Chương 168: + 169: Ô nhiễm môi trường 05 + 06
~ CÁC ANH EM CÙNG TẮM NÀO ~
Vẫn còn khá sớm, mọi người bắt đầu phân công bày trí căn cứ.
Lâm Mạn La thấy phòng khách trống không, bèn nói: "Phòng khách không có ghế, mọi người ngồi luôn dưới đất thì lạnh quá, cũng không thể đứng nói chuyện từ sáng đến tối được. Thế này đi, chị triệu hồi cây lọc không khí trước, sau khi không khí trong hầm được lọc sạch rồi mọi người chặt gốc cây đó ra, làm mấy đôn gỗ ngồi tạm?"
Trác Phong đỡ trán: "Đúng là tận dụng thật."
Lam Á Dung hỏi: "Mạn La, kỹ năng lọc không khí của em được dùng 24 tiếng 1 lần đúng không? Nếu chặt cây rồi sẽ không ảnh hưởng đến lần dùng sau, ngày mai vẫn triệu hồi được chứ?"
Lâm Mạn La gật đầu nói: "Hình như kỹ năng ở thư viện đều vậy. Cũng giống từ điển của Tinh Văn, xé bớt một nửa để đốt rồi, lần sau triệu hồi vẫn là cuốn từ điển dày cộp ban đầu."
Việt Tinh Văn cười nói: "Đúng vậy, khi thời gian CD kết thúc sẽ tự động khôi phục, chúng ta có thể tận dụng điểm này, tự tạo ra vài thứ đồ dùng sinh hoạt."
Kha Thiếu Bân gãi đầu, "Em nhớ cây của chị Mạn La thô lắm, chúng ta phải chặt bằng cách nào đây?"
Lưu Chiếu Thanh vung tay lấy chiếc cưa điện ra, nói: "Dùng cái này! Hồi trước anh bốc được cưa điện ngoại khoa, vẫn chưa dùng bao giờ, lát nữa có thể cưa cây của Mạn La. Cái cưa này cắt được cả tường, đá tảng chứ đừng nói là một cái cây."
Kha Thiếu Bân khiếp đảm, "Ngoại khoa các anh bạo lực vậy!"
Giang Bình Sách đột nhiên lên tiếng: "Tôi có thể triệu hồi ê ke vô hạn, có thể chồng ê ke lên nhau làm giường tạm thời, dù gì cũng tốt hơn ngủ trên đất lạnh. Có cần dựng giường trong từng phòng ngủ không?"
Việt Tinh Văn tích cực đáp: "Cần chứ, Bình Sách, tôi giúp cậu."
Lâm Mạn La nói: "Vậy chị triệu hồi cây trước, một tiếng nữa lọc không khí xong, đàn anh Lưu sẽ chặt ra làm ghế."
Lưu Chiếu Thanh cũng xắn tay áo bắt đầu làm việc, "Nào nào, có ai biết may vá không? May chăn với ga giường cùng anh nào, anh có chỉ khâu ngoại khoa và băng gạc tha hồ dùng luôn."
"Rốt cuộc anh là bác sĩ ngoại khoa hay thợ may thế?" Lam Á Dung tò mò nhìn anh.
Lưu Chiếu Thanh nhướn mày, "Chị Lam, tay nghề của bác sĩ ngoại khoa không kém gì thợ may đâu! Hồi xưa lúc em thực tập ở khoa chỉnh hình đã học cách may thẩm mỹ rồi đó."
Anh vừa nói vừa triệu hồi cả tá kim và chỉ may ngoại khoa, anh nhanh nhẹn xâu chỉ rồi đưa cho Lam Á Dung, "Này, chị cũng thử tự may chăn đi."
Lam Á Dung dở khóc dở cười nhận chỉ may, sau đó, hai chị em Tần Miểu, Tần Lộ cũng qua giúp.
Băng gạc y tế không ngừng trượt ra từ lòng bàn tay Lưu Chiếu Thanh, chẳng khác nào "máy sản xuất vải xô" trong nhà máy dệt, chẳng mấy chốc đã trải kín đất.
Lâm Mạn La cũng bắt đầu lọc không khí, không khí dưới hầm toàn là bụi, sau khi lọc không khí, mọi người cảm thấy hô hấp thông thuận hơn nhiều, cũng không còn mùi lạ nữa.
Một nhóm người bận rộn may chăn, phòng khách gần như không còn chỗ đứng.
Giang Bình Sách dẫn Việt Tinh Văn vào phòng trống bên cạnh, dựng tạm một chiếc giường bằng ê ke. Hắn triệu hồi hai chiếc ê ke tam giác cân có cạnh dài 2 mét, sau đó xoay hai chiếc ê ke ngược chiều nhau, tạo thành chiếc giường vuông cỡ 2×2 mét.
