Chương 20: Chốn vui nay còn đâu

Bây giờ Bùi Hoan đã không còn nhớ, lúc nghe câu nói đó, trong lòng cô có cảm xúc gì?


Năm đó cô đột nhiên phát hiện mình mang thai, hoảng hốt che giấu một tuần liền, không biết mở miệng ra sao. Cảm giác đó khiến cô đứng ngồi không yên, vừa vuimừng cũng vừa sợ hãi. Đến khi không nhịn nổi, Bùi Hoan tiết lộ với chị gái Bùi Hi trước. Hai cô gái đều chưa từng trải qua chuyện này, vô cùng bối rối.


Cuối cùng, Bùi Hoan lấy hết dũng khí thẳng thắn bày tỏ với Hoa Thiệu Đình. Cô nghĩ, dù sao mấy tháng nữa mình cũng đến độ tuổi pháp luật cho phép kết hôn. Đối với anh mà nói, đây là tin tức tốt lành.
Nhưng Hoa Thiệu Đình thay đổi thái độ trong chớp mắt.


Bùi Hoan chưa bao giờ chứng kiến anh tức giận như vậy. Cô sợ đến mức bỏ trốn vài ngày. Để tìm cô, người của Kính Lan Hội đã lục tung cả thành phố Mộc, khiến dư luận xôn xao bàn tán.
Cuối cùng cô vẫn bị bắt về. Từ nhỏ đến lớn, Bùi Hoan chưa bao giờ thoát khỏi bàn tay ngườiđàn ông đó.


Lúc bấy giờ, bên ngoài trời đổ cơn mưa lớn, cô thất thểu đẩy cửa ở Hải Đường Các đi vào, toàn thân ướt sũng.
Bùi Hoan khổ sở cầu xin Hoa Thiệu Đình. Anh không nhắc đến chuyện này, chỉ bảo cô đi thay quần áo trước đã. Ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến cô bất giác rùng mình.


Cổ họng Bùi Hoan đắng chát. Cố không ngờ Hoa Thiệu Đình lại có thái độ này. Đó là con của anh, dù anh máu lạnh đến mức nào, thì đây cũng là một sinh mạng.


available on google playdownload on app store


Cô còn quá trẻ nên không biết xử trí ra sao. Cô tuyệt vọng đến mức chân không đi nổi, ngồi phịch xuống đất. Cuối cùng, cô bò đến, cầu xin anh: "Hãy cho em tùy hứng lần này thôi... lần cuối cùng. Hãy để em giữ lại đứa bé, em xin anh...".


Cô chẳng còn gì cả, từ thể diện, lòng tự trọng đến tính cách cao ngạo được anh tạo ra. Chỉ vì tình yêu mà bản thân tự cho là đúng, cô đã từ bỏ tất cả. Dù anh không muốn cưới cô, dù anh không thất lòng yêu cô cũng chẳng sao.


Lúc đó, Bùi Hoan vô cùng ngốc nghếch, chỉ muốn chứng minh rằng cô rất yêu anh. Đứ trẻ chính là nhân chứng, là kết tinh của tình yêu đó. Cô yêu không hối hận, không oán hờn.


Nhưng Hoa Thiệu Đình lại nói: "Chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý, chỉ riêng chuyện này không thể chiều theo ý em".(minchi.Diễn.đàn.Lê.Quý.Đôn)
Tối hôm đó, Hoa Thiệu Đình ngồi ở chiếc ghế gỗ trắc nhìn cô. Đôi mắt anh không lộ vẻ vui buồn. Tuy nhiên, sự tàn nhẫn của anh khiến tim cô buốt giá.


Bùi Hoan từng mong mình mau trưởng thành để gả cho anh. Đứa trẻ đến bất thình lình mang lại niềm vui vô bờ cho cô, cuỗi cùng chỉ đổi lại sự phủ định tàn nhẫn của anh. Cô không biết trái tim Hoa Thiệu Đình cứng rắn đến mức nào mới có thể hoàn toàn trấn tĩnh trước nỗi đau của cô. Kể từ giây phút đó, đau khổ và căm hận đã cắm rễ trong lòng cô.


Sau này còn xảy ra một chuyện, khiến Bùi Hoan như ch.ết đi sống lại.
Thế gian có bao tình và hận, chung quy đều phải trả lại, muốn tham lam cũng vô ích.
Trải qua bao tủi nhục ấm ức, Bùi Hoan cũng chẳng còn nhớ rõ. Bây giờ bảo cô diễn xuất, không phải Bùi Hoan chưa từng trải qua, mà đã hoàn toàn tê liệt.


Bùi Hoan ngẩng đầu đối mặt với nam chính, đọc lời thoại trôi chảy. Trước mắt cô đều là hình ảnh Hoa Thiệu Đình năm đó.


Nước mắt dâng tràn bờ mi nhưng cô không khóc nổi. Toàn thân run rẩy. Cuỗi cùng, từng giọt lệ chảy xuống, cô chậm rãi nói ra sự khổ sở trong lòng nữ chính: "Anh tưởng nghe lời tôi chính là đối xử tốt với tôi? Nhưng anh vĩnh viễn không hiểu, chỉ vì yêu anh, đến lòng tự trọng cuối cùng của người phụ nữ tôi cũng không còn".


