Chương 49: Đám Choai Choai Tập Làm Hảo Hán.

Hoàng Duy Thành thưởng thức một tô Mì Xá Xíu một cách trọn vẹn, một cách ngon lành thoải mái, hắn cảm nhận được đồ ăn ở năm 90 so với những năm 2000 ăn ngon hơn không ít.


Hoàng Duy Thành đứng lên, chuẩn bị tính tiền trở về Chợ Bình Tây, nhưng còn chưa kịp đứng lên thì bên ngoài một đám loi choi lóc chóc từ đâu xuất hiện.


Đám loi choi lóc chóc này nhìn không quá lớn, cao lắm cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, thậm chí còn có đứa nhỏ hơn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng trên tay đứa nào đứa nấy đều mang theo gậy gộc, xông thẳng vào bên trong tiệm mì của Chú Hoa chửi mắng ầm cả lên.


"Mẹ thằng già, mày ngày hôm qua dám thu tiền của anh em bọn tao?" Một thằng nhóc chỉ thẳng mặt Chú Hòa hét.
Đám loi choi lóc chóc này không dám thu tiền bảo kê, nhưng lại cực kỳ thích ăn chùa, uống chùa, đặc biệt là cực kỳ thích đe dọa các chủ tiệm ăn núp hẻm như thế này.


"Ăn thì phải trả tiền là đúng mà!" Chú Hòa không biết chuyện gì xảy ra, bình thường sẽ có người bảo kê khu vực này, rất ít khi xảy ra chuyện như thế này, không hiểu hôm nay tại sao người bảo kê ở khu vực này lại không xuất hiện.


"Má nó cái thằng già này, mày đéo hiểu ý tao nói hả?" Thằng nhóc khác cầm một cây gậy muốn đập lên đầu Chú Hòa, nhưng lại dừng tay lại kịp lúc.


available on google playdownload on app store


"Không có, mấy cậu... mấy cậu muốn ăn cái gì... hôm nay tôi mời... hôm nay tôi mời!" Chú Hòa biết có cự cãi với đám nhóc con này cũng không được cái gì, đám này không được học hành tử tế, không được dạy dỗ đàng hoàng, cha mẹ cũng không phải người tốt đẹp gì, cho nên mới sinh ra cái thói hư tật xấu như vậy.


"Hôm nay bọn tao đéo muốn ăn, nôn tiền ra đây, một người mười ngàn!" Tên thủ lĩnh của đám loi choi lóc chóc mở miệng nói.


Nhìn thì ra dáng hảo hán anh lớn đấy, nhưng trong mắt Hoàng Duy Thành lại có chút buồn cười, đám nhóc này mà gặp phải loại người như Năm Mặt Thẹo chắc chắn sẽ bị dạy dỗ cho một trận lên bờ xuống ruộng.


Hắn cũng không có ý định ngăn cản đám loi choi này, dù sao đây cũng không phải chuyện của hắn, hắn đến đây chỉ là để dùng bữa, để ăn trưa mà thôi, hắn còn phải trở về Chợ Bình Tây bán hàng nữa.


Hoàng Duy Thành đứng dậy, kéo dây kéo túi xách đeo trên người trả tiền, tất nhiên trên người của hắn lúc này mang theo rất nhiều tiền, trong người ít nhất cũng phải có gần đến một triệu bạc.


Hắn ngày hôm nay vừa mới đi thu tiền tóp mỡ buổi sáng, cho nên tiền bạc đều nằm ở trên người, vẫn chưa có đem về nhà.
Đúng lúc đó có một thằng nhóc nhìn thấy trên người Hoàng Duy Thành có tiền, ngay lập tức tham lam, muốn chiếm đoạt lấy số tiền trong người của Hoàng Duy Thành.


"Ông chủ đây là tiền mì tôi!" Hoàng Duy Thành móc ra mười ngàn trả tiền tô Mì Xá Xíu.
"Cảm ơn, lần sau nhớ dẫn anh em đến ủng hộ tôi nha!" Chú Hòa cũng tươi cười nhận lấy tiền, dù sao Hoàng Duy Thành thân phận hắn cũng biết rõ, hung danh của Hoàng Duy Thành hắn cũng đã từng nghe thấy.


Hoàng Duy Thành chỉ gật đầu một cái, hắn muốn bước ra bên ngoài, nhưng giờ phút này lại bị đám loi choi lóc chóc này chặn đường.
"Bọn mày muốn cái gì đây?" Hoàng Duy Thành không nhanh không chậm hỏi.


"Người anh em trên người có nhiều tiền như vậy, có phải nên chia cho đám anh em bọn tao một ít để uống rượu hay không?" Tên thủ lĩnh mặt cau mày hỏi.


"Bọn mày bao nhiêu tuổi mà đòi uống rượu? Con nít ranh thì cút về nhà đi!" Hoàng Duy Thành giọng nói lạnh lùng vang lên, hắn bình thường không muốn gây chuyện, nhưng nếu đám người này thật sự muốn đánh, hắn cũng không ngại, dù sao ở trong quán của Chú Hòa bây giờ cũng có không ít người của Lý Đại Ca đi ăn cơm.


