Quyển 1 - Chương 8
Sau này Hứa Liên Trăn rốt cục cũng đã biết, trên thế giới này có ít loại người mà không thể đắc tội.”
Buổi tối ngày hôm đó, cô vừa xuống xe bus, ở chỗ rẽ về nhà bị người ta bịt kín miệng, không biết gì nữa liền hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, cư nhiên đang ở trong một căn phòng ngủ.
Vách tường màu trắng, rèm cửa màu trắng, thậm chí ngay cả cái chăn cô đang đắp cũng là màu trắng. Cô nghĩ có lẽ bản thân đang nằm mơ. Nhắm mắt, lại mở ra, vẫn là như thế.
Cô còn phát hiện chính mình là bị nóng quá mà tỉnh dậy. Trong phòng có hệ thống lò sưởi bằng hơi mở nhiệt độ rất cao, độ ẩm cũng thích hợp. Chính là trên cổ cô còn đeo quanh khăn quàng cổ, trên tay đi cái bao tay, trên đầu đội mũ, còn có, trên người là một chiếc áo lông thật dày. Tại tình huống nhiệt độ cao như vậy, không bị nóng ch.ết đã là may mắn rồi.
May quá, có người đem giầy của cô cởi ra.
Cô đứng lên, để mặc cả tất chân dẫm lên nền nhà, một chút tiếng động cũng không có.
Lối đi nhỏ mà rất tĩnh lặng, cô dọc theo cầu thang từ trên lầu đi xuống, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện cư nhiên cô đang ở bờ biển —– chính xác hơn mà nói cô đang ở trong một khu biêt thự trên bờ biển
Theo góc độ hiện tại của cô, thậm chí có thể trông thấy cả sóng biển màu lam tung bọt trắng xóa—-
Phòng khách cũng không phải rất lớn, sàn nhà lát gỗ thô, sofa màu trắng, nhẹ nhàng khoan khoái cực ngăn lắp— nhưng tại cái mùa đông mà ở nơi đây, sự trang hoàn ngăn lắp như vậy lại khiến cho khung cảnh mùa đông càng thêm giá lạnh, cô linh.
Có người đang đứng đưa lưng về phía cô. Người nọ tựa hồ cảm giác được gì đó, trong nháy mắt quay đầu lại, thấy cô, từ sofa đứng lên, hơi hơi vuốt cằm: “Hứa tiểu thư.” Dĩ nhiên là Hạ Quân.
Liên Trăn dừng bước trên cầu thang, trong giọng nói hàm chứa tức giận lạnh lùng: “Hạ tiên sinh, ông chủ của anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Ngữ khí của Hạ Quân vẫn khách khí mê hoặc như trước “Hứa tiểu thư, Tưởng tiên sinh không có ác ý gì. Chỉ là hy vọng cô ở đây nghỉ ngơi một thời gian mà thôi. Cô yên tâm, về công việc của cô, tôi đã thay cô xin phép. Cô ở nơi này, Tưởng tiên sinh cũng có trả lương cho cô. Về số lượng của tiền lương thì chỉ có nhiều không có ít!”
Khóe miệng Liên Trăn khẽ nhếch, trào phúng bật cười: “Hạ tiên sinh, anh cho rằng tôi là tiểu hài tử ba tuổi sao? Trên đời có chuyện tốt như vậy sao?”
Hạ Quân nhìn thẳng vào cô, ánh mắt bình tĩnh như nước: “Hứa tiểu thư, kỳ thật Tưởnng tiên sinh làm như vậy, mục đích quả thật thập phần đơn giản, chẳng qua chỉ hy vọng Tưởng tiểu thư có thể hạnh phúc mà thôi.”
Liên Trăn vẫn như trước cười lạnh không thôi: “Hạnh phúc của vị Tưởng tiểu thư kia nhà các người không liên quan đến tôi. Các người dựa vào cái gì đem tôi nhốt ở nơi này?” Hạ Quân không nói gì, vẻ mặt tuy rằng vẫn lạnh nhạt thong dong như trước, nhưng hình như lại có một tia khó xử cùng áy náy ở bên trong.
