Chương 7
Mục An giơ tay vuốt nhẹ lên cây tiên nhân cầu bên cạnh chiếc máy tính, cây này là khi cô dọn vào phòng làm việc Du Khâm đã để trên bàn cô, không thể không thừa nhận thằng nhóc này ở những phương diện khác xác thực rất cẩn thận. Phòng làm việc rộng rãi, ánh mặt trời phía ngoài cửa sổ lớn chiếu vào khiến căn phòng sáng một cách dịu nhẹ.
Du Khâm đứng trước cửa phòng cô gõ cửa: “Ngây người gì thế?”
Mục An chống cằm, ngẩng đầu nhìn người ngoài cửa: “Du Khâm…tôi sắp mốc meo cả rồi.”
Du Khâm mỉm cười: “Sao lại lộ vẻ mặt như bị người ta lừa thế kia?”
Mục An đảo mắt, ‘còn không phải bị anh lừa?’, hoài bão của cô không lớn, chuyện bày mưu tính kế trên thương trường ứng phó không được nhưng người trước mắt này lại rất có khí phách làm mưa làm gió. Mục An ai thán một tiếng: “Yến Tước nan tri Hồng Hộc chí mà!” ( )
Du Khâm mù mờ, người nào đó không hiểu cổ văn bất mãn hỏi: “Có ý gì?”
Mục An chầm chậm lắc đầu, nhìn lông mày anh chau lại, có chút đắc ý: “Không có gì!”
“Dùng tóc nghĩ cùng biết nhất định là chửi xéo.”
Mục An sửng sốt, a, câu nói này không phải là cô thường xuyên nói đó sao? Làm thế nào Du Khâm cũng biết, chẳng lẽ ở nước ngoài cũng có người nói như vậy?
Du Khâm nhìn người ủ rũ bò toài ra bàn: “Thật chán lắm sao?”
Mục An gật đầu như giã tỏi: “Thật còn hơn sự thật.”
“Vậy…đi với tôi đến một nơi.” Du Khâm vẻ mặt như đang làm ơn làm phước.
Mục An hoài nghi nhìn anh: “Đi đâu?”
“Studio, quan sát tiến độ sản phẩm mới đang được quay, có cả Eric cô thích.”
Mục An sửng sốt một chút: “Eric? Tôi thích Eric lúc nào?”
Du Khâm khựng lại một giây nhưng lập tức trở lại bình thường: “Không phải, tôi nhớ lầm, là một người bạn gái của tôi từng thích.”
Mục An khinh bỉ liếc nhìn Du Khâm: “Còn nhỏ đã có thói bạc tình…” Bản thân qua lại với mấy cô bạn gái cũng không nhớ nổi.
Đứng cùng Du Khâm trong studio, nhìn Eric cùng một đám người mẫu nữ mặc đồ tắm quảng cáo sản phẩm bảo vệ da mới tung ra, Mục An chỉ cảm thấy thích Eric quả nhiên đều là mấy nữ sinh tuổi tác trạc bằng Du Khâm.
Buồn chán nhìn quang cảnh xung quanh, Mục An cảm thấy nhạt nhẽo. Đạo diễn tuyên bố nghỉ ngơi giữa giờ, Du Khâm đang cùng đạo diễn bàn luận phương án quay quảng cáo. Một tia sáng lóe lên, thì ra là một vị trợ lý nhiếp ảnh gia đang thử thiết bị chụp ảnh mới mua về, Mục An nhìn ống kính đến lặng người, lại có một loạt ánh sáng lóe lên.
Hình ảnh người con trai trong trí não hiện lên với gương mặt rõ ràng và ánh mắt đen thẳm, Mục An sững sờ tại chỗ, nhịp tim không ngừng tăng tốc.
Du Khâm cùng đạo diễn vừa bàn bạc xong, xoay người thì thấy Mục An ngây ngẩn đứng đối diện người trợ lý chụp ảnh, anh nhíu mày gọi cô nhưng Mục An không biết đang suy nghĩ gì, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của anh.
Liếc nhìn người trợ lý chụp ảnh, Du Khâm huơ huơ tay trước mắt cô: “Mục An?”
Mục An hình như bị làm hoảng sợ, cơ thể run rẩy. Quay đầu nhìn Du Khâm, Du Khâm nhìn con ngươi của cô chậm rãi co rút lại, lo lắng hỏi: “Mục An…cô có sao không?”