Vì ê ke của Giang Bình Sách có thể phóng to thu nhỏ tùy ý, hắn xếp từng chồng ê ke lên nhau sẽ tạo thành một hình hộp vuông trong suốt, không cần quá cao, xếp khoảng hơn 50 tầng làm giường tatami là đủ rồi, nằm trên đó sẽ thoải mái hơn dưới đất.
Giang Bình Sách liên tục biến ra ê ke, Việt Tinh Văn xếp lên giúp hắn, không đến 10 phút hai người đã làm xong một chiếc giường. Việt Tinh Văn nhìn căn phòng trống trải, bèn đề nghị: "Hay là thu nhỏ ê ke lại, làm thêm tủ giường, để cho cũng tiện?"
Giang Bình Sách gật đầu, làm thêm một chiếc tủ đơn giản kê ở đầu giường.
Kha Thiếu Bân và Tân Ngôn vào phòng, sau khi thấy giường trong suốt được ghép từ ê ke, Kha Thiếu Bân cảm thán: "Hóa ra thước ê ke còn dùng được thế này nữa! Mấy cậu đỉnh thật đấy, cách gì cũng nghĩ ra được."
Việt Tinh Văn cười nói: "Có làm thì mới có ăn mà." Cậu nhìn sang Tân Ngôn, "Phải rồi, đặt đèn cồn lên đầu giường thay đèn bàn được đấy."
Tân Ngôn đặt một bình chưng trong suốt bên ngoài đèn cồn, làm thành chiếc "đèn bàn" đơn giản, luồn sáng ấm áp thắp sáng cả căn phòng, vì bình thủy tinh có miệng, khi ngủ cũng có thể tắt đèn.
Việt Tinh Văn nhìn phòng ngủ đã được trang hoàng xong xuôi, vô cùng hài lòng, cậu tiếp tục sang phòng khác cùng Giang Bình Sách.
Tân Ngôn bỗng nói: "Tinh Văn, cậu để cho tôi một lượt dùng kỹ năng "Mưa như trút nước", tôi cất nước để uống."
Việt Tinh Văn nói: "Yên tâm, "Mưa như trút nước" phải chờ một tiếng, chủ yếu là để tắm rửa, ngoài ra tôi vẫn còn "Thủy Mạn Kim Sơn" nữa, lúc nào cần tôi trút thẳng nước vào bình chưng không phải tiện hơn sao?"
Suýt nữa Tân Ngôn đã quên mất, Việt Tinh Văn còn có hai kỹ năng tấn công trong phạm vi là "Thủy Mạn Kim Sơn" và "Liệt Hỏa Liệu Nguyên" nữa, cậu từng dùng một lần khi đánh với động vật biến dị ở khoa Sinh, những môn khác thì không dùng tới. Nếu trút thẳng nước vào bình chưng, sau này họ không cần lo lắng vấn đề nước uống nữa.
Mọi người tất bật hơn một tiếng, dần dần, căn cứ của họ cũng được bày trí đâu ra đấy.
Trong 6 phòng ngủ, Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn đã dựng giường bằng ê ke, kê tủ đầu giường, trên mỗi tủ lại có "đèn bàn" được Tân Ngôn bố trí.
Mấy cô gái may chăn đệm xong bèn mang vào phòng ngủ, trải lần lượt từng phòng một. Mặc dù cái nào cái nấy trắng phau, thoạt trông hệt như phòng bệnh trong bệnh viện, nhưng có chăn để đắp đã không dễ gì rồi, họ cũng không kén chọn.
Ngoài phòng khách, gốc cây của Lâm Mạn La đã hoàn thành sứ mệnh "lọc không khí", Lưu Chiếu Thanh dùng cưa điện cắt thành mười hai đôn gỗ, bày theo vòng tròn. Phần gốc cây thô nhất thì dùng làm bàn, sau này có thể ăn uống trên đó.
Phòng vệ sinh thì do Tân Ngôn và Kha Thiếu Bân phụ trách.
Mọi người vào xem thử, trông thấy mấy chiếc bình được Tân Ngôn phóng to khoảng 50cm, cậu ta đập vỡ miệng bình, tạo thành mấy chiếc "bát thủy tinh" bày sẵn bên cạnh, như vậy họ sẽ không bỏ phí nước mưa khi không tắm hết, họ có thể trút nước vào bồn để ngày mai rửa mặt. Tân Ngôn còn tạo thêm một (gì?) kín có nắp đậy, khi tắm rửa có thể bỏ quần áo vào bình, tránh quần áo bị nước mưa thấm ướt.
Mà khoa trương hơn nữa là cậu ta xin băng gạc của Lưu Chiếu Thanh, chia phòng tắm thành mấy buồng tắm riêng.
Lưu Chiếu Thanh dở khóc dở cười, "Tân Ngôn, cậu sáng tạo thật đấy, còn dùng gạc y tế làm màn che nữa!"
Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Em không quen tắm cùng nhiều người thế này."
