Chương 43
Cả đêm quấn quýt si mê, tất nhiên không cần nhiều lời, lực chiến đấu của doanh trưởng Tất, cô giáo Diệp đã sớm có thể nghiệm, không tới lúc cô khổ khổ cầu xin tha thứ, thì anh không sẽ không buông tha cho cô.
"Tử Thần. . . . . ." Ngày thứ hai, khi Diệp Dĩ Mạt tỉnh lại đã hơn chín giờ, người bên cạnh, đồng hồ sinh học nhiều năm như vậy, ngay từ trước lúc trời sáng đã thức dậy, trong chăn nơi chỉ lưu lại dấu vết mờ mờ của một người nằm qua.
Diệp Dĩ Mạt khoác áo khoác, kéo dép bông đi ra ngoài, cũng không phải cô lo lắng anh sẽ để một mình cô nơi ở chưa quen thuộc này, anh nói được nghỉ phép một ngày rưỡi, vậy nhất định sẽ theo cô đến lúc cuối cùng, chỉ không biết được, anh dậy sớm như vậy để làm gì.
"Đã tỉnh rồi hả ?" Tất Tử Thần đang ngồi ở trong phòng khách xem báo chí, mới vừa rồi đi mua thức ăn, thuận tiện mua một phần tờ báo buổi sáng. Vốn là muốn cùng cô đi dạo chợ bán thức ăn bên này một chút, cũng để cho cô quen thuộc một chút, chờ sau này dọn qua cũng không đến nỗi không biết đường. Chỉ là thấy cô ngủ ngon lành như vậy, liền không nỡ đánh thức cô dậy. Nhất là, trong nháy mắt kia khi thấy cô lật người một cái, nơi cổ lộ ra dấu vết màu hồng, càng làm cho anh quên hết mọi thứ đi, chợ bán thức ăn cái gì, đợi sau này hãy nói đi, dù sao cũng sẽ không chạy, bây giờ trọng yếu nhất là hãy để cho Tiểu Mạt nhà bọn họ ngủ một giấc thật ngon, tối hôm qua, tối hôm qua giống như đã làm cho cô mệt mỏi rồi.
Người đàn ông hiều năm không ăn mặn, bình thường đến nhìn thấy con muỗi đều là đực, thật vất vả tìm được nàng dâu như hoa như ngọc này, theo đuổi hồi lâu, rốt cuộc ăn vào trong miệng rồi, mùi vị còn chưa có nếm hết, đã phải trở về. Doanh trưởng Tất đây muốn bao nhiêu kìm nén thì có bấy nhiêu kìm nén mà, muốn hỏi trại phó bị kìm nén, xui xẻo nhất là ai ? Xin phỏng vấn đám binh sĩ doanh pháo binh trinh sát đi, bọn họ có quyền lên tiếng nhất.
Muốn hỏi toàn sư bộ doanh huấn luyện nào mạnh nhất, vậy thật chính là doanh pháo binh trinh sát đứng nhất rồi. Mấy tháng gần đây, lượng huấn luyện của cả doanh cũng tăng lên đột ngột, cả sư trưởng thấy, cũng khoe lính doanh pháo binh đủ dữ dội, một vạn mét chạy việt dã vượt chướng ngại vật không một ai chần chừ, phần phật phần phật , tất cả binh lính đều gào khóc vượt qua, dõi mắt xem toàn sư bộ, cũng không thấy có doanh nào có thể làm như vậy!
Mã Kiêu khóc lóc nức nở, từ lúc trại phó đi họp lần trước trở về, những ngày an nhàn của bọn hắn coi như chấm dứt, mặc dù trước đó cũng không tính như thần tiên, nhưng dầu gì cũng còn miễn cưỡng có thể coi như dễ trôi qua, gần đây? Huấn luyện đến nửa đêm canh ba đó là chuyện thường có, đeo vật nặng chạy việt dã vượt chướng ngại vật đó là chuyện thường như cơm bữa, loại cuộc sống này, lúc nào mới kết thúc đây? Bộ dạng này mà về nhà, cha mẹ anh chắc cũng không nhận ra nỗi nữa!
Đám người Mã Kiêu dĩ nhiên là không biết nội tình, ai biết trại phó bọn họ đi họp đại hội lại thuận tiện ăn xong bữa ‘bữa tiệc lớn’ chưa đã ghiền đã phải trở về chứ? Chỉ là, lúc này có tin chị dâu sẽ đến, để cho bọn họ thấy được một tia hi vọng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, trại phó bọn họ dĩ nhiên cũng được coi là anh hùng, nếu ở thời Chiến quốc, đó chính là nho tướng( vị tướng có phong độ) kiêm quân sư tiếng tăm lừng lẫy, chị dâu bọn họ tự nhiên cũng được tính là mỹ nhân, đẹp đó chính là cái thần trong đôi mắt đẹp thật là đẹp, bọn họ liền trông cậy vào mỹ nhân như nước đi hóa giải anh hùng cứng như sắt thép này, trách nhiệm nặng nề giải cứu bọn họ khỏi nước sôi lửa bỏng liền giao tất cả cho chị dâu đấy!
