Chương 1

Trên đường từ Shangri-La trở về, Mục An mơ màng thiếp đi một lúc, những hình ảnh hỗn loạn nhoáng qua không biết là mơ hay thực. Khí hậu cao nguyên khắc nghiệt khiến cô mệt rũ.


Trên xe, Lục Kiều và Chu khải ở bên cạnh hưng phấn kể về những điều mắt thấy tai nghe dọc đường, anh chàng Chu Khải thô tục này hào hứng thảo luận về tập tục cưới hỏi của bộ tộc Mosuo(1), sau mới biết đây vốn là tập tục trong nội bộ tộc.


Mục An im lặng nheo mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng mang lại cảm giác như có thể chạm tới được. Hiếm khi lòng được bình lặng thế này nhưng tâm trí trống rỗng vẫn khiến cô bức bối. Liếc mắt nhìn ba người ngồi trước đang tíu tít, Mục An càng thấy phiền muộn hơn, hung hăng đạp phía trước cô gắt: “Có yên lặng một tí cho tớ nhờ không.”


Lục Bác Giản nhìn cô một cái rồi đẩy Chu Khải: “Im lặng!”
Chu Khải đảo mắt xem thường: “Bác Giản, cậu cũng sợ cô ấy quá đấy!”
Lục Bác Giản kéo mũ trùm đầu nhìn thẳng phía trước không đáp, qua kính chiếu hậu của chiếc xe việt dã anh nhìn Mục An vẫn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.


Xe dừng ở một nơi gọi là chùa Tùng Tán Lâm, vốn là ngôi chùa phật giáo lớn nhất tỉnh Vân Nam, Mục An đứng cạnh xe nhìn tòa kiến trúc sừng sững tươi sáng giữa nền trời xanh thẳm mà giật mình.


Lục Kiều kéo tay Mục An, ôm bụng nói: “Không được, tớ đói không chịu nổi nữa rồi, bậc thang cao thế tớ không bò lên được đâu.”


available on google playdownload on app store


Chu Khải nhìn dáng điệu Lục Kiều thì không đành lòng nên vội vã phụ họa với cô: “Vậy trước hết chúng ta cứ đi ăn chút gì đã, tớ cũng đói lắm rồi”
Lục Bắc Giản nhìn Mục An như muốn trưng cầu ý kiến của cô, Mục An cười nói: “Tùy mọi người.”


Lục Bắc Giản mở di động ra xem bản đồ địa phương: “Hình như cách đây không xa có một nhà hàng…”


Lời còn chưa nói hết đã bị Lục Kiều cắt ngang, cô nhướn đôi mày mảnh đẹp đẽ liếc xéo anh trai mình: “Đi du ngoạn thì nên tiếp xúc nhiều với phong cảnh dân tình, đến nhà hàng làm gì, gần đây có quán ăn nhỏ rất được, chúng ta là con cháu quân nhân, vừa hay có thể thử nghiệm phong cách bình dân thôn dã.”


Chu Khải cười nhạt: “Em không cần phải viện ra lý do trọng đại như vậy chứ.”
Lục Bác Giản thấy sắc mặt Mục An thoáng bối rối, hắng giọng một cái: “Đi thôi!”


Thế là đoàn người đi tới quán ăn gia đình nhỏ, trong quán rất đông khách, chủ yếu là khách du lịch. Bốn người đứng ở cửa chính do dự chưa biết nên làm thế nào thì nghe tiếng bà chủ quán kêu lên: “Thật ngại quá, quán đông khách, ghép bàn có được không?”


Lục Kiều lên tiếng trước: “Được ạ.”
Bà chủ quán đi tới một cái bàn trong góc hỏi ý kiến, người bên kia dường như cũng đồng ý, thế là bốn người Mục An được dẫn sang ngồi.


