Chương 35

Bùi Hoan gật đầu, im lặng ngồi trên giường. Hoa Thiệu Đình nhìn người phụ nữ khóc không thành tiếng này, cuối cùng hôn lên trán cô: "Bùi Bùi, em cũng nên nghĩ cho tôi một chút".
Nghe anh nói vậy, Bùi Hoan hoàn toàn suy sụp, càng khóc dữ dội hơn.


Hoa Thiệu Đình vô cùng thương xót. Bắt gặp bộ dạng này của cô, anh cũng sắp phát điên. Nhưng anh không thể thả lỏng bản thân, anh còn phải chống đỡ thay cô. Cô sợ hãi, anh vẫn phải trấn tĩnh. (Diễn_đàn_Lê_Quý_Đôn)


Hoa Thiệu Đình cuối thấp người, áp mặt mình vào mặt Bùi Hoan, nói nhỏ bên tai cô: "Nếu em muốn tùy hứng, hãy trực tiếp cầm dao đâm tôi, đừng bao giờ để tôi chứng kiến cảnh tượng tương tự một lần nữa".
Bùi Hoan nhắm mắt gọi: "Anh cả".


Hoa Thiệu Đình mỉm cười: "Tôi tạo quá nhiều nghiệp chướng nên cuộc đời này mới tiêu tùng trong tay em".


Hai mươi năm nay, ngoài Bùi Hoan, không ai dám gọi thẳng tên Hoa tiên sinh. Lúc còn bé, cô không phân biệt lớn nhỏ. Đến khi trưởng thành, cô lại được anh cưng chiều. Khi nào có mặt người ngoài, cô còn gọi một tiếng "anh cả". Lúc chỉ có hai người ở Hải Đường Các, cô toàn gọi thẳng tên anh. (minchi - )


Boa giờ phạm lỗi, hoặc gặp chuyện ấm ức, sợ hãi, cô mới ngoan ngoãn gọi "anh cả", thể hiện sự khuất phục của mình.
Tinh thần Bùi Hoan căng thẳng cực độ, bây giờ được thả lỏng, cô nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Hoa Thiệu Đình vẫn ngồi bên cạnh. Nằm một lúc, cô đột nhiêm túm tay anh: "Em không muốn ở bệnh viện".


available on google playdownload on app store


Anh gật đầu: "Hai ngày nữa, tôi sẽ đưa em về. Bây giờ chưa được, em còn hai cuộc tiểu phẫu... Đừng sợ, tôi sẽ ở bên cạnh em". Nói xong, anh giúp cô tắt đèn.


Phòng bệnh tối om, Bùi Hoan thở phài nhẹ nhõm. Một lúc sau, cô mở mắt, người ngồi giường bên cạnh giường chìm trong bóng tối, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ thấy hình bóng lờ mờ.
Bùi Hoan thì thầm: "Em luôn sợ bệnh viện, thường nhớ tới buổi tối hôm đó".


"Bùi Bùi, hôm nay em mệt rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau, đừng nghĩ ngợi lung tung." Hoa Thiệu Đình giơ tay vuốt ve mặt cô, nhưng cô không nghe. (minchi - )


"Em không muốn tranh cãi với anh, chỉ là mãi cũng không thông, người máu lạnh đến mức nào mới có thể ra tay với chính con ruột của mình? Em luôn muốn hỏi, tại sao anh lại ra lệnh đó? Anh bảo bọn họ xử lý em hay là...".


Hoa Thiệu Đình quay mặt sang một bên, lắc đầu: "Tôi không muốn có con. Nếu là người phụ nữ khác, tôi sẽ không giữ cả người lớn lẫn trẻ con. Tuy nhiên...".
Bùi Hoan nở nụ cười mệt mỏi: "Vì em không hiểu chuyện nên anh mới đặc biệt ban ơn, giữ lại mạng sống của em, đúng không?".


Hoa Thiệu Đình im lặng. Trước đây cô đã từng hỏi qua vấn đề này. Nhưng hôm nay, Bùi Hoan thật sự không muốn nghĩ nhiều nữa. Bây giờ cô mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi hết tất cả. Cô không còn tức giận như trước. Sáu năm trôi qua, cô cũng đã trưởng thành, không còn là cô bé đơn thuần của năm nào.


Chỉ là, cô không cam tâm.
Thật ra trong thâm tâm, Bùi Hoan không tin anh làm điều đó. Dù là động vật máu lạnh đi chăng nữa nhưng chỉ cần còn là con người, kiểu gì anh cũng có bản năng của mình.
Hoa Thiệu Đình vỗ nhẹ lên người cô: "Em mau ngủ đi".(Diễn_đàn_Lê_Quý_Đôn)


Trong lòng Bùi Hoan rất thất vọng. Dù anh chỉ giải thích một câu, cô cũng có thể tìm lý do khác biện minh cho anh, nhưng anh chưa bao giờ phủ nhận.
Bùi Hoan không tiếp tục nói chuyện, quay lưng về phía anh.
Hoa Thiệu Đình ngồi ở bên cạnh cho đến khi cô ngủ say mới đứng dậy rời phòng.


