Chương 198: + 199: Ảo ảnh trong tranh 01 + 02

~ MÔN MỸ THUẬT BẮT ĐẦU ~


Thời khóa biểu của khoa Nghệ thuật khác hẳn các khoa khác, hầu hết các khoa trước đều thi lúc 8 giờ sáng, nhưng hai môn bắt buộc "Ảo ảnh trong tranh" và "Giai điệu âm nhạc" của khoa Nghệ thuật đều được xếp vào 2 giờ chiều, "Vũ hội hóa trang" lại là 8 giờ tối, vậy cũng có nghĩa là họ có một buổi sáng để chuẩn bị cho bài thi.


Nhìn thời khóa biểu, thứ tự thi tốt nhất là thứ hai thi mỹ thuật, thứ ba thi âm nhạc, cuối cùng là vũ đạo. Các thành viên nhóm C183 đều mù tịt về mỹ thuật, đương nhiên tìm một thành viên X sẽ chắc chắn hơn.


Việt Tinh Văn bàn bạc với đồng đội: "Chúng ta đăng bài tìm người trên diễn đàn hay nhờ người quen giới thiệu?"


"Tìm người quen sẽ đáng tin hơn nhỉ?" Lâm Mạn La hỏi Việt Tinh Văn: "Tinh Văn, em còn nhớ Từ Phi Tuyết học đại học mỹ thuật Thanh Thành không? Ban đầu khi chúng ta viết thông báo liên kết các trường, chính cô ấy đã vẽ lại logo các trường đó."


"Nhớ chứ, cậu ấy ở nhóm C-166 đúng không? Chúng ta còn đụng độ với họ hồi bán kết bóng đá mà." Việt Tinh Văn rất ấn tượng với cô gái này, khi họ soạn thông báo liên kết các trường, Từ Phi Tuyết chủ động đề nghị thêm logo các trường vào đó để mọi người thấy thân thuộc hơn. Cô ấy vẽ logo của tất cả các trường trong vài ngày ngắn ngủi, đã vậy còn vẽ rất thật, sau đó họ còn gặp nhau tại hội thao.


available on google playdownload on app store


"Có phải nhóm này có cả chuyên ngành đạo diễn, hoạt hình, âm nhạc... không?" Lúc đó Kha Thiếu Bân đứng chụp ảnh cạnh sân bóng, vẫn nhớ như in trận bóng hôm đó.


"Anh nhớ ra rồi, bên họ có một sinh viên khoa đạo diễn, biến cả đèn, loa, máy ảnh ra để quay phim cơ mà!" Nói tới đây, Lưu Chiếu Thanh không nhịn được cười, "Trận bóng đó đúng là ngộ nghĩnh thật, nhóm họ còn có sinh viên học hoạt hình, biến thành thủy thủ mặt trăng nữa."


"Đúng vậy, thực lực của nhóm này cũng rất mạnh." Việt Tinh Văn quay sang hỏi Lâm Mạn La: "Chị có thân với Từ Phi Tuyết không? Nhóm họ đang học tới đâu rồi?"


"Cũng khá thân nhỉ? Phòng của Từ Phi Tuyết chỉ cách bọn chị mười mấy mét thôi, bình thường cũng hay gặp nhau. Ban đầu nhóm họ tốn kha khá thời gian để tìm đồng đội, tiến độ thi chậm hơn chúng ta một tuần, hiện giờ đang ở khoa Luật tầng 6." Cô dừng một lát, nói tiếp: "Hôm qua Từ Phi Tuyết còn hỏi chị chương trình học khoa Luật có khó không, sinh viên khoa Luật nhóm họ mới năm hai, không tự tin lắm, chị kể cho cô ấy mấy chi tiết, rồi bảo xem thêm bài viết trên diễn đàn."


Việt Tinh Văn suy nghĩ, hỏi: "Em nhớ thời khóa biểu khoa Luật là thi buổi sáng, chiều nghỉ đúng không?"
Lam Á Dung nói: "Đúng vậy, sáng thứ hai, tư, sáu có một môn bắt buộc, thứ ba, năm có một môn nữa, chiều không có tiết."


Việt Tinh Văn nói: "Nếu vậy, họ thi buổi sáng, chúng ta thi buổi chiều, không xung đột về thời gian, chúng ta có thể mượn thành viên đội Từ Phi Tuyết đến hỗ trợ chúng ta?"