Mục An một lát sau mới nói: “Không sao.”
Du Khâm nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, vẫn không yên lòng: “Tôi đưa cô về nghỉ nhé?”
Mục An không từ chối, trên đường về Du Khâm vừa lái xe vừa quan sát phản ứng của Mục An, cô chỉ chằm chằm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nói rất ít.
“Làm sao vậy? Từ studio ra cô đã rất kỳ lạ.” Du Khâm quay sang liền chạm phải ánh nhìn không một chút độ ấm của Mục An, ánh mắt đó khiến Du Khâm cảm thấy rất bất an. Anh chuyển tầm mắt: “Khó chịu hả? Có cần đi bệnh viện không?”
Mục An cũng dời mắt đi: “Không cần.”
Du Khâm bỗng nhiên có dự cảm không lành, quay đầu nhìn cô lần nữa, chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt của cô đang dựa trán vào cửa kính, Du Khâm nhíu chặt mày, dự cảm không lành càng mãnh liệt.
Đưa Mục An tới cửa, Du Khâm nhìn Mục An tháo dây an toàn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì. Mục An tháo dây an toàn xong cũng không xuống xe ngay, cô cắn môi xoay người nhìn Du Khâm: “Chúng ta trước đây thực sự không quen biết?”
Du Khâm mỉm cười: “Tại sao lại khơi lại chuyện này, tôi không phải đã nói rồi sao, trước đây chúng ta không quen biết.”
Mục An tối mắt lại, cười khẽ: “Cha anh và tôi kết hôn, anh lại là con trai duy nhất, khi chúng tôi kết hôn cũng chưa gặp anh sao?”
Du Khâm một tay khoác lên tay lái, một tay khoác lên lưng ghế phía sau Mục An, nheo mắt lại nhìn Mục An: “Vì sao cô cứ khăng khăng truy hỏi quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ…” Anh cúi người tới gần Mục An, “Cô hi vọng giữa chúng ta… có cái gì đó?”
Trên người anh tản mắt hương vị như có như không khiến đầu óc Mục An trong khoảnh khắc cảm thấy choáng váng, Mục An nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, nắm chặt bàn tay: “Du Khâm, anh đã lừa tôi phải không?”
Du Khâm lặng lẽ nhìn vào mắt Mục An, tay phải của anh bỗng nhiên theo lưng ghế trượt xuống, chậm rãi vén mái tóc dài buông xõa bên vai của Mục An ra sau vành tai, âm thanh khàn khàn: “Mục An…”
Mục An nhìn anh cách cô quá gần, hô hấp chợt trở nên gấp gáp, cảm giác được đầu ngón tay anh lành lạnh, Mục An quay đầu thoát khỏi động tác vuốt ve má cô của anh, Mục An nhỏ giọng nói: “Tạm biệt.”
Nhìn bóng cô khuất dần, Du Khâm cay đắng cười, gạt em? Nếu gạt em có thể ngăn em nhớ lại tất cả thì anh thà rằng cứ gạt em như vậy.
Một lát sau, Mục An lại xuất hiện trước cổng khu nhà, nói địa chỉ cho tài xế, Mục An tựa vào ghế ngồi, không để ý phía sau có một chiếc Cayenne màu đen đang bám theo. Tới nơi, nhìn phòng khám trước mắt Mục An hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.
Liệu pháp thôi miên có thể giúp khôi phục ký ức cô đã từng nghe nói, khi bác sĩ giải thích qua cho cô các tình huống có thể xuất hiện, Mục An vẫn im lặng.
Ở studio, giây phút ánh sáng lóe lên, cô đã thấy khuôn mặt người con trai trong mơ và người trong ký ức trùng khớp nhau, họ là cùng một người, người đó cô biết, là Du Khâm!
Cô rõ ràng biết có vài thứ dường như không đúng, rằng Du Khâm đang gạt cô. Tay trái của Du Khâm sao lại trùng hợp bị thương sau khi cô mất trí nhớ, chuyện này rốt cuộc có quan hệ gì? Du Khâm hiển nhiên không muốn nói cho cô biết sự thật.
Ý đã quyết, cô đồng ý tiếp nhận trị liệu bằng phương pháp thôi miên.
Bác sĩ Lâm cho Mục An nằm lên ghế, bắt đầu thôi miên, Mục An rơi vào giấc ngủ sâu.
Trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh, dường như có những bức hình đẹp đẽ thoáng cái đã trôi qua, nhanh đến mức không cách nào nắm bắt được, Mục An mờ mịt đứng giữa màn sáng, đầu óc hỗn loạn.
Khi tỉnh lại cô thở hổn hển, trên trán rịn mồ hôi, Bác sĩ Lâm nhẹ hỏi: “Sao rồi? Có nhớ được gì không?”
Mục An nhìn Bác sĩ Lâm, môi nhếch lên thành nụ cười yếu ớt: “Tôi nghĩ…tôi đúng là đã quên mất một người rất quan trọng.”
Khi Mục An từ phòng khám đi ra, vừa bước ra khỏi tòa nhà đã thấy cỗ xe Cayenne đen quen thuộc, thân hình cao to của anh dựa bên cạnh xe, tay phải kẹp một điếu thuốc, giữa khói thuốc lượn lờ sắc mặt anh ngưng trọng nhìn Mục An. Dưới chân đã ném rất nhiều mẩu thuốc, Mục An cúi đầu cười cười, Du Khâm quả nhiên vẫn luôn chú ý động tĩnh của cô. Trong khoảng thời gian cô được thôi miên, anh rốt cuộc đã suy nghĩ gì, lo sợ cô biết được sự thật thì tại sao không vào ngăn cản cô?
Du Khâm giẫm lên mẩu thuốc lá, nhìn Mục An đang đứng trên bậc thềm, mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi vờn quanh hai bên má, anh nhấc chân đi về phía cô, giữa bọn họ vĩnh viễn đều là anh đi về phía cô.
Hai người mặt đối mặt nhưng lại không nói gì, chỉ im lặng nhìn đối phương. Du Khâm cao hơn Mục An nhiều, anh cúi đầu nhìn cô, trong giọng nói thoáng mang theo sự cưng chiều: “Em muốn biết cái gì, anh có thể nói cho biết.”
Mục An ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Tôi nghĩ…tôi đã nhớ ra rồi.”
Quả nhiên Du Khâm sững người, sắc mặt anh thoắt cái không có chút huyết sắc, môi động mấy lần mới phát ra âm thanh : « Em…đã nhớ ra. »
Mục An gật đầu.
Du Khâm rũ mắt mỉm cười, khóe miệng lướt qua một tia cay đắng : « Anh làm như vậy đều là vì muốn tốt cho em. »
Mục An siết chặt nắm tay, tim lại không ngừng đập thình thịch : « Tốt cho tôi ? »
Du Khâm thở dài, vươn tay nắm lấy bàn tay cô : « Khi trở lại anh lập tức tới tìm em, lúc đó anh bị thương nặng được chú đưa sang Mỹ trị liệu, trở về biết em đã đi Lệ Giang tìm trí nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đó thật ra là anh đi tìm em. Anh…không ngờ em lại mất trí nhớ. »
Mục An chậm rãi rút tay ra, trên mặt lộ một nụ cười thản nhiên : « Vì thế, anh cứ tiếp tục lừa dối tôi? »
Ánh mắt Du Khâm trở nên tối tăm: « Em biết anh cho tới bây giờ chưa từng lừa gạt em mà. »
Mục An cười khẩy : « Vậy tại sao ngăn cản tôi tìm lại trí nhớ, thậm chí không dám thừa nhận chúng ta từng yêu nhau. »
Du Khâm bị thái độ khác thường của Mục An làm cho luống cuống, Mục An dù trước hay sau khi mất trí nhớ cũng chưa từng gay gắt như vậy, giọng nói của anh trở nên thấp hơn : « Anh chỉ mong nếu như có thể, chúng ta một lần nữa bắt đầu suôn sẻ hơn thôi. Ký ức trước kia đối với em mà nói không có gì vui cả. »
Mục An một lúc lâu không nói gì, Du Khâm thấp thỏm nhìn cô. Một lúc sau, Mục An khẽ cười : « …Thật ra, tôi vốn chẳng nhớ được gì cả. Thôi miên, tôi cũng chẳng nhớ ra. Cám ơn anh đã nói cho tôi biết. »
Du Khâm ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn Mục An với vẻ không thể tin nổi, thấy nụ cười trên khuôn mặt cô anh dần hồi phục mạch suy nghĩ, anh dường như đã quên mất trước khi mất trí nhớ Mục An rất thông minh. Đây mới là Mục An…Anh nở nụ cười : « Không sai, anh chính là gã đàn ông ch.ết tiệt đã cùng em ‘tự tử’ đó. »
Mục An mím chặt môi nhìn Du Khâm, có chút tức giận, nói cách khác người đàn ông nhỏ hơn cô đến 3 tuổi này vẫn đùa giỡn cô vòng vòng, nhìn cô tự làm trò cười? Tạo ra một lời nói dối để che đậy quá khứ của anh và cô. Vậy bây giờ thì sao? Anh tiếp cận cô để làm gì?
