Chương 21

Cô và Tưởng Duy Thành chỉ là tình cờ gặp gỡ. Cô bỏ nhà ra đi, anh lịch sự giơ tay giúp đỡ, chỉ có vậy mà thôi.
Sau đó, việc Tam tiểu thư bỏ trốn khiến Hoa tiên sinh tức giận, Lan Phường trở thành địa ngục trần gian. Cuối cùng, Bùi Hoan vẫn không thoát khỏi người của Kính Lan Hội, nhanh chóng bị đưa về nhà.


Không ai biết sau khi quay về, Bùi Hoan đã trải qua những chuyện gì. Còn Bùi Hoan cũng không nhớ đến lời hứa mà Tưởng Duy Thành buột miệng nói ra.
Trong cuộc đời này, Tưởng Duy Thành từng thốt ra nhiều câu giả dối nhưng phụ nữ đều tưởng thật. Chỉ duy nhất một lần anh nói lời thật lòng, người nghe lại cho là đùa cợt.


Thì ra, hồi ức không dài như Bùi Hoan tưởng, một khi không nghĩ đến sẽ cảm thấy chỉ là thoáng chốc. Cuốn sách đã từng lật giở, bây giờ xem lại, tự nhiên cô không thấy đau khổ, cũng không rơi lệ vì những con người đó, chỉ còn lại sự hụt hẫng.


Bùi Hoan lau khô mặt, nhìn người phụ nữ trong gương rồi tô son lên môi mình.
Bao nhiêu năm sống chung, vậy mà cô không có cơ hội hỏi Tưởng Duy Thành, liệu anh có hối hận không?


Buổi tối, di động của Bùi Hoan liên tục đổ chuông, đều là cuộc gọi từ chị Kính. Chắc chị đã nghe phong thanh thông tin bị rút vốn đầu tư nên mới gọi điện.
Ban đầu Bùi Hoan không nghe máy, sau đó bị quấy nhiễu đến mức không thể chợp mắt, cuối cùng cô đành ngồi dậy tiếp nhận sự la lối của nữ hoàng.


Chị Kính quả nhiên khuyên cô nhượng bộ Tưởng Duy Thành: "Đừng bướng bỉnh quá, dẫu sao cũng là chồng cô. Nếu thật sự coi cô không ra gì, cậu ta đã ly hôn từ lâu. Bùi Hoan, hãy nghe tôi lần này, tôi là người từng trải hơn cô nhiều".


available on google playdownload on app store


Bùi Hoan không chịu, chỉ nói: "Thứ năm mới ngừng quay, còn hai ngày nữa. Em thích bộ phim này, dù không thành cũng chẳng sao cả".


"Bà cô ơi, cô dỗ ngọt cậu ta một chút không được sao? Đàn ông đều như vậy cả, chỉ cần cô thuận theo ý của bọn họ, họ sẽ lập tức mềm lòng. Điều này tốt nhất cho tất cả mọi người, cô bỏ nhiều tâm tư vào bộ phim, tôi cảm thấy đáng tiếc thay cô. Alice hay chó mèo gì đó đều không quan trọng."


Bùi Hoan im lặng một lúc mới lên tiếng: "Nếu anh ấy thật sự thích Alice, em cũng không muốn cản trở".
Chị Kính tức đến mức muốn mắng cô nhưng không thể thốt ra lời. Cuối cùng chị ném bộp điện thoại.
Nhưng sự việc đến thứ Năm lại có chuyển biến tốt lành.


Sau khi nhà đầu tư tuyên bố rút vốn, công ty của anh Phong lập tức nhúng tay vào.
Nhà đầu tư mới đã tiến hành đàm phấn với đoàn phim nên bộ phim tạm thời không bị ngừng quay.
Chị Kính nhìn Bùi Hoan bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa.


Bùi Hoan giải thích, nhà đầu tư mới không liên quan đến mình, cô cũng chẳng tìm ai cả. Tuy nhiên chị Kính không tin lời cô.
Đoàn phim cũng không tim, ngay cả đạo diễn cũng bắt đầu đặc biệt chăm sóc Bùi Hoan, nói chuyện với cô ngày càng khách sáo, còn bảo người thuê phòng nghỉ cho mình cô sử dụng.


Bùi Hoan hết cách, đành phải chấp nhận. Lúc ở phòng nghỉ đợi chị Kính đi lấy trang phục, Bùi Hoan chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô mở cửa, nhưng người xuất hiện không phải là chị Kính.


Đó là một cô gái trẻ. Cô ta mặc bộ đồ công sở màu đen, nhìn rất đứng đắn, không giống con gái ở độ tuổi đó.
Bùi Hoan ngẫm nghĩ tên cô ta, không mấy chắc chắn: "Cố Lâm?".