Tìm người quen tham gia cùng sẽ đáng tin hơn người lạ. Hơn nữa, Việt Tinh Văn có niềm tin vào năng lực chuyên môn của Từ Phi Tuyết, "Đại học Mỹ thuật Thanh Thành" mà cô đang theo học nằm trong TOP3 trường đại học mỹ thuật trên toàn quốc, cực kỳ khó đỗ. Năm nào cũng có hàng chục nghìn học sinh đăng ký, cuối cùng chỉ lấy bảy, tám trăm người, tỷ lệ đỗ không tới 2%, cạnh tranh rất khốc liệt.


Lam Á Dung đề nghị: "Hay chúng ta gửi tin nhắn hỏi xem họ có cần viện trợ khoa Luật không? Trao đổi thành viên X hai bên cùng có lợi người ta sẽ dễ đồng ý hơn, ý mọi người thế nào?"
Việt Tinh Văn mừng rỡ đồng ý: "Chị vất vả rồi."
Lam Á Dung lập tức nhắn tin cho Từ Phi Tuyết: "Em ở phòng nào?"


Tin nhắn riêng trên diễn đàn không mất phí, nhưng không thể nhận được ngay, buộc phải mở diễn đàn trên tablet mới đọc được. Nhắn tin cho sinh viên được chỉ định sẽ mất điểm, một chữ 10 điểm. Nhưng ưu điểm của tin nhắn chỉ định là đối phương sẽ nhận được thông báo từ thư viện ngay lập tức.


Vì muốn Từ Phi Tuyết đọc được tin nhắn nhanh nhất có thể, Lam Á Dung không tiếc mấy chục điểm này.
Lúc này, Từ Phi Tuyết đang đứng trước tablet chọn môn của khoa Luật, cô bỗng nghe thấy thông báo từ thư viện: "Tin nhắn riêng từ Lam Á Dung: Em ở phòng nào?"
Từ Phi Tuyết sửng sốt, trả lời: "607."


2 phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Từ Phi Tuyết chạy ra mở cửa, Lam Á Dung, Lâm Mạn La, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách cùng vào phòng.
Các sinh viên đã mở khóa tầng cao hơn, có thể ra vào khu vực thấp hơn mà không bị hạn chế.


Vì hai nhóm từng đối đầu tại giải đấu bóng đá hồi hội thao, các thành viên nhóm C166 thấy những gương mặt quen thuộc, ai nấy đều ngạc nhiên. Từ Phi Tuyết khó hiểu: "Chị Mạn La, Tinh Văn? Sao mọi người tới đây?"


Việt Tinh Văn nói: "8 giờ đã bắt đầu thi rồi, chúng ta nói ngắn gọn thôi. Nhóm các cậu có cần thành viên X trợ giúp học khoa Luật không? Nếu cần thì chị Lam sẵn lòng giúp đỡ."


Lam Á Dung thân thiện cười: "Đúng vậy, dù nội dung học thay đổi, nhưng chị có kinh nghiệm thi đạt khoa Luật rồi, chắc sẽ giúp được mọi người."
Từ Phi Tuyết không thể tin nổi, "Thật ạ? Đàn chị đồng ý giúp nhóm em?!"


Sinh viên khoa Luật ở nhóm họ chưa từng lên tòa, cậu ta rất thiếu tự tin, cô cũng đang nghĩ có nên tìm một người giúp đỡ không, vậy mà học bá nhóm 183 lại chủ động đến giúp họ. Cảm giác này hệt như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống trúng người, khiến các thành viên nhóm Từ Phi Tuyết ngơ ngác.


Từ Phi Tuyết nhanh chóng hoàn hồn... Nhóm 183 không phải hội từ thiện, không lý gì họ quay sang giúp đỡ nhóm mình bất ngờ như vậy. Cô nhận ra vấn đề, bèn hỏi: "Sao mọi người tự nhiên nhớ đến em, xuống tầng 6 giúp nhóm em vậy?"
Việt Tinh Văn cười, thẳng thắn nói: "Bởi vì chúng tôi cũng cần các cậu giúp."


Lâm Mạn La giải thích: "Tầng 9 là khoa Nghệ thuật, có chương trình học liên quan tới mỹ thuật, âm nhạc, vũ đạo. Nhóm chị cũng cần thành viên X, mọi người hợp tác cùng có lợi."
Từ Phi Tuyết hiểu ngay: "Hóa ra là vậy!"