Việt Tinh Văn lại thấy không sao, người miền nam thường dùng phòng tắm riêng, nhưng thật ra ở miền bắc có rất nhiều phòng tắm công cộng, mười mấy người tắm cùng nhau, ai cũng nhìn thấy nhau hết. Có điều, với những người xem trọng riêng tư cá nhân như Tân Ngôn, không muốn tắm cùng mọi người cũng dễ hiểu.
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, cười nói: "Phòng tắm này chỉ đủ chia thành bốn buồng thôi, khu rửa mặt và để quần áo chung, với ba phòng tắm nữa. Chúng ta đông nam, chia thành ba lượt, hai chúng ta là nhóm cuối cùng nhé."
Giang Bình Sách gật đầu, "Được."
Việt Tinh Văn nói: "Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, mọi người tắm xong đi ngủ sớm, có gì mai sẽ thảo luận."
Mọi người xếp hàng vào tắm. Mấy cô gái tự sắp xếp với nhau, phía nam sinh thì Lưu Chiếu Thanh, Trác Phong, Hứa Diệc Thâm vào một lượt, Tân Ngôn, Chương Tiểu Niên và Kha Thiếu Bân vào sau, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách cuối cùng.
Tân Ngôn dùng vải gạc chia phòng tắm thành mấy buồng riêng biệt, được mọi người vô cùng tán thành, cởi quần áo trước mặt nhiều người như vậy sẽ rất ngại, chia buồng đúng là tự do hơn nhiều.
Sau một lượt tắm, phải chờ kỹ năng CD một tiếng, cũng may giờ vẫn còn khá sớm. Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách vào buồng tắm cuối cùng, cởi đồ xong, Việt Tinh Văn bỏ vào bình thủy tinh của Tân Ngôn, đi chân trần vào buồng tắm, Giang Bình Sách vào buồng bên cạnh.
Nước mưa được đèn cồn đun ấm trút xuống, khỏi phải nói thoải mái đến mức nào.
Việt Tinh Văn nhắm mắt, định xoay người chà lưng, bỗng nhiên, cậu trượt chân, Việt Tinh Văn vô thức chống tay lên tường để khỏi bị ngã, nào ngờ cậu bất cẩn tóm ngay màn che bên cạnh, "roẹt" một tiếng, tấm màn bằng vải gạc đã bị cậu kéo xuống.
Giang Bình Sách đang tắm bỗng khựng lại.
Việt Tinh Văn trố mắt, nhìn Giang Bình Sách khỏa thân trước mắt mình, hai má cậu đỏ bừng, cuống cuồng giải thích: "Tôi trượt chân thôi, không phải cố ý kéo màn xuống nhìn trộm đâu."
Giang Bình Sách: "..."
Nước mưa xối xuống, cơ thể Việt Tinh Văn ướt sũng, lông mi ướt nước, tóc dán bên tai, một giọt nước trượt qua cái cổ vừa cao vừa thon của cậu, sau đó lăn xuống xương quai xanh đẹp đẽ, sượt qua đường cong cơ thể xinh đẹp, rồi rơi xuống đất.
Giang Bình Sách chăm chú nhìn Việt Tinh Văn, không thể dời mắt.
Hắn chưa từng thấy dáng vẻ khi tắm của Việt Tinh Văn, so với chàng trai nhiệt tình rạng rỡ, phấn chấn hăm hở thường ngày, Việt Tinh Văn khi ướt đẫm nước mưa lại thêm phần gợi cảm, khiến Giang Bình Sách chỉ muốn ôm cậu vào lòng, hôn thật mạnh mẽ.
Giang Bình Sách nghe thấy tiếng tim mình loạn nhịp.
Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn mình khiến toàn thân Việt Tinh Văn nóng bừng, cậu ngại ngùng cúi đầu, "Tôi qua bên kia..." Vừa rồi cậu mới chỉ kéo một bên rèm, rèm ngăn buồng còn lại vẫn lành lặn. Ngay khi cậu xoay người, Giang Bình Sách bỗng vươn tay, khẽ nắm cổ tay cậu, giọng nói hơi khàn: "Không sao, cứ ở đây đi."
Nhiệt độ lan truyền từ cổ tay như sắp đốt cháy cậu, trong khoảnh khắc ấy, nhịp tim Việt Tinh Văn đã mất kiểm soát.
Hai cậu con trai tắm chung thì sao? Mười mấy ông chú tắm cùng nhau ở nhà tắm công cộng còn được nữa mà!
Sao cậu lại chột dạ thế nhỉ?
Cơn mưa vẫn không dừng, tiếng nước mưa rào rào bên tai, trước mắt cậu là làn da khỏe mạnh của Giang Bình Sách, dáng người hắn cao ráo cân đối, trên bụng còn có cơ bắp tám múi nhìn rõ mồn một, còn cả...
