Chương 166: + 167: Ô nhiễm môi trường 03 + 04
~ LO CHUYỆN MƯU SINH ~
Sinh tồn 14 ngày, họ không chỉ phải làm quen với môi trường sống tồi tệ cực đoan ở đây, còn phải nghĩ cách lấp đầy cái bụng. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, thành phố này không có bất kỳ cành cây ngọn cỏ nào sống được, cũng tức là các loại hoa màu như lúa mì, lúa nước cũng không thể sống sót. Vậy người ở đây ăn gì?
Gạo, mỳ, dầu ăn đều làm từ thực vật, càng khỏi nói đến rau dưa hoa quả. Giả dụ cư dân thành phố này không ăn rau, chỉ ăn thịt... Nhưng mấy loài động vật như bò, dê, lợn cũng cần ăn thực vật mà, sao chúng có thể sống được mà không cần thực vật?
Câu hỏi của Lâm Mạn La khiến mọi người im lặng.
Trong 14 ngày sống ở đây, họ phải xử lý vấn đề ăn uống thế nào?
Một lát sau, Kha Thiếu Bân nói: "Không phải bình chưng của Tân Ngôn có thể chưng cất nước sao? Cùng lắm thì chúng ta tìm nguồn nước ô nhiễm, để Tân Ngôn lọc nước bằng bình chưng rồi uống."
Hứa Diệc Thâm thở dài: "Giờ nghĩ lại mới thấy, hồi trước chúng ta sinh tồn ở khoa Sinh còn có cháo ngũ cốc hoa màu để ăn, có không khí trong lành để thở, cuộc sống hạnh phúc biết bao!"
Khi ấy họ lên đường với một đống đậu đỏ, đậu phộng... mọi người còn tiếc vì không tìm thấy sữa bò hay bánh mì ở siêu thị, nhưng so với môi trường cực đoan bây giờ, hành trình chạy trốn ở khoa Sinh có nước suối, có cháo ngũ cốc, thật sự tốt hơn nhi.
Ở thế giới này, có lẽ đến ngũ cốc, hoa màu cũng khó tìm được.
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Nếu người dân ở đây sống được, chúng ta cũng có thể nghĩ cách mà sống, tìm siêu thị quanh đây xem sao đã."
Lâm Mạn La nhắc nhở một vấn đề quan trọng: "Nhưng chúng ta không có tiền, mua đồ kiểu gì đây? Cũng đâu thể cướp được chứ."
Trác Phong lập tức nghiêm túc nói: "Không thể mạo hiểm cướp đồ, mặc dù môi trường sống ở đây ô nhiễm, nhưng vẫn giữ được trật tự của thế giới loài người, cướp bóc mà bị cảnh sát tóm được, chắc chắn điều kiện sống trong tù còn tồi tệ hơn bên ngoài."
Lưu Chiếu Thanh đồng ý: "Nếu trong tù ẩm ướt, mốc meo, còn có các loại vi khuẩn, có khi còn đổ bệnh. Dù chúng ta có thể trốn ra bằng mảng kiến tạo của Tần Lộ, thành tội phạm bị truy nã, mấy ngày sau đó cũng khó mà sống nổi."
Mọi người chợt im lặng. Việt Tinh Văn thở dài: "Nếu điểm tích lũy ở thư viện được đổi thành tiền tiêu thì tốt rồi."
Ngay lúc này, khung thông báo trên góc phải đồng loạt xuất hiện: "Có thể dùng điểm tích lũy thuộc thư viện đổi sang loại tiền thông dụng tại thế giới này, tỷ lệ đổi 20:1, có đổi không?"
Việt Tinh Văn sững sờ, nói: "Tỷ lệ 20:1, tôi có 1200 điểm, chỉ đổi được 60 tệ thôi à?"
Giang Bình Sách khẽ nhíu mày, "60 đồng phải sống trong 14 ngày, nếu không cần suy xét chuyện nhà ở, ngủ ngoài đường mỗi ngày, chỉ ăn thức ăn nhanh như mỳ gói, bánh mỳ, chắc cũng tạm đủ."
Việt Tinh Văn lo lắng nói: "Có điều, có thể vật giá ở đây không giống những thành phố hiện đại mà chúng ta biết."
Giang Bình Sách gật đầu, "Ừ, đi xem đã rồi tính."