Lâm Mạn La nói: "Phi Tuyết, các em thi sáng, chị Á Dung sẽ gia nhập nhóm các em, giúp mọi người qua khoa Luật, bọn chị có tiết buổi chiều, tới lúc đó em tham gia vào nhóm chị với thân phận thành viên X, trợ giúp nhóm chị học môn mỹ thuật. Được không?"


Từ Phi Tuyết quay sang nhìn đồng đội, các thành viên sau lưng cô gật đầu như gà mổ thóc, đàn chị Lam của nhóm 183 tham gia nhóm họ, không phải có thể bảo đảm nhóm họ sẽ thuận lợi vượt qua khoa Luật à? Còn gì để do dự chứ!


Từ Phi Tuyết kích động nói: "Quyết định thế đi! Mọi người không chê em kéo chân mọi người là được, em sẽ cố gắng hết sức!"
Mọi chuyện được quyết định dứt khoát như vậy.


Thành viên X không cần rời khỏi nhóm, có thể trực tiếp gia nhập nhóm khác tham gia thi, trở thành người hỗ trợ tạm thời, sau bài thi sẽ tự động rời khỏi nhóm nghiên cứu của đối phương.


Lam Á Dung gia nhập nhóm Từ Tuyết Phi với tư cách thành viên X, tham gia chương trình học khoa Luật. Các thành viên còn lại về ký túc xá nghỉ ngơi.
Bài thi hai tiếng nhanh chóng trôi qua, Việt Tinh Văn canh chuẩn thời gian gửi tin nhắn: "Đàn chị sao rồi?"
Lam Á Dung nói: "Qua rồi."
Kha Thiếu Bân tò mò: "Nội dung có giống hồi chúng ta thi không?"


Lam Á Dung: "Tên người ch.ết, nghi phạm đều đổi hết, tình tiết cũng khác, nhưng nhìn chung cũng na ná nhau."
Sau đó Việt Tinh Văn gửi yêu cầu hỗ trợ tới Từ Phi Tuyết, Từ Phi Tuyết đồng ý, một thông báo mới xuất hiện trong kênh nhóm: Chào mừng bạn [Từ Phi Tuyết] gia nhập nhóm nghiên cứu C183 với tư cách thành viên X.


Việt Tinh Văn nhắn tiếp: "Chào mừng Phi Tuyết."
Mọi người cũng lần lượt chào hỏi: "Chào mừng, chào mừng!" "Chào mừng thành viên mới!"
Từ Phi Tuyết hỏi thẳng: "Chúng ta thi vào 2 giờ chiều đúng không? Mọi người tập trung lúc nào?"


Việt Tinh Văn nói: "Thế này nhé, có người mới, trưa nay chúng ta cùng đi ăn, làm quen với nhau trước, tiện thể giới thiệu cho cậu tình hình nhóm chúng ta luôn?"
Từ Phi Tuyết nói: "Được!"
Đúng 12 giờ, mọi người tập trung tại nhà ăn.


Da Từ Phi Tuyết rất trắng, mặt mũi nhỏ nhắn xinh đẹp, cô có mái tóc đen dài, lại hay cười khi nói chuyện, thoạt nhìn rất dịu dàng. Lâm Mạn La khá thân với cô, cô cũng tự động ngồi bên cạnh Lâm Mạn La, lễ phép chào hỏi mọi người.


Việt Tinh Văn giới thiệu qua về các thành viên trong nhóm cùng kỹ năng của mọi người.


Từ Phi Tuyết cũng chủ động giới thiệu: "Mình có ba kỹ năng, đầu tiên là bút vẽ, có thể vẽ một vài loài vật và triệu hồi chúng, kiểu như bút thần của Mã Lương ấy, có điều thời gian tồn tại của động vật được triệu hồi khá ngắn; thứ hai là bảng màu, tạo ra ảo ảnh qua việc thay đổi màu sắc của khung cảnh phía trước, ví dụ như tô sân bóng màu xanh lục thành hồ bơi màu xanh lam; thứ ba là tẩy, có thể tẩy vật tĩnh trong cảnh, nhưng không thể tẩy vật sống."


Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Kỹ năng khoa mỹ thuật các em nghe xịn thật đấy!"
Từ Phi Tuyết nói: "Sức mạnh các kỹ năng thư viện cho khoa Mỹ thuật đều khá ổn, đồng đội của em học âm nhạc cũng có rất nhiều kỹ năng khống chế, nếu không khi học môn sinh tồn bọn em sẽ trượt rất thảm."