Cố Lâm cười nhạt một tiếng, không hề tỏ ra khách khí mà ra hiệu Bùi Hoan đi theo mình: "Hoa tiên sinh đang ở quán trà Minh Hạc phía đối diện. Tiên sinh bảo tôi đón Tam tiểu thư qua bên đó".


Bùi Hoan nhìn đồng hồ, đoàn phim vẫn đang điều chỉnh ánh sáng, còn một tiếng nữa mới bắt đầu. Cô nói với Cố Lâm: "Cô hãy giúp tôi nói với anh ấy, hôm nay tôi bận, bảo anh ấy về đi".


Khóe mắt Cố Lâm vụt qua tia chế nhạo: "Từ trước đến nay không người nào dám để tiên sinh chờ đợi". Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện mấy người, đều cúi đàu nói: "Tam tiểu thư đừng gây khó dễ cho chúng tôi".
Bùi Hoan bất động. Khi nhìn Cố Lâm, trong lòng cô có chút cảm khái.


Lúc bằng tuổi Cố Lâm, cô cũng một lòng một dạ thích Hoa Thiệu Đình như vậy.
Bùi Hoan mỉm cười, ngồi xuống ghế ngay trước mặt Cố Lâm, vừa vẽ lông mày vừa lên tiếng: "Cô xem, tôi có thể bắt anh ấy đợi đấy".


Cố Lâm cuộn tròn bàn tay thành nắm đấm, đứng ở cửa chờ Bùi Hoan trang điểm. Tưởng rằng Bùi Hoan sẽ đi theo mình, ai ngờ cô đưa mắt ra bên ngoài rồi nói: "Đợi tôi quay xong đã, bây giờ tôi không thể rời khỏi nơi này".


Đều là phụ nữ, Bùi Hoan có thể nhìn ra Cố Lâm ghét mình. Cố Lâm vô cùng tức giận, nhưng chỉ nghiến răng nhẫn nhịn.
Bùi Hoan thay áo khoác ngoài. Lúc đi ngang qua Cố Lâm, cô đột nhiên mở miệng hỏi: "Cô thích anh ấy đúng không?".
Cố Lâm lạnh mặt gật đầu.


Bùi Hoan cười. Vừa rồi cô chỉ trang điểm nhẹ, nhưng đôi môi tô màu son rực rỡ, khiến cô rất nổi bật.
Cô hạ giọng nói cho Cố Lâm biết kinh nghiệm mà mình dùng nữa cuộc đời trước để đánh đổi: "Vậy thì đừng sợ anh ấy".
Đến khi Bùi Hoan quay phim xong đã gần tám giờ, bên ngoài trời tối đen.


Chị Kính vồn đợi Bùi Hoan để lái xe đưa cô về nhà. Chị nhanh chóng phát hiện có mấy người đi theo Bùi Hoan. Dẫn đầu là cô gái trẻ mặt mũi lạnh lùng.
Bùi Hoan không cần chị Kính đưa về, chị tò mò hỏi: "Đó là ai vậy? Trông cứ như thù hận sâu sắc với cô vậy?".


Bùi Hoan không biết giới thiệu thế nào, chỉ mơ hồ lắc đầu. Cố Lâm và đám thuộc hạ đứng ở bờ tường phía đối diện đợi cô thay quần áo.


Chị Kính không vội ra về, châm một điếu thuốc bắt đầu bình phẩm đối phương: "Con bé trông cũng xinh đấy, cô tìm ở ra vậy? Tính cách nó có vẻ chững chạc, đứng đợi cô cả ngày mà chẳng nói năng gì... Bộ dạng giống hệt cô năm xưa. Bảo nó đi theo tôi, tôi đảm bảo nó sẽ nổi tiếng".


Bùi Hoan nhúi mày: "Chị cứ thử xem cô ta có rút súng chĩa vào đầu chị không?".
"Đừng đừng, bà cô, cô lại dây vào xà hội đen rồi?"" Chị Kính hạ giọng, quay đầu hỏi Bùi Hoan: "Ánh mắt con bé đó nhìn cô rất không bình thường, kiểu như chỉ hận không thể bóp ch.ết cô".


Bùi Hoan cười, liếc qua Cố Lâm: "Ai cũng nói con bé đó giống em, nhưng nó thông minh hơn em nhiều, tương lai chắc chắn không bị thiệt thòi".
Chị Kính tấm tắc gật đầu, thở dài vỗ vai Bùi Hoan, dặn dò: "Tôi không tiễn cô nữa, cô hãy cẩn thận, có chuyện gì nhớ gọi điện cho tôi, nghe rõ chưa?".