Câu này vốn được đạo diễn yêu cầu thể hiện sự phẫn nộ, phát tiết, lên án, nhưng Bùi Hoan thốt ra một cách bình tĩnh. Ánh mắt cô không phải là nỗi căm hận, mà là sự tiếc nuối.
Tiếc nuối bản thân vẫn còn yêu đối phương, đến nay không hối hận.


Tất cả mọi người đều nín thở trước sự bùng nổ của Bùi Hoan. Phim trường không một tiếng động, ngay cả khi đạo diễn hô ngừng lại, mọi người dường như vẫn chìm đắm trong nỗi bi thương của cô.
Một lúc sau, chị Kính mới có phản ứng, vỗ tay hoan hô.


Buổi quay phim nhanh chóng kết thúc, mọi người hồ hởi kéo Bùi Hoan đi chơi. Cô từ chối, đi thẳng về nhà nghỉ ngơi. Nhưng vừa vào cửa, Bùi Hoan liền nhìn thấy Tưởng Duy Thành ngồi ở phòng khách đợi cô.


Tưởng Duy Thành vẫn mặc áo khoác chỉnh tề, Bùi Hoan tưởng anh sẽ lập tức ra ngoài. Nhưng vừa đi ngang qua, cô chợt nghe thấy giọng nói tức giận của anh: "Vụ Thịnh Linh là em cố ý phải không?".(DđLêQuýĐôn)


Bây giờ Thịnh Linh đã bị "đóng băng", Bùi Hoan cũng chẳng nhiều lời mà chỉ đáp: "Em không gây khó dễ cho cô ta, cũng không tìm người giúp đỡ, hôm đó chỉ là trùng hợp".


"Trùng hợp? Lão hồ ly mang theo bao nhiêu người như vậy mà em nói là trùng hợp? Khí thế quá còn gì, bây giờ em có thể vênh váo được rồi." Tưởng Duy Thành đứng dậy nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như nhìn loài rắn rết: "Thịnh Linh chẳng qua chỉ cùng tôi ăn hai bữa cơm, vậy mà em tìm người đối chọi tôi. Bùi Hoan, em thật sự khiến tôi bất ngờ đấy. Tôi còn tưởng em và anh ta đến ch.ết cũng không qua lại. Kết quả mới có mấy ngày, vừa lên giường với anh ta xong em lập tức đi tìm anh ta chống lưng rồi".


Bùi Hoan cất giọng chán ghét: "Anh ăn nói tử tế một chút đi".


Tưởng Duy Thành như nghe thấy chuyện nực cười: "Đừng đóng kịch nữa. Sáu năm nay, lúc nào em cũng bày ra bộ dạng thanh cao, nhưng khi gặp lão hồ ly đó thì sau cũng được". Anh quan sát gương mặt Bùi Hoan, đột nhiên có hứng thú với son môi của cô: "Em dùng thương hiệu gì vậy, màu sắc không tồi. Tôi sẽ mua tặng Alice".


"Tùy anh." Bùi Hoan không biết tại sao Tưởng Duy Thành đột nhiên về nhà gây chuyện. Cô quay người đi lên tầng trên, chợt nghe anh nói: "Bộ phim Thời gian không gặp gì đó không thành đâu, em đừng phí công vô ích".


"Tại sao?" Bùi Hoan quay người về phía anh. Tưởng Duy Thành đã đi đến cửa, ngoảnh đầu cười cười với cô: "Bởi vì tôi đã rút vốn đầu tư, các nhà đầu tư khác cũng làm theo tôi. Alice gần đây ngoan ngoãn nghe lời, tôi đã hứa sẽ đầu tư cho bộ phim mới của cô ấy".


Bùi Hoan im lặng, đứng bất động ở chân cầu thang.
Tưởng Duy Thành quay hẳn người nhìn cô, ánh mắt đặc biệt dịu dàng tình cảm. Anh hỏi bằng một giọng quan tâm: "Em tức giận à?"".
"Anh biết rõ em thích bộ phim này, em đã bỏ nhiều tâm huyết vào kịch bản."


Tưởng Duy Thành nghiêm túc gật đầu, tỏ ra khổ não: "Nhưng Alice trẻ trung hơn em, nghe lời hơn em. Tôi bảo cô ấy chơi kiểu gì cô ấy cũng đều đáp ứng... Phu nhân, nếu em khiến tôi vui vẻ hơn cô ấy, em muốn đóng phim nào tôi cũng sẽ đầu tư cho em. Rộng lượng một chút đi em yêu. Đúng rồi, nếu tức giận, cùng lắm em lại đi tìm lão hồ ly, bảo anh ta xử lý Alice là được". Nói xong, Tưởng Duy Thành đi vào nhà hôn lên má Bùi Hoan: "Ngủ sớm đi, tôi yên em".


Anh vì Thịnh Linh nên trong lòng không thoải mái, mới kiếm cớ giày vò cô.
Bùi Hoan ép bản thân nhẫn nhịn. Tưởng Duy Thành cuối cùng cũng hài lòng bỏ ra ngoài tìm vui.