Không đúng, đang nhìn cái gì vậy?!
Việt Tinh Văn không biết phải nhìn đi đâu, cậu giằng ra khỏi tay Giang Bình Sách như bị điện giật, "Tôi qua bên kia, chỗ này chật chội quá." Tìm đại một lý do kỳ lạ, sau đó cậu vội vàng vén màn, chạy qua buồng tắm bên cạnh.
Tấm màn trắng tinh ngăn cách tầm mắt của hai người.
Nhưng nhịp tim đập loạn không dễ gì bình thường trở lại, Việt Tinh Văn dựa lên tường, hít thở sâu, cậu nhanh chóng tắm rửa hết cát bụi trên đầu, trên người, sau đó vội vàng lau khô người bằng khăn vải mới tinh đàn anh Lưu phát, rồi ra ngoài mặc quần áo.
Khi ra khỏi phòng tắm, các thành viên khác đã về phòng cả rồi.
Chương Tiểu Niên dựng 6 phòng ngủ, 2 người một phòng, phòng họ để lại cho Tinh Văn và Bình Sách là gian đầu tiên bên tay trái, Việt Tinh Văn rón rén chạy vào phòng ngủ, nằm thẳng tắp trong chăn.
Một lát sau, Giang Bình Sách cũng vào phòng.
Dưới ánh đèn cồn, hai bên tai của chàng trai đang nằm trên giường đỏ lên trông thấy, Giang Bình Sách nhếch môi, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vò đầu cậu, "Tóc chưa khô đã ngủ rồi, sao mãi vẫn chưa chịu sửa tật này thế?"
Việt Tinh Văn định giả vờ ngủ, ai ngờ người kia vừa nhìn đã nhận ra.
Cậu đành lúng túng ngồi dậy, "Khụ, tắm xong rồi à."
Giang Bình Sách "ừ" một câu, đưa một miếng vải cho cậu, nói: "Lau đi."
Việt Tinh Văn bắt đầu vò tóc, hai người im lặng hồi lâu, cho đến khi Việt Tinh Văn trả khăn lại cho người kia, lúc này, Giang Bình Sách mới thấp giọng hỏi: "Cậu thấy ngại vì vừa nãy để tôi thấy cậu khỏa thân đúng không?"
Mặt Việt Tinh Văn lại nóng bừng bừng, nhưng cậu vẫn nói cố: "Có gì mà phải ngại? Cậu cũng thấy tôi mà, hai đứa mình hòa, không ai thiệt hết."
Giang Bình Sách dịu dàng nhìn cậu: "Vậy à?"
Việt Tinh Văn nhỏ giọng nói: "Đều là con trai, nhìn của nhau cũng có sao đâu? Tôi không để bụng đâu... Chẳng lẽ cậu để ý?"
Giang Bình Sách khẽ cười, trầm giọng nói: "Bị cậu nhìn, tôi cũng không để bụng."
"..." Sao câu này nghe mờ ám quá vậy? Tim Việt Tinh Văn đập nhanh đến vô lý, cậu cố gắng che giấu sự chột dạ của mình, ra vẻ ngay thẳng nói: "Thế thì được rồi, tai nạn thôi mà, đừng để bụng làm gì." Sau đó, cậu lập tức lủi vào trong chăn, vỗ nhẹ lên tay Giang Bình Sách, "Ngủ đi."
Giang Bình Sách ngoảnh đầu tắt đèn cồn ở đầu giường, sau đó nằm xuống bên còn lại.
Việt Tinh Văn ra vẻ mình vô cùng bình tĩnh, nhưng khi nằm xuống rồi, trái tim cậu vẫn cứ nhảy múa không ngừng.
Hình ảnh Giang Bình Sách không mặc quần áo cứ quanh quẩn trong đầu cậu – Body Bình Sách ngon quá rồi đó? Cơ bụng hoàn hảo khiến người khác ngưỡng mộ, còn có đôi chân thẳng tắp thon dài, đi làm người mẫu luôn cũng được.
Việt Tinh Văn bắt đầu suy nghĩ vẩn vở. Cậu bất giác nghĩ, nếu như vừa nãy không phải Giang Bình Sách mà là thành viên khác, ví dụ như Tiểu Kha, Tiểu Niên, nói không chừng cậu còn đùa được mấy câu, chọc ghẹo họ kiểu "body được đấy".
Nhưng đối phương là Giang Bình Sách, hai người quan tâm, tôn trọng lẫn nhau nhiều năm như vậy, là người cậu coi là tri kỷ.
Đáng ra khi đối mặt với bạn bè thân thiết tới vậy, cậu hoàn toàn không cần canh cánh chuyện bé tí này. Nhưng vì sao khi nhìn thấy cơ thể người kia, cậu lại vô thức căng thẳng, ngại ngùng, tim đập nhanh?