Xem ra, thư viện định vị vị trí của sinh viên nghệ thuật trong nhóm là "phù thủy", ngoài việc phát huy kiến thức chuyên môn của mình ở khoa Nghệ thuật, cũng có thể kiểm soát giúp đồng đội trong các môn sinh tồn ở khoa khác.


Chuyên ngành nào cũng có kỹ năng mạnh, kỹ năng nào cũng sẽ có chỗ dùng. Nhưng muốn qua môn, các chuyên ngành phải phối hợp với nhau, đây mới là quy tắc cốt yếu mà thư viện ẩn giấu.
Việt Tinh Văn nói: "Mọi người về ngủ trưa đi, một rưỡi tập trung tại khoa Mỹ thuật tầng 9."


1 rưỡi chiều, mọi người lên tầng 9.
Dù tiến độ của Từ Phi Tuyết đang ở tầng 6, nhưng tư cách thành viên X có thể giúp cô vượt qua sự kiểm chứng của tháng máy, lên tầng 9 với nhóm Việt Tinh Văn.


Phong cách của trung tâm chọn lớp khoa Mỹ thuật rất đặc sắc, các bức họa nổi tiếng thế giới treo kín tường, giữa sảnh còn có một chiếc piano màu trắng. Việt Tinh Văn bước lên, mở tablet, thông tin môn học đầu tiên xuất hiện trước mắt mọi người...
[Môn bắt buộc: Ảo ảnh trong tranh]
[Khoa: Nghệ thuật]
[Học phần: 4]


[Quy tắc trường thi: Giới hạn 12 người (Không gồm thành viên X)]
[Mô tả: Tranh trừu tượng rất khó mô tả bằng lời]
[Yêu cầu: Phá giải câu đố ảo ảnh]
[Ghi chú: Đề cử có sinh viên mỹ thuật trong nhóm]
[Xác nhận chọn lớp: Có/Không]
Mọi người đọc thông tin môn học, khó hiểu nhìn nhau.


Nếu là giải câu đố, chẳng lẽ đây là môn suy luận có liên quan đến "tranh"?
~ GIANG BÌNH SÁCH CHỈ HUY ~
Việt Tinh Văn ấn nút chọn môn, sau vài phút đếm ngược, 13 người cùng được đưa tới trường thi.


Trường thi lần này đang là buổi đêm, vầng trăng sáng lơ lửng giữa trời, nương theo ánh trăng, họ có thể nhìn thấy một công trình với hình thù kỳ lạ phía trước, giống như lâu đài châu Âu cổ trong mấy bộ phim kỳ ảo phương Tây.


Chương Tiểu Niên quan sát tòa nhà, nói: "Đây là kiến trúc Gothic điển hình, hình dáng thon dài, đỉnh nhọn cao vút, mang ý nghĩa con người có thể tới gần thiên đường."


Dứt lời, bỗng có một đàn quạ bay qua, giữa đêm khuya vắng vẻ, tiếng kêu quác quác chói tai của đàn quạ khiến mọi người thót tim. Cành cây in bóng xuống mặt đất, giương nanh múa vuốt đong đưa, như bóng ma đang lay động.


Kha Thiếu Bân vội vàng lùi lại, xoa hai cánh tay đã nổi đầy da gà da vịt, cậu nói nhỏ: "Ở đây âm u quá, sao tớ cứ cảm thấy như chúng ta xuyên vào phim điện ảnh ma cà rồng, đến tòa lâu đài cổ của ma cà rồng thế nhỉ?"
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Đi vào xem sao."


Mọi người theo sau Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn, vào trong lâu đài.
Ngay cổng lâu đài là một vườn hoa, khu vườn đầy ắp hoa hồng, nhưng kỳ lạ là những bông hoa hồng đó đều màu đen. Việt Tinh Văn còn tưởng do trời quá tối, cậu bèn nhìn sang Tân Ngôn: "Tân Ngôn, xin chút ánh sáng."


Tân Ngôn triệu hồi một chuỗi đèn cồn bay quanh họ, Việt Tinh Văn nhìn kỹ lại, khó hiểu hỏi: "Hoa hồng đen thật à?"
Lam Á Dung nói: "Hoa hồng bán trên phố thường là mấy màu như đỏ, vàng... hoa hồng đen có ngụ ý gì sao?"