Thím Lâm xuống cầu thang, không nghe thấy cuộc trò chuyện trước đó của bọn họ, chỉ bắt gặp Tưởng Duy Thành và Bùi Hoan có cử chỉ thân mật. Bà ngại ngùng nhắc nhở: "Thiếu phu nhân, cô nên nhân cơ hội này giữ thiếu gia ở nhà mới phải".


Bùi Hoan không đáp lời, lên phòng rửa mặt. Dòng nước lạnh lẽo cuối cùng cũng giúp cô tỉnh táo, trong lòng dễ chịu hơn một chút. Bây giờ, cô thường quên mất, Tưởng Duy Thành năm xưa là người như thế nào.


Đó là giai đoạn Bùi Hoan thảm hại nhất. Khi cô tức giận rời khỏi Lan Phường, bởi vì không thể xuất hiện ở nơi liên quan đến Kính Lan Hội nên suýt nữa cô phải ngủ ở đầu đường xó chợ. Lần đầu tiên một mình đi thuê khách sạn, Bùi Hoan bịkẻ xấu lừa gạt, may mà Tưởng Duy Thành xuất hiện kịp thời, giúp cô giải vây.


Lúc bấy giờ, anh vô cùng chói sáng, không hổ danh là "con ông trời".
Tưởng Duy Thành đứng ở đại sảnh khách sạn, chào cô: "Trùng hợp thật đây, chúng ta lại gặp nhau rồi. Xe của tôi còn đợi em sửa kia kìa".


Mấy ngày đó Bùi Hoan giống hệt con nhím, toàn thân xù đầy gai nhọn. Cô nghi ngờ và cảnh giác với tất cả mọi người. Nhưng chỉ một nụ cười của Tưởng Duy Thành, cuỗi cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.


Anh giúp Bùi Hoan thuê phòng để cô nghỉ ngơi, còn mua đồ ăn đêm giúp cô. Cô được chiều chuộng từ nhỏ nên chẳng biết làm gì. Tưởng Duy Thành lần đầu tiên trong đời cảm thấy bản thân giống một bảo mẫu, suy nghĩ chu toàn cho cô, ngay cả bữa sáng hôm sau cũng đặt trước đâu vào đấy.


Ban đêm, Bùi Hoan cuộn mình nằm trong chăn. Tưởng Duy Thành bảo cô ngủ một giấc. Khi anh chuẩn bị ra về, cô mở miệng hỏi: "Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?".
"Tôi muốn cưới em về làm vợ." Tưởng Duy Thành nửa thật nửa đùa. Anh đứng tựa vào cánh cửa, dáng vẻ vô cùng thu hút.


Bùi Hoan mắng anh, đồng thời kéo chăn trùm kín mặt.
Nụ cười trên môi Tưởng Duy Thành càng sâu hơn.


Cô nằm trong chăn, lên tiếng: "Em có thai rồi".Tưởng Duy Thành im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, anh dường như hiểu lý do tại sao Bùi Hoan lại bỏ ra đi. Anh quay lại kéo chăn ra khỏi mặt cô, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút, xác định cô không bị lạnh mới ngồi xuống mép giường: "Em ngủ đi, tôi không đi đâu hết".


"Anh... Anh muốn làm gì?"
"Tôi lo em sợ hãi. Em mới bao nhiêu tuổi đã gặp phải chuyện này..."" Tưởng Duy Thành có chút thương xót, giơ tay xoa đầu cô: "Em yên tâm, kiểu gì cũng có cách giải quyết".
Anh nói rất dịu dàng, khiến Bùi Hoan muốn khóc. Cô lẩm bẩm: "Em sắp hai mươi tuổi rồi".


Tưởng Duy Thành thở dài, ngồi sang chiếc ghế bên cạnh giường nghịch điện thoại: "Em vẫn còn là một đứa trẻ".
Đêm hôm đó, Bùi Hoan ngủ không yên giấc, còn mơ thấy ác mộng, kêu khóc ầm ĩ. Tưởng Duy Thành lại gần dỗ cô.


Anh có đôi mắt anh đào rất đẹp, lúc cười đặc biệt đa tình, nhìn không rõ thật giả. Anh nói: "Đừng sợ, tôi sẽ giúp em giữ đứa trẻ. Em mau ngủ đi".(Minchi.Diễn.đàn.Lê.Quý.Đôn)


Bùi Hoan không để câu nói này trong lòng. Dù ngốc nghếch nhưng cô cũng hiểu, đây chẳng qua chỉ là lời nói chót lưỡi đầu môi, Tưởng Duy Thành dùng để dụ dỗ phụ nữ mà thôi.
Cô không coi là thật, nhưng cảm thấy may mắn, bởi vì đên tối là thời điểm cô rất sợ hãi, may mà anh không bỏ đi.


Ngày hôm sau, nhân lúc Tưởng Duy Thành ra ngoài mua đồ, Bùi Hoan âm thầm đi mất. Bởi vì trốn tránh người của Kính Lan Hội, mỗi nơi cô đều không thể ở lại lâu.






Truyện liên quan