Quyển 1 - Chương 33

Dọc theo đường đi Tưởng chính Nam gắt gao đem Hứa Liên Trăn ôm vào trong ngực. Mà cô cũng không có một chút giãy dụa nào, tựa như một chú mèo nhỏ bị thương ngoan ngoãn nằm ở trong lòng hắn, yên lặng rơi lệ.


Thoáng kinh hồn bạt vía kia vẫn còn hiển hiện trước mắt, giờ phút này Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy chưa bao giờ có thể an tâm cùng thả lỏng như vậy, tựa như đặt mình trong thiên đường.


Khi xe chạy đều, Tưởng Chính Nam đem đầu cô gối lên trên đùi mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà xoa xoa mặt cô. Đầu ngón tay khẽ lướt qua hai mắt đang nhắm hờ, mi mắt không ngừng run rẩy, môi gắt gao mân thành một đường, nước mắt uốn lượn.


Nước mắt của cô, ướt át mà nóng bỏng, tựa như là mũi dao vô hình, lặng yên không một tiếng động len lỏi vào trong cơ thể hắn, làm đau đớn trái tim hắn.


Cô cái gì cũng yên lặng chịu đựng, hiện tại ngay cả rơi lệ cũng yên lặng, giống một con mèo nhỏ bị vứt bỏ. Tưởng Chính Nam không biết vì sao, lòng khó chịu rối bời khó tả thành lài còn có....Đau lòng


Cổ họng Tưởng Chính Nam khô khốc, thấp giọng nói: "Đừng khóc." Ngón tay lướt qua nước mắt, yên lặng lau đi cho cô. Phải biết rằng đời này trừ bỏ Tuyền Tuyền, hắn chưa dỗ một người con gái nào khác.


available on google playdownload on app store


Tay hắn nhẹ nhàng xốc lên quần áo đang bao vây cô, Hứa Liên Trăn khẽ giãy dụa, mở ra đôi mắt ướt át trắng đen rõ ràng như chú nai con đầy hoảng sợ......


Ngữ khí của Tưởng Chính Nam chưa bao giờ ôn nhu như vậy: "Để anh xem thế nào." Hứa Liên Trăn lúc này mới phản ứng lại, hắn muốn xem cái gì? Mặt đỏ lên, khàn khàn khô khốc nói: "Tôi...Tôi không sao..."


May mắn có hắn đến đây. Đời này cô chưa từng có hy vọng xa vời như vậy, chính là ông trời đã nghe được tiếng cầu xin của cô.
Tưởng Chính Nam không nói gì, chi là đem cô ôm chặt vào trong ngực. Dịu dàng đem cô chôn chặt trong ngực như vậy, hắn mới có thể xác định là cô đã an toàn.
--------


Tưởng Chính Nam đang họp thì Hạ Quân đánh gãy, khi đó vừa là lúc bàn bạc về vấn đề hợp tác cùng với đại diện Thất Đảo - Đỗ Duy An. Thời điểm Hạ Quân đẩy cửa vào, đúng là lúc hội nghị đang ở thời gian căng thẳng nhất, lúc ấy Tưởng Chính Nam quả là có chút tức giận.


Nhưng là lời nói của Hạ Quân làm cho hắn đột nhiên đứng bật dậy, ngay cả ghế dựa thiếu chút nữa cũng đổ sấp xuống. Tưởng Chính Nam ý thức được phản ứng của bản thân có điểm hơi quá, vươn tay hướng Đỗ Duy An, trực tiếp nói: "Đỗ huynh, thật sự là thất lễ, tôi có chút việc gấp, không thể không chạy về Lạc Hải. Cuộc họp này tôi nhường cho phó tổng của tôi chủ trì. Mong anh thứ lỗi cho."


Mọi người trong phòng hội nghị thấy bộ dáng của hắn thật sự không biết phải làm sao, chính là mới vừa đứng dậy theo phản ứng, nghe được lời hắn nói, mọi người đều cảm thấy hắn thật sự có việc gấp.