Liên Trăn nhíu mi, hướng anh ta trừng mắt mà nói: “Hạ tiên sinh, anh hẳn là hiểu được, các người đây là giam cầm phi pháp. Anh không sợ tôi đi tố cáo các người sao?”
Hạ Quân chi tiết hồi đáp: “Hứa tiểu thư, điện thoại nơi này đã bị cắt đứt. Toàn bộ biệt thự có hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt, lúc nào cũng có bảo vệ chuyên trách. Cô ra không được đâu, hơn nữa cho dù cô có cách đi ra ngoài, lại có ai sẽ tin Tưởng tiên sinh giam cầm cô chứ?”
“Còn có, Hứa tiểu thư. Tưởng tiên sinh nếu đã phân phó thủ hạ chúng tôi làm như vậy , tất nhiên ngài ấy đã ngừa trước tất cả hậu quả , đúng hay không?”
Liên Trăn thở dốc một hơi, hiểu được lời anh ta nói không giả. Đúng là mãi sau này cô mới biết được, ở thành phố Z này thậm chí là trong phạm vi của tỉnh W này, lực ảnh hưởng của Tưởng Chính Nam là không nhỏ chút nào.
Hạ Quân nói: “Hứa tiểu thư, cô cứ yên lặng ở đây một thời gian là tốt rồi.”
“Coi như ở trong này thư thả, nghỉ ngơi một đoạn thời gian mà thôi. Nghĩ như vậy, có phải sẽ thấy tốt hơn một chút hay không? .”
Nơi này hiển nhiên là biệt thự nghỉ mát mùa hè của tên họ Tưởnng kia. Nói thật, trang hoàng xác thực là ăn ý với cảnh đẹp ý vui. Cùng với cái phòng thuê cũ nát kia của cô đúng là cách quá xa, quả nhiên là cách biệt giữa thiên đường và địa ngục.
Cái chính là, cô bị giam lỏng. Bất quá cũng tốt, ít nhất bọn họ cũng không hạn chế hoạt động ở biệt thự của cô. Đổi lại mà nói, toàn bộ biệt thự này là của cô. Còn có một dì giúp việc chuyên trách một ngày chăm lo chuẩn bị cho cô ba bữa cơm.
Có đôi khi buổi sáng thời điểm cô mông lung tỉnh lại, thậm chí có loại hoảng hốt —- nghĩ đến đã quay trở lại những năm tháng trước khi mà cha cô gặp nạn.
Không thể tiếp xúc với người bên ngoài, không có máy tính lên mạng, không có di động. Kỳ thật hai năm nay cô cũng đã quen rồi. Huống chi cho dù có đài báo truyền thông cô cũng không có dùng đến, căn bản không có người có thể liên hệ. Trước kia cái gọi bạn bè của cô đều là bạn cùng học, cơ bản đều ở thành phố M, cũng không có cái gì cần để liên hệ cả. Sau khi cô gặp chuyện không may xong, không ai từng đến thăm cô lấy một lần. Có lẽ là con gái của kẻ buôn lậu ma túy không thể đầu dậy. Hiện tại từ mấy năm nay ai cũng sợ cả, công bằng mà nói, cô cũng sợ ch.ết nữa là. Ai sẽ dám chủ động liếc mắt nhìn một đứa con gái của kẻ buôn lậu ma túy chứ. Vạn nhất lại không may dính phải phiền toái lớn thì thảm.
Ngay cả dì giúp việc đã ở chung nhiều năm cũng đều không có đến thăm cô một lần, cô còn có thể chờ mong ai chứ? Diệp Anh Chương sao? Cô cười lạnh. Cô không thèm. Cô đã bị người ta hãm hại mà lao tù một lần, chẳng lẽ lại muốn chui đầu vào đó một lần nữa sao?
May mắn còn có TV cùng sách trong thư phòng, mỗi ngày cô nằm ở trong phòng xem TV, cũng có thể nằm ở trên xích đu ở thư phòng đọc sách, nhìn ra biển rộng, đọc sách —- mùa đông mặt biển tuy không xanh biếc được như mùa hè, nhưng vẫn trong như gương, ngẫu nhiên sóng đánh mãnh liệt, đúng là cũng có một chút hương vị. Có đôi khi cũng thấy đúng như người tên Hạ Quân kia nói, đang nghỉ phép.