Anh cố gắng kìm chế cơn ho, mở cửa đi ra ngoài. Đèn hành lang sáng đến mức anh chẳng nhìn thấy rõ thứ gì. Tựa vào bờ tường một lúc, Hoa Thiệu Đình giơ tay chùi mép, vị tanh trong miệng khiến anh khó chịu. Cuối cùng, anh đi vào nhà vệ sunh súc miệng mới thấy thoải mái một chút. (Diễn_đàn_Lê_Quý_Đôn)


Hoa Thiệu Đình nhìn vết máu nhàn nhạt ở dưới bồn, sắc mặt không một chút biểu cảm. Anh vặn vòi hết cỡ, xối sạch sẽ.


Sáng sớm ngày thứ tư, Hoa Thiệu Đình đến đón Bùi Hoan xuất viện. Tay cô vẫn không thể động đậy, anh đích thân mặc áo khoác, quàng khăn cho cô. Sau đó Bùi Hoan ngồi ở mép giường, để anh cúi xuống cầm đôi bốt, đi vào chân cô.


Cố Lâm đứng ở ngoài cửa, không nhịn được tới ngăn anh lại: "Hoa tiên sinh, để tôi làm cho".


Nghe Cố Lâm nói vậy, Hoa Thiệu Đình đứng dậy, giao việc này cho cô, còn anh ra ngoài bảo người đi xem ô tô đã vào vị trí chưa. Cố Lâm cúi người xuống đi giày cho Bùi Hoan, vẻ mặt không hề thay đổi. Đến khi xong xuôi, cô đứng dậy nhìn Bùi Hoan chằm chằm. (minchi - )
Bùi Hoan biết Cố Lâm có chuyện muốn nói.


Một lúc lâu sau, Cố Lâm mới mở miệng: "Thấy Hoa tiên sinh cúi đầu vì chị, chị rất đắc ý đúng không?".
Bộ dạng của Bùi Hoan vẫn tiều tụy, nhưng cô mỉm cười: "Không. Những năm cô chưa tới Lan Phường, anh ấy cũng như vậy. Là cô nghĩ anh ấy quá xa vời, thật ra anh ấy cũng chỉ là người bình thường mà thôi".


"Chị không cần nhắc nhở tôi, tôi biết mình xuất hiện muộn màng." Cố Lâm chẳng khách sáo: "Nếu không phải vì tình trạng sức khỏe của tiên sinh, chị tưởng chị có mấy cái mạng để còn sống trên đời?". (Diễn_đàn_Lê_Quý_Đôn)


Bùi Hoan không tỏ thái độ, đứng dậy đi ra ngoài. Cố Lâm không quên trách nhiệm, giơ tay dìu cô, nhưng sắc mặt rất cứng rắn.


Bùi Hoan từ tốn mở miệng: "Tôi không muốn đối địch với cô, nhưng tôi hy vọng cô hãy hiểu một điều. Ngoài thứ gọi là tình yêu mà cô cũng có thể trao cho anh ấy, anh ấy còn là anh trai tôi. Chúng tôi là người thân của nhau... Điều này không gì có thể thay thế".


Đố kị tình địch giả tưởng, cuối cùng cũng chỉ hành hạ bản thân mà thôi. Trong tình yêu, sự bất hạnh không phải nằm ở chỗ không được đáp lại, mà chính là cố chấp không chịu buông tay. (minchi - )


Xe ô tô của Lan Phường đã đậu ở cửa sau bệnh viện. Nơi đó yên tĩnh lại ít gây sự chú ý. Hoa Thiệu Đình và Bùi Hoan ngồi vào ghế sau, cô đột nhiên quay sang anh: "Em muốn đến một nơi".
Hoa Thiệu Đình không hề bất ngờ: "Tưởng Duy Thành nằm ở bệnh viện thành phố".


Bùi Hoan biết không thể giấu anh: "Em có chuyện muốn nói với anh ấy".(Diễn_đàn_Lê_Quý_Đôn)
"Chuyện này là do cậu ta gây ra. Nể mặt em, tôi mới giữ lại mạng sống của cậu ta."
"Em biết." Bùi Hoan quay đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ: "Nhưng em vẫn muốn gặp anh ấy nói vài lời".


Hoa Thiệu Đình không hỏi nhiều, bảo tài xế lái xe đến bệnh viện thành phố.
Hoa tiên sinh có ý đồ rõ ràng nên ra tay rất chuẩn. Ba nhát dao tránh chỗ hiểm, khiến Tưởng Duy Thành mất khá nhiều máu nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng.