Mọi người quyết định xong, bèn tìm một siêu thị gần đó.
Cao ốc Hoa Tường ở trung tâm thành phố, chẳng mấy chốc họ đã phát hiện hầm B1 dưới cao ốc chính là siêu thị.
Mọi người cùng vào siêu thị, bây giờ đang là giữa trưa, không có nhiều người trong siêu thị, một nhóm người không đeo khẩu trang, không trùm đầu hay đeo kính bảo hộ như họ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Họ rồng rắn lượn một vòng quanh siêu thị... Các mặt hàng trong siêu thị ở đây vô cùng ít ỏi, trên giá hàng toàn là bánh mỳ khô, lương khô, mỳ ăn liền, rau dưa trong quầy thực phẩm không có nổi mười loại, hoa quả cũng chỉ có bốn năm loại.
Mà giá niệm yết dán trước kệ hàng cũng khiến mọi người trợn mắt há miệng.
Lưu Chiếu Thanh không nhịn nổi, nói: "Ăn cướp hả! Một bắp cải thảo 200 đồng?"
Kha Thiếu Bân nhìn quả nho trên kệ, nuốt nước miếng, nói: "Không ngờ họ bán nho theo quả, một quả 50 đồng, vậy xâu thành chùm không phải tốn đến hàng nghìn đồng hả? Nho... nho ở chỗ em chỉ không đến 20 đồng nửa ký thôi!"
Hứa Diệc Thâm day trán, bất lực nói: "Một quả táo 200 đồng, táo này là táo vàng à?"
Tần Miểu lạnh giọng nói: "Quả nhiên thư viện không cho chúng ta sống dễ dàng, tỷ lệ đổi tiển là 20:1, mỗi người chỉ đổi được năm, sáu mươi đồng, nhưng chút tiền ấy còn không mua nổi một cây cải thảo."
Lâm Mạn La phân tích: "Ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, thực vật không thể sinh trưởng trên đất đai bình thường, chỗ thực vậy nàt hẳn là được trồng trên đất đã được lọc sạch, nuôi dưỡng trong nhà kính, phí tổn để trồng rất cao, bán đắt cũng không có gì lạ."
Đúng lúc này, có một cặp tình nhân đi lướt qua họ, họ đẩy chiếc xe chất một thùng bánh mỳ đóng gói và một thùng lương khô, khi đi qua quầy rau dưa, hoa quả, họ còn chẳng buồn liếc sang.
Có lẽ người dân ở đây đã quen ăn các loại lương khô được hút chân không, hạn sử dụng dài, hoàn toàn không ăn nổi hoa quả hay rau dưa tươi mới. Không ngờ lại có ngày, mấy món rau cải, khoai tây, cà chua đầy ngoài chợ trở thành đồ xa xỉ.
Việt Tinh Văn im lặng một lát, nói: "Mọi người xem thử mình còn bao nhiêu điểm tích lũy."
Giang Bình Sách nói: "Quỹ nhóm còn 1000, chỉ đổi được 50 đồng, chỗ điểm tích lũy này cứ để lại đã, sau khi về thư viện còn đổi đồ ăn. Chúng ta đổi bằng điểm cá nhân trước."
Quỹ nhóm là "sinh hoạt phí" mọi người đã góp chung từ trước, không thể dùng hết, nếu không khi về thư viện họ sẽ không có tiền ăn cơm. Số điểm tích lũy còn lại của mỗi người đều để dành để nâng cấp kỹ năng, cứ dùng trước cũng không sao, dù sao sau này họ vẫn kiếm lại được.
Nghĩ tới đây, Việt Tinh Văn bèn nói: "Phải sống 14 ngày, chúng ta có thể giảm chất lượng sinh hoạt xuống mức thấp nhất, mỗi ngày chỉ ăn một gói lương khô, mỗi người đổi khoảng 60 đồng mua lương khô, hẳn cũng đủ dùng."
Sống 14 ngày với 60 đồng, dù là hiện thực cũng vô cùng khó khăn.
Ký túc xá thì khỏi mơ mộng, mấy ngày tiếp theo có lẽ họ phải ngủ đầu đường xó chợ, không thuê nổi phòng.
Sau mỗi bài thi, group C đều được cộng điểm, điểm tích lũy trong tay mọi người cũng khá dư dả, vậy mà đã chật vật đến mức này, không tưởng tượng nổi những nhóm thuộc group A, B phải sống thế nào.