Nếu Tất Tử Thần mà biết ý nghĩ của bọn họ, cần phải đem lượng huấn luyện tăng cao hơn nữa, Tiểu Mạt tới là để thăm anh, làm gì có thời gian mà quản xem bọn hắn có việc khỉ gió gì?
Thấy cô chỉ khoác cái áo khoác đã ra ngoài, lông mày Tất Tử Thần vốn còn giương nhẹ chợt nhíu lại, ba chân bốn cẳng đẩy cô đi vào gian phòng, "Bảo em cẩn thận kẻo bị cảm rồi, sao em không nghe?" Vừa làm bộ giáo huấn, vừa cầm lên áo khoác ngoài quân phục của anh, bọc cả người cô lại. Nha đầu này, toàn thân cao thấp đã không có một chút hơi ấm, tối hôm qua dán lên người anh mà ngủ, lúc bắp đùi lạnh lẽo đụng phải anh, ngay cả anh cũng không nhịn được run cầm cập, thật đúng là rất lạnh.
"Biết biết ~" Diệp Dĩ Mạt không thể làm gì khác hơn, cô chỉ là muốn xem anh đang làm gì mà thôi, vừa mở mắt, chỉ là muốn nhìn anh mà thôi.
"Anh mua điểm tâm rồi, đang còn nóng có thể ăn ngay." Đem lấy tay cô vê vào lòng bàn tay, quả nhiên đã lạnh lẽo.Không cần suy nghĩ, Tất Tử Thần đã nắm tay của cô, dán sát vào cổ của mình.
Lòng bàn tay dán chặt lên bả vai của anh, ấm áp từ lòng bàn tay tràn ra, dần dần lan tỏa đến toàn thân, trong lòng dâng lên dòng nước ấm, cũng giống như trong không khí có mùi thơm ngát tràn ngập toàn thân. Diệp Dĩ Mạt nhẹ nâng khóe miệng, đôi tay nhẹ nhàng từ lòng bàn tay của anh rút ra, nhón chân lên, vòng chắc cổ của anh, chóp mũi chạm nhau, trong mắt là sống mũi cao thẳng tắp của anh: "Tử Thần à, em không muốn rời xa anh chút nào, làm thế nào đây?" Ầm áp của anh, đã xâm nhập vào tận xương cốt của cô, nếu phải chia lìa, tựa như lấy hết hơi ấm của cô vậy, không cách nào tưởng tượng.
"Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng lấy chứng chỉ kết hôn thôi." Tất Tử Thần ngắt gương mặt của cô, nha đầu này sao lai dùng giọng điệu tiếc nuối mà nói những lời này? Đây không phải là buộc anh phải nhanh chóng hành động hay sao?
"Chuyện này từ từ hãy nói." Diệp Dĩ Mạt mặc cho mình tựa vào trong ngực của anh, rõ ràng mặc không nhiều bằng cô, trên thân người này lại vĩnh viễn ấm áp như vậy,"Trưởng lớp, cũng chính là Hướng Dương, lúc trước anh ấy có đi tìm em, nói là công ty của anh cần một người chủ bút, muốn em đi sang." Diệp Dĩ Mạt chi tiết giao phó, Hướng Dương trừ thay giáo sư dạy thay bên ngoài, công việc chính của anh là ở công ty văn hóa. Một tay tạo dựng, một tay kinh doanh, công ty hôm nay cũng đã phát triển hơn rất nhiều.
"Lúc nào vậy?" Tất Tử Thần có chút ghen tị, bạn trai cũ, nhất là bạn trai đầu tiên liên lạc với bạn gái của mình, cho dù ai cũng sẽ không thật vui vẻ nói hoan nghênh chứ? Chỉ là, Tiểu Mạt cũng thản nhiên thương lượng cùng anh như vậy, tất nhiên anh cũng không thể có vẻ hẹp hòi được, mặc dù anh đã quên cái người tên là Hướng Dương trông như thế nào rồi, chỉ nhớ, người đàn ông này, đã làm cho anh rất khó chịu.
"Chính là tháng trước, trưởng lớp nói chủ bút của công ty anh ấy đã từ chức, anh ấy không tìm được người thích hợp, liền nghĩ đến em." Cô học lịch sử, nhưng lúc học đại học cũng cùng mấy bạn học làm tạp chí, quyển tạp chí kia hôm nay vẫn còn đang phát hành ở trường học cũ, Hướng Dương là chủ bút, mà Phó Chủ Biên, chính là cô.
"Chuyện này em tự mình quyết định đi." Tất Tử Thần cúi đầu hôn mi tâm của cô một cái, mặc dù Hướng Dương làm anh khó chịu, nhưng mà phản ứng của Tiểu Mạt làm cho anh mừng rỡ, cô đã bắt đầu suy tính đổi công tác rồi, đổi đến nơi này, bên cạnh anh.