Việt Tinh Văn mơ màng suy nghĩ, sau đó không biết thiếp đi từ lúc nào.
Dù sao cũng đang ở dưới đất, ẩm ướt, lạnh lẽo, chăn vải của đàn anh Lưu cũng chỉ giữ ấm được đôi chút. Đến nửa đêm, Việt Tinh Văn thấy lạnh, cậu không khỏi co người lại, vô thức dịch sang nguồn nhiệt bên cạnh.
Phát hiện Tinh Văn dịch qua chỗ mình, Giang Bình Sách vươn tay, nhẹ nhàng ôm Việt Tinh Văn vào lòng.
Nhìn vẻ xấu hổ đỏ mặt, và biểu hiện có phần lúng túng của Việt Tinh Văn, chắc cậu không chỉ coi hắn là bạn tốt đâu nhỉ? Bạn bè tốt thì đâu chỉ nhìn cơ thể, có cởi truồng tắm chung cũng không thấy ngại ngùng.
Tại sao cậu lại vô thức trốn tránh?
Không dám nhìn thẳng, hay vì ngại?
Nghĩ tới đây, Giang Bình Sách bèn sát lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trán người trong lòng, thấp giọng nói: "Lúc tranh cãi với người khác thì linh hoạt như vậy, sao đụng tới chuyện tình lại cậu lại mất não thế này?"
Lúc này, Việt – mất não – Tinh Văn đang nằm mơ.
Bóng dáng Giang Bình Sách tràn ngập trong giấc mơ, cậu mơ màng ôm lại đối phương, khẽ nói: "Bình Sách..."
Giang Bình Sách nghe Việt Tinh Văn thủ thỉ, tim hắn chợt mềm mại, hắn khẽ cười, siết chặt vòng tay, ôm chặt Việt Tinh Văn vào ngực, "Tôi đây."
Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu.
~ KẾ HOẠCH KIẾM TIỀN ~
Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức Việt Tinh Văn vào đúng 7 rưỡi sáng.
Cậu phát hiện quanh người mình rất ấm, như đang ngủ trong lòng người khác vậy. Việt Tinh Văn ngẩng đầu nhìn, căn phòng không có ánh sáng, đèn cồn cũng đã tắt, căn bản không nhìn rõ đối phương, nhưng hơi thở quen thuộc bên cạnh, và cả nhiệt độ từ cơ thể đối phương đều đang nói với cậu – Đây là Giang Bình Sách.
Tim Việt Tinh Văn nhảy thót lên, sau đó cậu phát hiện, Giang Bình Sách đang dùng một tay ôm vai cậu, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên eo, giam cả cơ thể cậu trong ngực hắn.
Từ ngày ba tuổi đi học mẫu giáo cậu đã ở phòng riêng, quen ngủ một mình từ nhỏ đến lớn. Ngủ trong lòng người khác thế này, cậu thấy hơi kỳ lạ...
Song, căn phòng vốn ẩm ướt, lạnh lẽo, nhờ cái ôm này, nhiệt độ cơ thể hai người truyền cho nhau, khiến cả chiếc giường ấm áp hẳn lên, Việt Tinh Văn bỗng không nỡ đẩy đối phương.
Dù gì cũng là bạn thân mà, hai thằng con trai ôm nhau ngủ một đêm cũng không sao đâu nhỉ?
Chỉ là sưởi ấm đơn thuần thôi.
Việt Tinh Văn tự thuyết phục mình như vậy, sau đó tiếp tục khoan khoái nằm trong lòng Giang Bình Sách. Ngay lúc này, giọng nói trầm thấp dịu tai của Giang Bình Sách vang lên: "Dậy rồi à?"
Việt Tinh Văn nghẹn thở, nhỏ giọng nói: "Sao cậu biết tôi dậy rồi, tôi có nói gì đâu."
Giọng Giang Bình Sách xen lẫn tiếng cười nho nhỏ, "Cậu mới cử động mà, còn ngẩng đầu nhìn tôi."
Việt Tinh Văn: "..."
Động tác nhỏ như vậy cũng phát hiện, chưng tỏ hắn đã dậy trước cậu rồi.
Giang Bình Sách vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu người trong lòng, "Đêm qua mơ gì thế?"
Việt Tinh Văn nhớ lại giấc mơ lạ lùng đêm qua, nói: "Tôi mơ thấy hồi cấp ba, sân thể dục của trường siêu lớn, cậu chạy trước tôi, tôi đuổi theo, nhưng không biết vì sao mà mãi không đuổi kịp."
"Vậy nên cậu mới gọi tên tôi?"
Tai Việt Tinh Văn nóng rực, không tin nổi hỏi lại: "Đêm qua tôi gọi tên cậu á?"
Giang Bình Sách gật đầu, "Ừ, cậu hô Bình Sách suốt, tôi mới đoán, chắc cậu mơ thấy tôi."