Quán trà Minh Hạc nằm ở phía đối diện bên kia đường.
Khi Bùi Hoan đẩy cửa đi vào, Hoa Thiệu Đình đang ngồi ở chiếc ghế nằm giả cổ. Hình như anh đang xử lý công việc, nhưng màn hình trước mặt đã tối đen.
Anh nhắm nghiền hai mắt, bộ dạng có vẻ mệt mỏi. Bùi Hoan xuất hiện mà anh không hay biết.


Bùi Hoan đi tới gọi anh, Hoa Thiệu Đình không có phản ứng.
Bùi Hoan nhìn chằm chằm người đàn ông ấy, xung quanh đặc biệt yên tĩnh. Lòng cô chùng xuống, vội vàng lay người anh: "Anh cả?".


Cuối cùng Hoa Thiệu Đình cũng mở mắt. Bắt gặp thần sắc căng thẳng của cô, anh giơ tay sờ mặt cô: "Mắt tôi hơi khó chịu, định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, tự nhiên ngủ mất... Sao thế?".


Bùi Hoan ngồi xuống cạnh anh, cảm thấy hơi bất thường. Hoa Thiệu ĐÌnh không bao giờ thiếu cảnh giác như vậy, cô biết giấc ngủ của anh không sâu, chỉ một tiếng động nhẹ cũng tỉnh. Nhưng cô không dám hỏi thẳng.


Bầu không khí dịu đi trong giây lát. Bùi Hoan nắm tay anh, miễn cưỡng nở nụ cười: "Hôm nay em hơi bận, giờ mới xong công việc. Sao anh còn chưa đi?".


Hoa Thiệu Đình đứng dậy vận động xương cốt, sau đó lại biếng nhác nằm xuống ghế, thuận tay kéo Bùi Hoan vào lòng. Anh vừa tỉnh dậy, ánh mắt hơi mệt mỏi nhưng vẫn đầy vẻ nguy hiểm, như thể cô là con mồi của anh.


Bùi Hoan nằm sấp trên người Hoa Thiệu Đình, bỗng dưng cảm thấy ngượng ngùng. Không hiểu tại sao, cái nhìn của anh khiến vành tai cô nóng ran.


Bùi Hoan bắt đầu giãy giụa. Rõ ràng vừa rồi còn lo lắng cho anh, bây giờ lại không tình nguyện, bộ dạng của cô y hệt năm xưa, khiến Hoa Thiệu Đình rung động trong lòng. Anh cắn tai cô, cất giọng trầm trầm: "Em không đến, tôi đâu dám bỏ đi". Nói xong anh nâng cằm Bùi Hoan, cô ý nghiêm giọng: "Hôm nay, em đáng bị phạt".


Ngoài áo khoác, trên người Bùi Hoan chỉ mặc váy thun dài. Bàn tay lạnh lẽo của anh từ tay áo của cô thò vào sâu bên trong. Cảm giác mờ ám vi diệu đó khiến Bùi Hoan đờ người, không thể thốt ra lời. Cuối cùng, cô chỉ nói: "Bên ngoài có nhiều người". Nói xong, cô kéo tay anh ngồi dậy.


Động tác của Hoa Thiệu Đình còn nhanh hơn. Anh ôm eo cô, kéo cô nằm xuống ghế. Bùi Hoan "hừm" một tiếng, chặn tay anh lại: "Đừng, anh tìm em là vì...".


Áo váy của cô nhanh chóng bị anh cởi ra. Hoàn cảnh xung quanh khiến Bùi Hoan đặc biệt nhạy cảm nhưng không dám kêu lớn tiếng, chỉ có thể cong người né tránh anh. Bộ dạng yếu thế của cô khiến Hoa Thiệu Đình hài lòng, càng không chịu bỏ qua. Khi anh tiến vào, Bùi Hoan mềm nhũn người, đến hô hấp cũng khó khăn.


Trong lúc ý loạn tình mê, Bùi Hoan vẫn nhớ họ đang ở bên ngoài. Cô ngượng ngùng cắn vai Hoa Thiệu Đình, anh thủ thỉ dỗ dành cô. Cô không dám giãy giụa quá mạnh, sợ người ở bên ngoài nghe thấy tiếng động. Cuối cùng, cô sốt ruột, mím môi nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp.


Hoa Thiệu Đình khẽ cười một tiếng, hài lòng hôn cô: "Phạt em không được kêu thành tiếng".
Hoa Thiệu Đình không chịu tha cho Bùi Hoan, hỏi đi hỏi lại, cô và Tưởng Duy Thành đã đến bước nào.






Truyện liên quan