Tần Miểu bình tĩnh đáp: "Ngôn ngữ hoa của hoa hồng đen là... Người là ác ma, là tất cả của tôi."
Mọi người im lặng một hồi, lưng toát mồ hôi lạnh.


Hầu hết hoa hồng trong vườn đã nở rộ, cánh hoa màu đen xếp chồng lên nhau, tô đậm vẻ ma mị dưới ánh trăng, Việt Tinh Văn cúi xuống quan sát, không phát hiện có gì đặc biệt, cách sắp xếp vườn hoa cũng không có quy luật gì, cậu bèn nói: "Có thể môn học lần này là sinh tồn hoặc suy luận, sau khi vào trong mọi người cẩn thận, đừng đụng vào đồ đạc trong lâu đài."


Các thành viên gật đầu, cẩn thận đẩy cửa vào lâu đài.
Tòa lâu đài được trang hoàng xa hoa, nhờ ánh đèn cồn của Tân Ngôn, mọi người có thể thấy rõ, sảnh tầng một có kết cấu hình vòm, trần nhà cao hơn 5 mét, vô cùng khí thế, có một chiếc cầu thang xoắn dẫn lên tầng hai.


Trong sảnh bày sô pha kiểu Âu, bàn trà, còn có vài bức tranh treo trên vách tường xung quanh.
Thấy mấy bức tranh, Việt Tinh Văn lập tức cảnh giác, "Môn học lần này là "Ảo ảnh trong tranh", chúng ta phải tập trung chú ý tranh trang trí treo trên tường, rất có thể đó là manh mối quan trọng."
Lâm Mạn La nói: "Để Phi Tuyết qua xem thử đi."


Từ Phi Tuyết gật đầu, đến trước bức tranh cùng mọi người.
Nội dung bức tranh đầu tiên là một tấm bảng đen, trên đó là những đường cong màu trắng tạo thành 6 hàng gồm những vòng tròn vô cùng lộn xộn, hệt như mấy cây nhang muỗi nối liền với nhau vậy.


Việt Tinh Văn vô cùng hoang mang: "Nó có ý nghĩa gì vậy?"


Từ Phi Tuyết nói: "Đây là một tác phẩm tiêu biểu của trường phái trừu tượng, là "Bảng đen" của họa sĩ Cy Twombly[106]. Có một câu chuyện về sự ra đời của bức tranh này, nghe nói, họa sĩ đã ngồi lên vai bạn mình, bảo người bạn đó lắc lư tùy ý, ông vung bút một cách ngẫu nhiên lên tranh, vậy nên các đường nét trong tranh mới lộn xộn tới vậy."


Mọi người: "..."
Họa sĩ này cũng cá tính thật, còn vẽ được kiểu vậy nữa!
Lưu Chiếu Thanh không khỏi chê bai: "Trường phái trừu tượng đúng là rất trừu tượng, anh thấy bức tranh này y như tranh mấy đứa nhỏ ở trường mẫu giáo vẽ bừa vậy, không hiểu ông ta muốn thể hiện điều gì."


Từ Phi Tuyết cười nói: "Trường phái trừu tượng đúng là vậy đó, 1000 người thì có tới 990 người không hiểu, 10 người còn lại lại nhìn ra những ý nghĩa khác nhau. Sở dĩ trường phái nghệ thuật trừu tượng có thể phổ biến trên diễn đàn hội họa, chủ yếu là vì những bức tranh đó tràn đầy màu sắc tưởng tượng. Bức tranh "Bảng đen" này trông giống trẻ con vẽ bừa vậy thôi, giá trị của nó lên tới vài chục triệu đô la Mỹ đó."


Kha Thiếu Bân há hốc miệng: "Tấm bảng đen vẽ bừa này á? Bán được tận mấy trăm triệu tệ?"
Cậu phải thay đổi cách nhìn rồi. Mà những thứ khiến cậu mở mang tầm mắt hơn vẫn ở phía sau.


Từ Phi Tuyết chỉ vào bức tranh thứ hai, nói: "Bức tranh này là "Interchange"[107], cũng là tác phẩm tiêu biểu của chủ nghĩa siêu thực trường phái trừu tượng, giá trị của nó lên tới mấy trăm triệu đô."