Lưu Chiếu Thanh nhắc nhở: "Đâu chỉ thức ăn, chúng ta còn phải mua khẩu trang, khăn trùm đầu với đồ bảo hộ nữa, dưới thời tiết bão bụi liên miên này, hít bụi mấy hôm rồi sinh bệnh cũng phiền lắm."
Lâm Mạn La nói: "Em có thể trồng cây lọc không khí, nhưng mỗi ngày chỉ lọc được một tiếng thôi, những lúc khác mọi người vẫn phải đeo khẩu trang."
Kha Thiếu Bân xoay người đến khu đồ dùng hàng ngày tìm khẩu trang, sau khi tìm thấy, cậu không nhịn được thốt lên: "Khẩu trang đắt quá, 20 đồng một chiếc cơ! Kính bảo hộ 30 đồng, áo bảo hộ 30 đồng, nói cách khác, chúng ta có đổi hết điểm cũng không mua nổi một bộ trang bị?"
Mọi người: "..."
Nghèo quá đi.
Tỷ lệ đổi điểm của thư viện cũng dối trá quá – tận 20:1!
Họ lãng phí bao nhiêu tế bào não ở thư viện, khó khăn lắm mới kiếm được hơn một nghìn điểm, đến khoa môi trường còn không mua nổi một bắp cải thảo.
Nhìn giá cả của mấy món đồ, Việt Tinh Văn dở khóc dở cười, "Chúng ta phải đi làm kiếm tiền đúng không?"
Lưu Chiếu Thanh sờ cắm, "Xem ra thư viện không muốn chúng ta sống dễ dàng. Nếu muốn đi làm, chúng ta không có thẻ ID ở thế giới này, không tìm được công việc chính thức, cũng chỉ có thể làm parttime, ầy."
Chương Tiểu Niên nhỏ giọng nói: "Em ra công trường bốc gạch được không, hoặc đi lái máy xúc?"
Việt Tinh Văn bất lực nói: "Cũng phải có chỗ chịu nhận em mới được. Trông em còn chưa đủ tuổi trưởng thành nữa, nhỡ đâu thế giới này không cho phép trẻ vị thành niên đi làm, em lại không có thẻ căn cước, rất khó tìm việc."
Mọi người đứng trước kệ hàng, không biết nói gì.
Cuối cùng, Việt Tinh Văn vỗ tay quyết định, "Mua khẩu trang trước đã, chất lượng không khí ở đây tệ quá, dù đang ở siêu thị dưới hầm em cũng thấy bụi bay đầy trong không khí, ngứa mũi quá. Còn mấy món như kính, khăn trùm, áo khoác, mọi người có thể chia nhau, mua hai ba chiếc thôi, ai ra ngoài thì dùng."
Mọi người gật đầu nhất trí.
Mục tiêu của họ là sống, không nhất định phải ra ngoài hằng ngày, nếu tìm được chỗ nào đó bỏ trống để ở thì không ra ngoài nửa tháng cũng được.
Tần Lộ nhỏ giọng nói: "Chúng ta tìm mấy chỗ như cao ốc văn phòng, đến tối khi họ đóng cửa thì tớ di chuyển mảng kiến tạo đưa mọi người vào đó ở. Có điều ban ngày nhiều người thế này rất khó trốn, vẫn phải nghĩ cách khác."
Việt Tinh Văn gật đầu, nói với mọi người: "Mọi người còn bao nhiêu điểm? Gom hết cho Giang Bình Sách trước, chúng ta tính thử xem mua được bao nhiêu đồ ăn và đồ dùng."
Đang lúc sống còn, mọi người cũng không cần giấu điểm của mình, ngoài 1000 điểm quỹ nhóm Giang Bình Sách để dành phòng lúc nguy cấp, mọi người đều nộp hết điểm của mình cho Giang Bình Sách, sau khi tổng kết, hắn nói: "Tổng cộng 15620 điếm, đổi được 780 đồng ở thế giới này."
780 đồng, cho 12 người, sống 14 ngày...
Đúng là phải tách một đồng làm hai mà tiêu rồi.
Việt Tinh Văn tính toán chi li: "12 chiếc khẩu trang tốn 240 đồng; kính và quần áo bảo hộ chỉ mua 2 bộ thôi, hết 120 đồng. Còn 420 đồng có thể mua tối đa sáu thùng lương khô, tổng cộng 120 gói, mỗi người được 10 gói."