Bàn gỗ lim hình tròn có thể đủ cho mười người, lúc này đang có 5 người ngồi, đều là nam nữ trẻ tuổi, nhìn cách ăn mặc thì giống như lời Lục Kiều đã nói, phong cách giản dị, dân dã. Trong đó có ba người là người phương tây, nhìn bề ngoài sẽ không nhận ra được là người nước nào, khi nói chuyện thì tiếng Anh xen lẫn tiếng Trung không chuẩn. Ngoài ra còn có hai người Trung Quốc, một nam một nữ, tuổi tác độ khoảng trên dưới 20, nhìn cách ăn mặc thì có lẽ là sinh viên.


Lục Kiều và Chu Khải đang bàn bạc chọn món, Mục An yên lặng nhìn lá trà trong chén quay vòng, Lục Bác Giản để Mục An nghỉ ngơi nên không hỏi cô ăn gì mà tự quyết định luôn.


Lục Kiều hừ một tiếng: “Lục Bác Giản, Mục An cậu ấy chỉ là mất trí nhớ chứ không bị ngốc, anh không cần chuyện gì cũng quyết định thay cậu ấy.”


Lục Bác Giản hơi xấu hổ, Mục An ngẩng đầu cười không đáp. Trong khoảnh khắc cúi đầu xuống, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của người thanh niên Trung Quốc ngồi đối diện. Đôi mắt đẹp đẽ sâu lắng nhìn cô, vài sợi tóc đen tuyền mềm mại rũ xuống trán, áo sơ mi trắng thoải mái, tay áo xắn qua cổ tay để lộ một chiếc đồng hồ bằng bạc trên làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, mặt đồng hồ khảm kim cương phản chiếu những tia sáng lấp lánh.


Ánh mắt chạm nhau, khóe miệng người thanh niên nhếch lên thoáng hiện một nụ cười nhạt, nụ cười ấy khiến Mục An sững sờ. Người thanh niên nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn. Mục An ngẩn người, lúc sau mới tiếp tục thưởng thức chén trà nhưng mắt lại không ngừng nhìn về phía bàn tay phải của người kia, trên ngón tay út của anh ta có đeo một chiếc nhẫn hình sao Vĩ (2) lấp lánh. Đôi mắt Mục An trong lúc ấy dường như bị hút chặt vào những viên đá đó.


Lát sau, năm người ngồi cùng bàn tính tiền rồi rời đi. Khi người thanh niên đi ngang qua cô, không biết có phải do ảo giác đã khiến Mục An cảm thấy anh ta gần như có ý định dừng lại. Một mùi hương nhàn nhạt thoảng qua, không phải mùi nước hoa cũng không phải xạ hương, rốt cuộc là mùi gì? Mục An ngửi, đột nhiên cảm thấy hoang đường về một cảm giác rất đỗi thân thuộc. Cô cười nhạo chính mình, rõ ràng là đầu óc trống rỗng mà còn tự cho là rất quen thuộc với mùi hương này.


Không sai, một năm trước, Mục An đột nhiên mất trí nhớ. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, đầu óc một mảnh trắng tinh, sau này qua mẹ cô mới được biết, không hiểu tại sao cô lại xuất hiện trên Ngọc Long Tuyết Sơn ở Lệ Giang, còn được người ta tìm thấy khi đã bị thương và ngất đi ngay dưới chân núi. Nghe nói có một đôi tình nhân từ trên núi nhảy xuống, theo địa chỉ trên chứng minh thư thì được đưa về điều trị ở thành phố C. Cuối cùng là do trượt chân hay nguyên do nào khác không ai biết được.


Lục Kiều gõ những ngón tay thon dài xuống mặt bàn, vòng tay bằng bạc trên cổ tay đập xuống mặt bàn phát ra những tiếng kêu lanh canh: “Mục An, chỉ sau 1 tuần cậu đã trở thành tiểu tư sản rồi.”


Mục An nghe cô nói như vậy trong đầu bỗng đau nhức. Nghĩ đến hai ngày nữa phải tới Du gia vì chuyện phân chia tài sản mà cảm thấy bất đắc dĩ.