Việt Tinh Văn khẽ ho một tiếng, giải thích: "Chắc là tại trong mơ cậu chạy nhanh quá, tôi không đuổi kịp nên mới chạy theo gọi cậu, muốn bảo cậu đợi tôi."
Trong mơ, hai người đều mặc đồng phục trường cấp ba, đuổi nhau trên đường chạy. Giang Bình Sách cứ chạy trước một quãng lại quay đầu lại, rồi đứng lại đợi cậu, ánh nắng rọi lên mặt Giang Bình Sách, ánh mắt chàng thiếu niên như chất chứa nét cười nhàn nhạt, xung quanh ấm áp dễ chịu, khác hẳn một Giang Bình Sách lạnh lùng thường ngày.
Việt Tinh Văn khó hiểu, "Mà lạ là tôi thấy cậu chạy một quãng lại dừng lại đợi tôi."
Giang Bình Sách nói: "Có lẽ là vì đợi được cậu rồi, chúng ta có thể sóng vai bước tiếp."
Việt Tinh Văn ù ù cạc cạc, "Là sao cơ? Cậu còn biết giải mã giấc mơ à?"
Trong bóng tối, ánh mắt Giang Bình Sách nhìn Việt Tinh Văn vô cùng dịu dàng.
Quãng đời còn lại, chỉ mong được sánh bước bên cậu. Vậy nên, người nhận ra tình cảm trước, đương nhiên phải đợi người đến sau. Hắn sẽ không ép cậu phải bước nhanh hơn, mà chỉ bước chậm lại, đợi cậu đuổi kịp hắn.
Trên đường chạy bắt đầu từ thời trung học, không có người thứ ba nào xuất hiện hay quấy rầy, trong một góc bí mật sâu trong lòng họ, chỉ có hai người họ. Có điều, một người nhận ra sớm, chạy nhanh hơn, người còn lại cũng đang cố gắng đuổi theo.
Có những tình cảm không cần nói thành lời, Giang Bình Sách không định hối thúc Việt Tinh Văn, tạo áp lực cho cậu.
Dừng lại đợi cậu ấy đuổi kịp, cũng rất tốt.
Hắn tin rằng Tinh Văn sẽ nhận ra.
Giang Bình Sách nói: "Sau này mà mơ thấy tôi nữa, cậu có thể tiếp tục thảo luận với tôi."
"Ai thèm mơ cậu mỗi ngày! Đêm qua là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì..." Việt Tinh Văn bỗng dừng lại.
Giang Bình Sách thấp giọng hỏi: "Vì gì?"
Việt Tinh Văn chột dạ sờ mũi, "Không có gì, tự nhiên nhớ lại mấy chuyện hồi trung học."
Thật ra là vì sự cố khi tắm tối hôm qua, trước khi đi ngủ trong đầu cậu toàn Giang Bình Sách, nên đến lúc mơ mới gặp Bình Sách, đây chính là ngày nghĩ sao, đêm chiêm bao là vậy đúng không? Việt Tinh Văn không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa, bèn trở mình ngồi dậy.
Khi ra khỏi phòng ngủ, cậu trông thấy Tiểu Đồ đứng trong hành lang.
Trước khi ngủ, các thành viên đều tắt hết đèn cồn, vậy nên Kha Thiếu Bân để Tiểu Đồ đứng đây làm "đèn ngủ", Tiểu Đồ cần cù mở đèn trên đầu, sáng đèn cả một đêm, khi thấy Việt Tinh Văn nó còn chào: "Chào buổi sáng!"
Việt Tinh Văn tò mò đến cạnh nó quan sát, "Tiểu Đồ nhà ta tiến hóa rồi à? Biết cả chào buổi sáng nữa?"
Tiểu Đồ nghiêm túc nói: "Chủ nhân nói, em phải làm một người máy lễ phép."
Việt Tinh Văn: "..."
Rốt cuộc Kha Thiếu Bân đã dạy nó những gì?
Một lát sau, thành viên ở các phòng khác cũng lục tục thức dậy, Tân Ngôn thắp lại đèn cồn trong các phòng ngủ, căn hầm của họ lại sáng rực, Kha Thiếu Bân nhìn đồng hồ trên đầu Tiểu Đồ, nói: "8 giờ rồi, chúng ta súc miệng rửa mặt xong ăn sáng nhé?"
Việt Tinh Văn nói: "Ừ, xếp hàng lần lượt đi. Tối qua lúc tắm Tân Ngôn đã hứng không ít nước vào "bồn rửa mặt" rồi, bây giờ có thể dùng để rửa mặt luôn. Không có bàn chải, súc miệng tạm đi."
Dứt lời, cậu nhìn sang Tân Ngôn, "Bọn tôi cất nước cho mọi người uống nhé, tôi dùng kỹ năng "Thủy Mạn Kim Sơn" đổ nước vào bình của cậu, cậu có thể phóng to bình chưng đến cỡ nào?"