Họ chỉ thấy trên hình là những mảng màu trắng, cam, xanh lá, xanh dương, đen xếp lộn xộn với nhau, hình dáng không theo quy tắc nào hết, như thể cắt cả đống vải rách chắp vá thành một bức tranh, hoàn toàn không "thấm" được ý nghĩa của nó.


Việt Tinh Văn bất lực đỡ trán: "Bảo sao mô tả môn học có viết tranh trừu tượng rất khó mô tả... Trừu tượng quá mức, không hiểu gì hết."


Từ Phi Tuyết tới trước bức tranh thứ ba, trước mắt mọi người là bức tranh với nền thuần trắng, chỉ có bốn đường màu đen đơn giản được phác trên đó, thoạt trông thì hơi giống góc nghiêng mặt người, nhìn kỹ lại không giống.


Từ Phi Tuyết nói: "Bức họa này là "Dream"[108], tác phẩm tiêu biểu của trường phái trừu tượng chủ nghĩa tối giản."
Kha Thiếu Bân tò mò hỏi: "Bốn nét vẽ trên giấy trắng này bán được bao nhiêu thế?"
Từ Phi Tuyết nói: "Chắc khoảng 100 đến 200 triệu đô?"
Kha Thiếu Bân: "..."


Bức họa cuối cùng, trên nền tranh thuần đỏ chỉ có một đường kẻ dọc màu trắng. Nếu Từ Phi Tuyết không giới thiệu, thậm chí mọi người còn không nghĩ đó là một "bức tranh", thoạt trông nó tựa như hình ảnh được làm "đại" trên máy tính, đã vậy còn là một tác phẩm cực lười.


Từ Phi Tuyết nói: "Bức tranh này là "Ánh sáng của Anna", đường thẳng ở giữa và phông nền màu đỏ đều do tác giả tự tay vẽ, hơn nữa còn không hề dùng thước. Bức tranh này cũng có giá trên trời, có thể bán lên tới hàng trăm triệu."


Kha Thiếu Bân giơ ngón cái: "Đỉnh của chóp, thế giới nghệ thuật huyền bí quá, tớ không cảm được."


Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Những bức tranh này đắt đỏ, một là vì chúng có "tuổi đời" rất xa, có giá trị sưu tầm; hai là vì tác giả vẽ chúng rất nổi tiếng, đều là bậc thầy của một trường phái nào đó thời ấy, những tác phẩm họ để lại đắt giá cũng dễ hiểu."


Việt Tinh Văn gật đầu nói: "Đúng vậy, tác phẩm mà các bậc thầy hội họa Trung Quốc chúng ta để lại cũng có thể đấu giá với giá trên trời, chủ yếu nằm ở giá trị sưu tầm. Chắc chắn mấy bức tranh chúng ta thấy ở đây không phải hàng thật."


Từ Phi Tuyết ngạc nhiên nhìn cậu, "Tinh Văn, cậu phân biệt được hàng thật với hàng giả à?"


Việt Tinh Văn cười nói: "Chịu thôi. Tôi chỉ biết chủ nhân của lâu đài này không thể sở hữu nhiều danh họa có giá trị chót vót như vậy được, chỉ một bức thôi đã hàng trăm triệu rồi, hơn nữa, những bức họa này được xếp vào nhóm vật sưu tầm cấp văn vật, không phải cứ có tiền là mua được."


Hóa ra, cậu đoán được đây là tranh mô phỏng từ giá tiền.
Từ Phi Tuyết gật đầu tán thành: "Có lý, hẳn mấy bức tranh này chỉ là tác phẩm phỏng lại, rất có thể chúng được treo ở đây như manh mối gợi ý cho chúng ta. Rốt cuộc chúng muốn nói lên điều gì?"


Thật sự không thể hiểu nội dung tranh trừu tượng, dù là sinh viên mỹ thuật như Từ Phi Tuyết cũng rất khó nói rõ ý nghĩa của mấy bức tranh trừu tượng này, thậm chí bản thân họa sĩ khi vẽ tranh cũng mặc trí tưởng tượng bay xa, từng đường nét đều ngẫu nhiên, rất khó để nói rằng họ muốn thể hiện điều gì.


Vậy thì, tên của chúng sẽ trở thành mấu chốt.
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Nhớ tên bốn bức tranh này trước đã, chắc hẳn giữa chúng có mối quan hệ nào đó."