14 ngày, mỗi người 10 gói lương khô, không đủ mỗi ngày một gói nữa.
Một nhóm sinh viên có độ tuổi trung bình là 20, tuổi trẻ phơi phới, đang tuổi ăn tuổi lớn, mà một ngày chỉ được ăn nửa gói lương khô? Còn không đủ nhét kẽ răng!
Đã vậy, lỡ như có ai đau ốm...
Việt Tinh Văn nói: "Chúng ta cũng không thể dùng hết tiền để mua đồ ăn được, phải để dành một ít lúc khẩn cấp còn mua thuốc. Sống trong môi trường thế này mà bị ốm thì nguy hiểm lắm. Nếu thiếu thốn quá thì dùng quỹ nhóm Bình Sách đang giữ, dùng hết điểm ở thế giới này, rồi góp điểm tích lũy sau môn học làm sinh hoạt phí."
Giang Bình Sách gật đầu, "Ừ, đừng mua hết trong một lần, phải để lại tiền phòng lúc khẩn cấp. Hôm nay mua khẩu trang trước đã, sau đó mua cho mỗi người một gói bánh quy dằn bụng."
Việt Tinh Văn nhức đầu, lần đầu tiên cậu phải lo lắng mưu sinh thế này.
Có thể thấy, ô nhiễm môi trường kéo theo rất nhiều hệ lụy, khiến con người ở đây như sống trong dầu sôi lửa bỏng mỗi ngày.
Ô nhiễm đất, phí tổn để trồng thực vật tăng cao, phí nuôi động vật cũng tăng cao, tất nhiên sẽ kéo theo vật giá leo thang. Rau củ, hoa quả tươi trở thành vật phẩm hiếm có, hoàn cảnh bình thường có lẽ đến năm mới mới dám chi tiền mua vài quả nho, mấy quả táo. Thịt thà thì khỏi phải nghĩ, đó là thứ chỉ người có tiền mới mua được.
Đồ ăn được đơn điệu, dinh dưỡng không cân bằng, chẳng trách ai nấy trên đường cũng xanh xao vàng vọt, gầy như que củi, trông ai cũng gầy yếu vì thiếu dinh dưỡng lâu ngày.
Không khí ô nhiễm nghiêm trọng, con người phải "võ trang" kín người khi ra ngoài, mặc dù mặt nạ phòng độc có thể lọc bụi trong không khí, nhưng hít thở bằng không khí đó lâu ngày, chắc chẳn tỷ lệ bị viêm phế quản sẽ tăng, về lâu về dài, các chứng bệnh ung thư cũng xuất hiện, tuổi thọ trung bình càng lúc càng giảm.
Ô nhiễm nước, vi khuẩn ở trong đường ruột lâu ngày, tả lị sẽ trở thành "bệnh vặt thường ngày", nếu nghiêm trọng có thể dẫn đến tử vong.
So với tận thế đáng sợ đâu đâu cũng là zombie, loại tận thế môi trường trông thì sóng yên gió lặng, lại đang làm hại con người trong từng giây từng phút này cũng không khác gì!
~ NHÓM 183 VẪN KHÁC NGƯỜI NHƯ TRƯỚC ~
Không đủ tiền thì phải làm sao?
Các thành viên nhóm 183 chưa từng phải lo nghĩ về cuộc sống khi học đại học, tháng nào bố mẹ cũng gửi sinh hoạt phí đều đặn, chỉ cần không vung tay quá trán là có thể sống thoải mái.
Nhưng lúc này, nếu làm theo đề nghị của đàn anh Lưu, để lại một khoản tiền nhỏ phòng khi khẩn cấp, số tiền còn lại chỉ đủ cho mỗi người mua 5 gói bánh quy. 14 ngày tiếp theo, một gói ăn ba ngày, có lẽ họ sẽ ch.ết đói ở đây mất.
Mọi người bối rối nhìn nhau.
Lâm Mạn La đề xuất: "Nếu khó khăn quá thì lúc chị triệu hồi cây lọc không khí, chúng ta có thể ăn lá cây nhỉ? Dây leo của chị cũng ăn được nữa. Thế giới này không có cây cỏ gì, chị có thể làm ít cây xanh cho mọi người ăn."
