cảm thấy sảng khoái vô cùng, hắn có Năm Mặt Thẹo trong tay, sau này muốn mua hàng hóa sẽ dễ dàng thuận lợi hơn rất nhiều.
"Cảm ơn đại ca!" Năm Mặt Thẹo hờ hững đáp lời.
Lúc này Nguyễn Thiện ở bên cạnh nhìn chằm chằm lấy Năm Mặt Thẹo, hắn cảm nhận được có chuyện gì đó không đúng, làm sao có chuyện Năm Mặt Thẹo có thể dễ dàng lấy được hàng từ chỗ Tuấn Cận như vậy, chắc chắn là có mai phục.
Nguyễn Thiện đề phòng vô cùng, nhanh chóng bước lại gần Lý Đại Ca, nhẹ nhàng thì thầm vào lỗ tai của Lý Đại Ca nói.
"Đại ca cẩn thận một chút, em sợ có mai phục!"
"Mai phục? Mày nghĩ Năm Mặt Thẹo dám sao? Tao đã cho người đi giám sát em gái của nó, chỉ cần chúng ta xảy ra chuyện, em gái của Năm Mặt Thẹo chắc chắn sẽ xong đời!" Lý Đại Ca cũng nhẹ nhàng thì thào vào lỗ tai của Nguyễn Thiện, hắn không muốn những lời hắn vừa lới lọt vào trong tai của Năm Mặt Thẹo, dù sao Năm Mặt Thẹo là một quân cờ cực kỳ quan trọng trong các kế hoạch của hắn.
"Đại ca, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn!" Nguyễn Thiện lại nói.
"Được rồi, yên tâm!" Lý Đại Ca tự tin vô cùng, hắn tự tin Năm Mặt Thẹo sẽ không giở trò quỷ với hắn.
Năm Mặt Thẹo tất nhiên là không nghe thấy được những lời mà Lý Đại Ca cùng Nguyễn Thiện vừa nói, nhưng hắn có thể đoán được Nguyễn Thiện đang đề phòng hắn, dù sao Nguyễn Thiện là một người cực kỳ thông minh, cực kỳ cẩn thận, nếu như không phải Nguyễn Thiện đánh nhau không giỏi, hắn cũng sẽ không đi theo Lý Đại Ca.
Nhưng cho dù Nguyễn Thiện có tính toán như thế nào cũng không tính ra được kế hoạch của hắn, dù sao cái kế hoạch này của hắn không biết có thể thành công hay không, thậm chí là những người trong kế hoạch của hắn còn không biết được kế hoạch của hắn là gì.
"Đại ca, cho người đi kiểm tr.a hàng sớm một chút, lát nữa sẽ có người từ bên trên đến kiểm tra, sẽ phiền phức đấy!" Năm Mặt Thẹo nhắc nhở.
"Được!" Lý Đại Ca ngay lập tức cho người đi kiểm tr.a hàng hóa, hắn muốn nhìn xem lô hàng này có những thứ gì, hắn muốn xem thử Năm Mặt Thẹo có thật sự đang cho người mai phục hắn hay không.
Đám đàn em ngay lập tức ồ ạt chạy vào bên trong kho hàng để kiểm tra, kiểm tr.a suốt một giờ đồng hồ, cảm thấy hàng hóa hoàn toàn bình thường, không có người mai phục, giờ phút này Lý Đại Ca mới cảm thấy yên tâm.
"Đại ca hàng hóa không có vấn đề gì, xe cũng đã tới, chúng ta có thể chuyển hàng!" Một tên đàn em chạy tới báo cáo.
"Được, chuyển hàng đi!" Lý Đại Ca giờ phút này vui vẻ trong lòng, cảm thấy lô hàng lớn trước mặt của hắn thật sự quá là đáng giá, chỉ cần ăn được lô hàng này, hắn chắc chắn sẽ giàu to, sẽ có kinh tế để thâu tóm những khu vực khác.
"Đại ca, em về trước đây!" Năm Mặt Thẹo nói xong, ngay lập tức leo lên con Honda Club 81 của mình rời đi.
"Năm Mặt Thẹo tối nay nhớ đến ăn mừng cùng anh em đấy!" Lý Đại Ca hô to, muốn tối nay Năm Mặt Thẹo đến chung vui, dù sao chuyện này Năm Mặt Thẹo cũng là người góp công lớn nhất.
Hàng hóa được chuyển lên từng cái chiếc xe không quá lớn, số hàng này nhìn thì không nhiều, nhưng lại so với số hàng lần trước giá trị hơn rất nhiều, số hàng này bảy tám phần đều là đồ điện tử đáng giá, đều là đồ nhập lậu từ nước ngoài về, cho nên giá trị cực kỳ, cực kỳ lớn, không phải một hai trăm triệu thì không có cách nào mua được.