"Má nó, anh lớn đã nói chuyện đàng hoàng với mày, mày còn dám cãi lại? Con mẹ mày thằng chó!" Một tên đàn em lao tới, nắm lấy cổ áo của Hoàng Duy Thành hung hăng chửi.


"Tuổi thì không lớn, nhưng lại muốn học theo người khác làm hảo hán? Làm giang hồ? Chúng mày có biết làm người trong giang hồ đáng sợ nhất là cái gì hay không?" Hoàng Duy Thành khuôn mặt không có thay đổi, bình tĩnh lạ thường hỏi.


"Má nó, thằng chó này, ch.ết mẹ mày cho tao!" Thanh niên nắm áo Hoàng Duy Thành muốn đấm cho hắn một cái, nhưng còn chưa kịp chạm vào người Hoàng Duy Thành, hắn không biết từ khi nào đã bị Hoàng Duy Thành nắm lấy một tay, một chân thì bị Hoàng Duy Thành sút cho ngã xuống, không có cách nào trụ vững.


Hoàng Duy Thành nhẹ nhàng sử dụng nhu thuật, đá chân trụ của đối thủ, một tay dùng lực nắm mạnh xoắn cánh tay của đối thủ, khiến cho đối thủ ngay lập tức ngã lăn trên mặt đất, cánh tay bầm tím như là sắp bị bẻ gãy đến nơi.


Đám loi choi lóc chóc nhìn thấy Hoàng Duy Thành động tác thành thục, võ nghệ cao cường, không phải là loại đao to búa lớn, cũng không phải hạng xoàng xoàng dễ chọc, bọn chúng liền biết Hoàng Duy Thành không phải người bình thường, là người trong giang hồ chân chính.


"Anh Thành, nhẹ tay với đám nhóc một chút, đừng có đánh bọn nó như Trần Hùng!" Ở bên trong có đàn em của Lý Đại Ca đang ăn cơm giọng nói vang lên, bọn hắn chỉ đứng nhìn góp vui, không có ý định tham gia vào trận ẩu đả này.


Nhưng nếu mười mấy thằng nhóc kia xông lên một lần, bọn hắn sẽ ra tay, dù sao anh Thành uy tính trong băng rất lớn, tạo công ăn việc làm cho không ít anh em, tuy rằng bọn hắn không có được Hoàng Duy Thành tạo công ăn việc làm, nhưng ăn uống thì bọn hắn cũng được Hoàng Duy Thành đãi không ít, cho nên giúp người ta một chút cũng chỉ là chuyện nhỏ.


"Bọn mày ngồi đó làm cái gì? Khu vực này bọn mày quản lý có đúng không? Không làm đúng trách nhiệm có tin tao đi nói cho anh Thiện biết hay không?" Hoàng Duy Thành khuôn mặt lạnh lùng nhìn sang đám đàn em nói.


"Anh Thành... anh Thành đừng nha... đừng nha!" Đám đàn em nghe câu này của Hoàng Duy Thành khuôn mặt ngay lập tức đen, bọn hắn nào dám để cho Nguyễn Thiện biết bọn hắn làm ngơ được chứ.


"Hừ!" Hoàng Duy Thành hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía đám nhóc loi choi lóc chóc trước mặt mình nói: "Bọn mày còn nhỏ, đừng có mà học đòi người ta làm giang hồ hảo hán, có ngày ch.ết mất xác lúc nào không biết đấy. Còn bây giờ biến con mẹ chúng mày đi cho tao!"


Những lời của Hoàng Duy Thành nói ra, ngay tức khắc khiến cho đám nhóc ở trước mặt hoảng sợ, bọn chúng tuổi còn nhỏ, đi làm thuê tiền không được bao nhiêu, chỉ có thể đi ăn chùa uống quịt, ngày hôm nay chỉ muốn ra oai, thị uy với mấy ông chủ tiệm mì húp hẻm, ai mà ngờ lại gặp phải thứ dữ, giang hồ xịn.


"Bọn em xin lỗi!" Nguyên một đám nhóc ngay lập tức cúi người xin lỗi, bọn chúng nếu không xin lỗi thật sự sẽ không ổn, bọn chúng sợ Hoàng Duy Thành với những tay giang hồ xịn ở bên trong quán ăn này đập cho một trận, tên đồng bọn ở trước mặt bọn hắn đã là một ví dụ.


Hoàng Duy Thành không thèm để ý đến đám nhóc này, hắn bước ra bên ngoài dắt lấy xe đạp của mình rời khỏi căn hẻm, trở về Chợ Bình Tây.


Nhưng đi được một đoạn, hắn lúc này lại suy nghĩ ra một chuyện cực kỳ hợp lý, đám nhóc con này không phải không có việc làm sao? Bọn nó vẫn còn nhỏ, vẫn còn có thể dạy dỗ được, nếu như hắn cho đám nhóc này một công việc, kiếm tiền, bọn nhóc này chắc chắn sẽ không quậy phá nữa, mà hắn cũng sẽ có thêm nhân lực phát triển kinh doanh.


"Lần sau gặp lại phải tìm cách chiêu mộ đám nhóc này mới được!" Hoàng Duy Thành vừa suy nghĩ, vừa đạp xe một mạch chạy về Chợ Bình Tây.






Truyện liên quan