Cuộc sống hiện tại, so với gần ba năm nay quả thực là không thể so sánh với nhau. Thời điểm đó, người đang trong tuyệt vọng, mỗi ngày đều ngửa đầu nhìn những bức tường màu lam bao vây kia, cảm giác giống như là bị lăng trì vậy. Nhưng mà sau này cư nhiên cũng có thể quen dần, lòng cũng từ từ bình tĩnh lại —-
Bởi vì đã trải qua thời gian kia, cho nên bây giờ khả năng thích ứng của cô tốt lắm, Không đến một tháng cô đã thành thói quen. Nếu như không thể thay đổi hoàn cảnh vậy thì thay đổi chính mình để thích ứng hoàn cảnh đi. Cô đã sớm không phải là cô bé không biết cái gì là ưu sầu trần thế của ba năm trước đây nữa rồi —–
Ngay cả những món ăn mà dì Lỗ nấu cô cũng đã bắt đầu yêu thích, mỗi ngày làm những món đồ ăn mà cô thích, dạy cô nấu món canh mà cô thích, thậm chí cô còn cảm thấy mình cao thêm béo ra, mặt bắt đầu có cảm giác mịn màng nữa.
Hạ Quân quả là con người có trách nhiệm với công việc, không ngừng quần áo, ngay cả mặt nạ đắp mặt, rồi ngay cả mấy đồ dùng sinh lý cũng chuẩn bị hết cho cô. Xem ra trừ bỏ người ta áp đặt bắt cô đến nhốt ở đây ra thì những mặt khác đều đối đãi với cô rất tốt làm cho cô có muốn bới móc cũng không thể bới móc được.
Tưởng Chính Nam vừa từ trong sân bay đi ra, trực tiếp ngồi vào chiếc xe đến đón hắn. Sau khi xử lý xong một tập tài liệu cần gấp, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện kia hiện tại tiến triển thế nào rồi?”
Hắn không đầu không đuôi hỏi một câu, cũng chỉ có Hạ Quân mới có thể hiểu được. Hạ Quân trả lời: “Hứa tiểu thư vẫn rất bình tĩnh, không ầm ĩ cũng không làm loạn —– chẳng qua —–’’
Tưởng Chính Nam nhíu mày hỏi: “Chẳng qua cái gì?” Hạ Quân nói: “Chính là Diệp tiên sinh hình như vận dụng đủ các loại quan hệ để tìm cô ấy. Thậm chí còn hoài nghi đến cả chúng ta—–” Kỳ thực Hạ Quân đã dùng từ ngữ hết sức nhẹ nhàng rồi, việc Diệp Anh Chương tìm người quả thực anh có thể dùng hai từ “liều mạng” để diễn tả.
Ánh mắt Tưởng Chính Nam từ những con số trong tập tài liệu dời đi, ngẩng đầu hỏi: “Cái gì?”
Hạ Quân nói: “Thật có lỗi, Tưởng tiên sinh, là tôi hành sự bất cẩn. Lúc trước, tôi nghĩ có thể dùng tiền để mua chộc Hứa tiểu thư, cho nên liền tự mình ra mặt đi đến cửa hàng mà Hứa tiểu thư làm việc để mời cô ấy đi —-”
Chỉ nói mấy câu vô cùng đơn giản, Tưởng Chính Nam đã hiểu rõ ngọn ngành sự việc. Việc này cũng không thể trách Hạ Quân, lúc đó hắn cũng nghĩ đến cô gái họ Hứa này có thể dùng một chút tiền mà thoải mái sai bảo. Kết quả là ngay cả hắn cũng không thể ngờ được —-
“Quên đi, lấy năng lực hiện tại của cậu ta, cũng tr.a không ra cái gì cả. Cho dù điều tr.a ra , tôi cũng không có vấn đề gì.”