Lục Bác Giản lắc đầu, ý bảo em gái mình im lặng. Lục Kiều đảo mắt không để ý tới anh trai, tiếp tục nói: “Mục An, chúng tớ lần này cố ý đi cùng cậu đến Vân Nam để tìm lại ký ức, cậu có nhớ ra được gì chưa?”


Mục An ngẩng đầu nhìn Lục Kiều, tầm mắt cả nửa ngày mới tập trung được, cô hơi thất thần trả lời: “Chưa, chẳng nhớ nổi cái gì.”


Chu Khải gắp cho Lục Kiều một món ăn đặc sản địa phương gọi là tác nhũ phiến (3) giòn ngon, miệng anh ta cũng nhét đầy nên nói năng lúng búng: “Du gia đã nói rồi, em cõng Du tiên sinh cùng tự vẫn…” chưa kịp nói xong chân anh ta dưới gầm bàn đã bị Lục Bác Giản đá cho một cú.


Mục An thở dài, cô mờ mịt nhìn Lục Bác Giản, hỏi: “Rốt cuộc tại sao em lại được gả cho Du tiên sinh?” Nghe nói là cô kiên trì phải lấy bằng được ông ta nhưng Du Ức Sinh tuổi tác còn lớn hơn tuổi của cha mẹ cô. Du gia nói cô vì tiền mới kết hôn nhưng Mục gia cũng không phải là một gia đình bình thường. Mặc dù cha cô đột ngột qua đời hơn 1 năm trước nhưng ‘lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa’(4), Mục gia vẫn có thể coi là thế gia giàu có. Vì tiền ư? Cái lý do buồn cười đó chỉ có đám phụ nữ Du gia có ngực mà không có não kia mới có thể nghĩ ra được.


Trong mắt Lục Bác Giản chợt lóe lên một tia sáng kỳ lạ nhưng sắc mặt không thay đổi nói: “Lúc đó, người ta nói là em yêu Du tiên sinh.”


Lục Kiều cắn đũa nói xen vào: “Không đúng, nếu là yêu tại sao ngày hôm sau, ngay sau khi đăng ký kết hôn lại cùng người đàn ông khác tới đây tự vẫn, chẳng nhẽ là bị trói mang tới.”
Mục An cau mày, đúng vậy, các giả thiết đều không đoán nổi, đầu lại bắt đầu âm ỉ đau.


Lục Bác Giản vỗ tay cô nói: “Nghĩ không ra thì từ từ nghĩ, đừng ép buộc mình quá. Bên phía Du gia cũng biết tin em tỉnh lại hơn nửa năm nay, bây giờ đến thời điểm tuyên bố di chúc nên mới náo loạn lên như thế, em không cần để ý đến họ.”


Lục Kiều lại nói tiếp, nheo nheo đôi mắt tinh quái: “Mục An, nghe nói Du Ức Sinh có 1 người con trai từ nhỏ tới lớn đều ở Mỹ, cậu từng gặp chưa?”
Mục An lắc đầu: “Hình như chưa từng gặp.”
Chu Khải trêu ghẹo nói, ‘Phải nói là dù có gặp rồi Mục An cũng không thể nhớ được.’


Lục Kiều và Chu Khải lại bắt đầu đấu võ mồm, Mục An thở dài trong lòng, xem ra quá khứ của cô quả là rối tinh rối mù, có lẽ không nhớ rõ được điều gì cũng không quá tệ.


Lục Bác Giản như đang có điều suy nghĩ, nhìn cô một hồi rồi nói, ‘Em thực sự để ý chuyện trước kia đến vậy sao? Kỳ thực, không nhớ được cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.’
Mục An ngẩng đầu nhìn anh vẻ nghi hoặc nhưng Lục Bác Giản chỉ cười nói : ‘Thuận theo tự nhiên có gì là không tốt.’


Lại lần nữa đứng dưới chân Ngọc Long Tuyết Sơn, nhìn đỉnh núi được phủ một màn trắng xóa, Mục An vẫn cảm thấy xa lạ, nghĩ nát óc cô cũng không hiểu tại sao mình lại rời nhà đến Ngọc Long Tuyết Sơn xa xôi như vậy, lại còn bị thương nặng.