Tưởng Duy Thành nằm ở phòng VIP. Anh phong tỏa mọi tin tức, cũng không cho người nhà biết, chỉ nói đi nơi khác bàn chuyện làm ăn. Bởi vì bất mãn chuyện kết hôn của Tưởng Duy Thành nen bình thường bà mẹ cũng chẳng thèm để ý đến con trai. Do đó, cơn sóng gió này mới được che lấp. (minchi - )


Đến bệnh viện, Hoa Thiệu Đình không xuống xe. Anh chỉ giúp Bùi Hoan chỉnh lại mái tóc, nhắc cô đừng chạm đến cánh tay bị thương, sau đó nói: "Em đi một mình đi".


Anh không bảo cô mau đi ra ngoài, cũng chẳng nói đợi cô cùng về nhà. Nhìn Bùi Hoan xuống xe, anh từ tốn bổ sung thêm một câu: "Em đã lớn rồi, phải tự chọn lối đi cho mình".


Bây giờ đã qua buổi trưa, Bùi Hoan dùng khăn quàng cổ che mặt mình. Cô vào trong, hỏi phòng bệnh của Tưởng Duy Thành. Vừa ra khỏi thang máy, cô liền bị người ở bên ngoài chặn lại. Bùi Hoan liền kéo khăn quàng: "Tôi đến để thăm anh ấy".


Nhận ra Bùi Hoan, vệ sĩ không dám nhiều lời, lập tức nhường lối: "Thiếu phu nhân... Thiếu gia hôm nay mới tỉnh lại".(Diễn_đàn_Lê_Quý_Đôn)


Bùi Hoan gõ cửa, bên trong không có động tĩnh. Thấy cửa không khóa, cô liền đi vào. Phòng bệnh rất ấm áp, trang thiết bị đầy đủ, nhưng người trên giường vẫn dõi mắt ra ngoài cửa sổ, không để ý đến người vừa đi vào.


"Những lời tôi nói vừa rồi là nói đùa hay sao? Ra ngoài ngay." Anh mất kiên nhẫn, lên tiếng đuổi người. Bùi Hoan đi đến, kéo ghế ngồi cạnh giường: "Là em".
Tưởng Duy Thành lập tức quay đầu. Anh im lặng nhìn cô một lúc, cuối cùng thốt ra câu: "Tay em...".


Tay của Bùi Hoan được băng bó cẩn thận để đề phòng nhiễm trùng. Cô tỏ ra bình tĩnh, không giải thích mà chỉ lắc đầu: "Em không muốn nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó nữa, anh đừng hỏi em điều gì".(minchi - )


"Tôi xin lỗi." Tưởng Duy Thành biết câu nói này cũng vô dụng. Nhiều năm trôi qua, bọn họ chưa ch.ết thì không chịu buông tay. Cuối cùng cũng chẳng ai thoát khỏi. Xảy ra chuyện kinh khủng như vậy, cả hai đều nguội lạnh trong lòng.
Tưởng Duy Thành muốn nói nhưng lại ngập ngừng do dự. Bùi Hoan chỉ im lặng nhìn anh.


Cuối cùng, anh mở miệng: "Là tôi tức em nên mới đưa em đến bữa cơm đó, không ngờ bọn họ dám động vào em", Tưởng Duy Thành nhìn cô: "Từ trước đến nay, tôi không bao giờ muốn em khó xử. Nếu em chịu cho tôi một chút hy vọng, tôi cũng không bị dồn ép đến nước này".
"Em biết."


"Những thứ em biết... vĩnh viễn không đủ." Tưởng Duy Thành bị khâu nhiều mũi nên không thể ngồi dậy: "Em không biết sáu năm nay tôi sống thế nào. Tôi tưởng... dù không yêu nhưng em chịu gả cho tôi, chỉ cần tôi có tâm chân tình là đủ. Thậm chí tôi từng nghĩ, nếu cuộc đời này em không thể quên Hoa Thiệu Đình, tôi cũng chấp nhận. Dù sao anh ta đã nuôi em lớn khôn nên chẳng sao cả".(Diễn_đàn_Lê_Quý_Đôn)


Tưởng Duy Thành nở nụ cười tự giễu. Trong con mắt thiên hạ, anh là kẻ phóng đãng, không liên quan đến từ "si tình"".


Bùi Hoan không ngắt lời, anh chậm rãi nói tiếp: "Không phải vì muốn em báo đáp nên tôi mới đề nghị em kết hôn với tôi... Câu nói năm đó là thật lòng chứ không phải nói đùa, tôi thật sự muốn lấy em làm vợ".


Trong lòng Bùi Hoan rất buồn. Cô không phải là người lòng gang dạ thép, biết rõ có những chuyện nghe thấy sẽ cảm động, nhưng cô vẫn đến đây.
Truyện được cập nhật chương mới nhất tại Diễn đàn
Typer: Minchi[/size]






Truyện liên quan