Chương 34
Hoa Thiệu Đình không bất ngờ, cũng chẳng trách cứ cô.
Anh thở dài, đặt tay mình lên mu bàn tay của Cố Lâm, đồng thời cất giọng an ủi: "Cô không cần như vậy, tôi biết rõ bệnh tình của mình. Hôm nay bởi vì quá nóng ruột, lại nhất thời tức giận nên mới ra máu, không phải chuyện nghiêm trọng".
Cố Lâm nghẹn ngào lắc đầu, cố gắng không chế tâm trạng, sau đó nói ngắt quãng: "Tôi ở bên tiên sinh lâu như vậy, ít nhất cũng biết, nếu khạc ra máu sẽ...".
Tim bẩm sinh phát triển đến thổ huyêt, thì đây chính là triệu chứng tim suy kiệt... Cô ôm miệng, không thể nói tiếp.
Hoa Thiệu Đình thở dài: "Đúng thế, do đó không thể để Tùy Viễn biết. Bằng không cậu ta nhất định bắt tôi làm phẫu thuật. Ngày nào còn chưa nghe theo, tôi sẽ không yên với cậu ta." Vừa nói anh vừa xoa mắt, lắc đầu nở nụ cười tự giễu: "Còn mắt bên này nữa chứ, gần đây cũng phiền phức, thật chẳng có chỗ nào yên ổn".
Cố Lâm nắm tay anh: "Bệnh tình của tiên sinh không thể chần chừ mãi. Tiên sinh hãy cân nhắc đề nghị của Tùy Viễn".(Diễn_đàn_Lê_Quý_Đôn)
"Cậu ta nói có thể nâng cao xác suất thành công lên đên sáu mươi phần trăm. Nhưng đối với tôi, như thế còn chưa đủ." Hoa Thiệu Đình nhìn chằm chằm cửa phòng mổ: "Tôi còn chưa ch.ết đã có kẻ to gan như vậy. Nếu tôi không thể ra ngoài, cô thử nói xem, liệu cô ấy có sống nổi không?".
Cố Lâm đờ người, vài giây sau mới lên tiếng: "Tam tiểu thư xảy ra chuyện, tôi cũng có một phần trách nhiệm. Nếu tôi sớm nhận được tin... tay của Tam tiểu thư sẽ không...".
Hoa Thiệu Đình cúi đầu nhìn Cố Lâm, im lặng một lúc rồi vỗ vai cô: "Lần này không thể trách cô, nếu cô muốn giấu tôi, chỉ cần coi như không biết".
Cố Lâm chợt nhớ đến cuộc trao đổi với Trần Phong. Cuối cùng, cô không làm theo ý đối phương. Nhưng cô cố tình kéo dài thời gian, bảo Trần Phong rút hết người về, đổ trách nhiệm lên Tưởng Duy Thành, coi như người của Kính Lan Hội bị người của Tưởng gia ngăn không cho đi theo Tam tiểu thư nên không phát hiện Tam tiểu thư bị bắt cóc. Sau đó, cô vội vàng thông báo tình hình với Hoa tiên sinh, rồi lập tức điều tra. Đợi đến khi bọn họ tới nơi, Bùi Hoan không ch.ết cũng bị thương. (minchi - )
Đáng tiếc người đàn bà đó mệnh lớn, chỉ bị thượng một bên tay.
Cố Lâm không sợ ch.ết, nhưng rất sợ Hoa tiên sinh. Sau năm đi theo anh không phải phí công vô ích, cô hiểu rõ tâm tư của anh thâm sâu đến nhường nào, nếu vờ như không biết chuyện Bùi Hoan bắt cóc, chắc chắn anh sẽ không tin. Kiểu gì cô và Trần Phong cũng bị liên lụy.
Vì vậy, Cố Lâm quyết định đi một nước cờ nguy hiểm, đánh cược sự quan tâm của Hoa tiên sinh dành cho Bùi Hoan. (minchi - ) Tận mắt chứng kiến Bùi Hoan bị thương, anh sẽ dồn hết trách nhiệm vào Tường Duy Thành, không có thời gian suy ngẫm vào truy cứu người của mình, cũng không nghi ngờ cô.