Ngồi trên cáp nhìn ra chỉ thấy một màu tuyết trắng, nhìn xuống có thể thấy rừng cây xanh um, trong đầu Mục An bỗng lóe lên một ý nghĩ, nếu cáp treo bị đứt, nếu cứ vậy mà ngã xuống thịt nát xương tan thì cũng không có gì là không tốt.


Lên tới đỉnh núi, Lục Kiều rất hưng phấn. Vốn dĩ là người phương nam, những dịp có thể nhìn thấy tuyết tuy không nhiều nhưng biểu tình của Lục Kiều lại quá mức hưng phấn, cô giang tay hét vang rồi hòa vào đám đông chơi trò ném tuyết.


Xung quanh đều là những con người xa lạ, thậm chí còn có người nước ngoài nhưng giữa không gian mênh mông tuyết trắng này, người người đều dễ dàng hòa nhập với nhau, cùng vui chơi cùng nghịch tuyết.
Chu Khải không yên lòng chạy đến bên Lục Kiều. Lục Bác Giản liếc nhìn Mục An hỏi, ‘Muốn qua chơi không ?’


Mục An lắc đầu, xoa xoa tay : ‘Không có hứng thú’
Lục Bác Giản nhìn qua một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, nói : ‘Anh đi mua ít đồ uống nóng, em ở đây chờ anh.’ Đi được mấy bước, không yên lòng anh lại quay đầu lại dặn dò : ‘Đừng đi đâu xa.’ Nói xong mới rảo bước đi tiếp.


Mục An nhìn đám đông hỗn loạn phía trước, nhấc chân đi sang chỗ trống bên cạnh lại bị một người đang chạy rất nhanh đụng phải. Bỗng nhiên đụng vào một lồng ngực vững chắc, cô lảo đảo, ngẩng đầu lên nhìn lại chạm phải một đôi mắt thâm trầm, u tối, ánh mắt dường như chất chứa rất nhiều tình cảm. Anh ta nhìn cô cười, hỏi : ‘Cô không sao chứ ?’


Mục An lắc đầu, cố gắng đứng vững.
Giữa màn tuyết trắng xóa, anh ta cười vui vẻ, ánh mặt trời hắt lên người anh một tầng sáng vàng chói mắt, anh ta nói tiếng Trung không chuẩn lắm : ‘Thật khéo quá, lại gặp nhau rồi.’


Mục An nhíu mày, người đàn ông này không phải là tự cao thì cũng quá tự kỷ, chẳng lẽ anh ta chắc chắn là sau lần gặp trên bàn cơm đó cô sẽ nhớ kỹ anh ta sao. Mặc dù sự thật lại đúng như vậy.


Thấy Mục An không nói năng gì, anh ta giơ những ngón tay thon dài đeo găng tay da màu đen lên huơ huơ trước mặt cô : ‘Cô…không nói được ?’
Mục An lườm anh ta : ‘Anh mới không nói được ấy.’ Lời nói mang theo một làn khói trắng, Mục An lấy hai tay che miệng để hà hơi sưởi ấm.


Giữa màn sương mờ trắng, Mục An như thấy được khóe mắt người thanh niên lóe lên cùng một nụ cười mỉm, nhìn lại lần nữa lại thấy anh ta chỉ thản nhiên lịch sự nhìn Mục An.


Thấy Mục An chà sát bàn tay vào nhau để tự sưởi ấm, anh ta bỗng giữ tay cô trong lòng bàn tay mình, mặc dù cách một lớp găng tay nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh, Mục An ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn anh. Anh chỉ cười nói: ‘Bạn gái của tôi cũng luôn không có thói quen đeo găng tay vào mùa đông.’


Mục An tức giận rút tay ra: ‘Bắt chuyện kiểu đó với con gái là thói quen của anh à ? »
Nói xong, cô đút hai tay vào túi áo khoác, bị một tên nhóc nhỏ tuổi hơn mình nhiều như thế trêu chọc khiến tâm trạng bực bội của cô càng trở nên tồi tệ hơn.