Đỗ Duy An bắt tay với hắn: "Được, chúng ta lần sau gặp lại." Hắn cũng đã quen biết Tưởng Chính Nam từ lâu, thấy khóe miệng hắn nhếch lên, sắc mặt âm trầm bộ dáng nóng vội, biết việc này phỏng chừng không phải là chuyện nhỏ. Quả nhiên, vừa buông tay ra, giây sau Tưởng Chính Nam đã vội vàng đi mất.


Tưởng Chính Nam vừa ra khỏi phòng họp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Quân: "Rốt cuộc sao lại thế này?"


Hạ Quân vội vừa đi vừa nhất nhất bẩm báo: "Giữa trưa, Tưởng tiểu thư đón Hứa tiểu thư đi trường đua ngựa, hẹn lái xe 4h chiều sẽ trở về. Chính là lái xe đợi cho đến bốn rưỡi vẫn không thấy, liền gọi điện thoại liên hệ với Tưởng tiểu thư, nhưng điện thoại lại tắt máy. Cậu ấy lại vào trường đua tìm người, nhưng tìm khắp cũng không thấy hai người đâu......"


Tưởng Chính Nam híp chặt hai mắt lại, ánh mắt chơt lóe lên: "Câu điều trạ thế nào?"


Hạ Quân nói: "Căn cứ vào tín hiệu trên ngừa Hứa tiểu thư và Tưởng tiểu thư thì xác định trước mắt hai người vẫn còn ở cùng nhau, vị trí tập trung phụ cận Phương Hồ phía Tây Lạc Hải." Không đợi Tưởng Chính Nam mở miệng, Hạ Quân đã bồi thêm một câu: "Máy bay đã chuẩn bị tốt rồi."


Khi nói chuyện, hai người đã vào thang máy xuống dưới lầu. Tưởng Chính Nam đẩy cửa xe đang chờ ngồi lên xe,lấy điện thoại di động ra gọi cho Niếp Trọng Chi. Đằng trước Hạ Quân đã phân phó nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất đi đến sân bay."


Tưởng Chính Nam nhìn Hứa Liên Trăn đang không ngừng ran rẩy trong lồng ngực mình, tầm mắt dừng ở chiếc vòng trên cổ cô, nếu không phải chiếc vòng nay có trang bị định vị vệ tinh, hắn sợ là không thể đúng lúc mà đem cô cùng Tuyền Tuyền cứu ra .... ý niệm này vừa nổi lên trong đầu, Tưởng Chính Nam đã cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh toát.


Cũng mãi sau này Hứa Liên Trăn mới biết được, vòng cổ của cô là do hắn sai người đặc chế, giống với chiếc vòng cổ của Tưởng Chính Tuyền, độc nhất vô nhị toàn cầu.


Tưởng Chính Tuyền nép ở trong lòng Diệp Anh Chương gắt gao ôm anh, "Ô ô ô" mà khóc: "Diệp đại ca, Diệp đại ca, may mà có anh và anh em đến đây..."
Diệp Anh Chương lúc ấy cũng đi công tác ở thị trấn Tam Nguyên tỉnh W, vừa nghe được điện thoại của Tưởng Chính Nam, lập tức đi ô-tô chạy về Lạc Hải.


Diệp Anh Chương thấy Tưởng Chính Tuyền không có trở ngại gì, không khỏi vướng bận Hứa Liên Trăn. Trong đầu không ngừng hiện lên bộ dáng khuôn măt xưng tấy quần áo không chỉnh tề của cô, một bên an ủi Tưởng Chính Tuyền, một bên hỏi chuyện đã xảy ra mới vừa rồi. Tưởng Chính Tuyền nức nở đem tất cả những chuyện mình nhìn thấy kể ra. Nhưng sau đó cô bị đưa đến một gian phòng khác, tất nhiên cũng không biết cụ thể thế nào.


Lòng Diệp Anh Chương lo lắng như thiêu đốt, nhưng không thể biểu lộ nửa phần, chỉ ngóng trông xe mau mau đến bệnh viện, anh có thể sớm nhìn thấy Hứa Liên Trăn, cho dù không thể là người yêu, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không thể, nhưng đối với Hứa Liên Trăn anh luôn luôn có một phần cảm tình đặc biệt. Nghĩ đến, sợ là đời này cũng không cách này xóa bỏ được phần tình cảm này.