"Em cũng còn chưa nghĩ ra, cho nên chỉ nói với anh ấy là sẽ xem xét suy tính thôi." Dù sao mấy năm nay đều dạy ở trong trường, cô và mấy người Tiểu Hàm, Tư Tư đã có tình chiến hữu cách mạng sâu sắc, nói từ chức một cái, cô cũng có chút không bỏ được, còn nữa, dù là muốn từ chức, cũng nhất định là muốn dẫn hết lớp mười hai lần này, chợt nghỉ việc, ảnh hưởng đối với học sinh không thể nói là không lớn.
"Em cứ từ từ mà suy nghĩ, chờ nghĩ xong nói với anh một tiếng là được rồi, em quyết định ra sao anh đều ủng hộ em." Vừa cúi đầu, là có thể thấy màu hồng mập mờ dưới cổ áo rộng mở của cô, lo lắng do Hướng Dương mang tới cũng tiêu tán trong nháy mắt, thì có quan hệ gì đâu, Tiểu Mạt nói đến người bạn trai đầu tiên này, đáy mắt không có một chút gợn sóng, suy nghĩ bây giờ của cô chỉ là chuyện liên quan đến tương lai của bọn họ mà thôi.
"Được rồi vợ đại nhân, chuyện này em từ từ suy nghĩ. Bây giờ ăn điểm tâm có được hay không?" Nắm cả hông của cô, Tất Tử Thần đỡ cô vào phòng khách ngồi, mặc áo khoác ngoài quân phục, eo cũng chỉ có một nắm tay, nhìn dáng dấp này, nên bảo mẹ bồi bổ cho Tiểu Mạt thôi, con gái chỉ cần không phải quá béo là được.
"Là cháo trứng muối à?" Diệp Dĩ Mạt chỉ một ngửi thấy mùi vị liền biết kiệt tác sáng sớm của anh, cháo trứng muối mềm dẻo mà thơm ngào ngạt, vẫn luôn một trong những món ăn yêu thích của cô.
"Ừm, để bên trong bình giữ nhiệt, chắc không có lạnh đi." Tất Tử Thần vừa trả lời, vừa múc cháo vào trong bát, quả nhiên như anh dự liệu, giữ ấm hai giờ vẫn còn ấm. Khói trắng tỏa ra kèm theo mùi thơm mê người, làm cho Diệp Dĩ Mạt không nhịn được nuốt nước miếng.
"Tử Thần, anh mua cháo trứng muối ở đâu vậy, xem ra nhìn rất ngon ~" vừa nhìn thấy ăn, dưới tình huống bình thường, Diệp Dĩ Mạt xác định không thấy cái gì nữa, theo lời Tất Tử Thần nói thì, nếu mà chọc cô nhóc này tức giận, chỉ có hai con đường dễ đi, một cái là mua cho cô một đống đồ ăn ngon, còn có một cái, chính là để cho cô cắn đủ. Dưới tình huống bình thường, nhóc con này mềm lòng mạnh miệng, hạ không được quyết tâm cắn người, cho nên, biện pháp tốt nhất là mua đồ ăn ngon cho cô.
" Dưới lầu có bán, sau này em muốn ăn, anh lái xe tới mua cho em."
Phồng má, Diệp Dĩ Mạt lại bắt đầu đung đưa không chừng: "Thật ra thì em cảm thấy được nơi này không tồi, hoàn cảnh mặc dù không có mới và tốt như chung cư nhưng giống như cũng rất dễ dàng. . . . . ." Nhất là dưới lầu còn có món cháo trứng muối ăn ngon như vậy, bọn họ sao lại chi nhiều tiền như vậy mua căn nhà đó chứ! Mặc dù chỉ là giá vốn. . . . . . Nhưng mà cô giáo Diệp cũng rất đau lòng, đó là cái nhà đắt ch.ết, doanh trưởng Tất nhà bọn họ để dành bao nhiêu năm mới trả đủ giá vốn.
Tất Tử Thần cười xoa xoa tóc của cô: "Được rồi, nơi đó giao thông dễ dàng, cách nội thành cũng gần, về sau em có phải ra khỏi cửa cũng tương đối dễ dàng, ra cửa chính là xe điện ngầm." Tất Tử Thần đã sớm nghĩ xong, nếu như Tiểu Mạt muốn đi làm, nhất định là phải vào trong nội thành, nếu như mà ở đây, thứ nhất chung cư cũ giao thông cũng không thuận tiện, thứ hai, cô cũng sẽ có không gian riêng của mình, như thế, đối với cô mà nói cũng là chuyện tốt, dù sao vị trí con dâu của quân trưởng Tất, không phải ai cũng sẽ không để ý như cô. Có chút phiền phức, anh không muốn để Tiểu Mạt biết, cô chỉ cần làm Tiểu Mạt của anh thật vui vẻ là được.