Nhưng Lý Đại Ca có thể dùng một quân cờ nhỏ trong tay của mình để đổi lấy được lô hàng lớn này, hắn quả nhiên là người cực kỳ thông minh.
Đường Hải Thượng Lãn Ông.
Quán Bar Thiên Đường.
Sơn Bạch Tạng cùng đám đàn em đang hút thuốc, đánh bài, đang cảm nhận bầu không khí sập sình của âm nhạc, ở bên cạnh các em gái chân dài xinh đẹp hầu hạ Sơn Bạch Tạng, hắn giờ phút này đang chìm đắm trong sự khoái lạc, chìm đắm trong sự say mê sung sướng, thì đột nhiên từ bên ngoài Quán Bar Thiên Đường có một giọng nói vang lên.
"Anh Sơn... Anh Sơn có chuyện lớn rồi!"
"Mẹ thằng chó, mày không thấy tao đang thoải mái hả? Con mẹ mày phá hỏng chuyện tốt của tao!" Sơn Bạch Tạng khuôn mặt trắng bệch như người bị bệnh Bạch Tạng, nhưng dáng vẻ hung dữ của hắn lộ ra khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi không thôi, chai rượu ngay lập tức bay thẳng vào đầu tên đàn em từ bên ngoài chạy vào.
"Anh Sơn em xin lỗi... em xin lỗi!" Tên đàn em sợ hãi nằm cụp ở dưới mặt đất, không dám nhúc nhích, hắn sợ Sơn Bạch Tạng nổi điên lên liền đánh ch.ết hắn.
"Con mẹ mày thằng chó, mày nói có chuyện lớn không phải sao? Chuyện gì lớn? Nếu nó đéo lớn hôm nay tao cắt lưỡi của mày!" Sơn Bạch Tạng đe dọa.
"Em không dám!" Tên đàn em khúm núm nằm ở dưới mặt đất run rẫy dữ dội.
"Mẹ mày, nói nhanh lên cho tao!" Sơn Bạch Tạng như muốn phát điên, hắn đang sung sướng thỏa mãn, hắn không muốn kết thúc cuộc vui nhanh như thế.
"Anh Sơn... em vừa nhận được tin tức từ chỗ anh Tuấn... anh Tuấn nói... anh Tuấn nói..."
"Mẹ mày... thằng Tuấn Cận nói cái con mẹ gì? Con mẹ mày nói nhanh lên, đừng để tao mất hứng." Sơn Bạch Tạng càng lúc càng mất kiên nhẫn, hắn thật sự không chịu nổi cái sự ấp a ấp úng của tên đàn em dưới trướng của mình.
"Lô hàng mà chúng ta đặt từ trước... đã bị... đã bị Lý Đại Ca chuyển đi mất rồi... chuyện này vừa mới diễn ra!" Tên đàn em không dám đứng dậy, run rẫy cầm cập ở dưới mặt đất nói.
"Mày vừa nói cái gì? Nói lại tao nghe một lần nữa xem!" Sơn Bạch Tạng ngay lập tức đứng dậy, máu nóng trong người của hắn dâng trào đến cực độ, Lý Tam chó má vậy mà dám cướp đi lô hàng lớn của hắn đã đặt từ trước, con mẹ nó muốn ch.ết.
"Lý Đại Ca... Lý Đại Ca đã cướp lô hàng của chúng ta...."
"Mẹ nó... mẹ nó!" Sơn Bạch Tạng như là phát điên, cô gái xinh đẹp đang ôm ấp hắn ngay lập tức bị nắm nắm lấy đầu tóc, nắm đấm không ngừng tàn bạo đấm lên khuôn mặt non nớt xinh đẹp của cô, khiến cho khuôn mặt của cô ngay lập tức mau me chảy ra đầm đìa.
Sự tàn bạo của Sơn Bạch Tạng hiện ra trước mặt tất cả mọi người ở bên trong Quán Bar Thiên Đường, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn Sơn Bạch Tạng hành hạ cô gái trẻ xinh đẹp kia đến thân tàn ma dại, bọn hắn không dám đứng lên.
"Bọn mày... bọn mày đem thứ rác rưởi này biến khuất mắt tao nhanh lên.... con mẹ nó.... Ahhhhhh!" Sơn Bạch Tạng giận dữ, chai rượu trên tay của hắn ngay lập tức mạnh bạo đập thẳng xuống cái bàn, khiến cho bàn tay của hắn cũng rỉ ra máu tươi.
Đám đàn em nhìn thấy khung cảnh này, bọn chúng cảm thấy sợ hãi vô cùng, nhanh chóng chạy lại chỗ của cô gái kia, kéo cô gái kia ra khỏi Quán Bar Thiên Đường.