Mọi người: "..."
Vậy nên mấy hôm tới, họ phải vừa hít khí đất vừa ăn lá cây sao? Thê thảm quá trời.
Lam Á Dung bất lực đỡ trán: "Mạn La, dây leo của em có thể trói người, siết ch.ết người, dùng tay không giật nổi, dao cũng không cắt nổi, y chang dây thép vậy, răng của mọi người liệu có cắn được không?"
Lâm Mạn La chột dạ quay đầu nhìn Tân Ngôn: "Không phải có Tân Ngôn sao? Nấu lên rồi ăn."
Tân Ngôn đơ mặt, nói: "Nấu lên thì cắn được à?"
Thân là người phàm ăn, Kha Thiếu Bân lập tức chân thành đề nghị: "Em nghĩ nếu chưa đến mức ch.ết đói thì chúng ta đừng ăn lá cây với dây leo của đàn chị làm gì ha? Cái mùi vị đấy sẽ khiến em ám ảnh tâm lý mất!"
Giang Bình Sách cũng không có hứng ăn lá cây, ăn dây leo, hắn nhìn sang Tinh Văn: "Nghĩ cách kiếm tiền thì hơn."
Nếu đã không đủ tiền, không ăn trộm ăn cướp thì cũng phải kiếm tiền.
Họ là những sinh viên đến từ trường đại học nổi tiếng trong nước, từ nhỏ đến lớn luôn có thành tích xuất sắc, chưa từng làm những chuyện như ăn trộm ăn cướp bao giờ. Dù bây giờ họ có dị năng, dùng nó để đi trộm, đi cướp thì dễ lắm, nhưng họ không bước qua được ngưỡng cửa tâm lý.
Nếu ăn trộm để qua môn, Việt Tinh Văn cũng không chắc thư viện có trừ bớt điểm của họ không.
Lần họ tìm đồ ăn trong siêu thị ở khoa Sinh là vì thành phố đó đã sụp đổ rồi, không còn người sống, siêu thị cũng đã bị cuỗm sạch. Nhưng thành phố này vẫn giữ được trật tự xã hội, trong siêu thị có camera an ninh, còn có nhân viên thu ngân ở cửa...
Dù gì ăn trộm cũng là siêu "tối kiến".
Nghĩ tới đây, Việt Tinh Văn bèn nói: "Mua đồ ăn cho hôm nay trước, sau đó chúng ta tìm một chỗ làm căn cứ, mọi người thảo luận xem làm gì kiếm ra tiền ở thế giới ô nhiễm môi trường nghiêm trọng này."
Thảo luận trong siêu thị không có kết quả, người qua kẻ lại luôn nhìn họ bằng ánh mắt khác thường.
Mọi người gật đầu tán thành, "Mua ít vật tư trước, sau đó tìm một chỗ thu xếp ổn thỏa."
Giang Bình Sách gom hết điểm tích lũy của mọi người lại, đổi một nửa, hắn chi 390 đồng mua 12 chiếc khẩu trang, hai thùng lương khô. Kỳ lạ là siêu thị này không bán nước suối.
Mọi người thanh toán xong, ra khỏi cao ốc Hoa Tường.
Bánh quy rất nhẹ, Trác Phong và Lưu Chiếu Thanh mỗi người bê một thùng, khẩu trang thì mỗi người một chiếc.
Có khẩu trang lọc bụi, mặc dù không khí được lọc ra vẫn không trong lành như trong hiện thực, mà có một mùi hương là lạ, nhưng tình trạng này đã tốt hơn cát chui đầy miệng nhiều rồi.
Giang Bình Sách nói: "Tìm chỗ ở đã."
Việt Tinh Văn chau mày suy nghĩ, "Chúng ta đông đúc thế này, rất khó tìm một căn nhà có sẵn. Vừa rồi chúng ta có thể vào cao ốc Hoa Tưởng là bởi vì dưới hầm của tòa nhà này có siêu thị, mọi người ra vào tự do, những tòa văn phòng khác, hay chung cư, chắc không dễ lẻn vào như vậy."
Chương Tiểu Niên bỗng giơ tay, hỏi: "Mọi người ở hầm có được không?"
Việt Tinh Văn quay lại nhìn cậu, "Em có ý kiến gì?"