“Phải”
Tưởng Chính Nam khép tập tài liệu trong tay lại, khẽ xoa xoa mi tâm nói: “Đem máy tính cho tôi.” Hạ Quân đem máy tính xách tay bên người khởi động rồi đưa cho hắn.
Hỉnh ảnh truyền đến là thư phòng của hắn, chỉ thấy cô mặc một chiếc áo T – Shirt màu hồng, một cái quần dài màu hồng nhạt, đang cuộn tròn nằm trên chiếc ghế da Italy đặc chế của hắn. Trong tay cầm một quyển sách, hờ hững mà xem, cách một lúc mới lật một tờ —-
Hắn giơ tay chạm đến mục phóng to hình ảnh đến cỡ lớn nhất —- ngũ quan của cô rất xinh xắn, so với hình ảnh hiện rõ ở trước mặt, ngẫu nhiên ánh mắt trong veo ngẩng lên, làm hắn không khỏi mà nghĩ đến bốn chữ: “Tiễn thủy song đồng” .
Đó là nơi ở của hắn, cô cư nhiên có thể thanh thản thoải mái mà chiếm cứ. Tuy rằng nơi mà hắn an bài cho cô ở là biệt thự bờ biển không dùng đến của hắn, trước đó hắn cũng đã đồng ý. Tưởng Chính Nam khẽ nhíu mày, hắn luôn cảm thấy có gì đó hơi là lạ. .
Hạ Quân ngồi ở ghế phụ, chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng Tưởng Chính Nam gập máy tính xách tay lại, anh quay đầu nhìn lại chỉ thấy Tưởng Chính Nam đang nhắm mắt nghỉ ngơi —-
Xe của Tưởng Chính Nam vừa dừng lại trong vườn liền đã có người chạy đến thay hắn mở cửa xe.
Tiến vào trong nhà, dì Lan đang hướng dẫn mọi người sắp đồ ăn, ngẩng đầu, cười nói: “Phu nhân, thiếu gia đã trở về.” Bà Tưởng – Lục Ca Khanh quay đầu lại, cười dài nói: “Đã về rồi? Không phải trong điện thoại nói ngày mai mới trở về sao?”
Hắn hắng giọng nói: “Mẹ, dì Lan.” Sau đó mới quay lại nói: “Công việc xử lý rất thuận lợi, cho nên con về trước thời gian.”
Dì Lan cười nói: “Thiếu gia đúng là có phúc được hưởng lộc, hiếm khi phu nhân mới tự mình xuống bếp. Tôi đi gọi tiểu thư xuống ăn cơm.” Hắn cười: “Ồ đúng là có lộc ăn rồi!” Đương nhiên hắn biết mẫu thân đại nhân của hắn xưa nay mười ngón không dính nước, huống chi trong nhà còn có nhiều người làm.
Hắn hỏi: “Tiểu Tuyền làm sao vậy? Thời tiết êm đẹp như vậy lại vùi đầu ở trong phòng?” Lục Ca Khanh cau mày: ” Cứ như là kiếp trước nợ người ta vậy —–” Nhưng mà khi đang nói huyện, dì Lan từ trên lầu đi xuống, hướng phía Lục Khanh Ca lắc lắc đầu.
Tưởng Chính Nam hỏi: “Làm sao vậy?” Lục Ca Khanh nghe thấy lại thở dài, dì Lan liếc mắt một cái nhìn trên lầu rồi mới nói: “Tiểu thư hai ngày nay vẫn không ăn cơm. Cho nên phu nhân hôm nay mới tự tay xuống bếp làm mấy món mà tiểu thư thích ăn nhất —-”
Tưởng Chính Nam gõ cửa phòng rồi đẩy cửa đi vào: “Tiểu Tuyền Tuyền, ăn cơm.” Tưởng Chính Tuyền trốn ở trong chăn, rầu rĩ kêu một tiếng.
Tưởng Chính Nam ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ chăn nói: “Tiểu trư lười, cứ trốn ở trong chăn, quà cũng không muốn lấy phải không?” Tưởng Chính Tuyền vẫn không chịu xốc chăn lên.