Tân Ngôn nói: "Rộng một mét năm, cao hai mét, chứa được một người."
Việt Tinh Văn lật từ điển, đọc chú thích của thành ngữ: "Triệu hồi nước lũ, nhấn chìm khu vực chỉ định rộng 100 mét vuông, thời gian CD 24 tiếng."
Tân Ngôn cũng đọc mô tả, cậu ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Lượng nước bao phủ 100 mét vuông, nếu lấy độ cao 1 mét thì dung lượng vào khoảng 100 mét khối, tôi có thể tạo thêm mấy bình hứng nước. Vì nước do kỹ năng tạo ra không bị ô nhiễm, khi chưng cất cũng không mất nhiều, thành phẩm cuối cùng chắc hẳn cũng được khoảng 100 nghìn lít, chúng ta không uống hết được từng đó đâu."
1 lít = 0.001 mét khối, "Thủy Mạn Kim Sơn" của Tinh Văn phối hợp với bình chưng của Tân Ngôn có thể tạo ra 100 mét khối nước, vậy không phải họ sẽ có 100 nghìn lít nước sao? Nhiều quá đi mất!
Hứa Diệc Thâm vừa ngủ dậy nghe thấy 100 nghìn lít, bàn tay đang che miệng ngáp cũng cứng đờ, anh híp mắt nói: "100 nghìn lít? Người dân ở đây được nhận bao nhiêu nước sạch mỗi tuần?"
Giang Bình Sách nói: "10 lít."
Mắt Hứa Diệc Thâm sáng rỡ, như đã tìm ra đường làm giàu, "Vậy không phải mỗi lần chúng ta chế nước cất có thể làm ra lượng nước đủ cho mười nghìn gia đình dùng trong một tuần sao? Giàu to rồi! Chúng ta bán nước đi!"
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Đừng vui mừng quá sớm. Lúc trước em đã hỏi rồi, tài nguyên nước ở thế giới này do cục quản lý chuyên kiểm soát và phân phối nước, chưa chắc chúng ta đã được tự do buôn bán nước, người ở đây cũng không chắc sẽ tin chúng ta."
Việt Tinh Văn đồng ý, "Đúng vậy, cẩn thận vẫn hơn. Chúng ta chưng cất nước trước, sau đó rót vào bình."
Tân Ngôn gật đầu, "Ừ, cứ làm trước đã, bán được hay không tính sau. Đúng rồi, căn cứ ngầm này không thừa chỗ chứa nước, Tiểu Niên đào thêm một nhà kho ở bên cạnh được không?"
Chương Tiểu Niên lập tức đáp: "Được ạ, sau 24 giờ đêm qua kỹ năng của em đã khôi phục lại rồi, để em đào thêm một kho nữa." Chương Tiểu Niên leo lên từ cầu thang bên cạnh, triệu hồi máy xúc bắt đầu thi công.
Việt Tinh Văn nói: "Mọi người lùi lại đi."
Các thành viên tức tốc ra khỏi phòng khách, Tân Ngôn liên tục gọi ra từng hàng bình chưng, trải đầy trong phòng khách, Việt Tinh Văn mở từ điển thành ngữ, đọc: "Thủy Mạn Kim Sơn!"
Dòng lũ ồ ạt ập xuống từ trên trời, thoáng cái đã rót đầy đống bình của Tân Ngôn, cũng có một chút nước chảy qua khe hở giữa những chiếc bình, Lưu Chiếu Thanh thấm chúng bằng vải xô.
Tân Ngôn bắt đầu chưng cất nước. Thiết bị chưng cất bày đầy phòng, còn có đèn cồn cấp nhiệt, chẳng mấy chốc nước trong bình đã sôi lên, hơi nước chạy dọc theo ống dẫn, ngưng tụ thành nước cất, cuối cùng nhỏ giọt vào bình hứng.
Hàng trăm bộ thiết bị hoạt động cùng lúc, cảnh tượng này thật sự rất hoành tráng.
Lâm Mạn La bước ra từ nhà vệ sinh phải trố mắt há miệng, "Tân Ngôn mới chuyển nhà máy hóa chất đến à?"
Lam Á Dung cười nói: "Còn Lưu Chiếu Thanh chuyển xưởng may."
Trác Phong nói: "Em có nhà máy điện nữa! Nhưng không ai tạo ra bóng đèn, nên em không phóng điện lung tung được."
Có nhiều dị năng như vậy, họ còn phải lo lắng chuyện ăn uống sao?
Kha Thiếu Bân tổng kết: "Bảo sao môn này chỉ tính 3 tín chỉ, ban đầu chúng ta đều sợ hãi trước môi trường đáng sợ ở đây, nhưng nếu phân tích kỹ càng, chúng ta đến thế giới này với nhiều dị năng như vậy, thật ra cũng không khó sinh tồn 14 ngày nhỉ?"
