Chương 76: Tung Ra Thị Trường.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Long Hoàng cho người đến Xưởng May Duy Thành của Hoàng Duy Thành lấy hàng hóa, hắn nhìn từng bộ đồ đẹp đẽ bắt mắt xuất hiện ở trước mắt mình mà cảm khái, không ngờ tốc độ của Hoàng Duy Thành lại nhanh như vậy.
"Chỉ có một trăm bộ thôi sao?" Trương Long Hoàng hỏi.


"Đúng vậy, 100 bộ đã là cực hạn rồi, chưa kể hôm nay là ngày đầu tiên tung sản phẩm ra thị trường, chưa chắc sẽ có người mua!" Hoàng Duy Thành nói.


"Cậu nói không sai, sản phẩm mới tung ra thị trường, chưa chắc sẽ có người mua!" Trương Lòng Hoàng là người kinh doanh, cho nên hắn biết một sản phẩm mới tung ra thị trường, muốn có người tiêu thụ chắc chắn sẽ rất khó.


"Yên tâm đi, tôi đã nghĩ ra kế hoạch rồi, cậu chỉ cần treo sản phẩm của tôi lên các gian hàng của cậu là được!" Hoàng Duy Thành cười nói.


"Được!" Trương Long Hoàng tuy rằng có chút hiếu kỳ không biết Hoàng Duy Thành sẽ dùng cách nào để kích thích mọi người mua hàng, hiện tại hắn chỉ có thể làm theo lời của Hoàng Duy Thành mà thôi.


Rất nhanh quần áo của Hoàng Duy Thành liền đặt lên kệ các gian hàng của Trương Long Hoàng ở Saigon Tax Trade Center, nhưng đúng như dự đoán từ trước, từ sáng đến tối ngay cả một người ghé thăm cũng không có, thậm chí không có một người nào liếc nhìn.


available on google playdownload on app store


Trương Long Hoàng lúc này có chút ủ rũ, đáng lẽ ra nhìn thấy quần áo đẹp sẽ có người ghé thăm, nhưng hắn nhìn lại giá cả của một cái áo, một cái quần mà Hoàng Duy Thành để giá, hắn liền lắc đầu.


Một chiếc Áo Sơ Mi Tay Phồng bán giá 100 ngàn đồng, một chiếc Áo Thun Bó Sát bán với giá 80 ngàn đồng, một chiếc quần 100 ngàn đồng, số tiền lớn như vậy, ai mà dám bỏ ra để mua một chiếc áo, một chiếc quần chứ.
"Có lẽ thất bại rồi!" Trương Hoàng Long thở dài một hơi.


"Ông chủ, quần áo này thật là đẹp, nhưng giá cả quá mắt, cho dù chúng tôi có tiền, cũng không dám mua!" Nhân viên nữ của cửa hàng Trương Long Hoàng lên tiếng nói.
"Đẹp thật sao?" Trương Long Hoàng hỏi.


"Đúng vậy, nhìn rất đẹp mắt, nhưng giá cả thì không hợp túi tiền với những người bình dân như chúng tôi một chút nào!" Nữ nhân viên lại nói.


"Hết cách, đây là cái giá mà ông chủ xưởng may đặt ra, tôi cũng không dám hạ giá, hạ giá cho dù bán được tiền, tôi cũng không đủ tiền bù lỗ!" Trương Long Hoàng đã ký hợp đồng với Hoàng Duy Thành, hắn cũng không dám tự ý thay đổi giá cả.


Những bộ quần áo mới mà Hoàng Duy Thành tung ra thị trường ngày đầu tiên trở nên vắng vẻ, ảm đạm đến cực điểm, ngay cả một chiếc bán cũng không được, cho dù quần áo rất đẹp, quần áo rất thời thượng, nhưng giá cả lại quá cao, cho dù người có tiền cũng không nỡ bỏ tiền ra mua.


Nhưng cho dù có là như vậy đi chăng nữa, Hoàng Duy Thành lúc này ở Xưởng May Duy Thành của hắn vẫn đang cật lực sản xuất từng bộ quần áo mới tinh, hắn lúc này hoàn toàn không biết đến sự ảm đạm của lô quần áo đầu tiên bản thân tung ra thị trường.
Buổi tối.


"Long Hoàng bán hàng như thế nào? Ngày hôm nay bán được bao nhiêu chiếc?" Hoàng Duy Thành có chút chờ mong hỏi.
"Haizz! Giá cả quá cao, ngay cả một chiếc áo cũng bán không được!" Bên kia đầu dây Trương Long Hoàng thở dài nói một câu.


Hoàng Duy Thành đứng trong bốt điện thoại có chút kinh ngạc, hắn lúc đầu muốn nhìn xem thử ánh mắt của mọi người ở những năm 90 ra làm sao sau đó mới bắt đầu quảng bá sản phẩm của mình.


Nhưng ai mà ngờ ngày đầu tiên tung ra thị trường lô quần áo mới, ngay cả một chiếc áo bán cũng không được, khiến cho hắn có chút thất vọng.


"Tôi biết rồi, chuyện này để tôi giải quyết, cam đoan với cậu ngày mai sẽ đông khách!" Hoàng Duy Thành tắt đi điện thoại, hắn giờ phút này bước ra khỏi bốt điện thoại, chạy xe về nhà của mình.