Thanh âm Tưởng Chính Nam chậm rãi hỏi: “Có phải Diệp Anh Chương lại khi dễ em không? Xem ra anh phải đi đánh cậu ta một trận mới được.” Dứt lời, đứng lên, quả là không ngoài dự định, Tưởng Chính Tuyền từ trong chăn nhảy vùng lên, kéo hắn lại: “Anh, đừng đánh, anh ấy không có khi dễ em —-”
Đôi mắt hồng hồng, đoán chừng là vừa mới trốn ở trong chăn khóc. Tưởng Chính Nam giơ tay xoa xoa tóc cô, cằm khẽ cau lại: “Làm sao vậy, mũi đều khóc đỏ cả lên rồi? Thật đúng là giống con thỏ nhỏ mà.”
Tưởng Chính Tuyền quay đầu đi chỗ khác: “Không có gì.” Trong lòng Tưởng Chính Nam hiểu rất rõ, hạ nhẹ giọng nói: “Đi rửa mặt đi. Mẹ đang chờ chúng ta xuống ăn cơm đó.”
Tưởng Chính Tuyền cũng không có ý muốn ăn gì, trong cái bát, đĩa trước mặt đều là đồ ăn mà anh cả gắp cho cô. Nhưng mà cô động cũng không động, chỉ dùng cái đũa chọc chọc đồ ăn trong bát.
Tưởng Chính Nam buông đũa xuống, nói: “Được rồi, không muốn ăn cũng không cần phải ăn nữa. Đi, anh đưa em ra ngoài dạo một vòng.” Đối với đứa con cả này, Lục Ca Khanh xưa nay rất yên tâm, liền trơ mắt nhìn con trai kéo tay con gái đi ra phòng khách.
Dì Lan nói: “Tiểu Tuyền giận dỗi cũng đã vài ngày rồi —-’’ Lục Ca Khanh thở dài nói: “Con cái đều đã lớn cả rồi, đứa nào cũng có tâm tư của riêng mình. Cái này gọi là con gái lớn không phải của mình —- ai —- chúng ta đều đã già rồi, không còn dùng được nữa —-”
Dì Lan khẽ cười: “Bất quá là còn nhỏ, tuổi trẻ lên ngẫu nhiên có cãi nhau xích mích — khi nói chuyện yêu đương, ai không vậy chứ? Phải không?” Lục Ca Khanh nhếch miệng, cười như không cười: “Cái này cũng đúng. Khi bạn bè nói chuyện khó tránh khỏi mồm mép đùa giỡn lừa người.”
Dì Lan nói: “Cũng không hẳn. Hơn nữa, Tiểu Tuyền sớm hay muộn cũng phải gả ra ngoài. Chị xem coi, hiện tại đã u sầu như vậy, sau này có tuổi còn như thế nào chứ?”
Tâm tình Lục Ca Khanh tốt hơn một chút, lại nói: “Ai —- tôi chỉ có một đứa con gái là Tiểu Tuyền, dì xem nó coi, ngay cả một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu, tôi a, luôn lo là nó bị hại thôi.”
Dì Lan gắp món mà bà thích bỏ vào bát cho bà: “Chị cũng không phải nghĩ nhiều làm gì. Hơn nữa có thiếu gia ở đây, làm gì có ai có thể hại tiểu thư chứ? Em xem cậu ấy nha, so với hai anh chị còn thương tiểu thư hơn ý chứ.”
Lục Ca Khanh nghe vậy, không khỏi lại mỉm cười: “Lúc đó, khi sinh Tiểu Tuyền, tôi sợ là hai anh em cách nhau quá nhiều tuổi, lớn nhất định sẽ khi dễ bé, ai biết được, Chính Nam từ nhỏ đã coi đứa em gái này như là bảo bối vậy —- ngay cả tôi cũng phải đỏ mắt mà nhìn.”
Dì Lan cười dài nói: “Đó còn không phải phúc khí của phu nhân đó sao? Cho nên chị cũng không phải suy nghĩ miên man làm gì nữa, nhanh ăn cơm đi nha.”