Trác Phong gật đầu, "Đúng vậy, nếu không cấm dùng kỹ năng thì môn học này không khó. Nếu đưa chúng ta tới đây mà không có kỹ năng, chắc hẳn không chỉ tính 3 tín chỉ, môn sinh tồn ở khoa Sinh đã 6 tín rồi mà."
Việt Tinh Văn nói: "Đã giải quyết được vấn đề nước uống rồi, bình chưng của Tân Ngôn có thể chế nước cất, không uống lâu ngày cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe. Hai kỹ năng về nước của em cũng có thể dùng lại. Quan trọng vẫn là thức ăn."
Lâm Mạn La nghĩ hồi, nói: "Đúng là chúng ta ra khó tạo ra thực phẩm."
Kha Thiếu Bân bỗng quay lại nhìn Tinh Văn: "Tinh Văn, quýt của cậu thì sao?"
Trong hội thao lần trước, Việt Tinh Văn mua quýt cho đối thủ khiến họ không thể cử động, cuối cùng thì mấy quả quýt đó đều vào bụng Kha Thiếu Bân, mọi người trên diễn đàn còn chọc cậu: Kha Thiếu Bân mới là con trai ruột của Việt Tinh Văn.
Loại quýt ngon nhất Kha Thiếu Bân từng ăn chính là quýt Việt Tinh Văn mua từ kỹ năng "Bóng lưng" của Chu Tự Thanh.
Việt Tinh Văn nói: "Sau khi thăng cấp được dùng tối đa 9 quá. Ý cậu bảo tớ mang quýt đi đổi tiền á?"
Kha Thiếu Bân lắc đầu, nói: "Tớ nghĩ ra một cách hay cực. Kỹ năng "Mưa như trút nước" của cậu, bỏ thêm axit của khoa Hóa sẽ thành mưa axit; cho dao phẫu thuật của khoa Y vào sẽ có mưa dao; đưa điện của khoa Vật lý vào sẽ thành mưa kèm sấm sét; khi thêm đèn cồn còn biến ra nước nóng. Kỹ năng này có thể phóng đại hiệu quả của những kỹ năng khác đúng không?"
"Trên lý thuyết là vậy, cơn mưa là chất xúc tác, có thể phóng đại kỹ năng của các khoa khác."
"Vậy nó có thể phóng đại kỹ năng của khoa tiếng Trung các cậu không?"
Mắt Việt Tinh Văn sáng lên, "Tớ chưa nghĩ đến chuyện này bao giờ."
Kha Thiếu Bân hào hứng thúc đẩy, "Cậu mau thử xem, quýt của kỹ năng "Bóng lưng" có ném vào trong mây tạo mưa quýt được không!"
Mọi người: "..."
Kha Thiếu Bân đúng là phàm ăn, ngày nào cũng thèm thuồng quýt của Việt Tinh Văn, chỉ có cậu mới nghĩ ra biện pháp kỳ lạ như vậy.
Việt Tinh Văn nói: "Đàn anh Hứa, anh giăng một tấm màn bằng vải gạc giữa đỡ quýt đi, để em thử xem." Cậu nhìn sang Kha Thiếu Bân, cười nói: "Cậu cứ đứng yên đó, tớ mua quýt cho cậu."
Kha Thiếu Bân lập tức đứng hình, không thể cử động.
Một quả quýt tươi mới xuất hiện trong tay Việt Tinh Văn. Cậu mở từ điển, "Mưa như trút nước!"
Đám mây khổng lồ xuất hiện trên không, cơn mưa trút xuống rào rào, Việt Tinh Văn bèn ném quýt vào đám mây.
Sau đó, một cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc xuất hiện...
Hàng ngàn quả quýt rơi xuống từ trên không, không ngờ lại có "mưa quýt" thật!
Mọi người trợn mắt há miệng.
Tuy số quýt này không có hiệu quả "đóng băng" như trong kỹ năng "Bóng lưng", nhưng, nó lại ăn được!
Lưu Chiếu Thanh bật ngón cái, "Quá trâu, nhóm chúng ta không chỉ mang theo nhà máy hóa chất, xưởng may, nhà máy thủy điện, douma còn có cả vườn cây ăn quả luôn!"
Kha Thiếu Bân kích động chạy tới nhặt mấy quả quýt, vội vàng bóc ra, vừa ăn vừa cười, "Tớ phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của kỹ năng này rồi, sau này lúc nào cũng có quýt ăn. Tinh Văn, có cần tớ gọi cậu là bố không?"
Tiểu Kha đúng là đứa chưa bao giờ có "liêm sỉ".
Việt Tinh Văn nhìn số quýt chất thành núi trước mặt, dở khóc dở cười, "Không ăn hết có bán được không?"
Bán nước, bán quýt, có phải họ có thể phát tài ở thế giới này không?