Cô Lâm cảm thấy may mắn là mình không làm sai. Cô nhìn người bên cạnh. Tuy bị bênh tật giày vò nhưng anh vẫn giữ vẻ uy nghiêm khó tả. Cô thậm chí không biết ngoài việc trầm mặc ở bên cạnh Hoa tiên sinh, cô còn có thể làm được điều gì
Cố Lâm muốn nói chuyện, nhưng Hoa Thiệu Đình đã buông tay.
(minchi - )
Cố Lâm đứng dậy, lùi về một bên rồi mở miệng: "Tiên sinh vì Tam tiểu thư nên không chịu phẫu thuật Tiên sinh có nghĩ đến bản thân, có từng nghĩ đến chúng tôi hay không?".
Nói xong, cô liền cảm thấy hối hận. Nhưng hôm nay cô đã làm nhiều chuyện to gan lớn mật như vậy rồi. giờ thêm một câu cũng có sao? Hơn nữa, chứng kiến Hoa tiên sinh cố chịu đựng, trong lòng cô rất sốt ruột mà không biết phải làm thế nào.
Hoa Thiệu Đình không ngờ Cố Lâm hỏi câu đó. Anh bất động một lúc rồi quay sang cô, nhưng vẫn không lên tiếng. (Diễn_đàn_Lê_Quý_Đôn)
Cố Lâm nói tiếp: "Bao nhiêu người chúng tôi sống vì Hoa tiên sinh, vì Kính Lan Hội. Chúng tôi nguyện vì tiên sinh nhảy vào biển lửa, Tùy Viễn nguyện tận tâm tận lực vì tiên sinh. Người của Lan Phường đều cống hiến hết mình cho tiên sinh".
Hoa Thiệu Đình bình thản hỏi lại: "Cô phê bình tôi không có trách nhiệm đấy à?"".
"Không, đây là lời nói thật lòng. Tiên sinh có trách phạt tôi cũng xin nhận hết, tôi chỉ muốn nói thôi." Cố Lâm dõi mắt về phía phòng mổ: "Tiên sinh không chỉ có mình Tam tiểu thư".
Hoa Thiệu Đình cười, tựa người vào thành ghế, nhắm nghiền hai mắt. Một lúc lâu sau, lâu đến mức Cố Lâm cho rằng anh sẽ không nói chuyện, anh đột nhiên trả lời: "Nhưng cô ấy chỉ có một mình tôi".(minchi - )
Không ai lên tiếng, hành lang vô cùng tĩnh mịch. Hoa Thiệu Đình chợt nhớ tới vừa rồi, trên đường đến bệnh viện Bùi Hoan đã tỉnh lại. Ban đầu, tâm trạng của cô rất kích động, làm anh phải giữ chặt chân tay cô, không cho cô chạm vào vết thương.
Bùi Hoan khôi phục ý thức nhưng vẫn không thể nói ra lời. Cuối cùng, cô mới nhìn rõ anh.
Sau khi nhìn thấy anh, cô lại nhắm mắt. Hoa Thiệu Đình không hỏi cũng không an ủi, chỉ im lặng ôm cô vào lòng. Bùi Hoan trở nên yên tĩnh cho tới khi đến bệnh viện.
Lúc bác sĩ đưa Bùi Hoan vào phòng mổ, Hoa Thiệu Đình vén tóc cho cô, nói với cô tất cả không sao rồi, bây giờ cô phải tiến hành phẫu thuật. Bùi Hoan gật đầu, vẫn không nói một lời.
Gần ba tiếng rưỡi đông hồ sau, ca mổ cuối cùng cũng kết thúc. (minchi - )
Bùi Hoan được đưa về phòng bệnh. Hoa Thiệu Đình đợi bác sĩ để hỏi thăm tình hình. Đối phương cho biết: "Quan trọng nhất bây giờ là vấn đề hồi phục. Tình trạng gân thịt bị rách tương đối nghiêm trọng, may mà không nhiễm trùng. Ca mổ khá thành công, nhưng sau này chức năng bàn tay sẽ bị hạn chế, ngoài ra cần phục hồi ngoại khoa. Có thể phục hồi đến mức độ nào... rất khó kết luận chính xác".