Nhớ lại vẻ lo lắng vừa rồi của Tưởng Chính Nam, biểu tình không chút che giấu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có lẽ trước đây chính mình thật sự đã nhìn lầm rồi, ở một mức độ nào đó anh ta vẫn coi trọng Hứa Liên Trăn. Mà thời điểm Hứa Liên Trăn núp ở trong lồng ngực anh ta, bộ dáng thả lỏng an tâm cũng là không lừa được người khác.


Miên man suy nghĩ, cuối cùng cũng tới bệnh viện . Anh mới mở cửa ra,đã thấy Tưởng Chính Nam ôm Hứa Liên Trăn sải bước mà chạy vào bệnh viện.


Ước chừng là đã goi điện thoại cho mấy người cần thiết, viện trưởng Phùng của bệnh viện tự mình ra đón. Bác sĩ Ngô chủ nhiệm bệnh viện thấy thế, liền cẩn thận hơn rất nhiều so với bình thường, tường tận kiểm tr.a cho hai người. May mà, đến cuối cùng báo cáo các mục kiểm tr.a đều đã có, trừ bỏ mấy vết thương ngoài da cùng trên mặt Hứa Liên Trăn, hai người cũng không có bị thương gì khác. Vì thế, bác sĩ liền giúp Hứa Liên Trăn rửa vết thương trên mặt


Hoàn cảnh này cũng khiến không ít người liên quan. Bác sĩ Ngô kia vô cùng cẩn thận. . ., cũng sợ có gì liên can, liền đề nghị hai người ở lại quan sát


Tưởng Chính Nam còn chưa kịp trả lời, Tưởng Chính Tuyền đã hoàn hồn khỏi khiếp sợ ban nãy, khàn khàn mở miệng: "Anh, em không muốn nằm viện, em không muốn nằm ở bệnh viện nữa...Em muốn về nhà." Thấy đứa em gái xưa nay không sợ trời không sợ đất nói ra mấy câu nói đó, Tưởng Chính Nam tất nhiên là đau lòng không thôi.


Mà Hứa liên Trăn chỉ ngây ngốc mà ngồi, khi bác sĩ Ngô bôi thuốc, trong ánh mắt cũng toàn là lo sợ không yên cùng bất lực. Tưởng Chính Nam liền mở miệng nói: "Vậy không cần nằm viện."


Tưởng Chính Nam trầm ngâm một chút, nhìn Tưởng Chính Tuyền nói: "Mấy ngày này em đừng về nhà nữa, ở lại chỗ của anh đi. Em như thế này mà về nhà, khẳng định mẹ cũng bị dọa. Nếu chuyện này đã xong, cũng không nên cho ba mẹ biết,coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đỡ phải hai người lo lắng."


Khi đi ra, Niếp Trọng Chi đã chờ sẵn ở cổng bệnh viện. Tà tà tựa vào bên tường, bộ dáng chán nản đến mức tay cứ quẹt bật lửa liên hồi, thấy bọn họ đi ra, liền chạy lên đón.


Tưởng Chính Nam nói: "Niếp, lần này cảm ơn cậu." Niếp Trọng Chi chỉ cười: "Đều là anh em, khách khí cái gì." Thấy đám người Tưởng Chính Tuyền cũng không có gì khác thường, liền nói nói mấy câu rồi cáo từ. ,


Khi mọi người trở lại biệt thự cũng đã khuya. Tưởng Chính Nam đỡ Hứa Liên Trăn xuống xe, hướng Diệp Anh Chương đang mở cửa giúp Tưởng Chính Tuyền nói: "Anh Chương, hôm nay đừng về nữa, ở đây nhiều phòng, an ủi Tuyền Tuyền cho tốt. Từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng gặp phải chuyện nào đáng sợ như vậy đâu!"


Không khí yên tĩnh, vài giây sau tiếng "Vâng" của Diệp Anh Chương mới vang đến đây.






Truyện liên quan