Chương Tiểu Niên nghiêm túc nói: "Không phải hồi trước em học kỹ năng đào hầm sao? Em có thể xây hầm dưới đất, em dùng loại vật liệu cỡ tường chống động đất để dựng một hầm trú ẩn kiểu vậy. Dù thành phố này có nổ tung chúng ta vẫn sống được. Có điều ở dưới đất có lẽ sẽ ẩm ướt, âm u, em sợ mọi người không quen ở."
Tần Miểu lập tức thể hiện quan điểm: "Chị không sao. Chúng ta đến đây để sinh tồn chứ không phải du lịch, sống được là được, không thể yêu cầu quá cao."
Lam Á Dung cười nói: "Ở hầm à, chị thấy ý tưởng này được đấy, chúng ta trốn dưới đó khá an toàn, thêm nữa, cũng có một chỗ ở cố định, không cần vất vả tìm chỗ ở hàng ngày như đánh du kích."
Tần Lộ cũng tán thành, "Có "chỗ đóng quân" của riêng mình, tiện lợi hơn đêm nào cũng lẻn vào tòa văn phòng ngủ nhiều rồi, lỡ như trong tòa nhà có camera, chúng ta lại không thể tàng hình, nhiều người đột ngột xuất hiện thế này bị camera quay được, ngược lại chúng ta sẽ gặp rắc rối."
Thấy mọi người không dị nghị, Việt Tinh Văn bèn nói: "Quyết định thế đi, chúng ta tìm một bãi đất hoang, Tiểu Niên phụ trách thi công, xây một căn hầm, 14 ngày tới chúng ta sẽ sống dưới đất."
Mọi người ra tới cổng cao ốc Hoa Tường.
Ngay bên đường có một màn hình lớn, trên đó là bản đồ thành phố.
Thành phố này không lớn, núi bao quanh thành phố, Giang Bình Sách chỉ vào một ngọn núi trong đó, nói: "Núi Thanh Hà này gần đây nhất, dựng một căn cứ dưới chân núi, cũng tiện sau này chúng ta quay lại mua thêm đồ dùng."
Việt Tinh Văn nói: "Núi Thanh Hà cách chỗ này 3 cây số, đợi trời tối không có ai qua lại, Tần Lộ dùng mảng kiến tạo đưa chúng ta qua đó, mất khoảng mười giây là tới nơi rồi."
Chương Tiểu Niên đồng ý nói: "Vâng, em cũng nghĩ thi công vào ban đêm thì hơn, tránh người ở thế giới này phát hiện hành động kỳ quặc của chúng ta, nghĩ chúng ta là quái vật rồi bắt lại."
Hứa Diệc Thâm híp mắt nhìn đồng hồ trên quảng trường, nói: "Bây giờ là 4 giờ chiều, còn mấy tiếng nữa mới đến tối, giờ chúng ta làm gì đây? Hay là nghe ngóng thông tin xung quanh xem sao?"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Mọi người chia nhau hành động đi, sau đó tập trung ở đây trước 6 giờ tối."
Mọi người chia cặp rồi tản ra xung quanh hỏi thăm tin tức.
Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn sóng vai đi, khi vòng qua một ngã rẽ thì thấy hai cô gái đang xách túi đồ ra khỏi cửa hàng quần áo bên cạnh, Việt Tinh Văn bước lên, lễ phép hỏi: "Xin chào, cho hỏi chúng tôi có thể mua nước ở đâu?"
Cô gái khó hiểu ngước lên nhìn họ, hai người vóc dáng cao ráo, mặc dù cát dính đầy mặt đầy đầu cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của họ. Cô gái cao ráo phì cười, tò mò hỏi: "Sao hai người không trùm khăn thế?"
Việt Tinh Văn nói: "Chúng tôi từ chỗ khác đến, không rõ tình hình ở đây."
Cô gái gật đầu, ra vẻ đã hiểu, đoạn nói: "Có thể mua nước tinh khiết ở cục quản lý tài nguyên nước chỗ quảng trường trung tâm đó, mỗi hộ gia đình giới hạn 10 lít một tuần, cầm chứng minh thư qua đó xếp hàng là lấy được. Người từ chỗ khác đến thì mang chứng minh thư đi mua, có thể mua nước đóng chai."
Việt Tinh Văn hỏi tiếp: "Trong nhà không có nước máy sao?"