Trương Huệ Lan lúc này đang ở trước nhà cầm một quyển tạp chí ngắm nhìn, cô ngắm nhìn những bộ quần áo thời thượng trong tạp chí, nhưng cô lại không có chút nào hứng thú.
"Sao em lại ngồi đây?" Hoàng Duy Thành vừa đến nhà, nhìn thấy Trương Huệ Lan ngồi đó, hắn liền tò mò hỏi.


"Em cảm thấy quần áo ở trên những cái tạp chí này so với quần áo mày anh Thành tự tay thiết kế còn kém hơn rất nhiều!" Trương Huệ Lan đánh giá.
"Em cảm thấy quần áo của anh thiết kế ra rất đẹp, đi trước thời đại có đúng không?" Hoàng Duy Thành tò mò hỏi.


"Đúng vậy nha!" Trương Huệ Lan nhẹ nhàng đáp.
"Thế em có muốn làm người mẫu, mặc quần áo của anh, giúp anh bán hàng hay không?" Hoàng Duy Thành lại hỏi.


"Tất nhiên muốn nha, chỉ cần anh muốn, bất cứ chuyện gì em đều có thể giúp anh, thậm chí nếu anh muốn ngày mai em sẽ kéo Cẩm Tiên đi cùng!" Trương Huệ Lan hai mắt phát sáng, ngay lập tức đồng ý.


"Vậy được, hình như sáng ngày mai em không đi học đúng không?" Hoàng Duy Thành nhớ hình như thứ ba hàng tuần Trương Huệ Lan chỉ đi học từ buổi chiều, buổi sáng hình như không có tiết học.


"Đúng vậy nha, sáng mai cả em cùng Cẩm Tiên đều không có tiết học, em đi gọi điện thoại cho Cẩm Tiên!" Trương Huệ Lan đứng dậy, muốn chạy ra bên ngoài bốt điện thoại đầu đường gọi điện, nhưng ngay lập tức bị Hoàng Duy Thành kéo lại cánh tay.
"Anh đưa em đi!" Hoàng Duy Thành nổ máy xe mỉm cười nói.


Trương Huệ Lan có chút đỏ mặt khi bị Hoàng Duy Thành nắm lấy cánh tay, khiến cho cô có chút lúng túng quên mất bản thân đang định làm gì, chỉ là cô vẫn bất tri bất giác leo lên xe máy của Hoàng Duy Thành.


Chạy xe ra đến bốt điện thoại, Hoàng Duy Thành nhìn thấy được khuôn mặt của Trương Huệ Lan đỏ chót, hắn có chút hiếu kỳ hỏi.
"Huệ Lan, mặt em sao vậy? Bị bệnh sao?"
"Không có!" Trương Huệ Lan bừng tỉnh, ngay lập tức nhảy xuống xe, chạy vào bên trong bốt điện thoại, gọi điện cho Nguyễn Thị Cẩm Tiên.


Trương Huệ Lan gọi điện cho Nguyễn Thị Cẩm Tiên nói chuyện cả nửa tiếng đồng hồ, nếu như thời đại này giá tiền điện thoại rẻ hơn một chút, sợ rằng Trương Huệ Lan có thể cùng Nguyễn Thị Cẩm Tiên nói chuyện nguyên cả một ngày.
"Nói chuyện xong rồi sao?" Hoàng Duy Thành hỏi.


"Ừm! Cẩm Tiên đồng ý rồi, ngày mai sẽ cùng bạn trai cô ấy đến trước, chúng ta 6 giờ sáng đến là được!" Trương Huệ Lan không dám nhìn thắng ánh mắt của Hoàng Duy Thành, cô có chút ngại ngùng nói.


"Ừm! Lên xe đi, trời đã không còn sớm, anh đưa em đi ăn đêm, thức khuya học bài mãi cũng không tốt cho mắt đâu!" Hoàng Duy Thành không thấy Trương Huệ Lan đeo kính cận, nhưng hắn biết không sớm thi muộn cô cũng sẽ bị cận, cho nên hắn không muốn cô suốt ngày trốn ở trong phòng học bài, lâu lâu cũng nên chạy ra ngoài thư giản một chút.


"Cảm ơn anh Thành!" Trương Huệ Lan đỏ mặt leo lên xe, cô trong lòng có chút vui mừng, tuy rằng cô đã ở nhà của Hoàng Duy Thành một thời gian rất dài, nhưng hai người chưa từng đi ăn riêng cùng nhau bao giờ, tuy rằng mỗi ngày anh đều đưa cô đi học, nhưng đó cũng chỉ là đưa đón mà thôi, muốn phát triển mối quan hệ của cô cùng anh thêm một bước thật sự rất khó, nhưng ngày hôm nay sẽ là một bước tiến mới trong mối quan hệ của cô cùng anh.


Hoàng Duy Thành thì không có suy nghĩ quá nhiều, hắn chỉ muốn đãi Trương Huệ Lan ăn ngon một bữa vì đã giúp hắn chuyện ngày mai, hắn hiện tại đơn giản mà nói chỉ xem Trương Huệ Lan không khác gì em gái nhỏ của mình.






Truyện liên quan