Nhìn lửa giận trong mắt cô càng lúc càng đậm, Du Khâm ngược lại chỉ rũ mắt cười khẽ. Mục An càng phát bực, xoay người bỏ đi.
Du Khâm nắm lấy tay cô : « Thẹn quá hóa giận hả? »
Mục An hất tay anh : « Cứ cười nhạo tôi thế rất vui phải không? Anh có hiểu hoàn toàn không biết gì về quá khứ của chính mình lại có cảm giác không an toàn đến thế nào không? »
Du Khâm thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc : « Xin lỗi. Bây giờ em muốn biết gì, anh nhất định sẽ nói cho em biết từ đầu chí cuối, được không? »
Nghe âm giọng bỗng trở nên mềm mại cùng nét mặt dịu dàng của anh, Mục An đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một xúc cảm thân thiết.
Du Khâm đẩy cô vào ghế phó lái : « Anh dẫn em đến một nơi. »
Mục An cũng ngồi vào, mặc dù trong lòng vẫn giận nhưng trước mắt chỉ có thể theo anh. Nhìn một bên mặt anh khi anh lái xe, Mục An trong lòng thầm chán chường, quá khứ của mình rốt cuộc là cầm thú đến mức nào đây, 1 năm trước, khi đó anh ta nhiều lắm cũng chỉ 20 tuổi. Trời ạ, ở cái tuổi đó của anh ta thì… thà cho sét đánh cô luôn đi.
« Em đang nghĩ gì thế ? » Du Khâm nghiêng đầu hỏi cô.
Mục An gượng gạo nghịch móng tay, không dám nhìn anh : « Chuyện đó…trước đây tôi… » Quanh co một lúc vẫn không sao mở miệng được, Mục An ơi là Mục An, quá khứ của mày rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện giật mình đang chờ khám phá đây. Yêu đương với con trai, kết hôn chớp nhoáng với cha, mày còn có thể làm loạn hơn nữa không ?
Du Khâm tựa hồ biết cô muốn hỏi cái gì, khóe môi nhếch một nụ cười : « Chúng ta đã ở bên nhau hai năm, đương nhiên không có gì ngạc nhiên chính là anh theo đuổi em. »
“Hai… Hai năm?” Mục An lần thứ hai có ham muốn tìm cái lỗ chui xuống, bản thân trước đây thật không bằng cầm thú mà, đứa trẻ mới 18, trong đầu hiện lên một dự cảm không lành, cô cười mỉa hỏi : « Anh bây giờ… Mang tôi đi đâu ? »
« Nhà cũ của chúng ta ! » Du Khâm thản nhiên nói ra cái đáp án kinh động trong đầu Mục An.
« …Nhà ? » Mục An hoàn toàn muốn ngất, mình là kẻ so với cầm thú cũng không bằng sao? Đứa trẻ 18 tuổi, lại còn ở chung, Mục An khóc không ra nước mắt, hóa đá tại chỗ.
Du Khâm nhìn bộ dáng sững sờ của cô thì cho rằng cô nhất thời không tiếp nhận được sự xuất hiện của mình, lại bình tĩnh tung thêm quả bom : « Yên tâm! Sau khi anh trưởng thành chúng ta mới ở chung, vì thế em không bị tính là dụ dỗ vị thành niên, không ai truy cứu trách nhiệm hình sự với em đâu. »
Mục An giật giật khóe mắt, thế thì có gì khác đâu ? Trong mắt cô, trước 18 hay sau 18 vốn không phải trọng điểm, trọng điểm là anh nhỏ tuổi hơn cô. Mục An nhìn trời, quá khứ của mình đến tột cùng là có bao nhiêu điều chịu không nổi đây.
Hết chương 7