Cô gái nói: "Đương nhiên là không rồi, nước máy đã ô nhiễm nghiên trọng lắm rồi, sau khi cục quản lý tài nguyên nước xử lý mới uống được."
Giang Bình Sách chau mày hỏi: "Mỗi tuần 10 lít chỉ đủ ăn thôi nhỉ? Bình thường các cô không tắm à?"
Cô gái ngạc nhiên nhìn hắn; "Tắm là gì?"
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách: "..."
Cô gái còn lại khẽ kéo tay áo cô, nhỏ giọng nói: "Hai người này cứ là lạ ấy chị, mình mau về nhà thôi."
Cô gái cao ráo cười xin lỗi, sau đó dẫn em gái đi.
Lúc này mặt Giang Bình Sách đã cứng đờ, một lát sau, hắn mới thấp giọng nói: "Người ở đây... không tắm?"
Việt Tinh Văn khóc không được, cười cũng chẳng xong, "Tài nguyên nước ô nhiễm nghiêm trọng, đủ ăn đủ uống đã khó khăn lắm rồi, lấy đâu ra nước mà tắm? Với cả không khí thế này rồi, có tắm hay không cũng không nhận ra đâu nhỉ?"
Giang Bình Sách xoay người nhìn theo hai cô gái kia, họ choàng đồ bảo hộ trên người, quấn kín đầu bằng khăn trùm đầu, trên mặt là chiếc mặt nạ phòng độc to đùng, chỉ để lộ hai con mắt.
Ai cũng ăn mặc như vậy, quả thật có thể tiết kiệm thời gian tắm rửa, rửa mặt, trang điểm.
Trong hiện thực, Giang Bình Sách là người phải tắm rửa mỗi ngày, hắn không thể tưởng tượng nổi, người ở thế giới này không bao giờ tắm sẽ cảm thấy thế nào? Cơ thể không bốc mùi sao...
Thôi, nghĩ đã thấy khó chịu.
Việt Tinh Văn nhìn sắc mặt tồi tệ của Giang Bình Sách, cậu mỉm cười vỗ vai hắn, nói: "Đừng lo, nếu cậu muốn tắm thì tôi có cách."
Giang Bình Sách ngoảnh lại nhìn cậu, Việt Tinh Văn nói: "Lát nữa sẽ biết, mình đi thôi."
Hai người cùng về quảng trường, các thành viên nhanh chóng tập trung đầy đủ.
Kha Thiếu Bân tập trung nghe ngóng về đồ ăn thức uống, "Thực phẩm chủ yếu của người dân ở thành phố này là lương khô, bánh mỳ đóng gói, thỉnh thoảng mới dư nước nấu cơm, nấu một nồi cháo coi như món mặn. Hoa quả, rau tươi là vật phẩm hiếm có chỉ người giàu mới mua nổi, gia đình bình thường chỉ khi đón năm mới mới mua một chùm nho, hoặc mấy quả táo đã xa xỉ lắm rồi."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Chỉ tính riêng thành phố này, đã có đến hàng chục nghìn người ch.ết mỗi năm vì bệnh tả lị. Tỷ lệ ung thư phổi là 10%, ung thư dạ dày lên tới 20%, người khỏe mạnh rất ít, tỷ lệ sinh cực thấp, dân số thành phố đang không ngừng giảm xuống."
Lâm Mạn La nghiêm túc nói: "Dù có khoa học kỹ thuật chống đỡ, nhưng sống dưới điều kiện tồi tệ thế này lâu ngày, tuổi thọ trung bình của con người đã rút ngắn còn 40 tuổi, người trẻ tuổi không muốn sinh con, con người tuyệt chủng chỉ là chuyện sớm muộn."
Lam Á Dung nói: "Chị vừa nói chuyện với vài người trên đường, chị thấy tâm trạng của mọi người đều không tốt, sống như cái xác biết đi, thường ngày họ cũng không có hoạt động giải trí gì."
Câu chuyện bỗng trở nên nặng nề, sắc mặt mọi người đều rất tệ.
Chưa một ai từng thấy môi trường ô nhiễm kinh khủng đến vậy, và cả hiện trạng của con người khi sống trong môi trường cực đoan này.
Chưa nói tới thức ăn và dinh dưỡng cơ bản, ngay cả nước cũng phải cầm chứng minh thư xếp hàng để nhận, mỗi gia đình chỉ có 10 lít một tuần, đủ dùng làm gì đây? E là chỉ đủ ăn uống hàng ngày, thỉnh thoảng mới nấu được một bữa cháo?