Hoa Thiệu Đình vẫn ngồi ở sofa. Anh ho hai tiếng ngước mắt nhìn bác sĩ: "Thế nào gọi là khó kết luận chính xác?".
Hai bác sĩ không lên tiếng, ngập ngừng một lúc lại tìm cách giải thích: "Chỉ cần cố gắng... cuộc sống hằng ngày không có vấn đề gì nhưng cầm vật nặng hay vận động mạnh chắc chắn bị ảnh hưởng".
Lúc này Tùy Viễn đến giải vây: "Tam tiểu thư tỉnh rồi, anh mau đi thăm cô ấy, để tôi nói chuyện với bác sĩ".
Hoa Thiệu Đình đứng dậy, dặn Cố Lâm: "Cô hãy theo sát tình hình. Cô ấy không nằm viện, hai ngày nữa tôi sẽ đưa cô ấy về. Bảo bọn họ sắp xếp hết mọi thứ ở nhà, bao gồm cả việc phục hồi sau phẫu thuật. Mời hai bác sĩ này tới Lan Phường".
"Vâng ạ." (minchi - )
Một mình Hoa Thiệu Đình đi vào phòng bệnh của Bùi Hoan. Bên trong vô cùng yên tĩnh, buổi chiều tà vốn u ám, sau khi kéo rèm cửa sổ, bên trong không có chút ánh sáng.
Tay Bùi Hoan để yên một chỗ, thuốc tê cục bộ vẫn chưa hết công hiệu nên công không cảm thấy đau. Đến lúc này, cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Nghe tiếng bước chân, cô liền quay người lại. (Diễn_đàn_Lê_Quý_Đôn)
Hoa Thiệu Đình ngồi xuống cạnh giường, cả hai im lặng hồi lâu. Sau đó, anh đứng dậy bật đèn ở đầu giường, cuối cùng bọn họ cũng thấy rõ đối phương. Anh nhìn cô thở dài. Bùi Hoa giơ bàn tay trái không bị thương về phía anh.
Mặt cô bị đánh đên sưng húp, bây giờ trông đỡ hơn một chút. Bùi Hoan nói nhỏ: "Anh hãy ôm em đi".
Hoa Thiệu Đình vuốt ve từng ngón tay Bùi Hoan rồi nắm chặt. Nhưng anh vẫn không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Bùi Hoan không thể kìm nén, cất giọng nghẹn ngào: "Em sợ... Anh mau ôm em đi".
Hoa Thiệu Đình thuận tay kéo Bùi Hoan vào lòng. Mặt cô áp vào cổ anh, mùi trầm hương quen thuộc trên người anh khiến cô không thể kiềm chế, hít một hơi sâu, đồng thời ôm chặt anh, ch.ết cũng không buông tay. (minchi - )
Hoa Thiệu Đình lại thở dài, vỗ nhẹ lưng cô, mãi mới nói một câu: "Có tôi ở đây, không sao đâu".
Bùi Hoan gật đầu nhưng vẫn im lặng. Cô vùi mặt vào người anh, không thể kìm nén giọt lệ, khiến áo anh dần ướt một mảng.
Hoa Thiệu Đình biết cô sợ hãi, nhưng trước hoàn cảnh nguy hiểm, cô vẫn cắn răng chịu đựng. Đây chính là nha đầu quật cường mà anh nuôi lớn khôn.
Bùi Hoan túm áo Hoa Thiệu Đình, cất giọng run run: "Ngoài cánh tay, sau khi em ngất đi... họ đã làm gì em?". (Diễn_đàn_Lê_Quý_Đôn)
Anh vẫn nói bình thản, nhưng giọng điệu chắc chắn, không dễ hoài nghi: "Không sao, không xảy ra chuyện gì cả".
Cuối cùng Bùi Hoan cũng ngẩng đầu, mặt cô giàn giụa nước mắt, tay trái ôm miệng. Hoa Thiệu Đình kéo tay cô: "Khóc đi... Em đừng ép bản thân". Anh lặp lại câu vừa rồi: "Có tôi ở đây, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, em nghe rõ chưa?".
Truyện được cập nhật chương mới nhất tại Diễn đàn
Typer: Minchi