Anh còn muốn nói thêm gì nữa thì cô gái đi cùng anh đã gọi anh từ xa: ‘Lewis, mau lại đây!’
Anh khựng lại một chút, xoay người ra dấu với cô gái kia rồi quay lại nhìn Mục An ý vị nói: ‘Chúng ta còn gặp lại.’
Mục An nhìn bóng dáng anh dần rời xa, hắt hơi một cái.
*************


Đứng ở chỗ vách đá mà đôi tình nhân đã nhảy xuống, bên dưới là một con sông lớn nước gầm rú chảy siết đập vào vách đá, Mục An choáng váng, dạ dày cuộn lên một cảm giác khó chịu.


Lục Kiều rủn cả chân, lùi vào trong, giọng nói run rẩy : ‘Thật là đáng sợ, nơi khiến lòng người tuyệt vọng thế này sao có thể có cái tên lãng mạn thế nhỉ?’


Chu Khải nhặt một hòn đá thả xuống đáy vực nhưng không một tiếng dội lên, anh chà xát 2 bàn tay vào nhau nói: ‘Mục An, em nói đi, khi đó tại sao lại chạy tới nơi này? May là em mạng lớn nên mới vướng vào cành dây leo, nếu như thật sự ngã xuống, ai mạng nhỏ thì coi như xong đời.’


Mục An nhìn những ngọn núi trập trùng xa xa. Giữa núi non trùng trùng điệp điệp, tâm tình cô dường như lại nặng nề thêm.
Lục Kiều ngồi trên một tảng đá lẩm bẩm : ‘Người đàn ông cùng cậu tự vẫn kia 8 phần là đã ch.ết rồi.’


Mục An ngẩn người, quay đầu lại nhìn Lục Kiều, Chu Khải nhếch môi : ‘Mục An cho tới bây giờ chưa từng biết đến yêu đương, bên cạnh cô ấy trừ anh và Bắc Giản thì không có người bạn khác phái nào. Anh thì không thể nào rồi, chẳng lẽ cô ấy và Bắc Giản đến đây tự tử ?’


Lục Bác Giản chưa kịp nói, Lục Kiều đã phản bác : ‘Sao có thể, anh em nếu cùng Mục An đến đây tự tử thì trước đó phải có tình cảm thì mới đi tự tử được chứ ?’ Nói xong cô liền trừng mắt : ‘Không đúng, anh, trước lúc Mục An gặp chuyện không may, anh có một thời gian không ở nhà mà?’


Mục An chăm chú nhìn Lục Bác Giản, Lục Bác Giản bật cười : ‘Khi đó anh đều ở trong quân ngũ, lúc đó quân đội diễn tập, em quên rồi sao?’
Lục Kiều suy nghĩ một chút, mơ hồ gật đầu : ‘Hình như đúng là có diễn tập.’


Mục An thở ra một hơi dài, đúng vậy, nếu yêu một người nào đó đến mức có thể tự tử thì tại sao bạn bè thân thiết và bố mẹ lại không biết đến sự tồn tại của người đó. Chỉ cả tin nghe đám phụ nữ Du gia đó chửi bới vào mặt mình, cô cũng thật quá ngây thơ.


Cô thầm buồn cười, có khi nào là cô mộng du chạy từ thành phố xa xôi đến đỉnh núi tuyết này, một mình tự vẫn không?
Chú giải:
(1) Đó là Mosuo Tribe, vương quốc của nữ giới, nằm ở khu vực hồ Lugu, miền Nam Trung Quốc.


(2) Sao Vĩ hay còn gọi là Vĩ Hỏa Hổ, tức con Cọp, thuộc hành Hỏa, hướng Đông, do nhóm sao Thanh Long cai quản, là một trong Nhị thập bát tú.
(3) Tác nhũ phiến: như hình. Việt Nam gọi là gì thì tớ chịu.
(4) Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa: méo mó có hơn không






Truyện liên quan