Việt Tinh Văn hít sâu một hơi, nói: "Chúng ta xây dựng căn cứ trước đã."
Trời đã tối hẳn, trên phố không có đèn đường, chắc hẳn là để tiết kiệm điện. Giang Bình Sách chỉ dẫn Tần Lộ di chuyển theo phương hướng trong trí nhớ, Tần Lộ lấy quả địa cầu ra, di chuyển liên tục vài lần, không lâu sau họ đã đến chân núi.
Nơi này hoang vu vắng vẻ, môi trường vẫn tệ như trong thành phố, cả một ngọn núi trọc không, chẳng thấy một bóng cây nào.
Tân Ngôn chiếu sáng bằng đèn cồn, Chương Tiểu Niên triệu hồi máy xúc, bắt đầu làm việc.
Ban đầu vì trong nhóm đã có nhiều kỹ năng di chuyển, dây leo của chị Mạn La cũng có thể bắc thành cầu, vậy nên Chương Tiểu Niên không học theo hướng "xây cầu", mà học "xây hầm", không ngờ hôm nay lại có đất dụng võ.
Kỹ năng xây hầm của khoa Kiến trúc rất ghê gớm, không đến 10 phút, Chương Tiểu Niên đã đào được một hố rộng chừng 200 mét vuông, trên, dưới, trái, phải quanh cái hố đều được dựng tường chống động đất, hơn nữa cậu còn rất có tâm dựng thêm 6 phòng ngủ đôi, phòng khách phòng ăn và hai nhà vệ sinh.
Mọi người xuống hầm, căn hầm không có cửa sổ, đương nhiên dưới đất cũng không có ánh sáng, Tân Ngôn bày rất nhiều đèn cồn trong phòng thay thiết bị chiếu sáng, mọi người đi một vòng quanh căn cứ, tấm tắc khen ngợi kiệt tác của Chương Tiểu Niên.
Trác Phong cười nói: "Tiểu Niên được quá nhỉ, ký túc xá dưới hầm này cũng rộng rãi đấy chứ!"
Được anh khen, Chương Tiểu Niên vui vẻ nói: "Dù gì cũng không mất tiền mà, nên em xây lớn một chút."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Dưới hầm vừa ẩm vừa lạnh, vậy đi, mọi người qua đây phụ anh, chúng ta tự làm chăn."
Bốn cô gái đồng loạt quay lại nhìn, "Không phải anh định làm chăn từ gạc y tế đấy chứ?"
Lưu Chiếu Thanh cười ha ha, nói: "Anh có băng gạc vô tận mà, còn có chỉ y tế nữa, đương nhiên chúng ta có thể tự làm ga giường và chăn! Mấy đứa mới được đắp chăn làm từ gạc y tế lần đầu đúng không? Không chỉ ấm áp, còn tiện thể làm đẹp luôn, nó có thể chữa trị hết sẹo và mụn trên người mấy đứa."
Mấy nữ sinh: "..."
"Chăn thẩm mỹ" này, bọn tui muốn có!
Việt Tinh Văn nói tiếp: "Sau khi thăng cấp, kỹ năng "Mưa như trút nước" của em có thể triệu hồi mưa trong khoảng 30×30 mét, thời gian CD là 1 tiếng. Lát nữa em triệu hồi mưa ở khu vực hai buồng tắm, mọi người tắm tạm đi, nam một phòng nữ một phòng, coi như nhà tắm công cộng, tắm rửa qua bằng nước mưa vậy."
Việt Tinh Văn nói tiếp: "Nước mưa thì rất lạnh, nhưng mưa của em có thể kết hợp với kỹ năng các ngành khác, Tân Ngôn bỏ đèn cồn vào trong mây, vừa đun nước vừa đổ mưa là chúng ta được tắm nước nóng rồi."
Nói tới đây, cậu nhìn về phía Giang Bình Sách. Khóe môi Giang Bình Sách nhếch lên, tặng Việt Tinh Văn một ngón cái.
Mọi người: ""
Căn cứ dưới đất, chăn làm từ gạc y tế, tắm bằng nước mưa.
Hiển nhiên, nhóm nghiên cứu 183 của họ chưa bao giờ bình thường!