Kha Thiếu Bân nhỏ giọng đọc lại một lượt: "Bảng đen, Trao đổi (Interchange), Cõi mộng (Dream), Ánh sáng của Anna, sao tớ lại thấy nó giống như một mạch chuyện nhỉ? Thường thì bảng đen liên quan tới trường học đúng không? Nhưng đây là lâu đài cổ cơ mà, lạ thật."


Tòa thành cổ trống vắng. Ánh trăng len lỏi qua cửa sổ hình vòm, chiếu vào trong nhà, thỉnh thoảng có đàn quạ bay ngang cửa sổ, bầu không khí ở đây vô cùng u ám, khiến họ luôn cảm thấy sẽ có yêu ma quỷ quái gì đó lao ra tấn công mình.


Lâm Mạn La dựng hết lông tơ, nói: "Mọi người có muốn chia nhóm tìm manh mối không?"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Được, chia ba nhóm đi."
Việt Tinh Văn, Giang Bình Sách cùng Từ Phi Tuyết, Kha Thiếu Bân, Tân Ngôn tìm trong phòng ngủ cạnh phòng khách, bốn nữ sinh cùng vào phòng vệ sinh, những người còn lại thì tới phòng bếp.


Phòng ngủ ở tầng một hẳn là của bảo mẫu, bày trí ở đây rất đơn giản, có nhà vệ sinh riêng, cạnh nhà vệ sinh còn có một phòng làm việc, trong đó toàn những dụng cụ dọn dẹp như cây lau nhà, chổi... cùng với một cánh cửa thông tới phòng bếp.


Phòng bảo mẫu không có gì đặc biệt, Việt Tinh Văn bèn ra ngoài hỏi các thành viên: "Mọi người có phát hiện gì không?"
Nhóm các nữ sinh nhanh chóng báo cáo: "Nhà vệ sinh với kho đều không có manh mối gì đặc biệt."


Ngay lúc này, giọng Lưu Chiếu Thanh vọng ra từ trong bếp: "Tủ lạnh trống không, nhìn như không ai dùng lâu lắm rồi. Bàn bếp cũng không có dấu hiệu được sử dụng... Lâu đài này rất kỳ lạ, cứ như không có người ở vậy?"


Kha Thiếu Bân cũng khó hiểu nói: "Tủ quần áo trong phòng bảo mẫu cũng không có đồ, cảm giác như người trong nhà dọn đi chỗ khác rồi, chỉ còn lại một chiếc vỏ rỗng vậy?"
Giang Bình Sách nói: "Đừng kết luận vội quá, chúng ta vẫn chưa lục soát hết lâu đài."


Việt Tinh Văn tán thành: "Đúng vậy, tủ lạnh và bếp không có đồ chỉ có thể chứng tỏ họ không ăn ở đây. Lục hết cả lâu đài đã rồi bàn tiếp."
Đúng lúc này, Tân Ngôn bỗng thấp giọng nói: "Mọi người nhìn chỗ này."


Mọi người nhìn về phía cậu ta, lúc này, Tân Ngôn đang ngồi xổm bên cạnh tấm thảm phòng khách, cậu ta soi đèn vào khu vực rìa tấm thảm, nhìn theo tầm mắt cậu ta, hình như trên thảm có vết chất lỏng màu đỏ sậm. Lưu Chiếu Thanh nhanh chóng đi qua, anh ngồi xuống quan sát một lát, nói: "Hẳn là vết máu."


Tân Ngôn nói: "Từng có án mạng xảy ra trong lâu đài?"
Việt Tinh Văn im lặng một lát, nói: "Xem ra chúng ta bị đưa tới hiện trường án mạng rồi. Chắc chắn hung thủ đã bỏ chạy từ lâu, vậy thi thể đâu? Hắn ta đã mang thi thể đi hay giấu trong lâu đài?"


Lưu Chiếu Thanh hỏi: "Sau khi vào đây mấy đứa có ngửi thấy mùi thối của thi thể không?"
Mọi người đồng loạt lắc đầu: "Không!"
Trong lâu đài không có mùi tanh hôi, nhưng cũng nhờ khu vườn đầy ắp hoa hồng bên ngoài, cửa sổ lại mở, lúc nào họ cũng thấy mùi hoa hồng thoang thoảng.


Lưu Chiếu Thanh phân tích: "Nhiệt độ ở đây không thấp, nếu thi thể vẫn ở hiện trường vụ án, chắc chắn sẽ thối rữa bốc mùi sau một ngày. Có ba cách để thi thể không bốc mùi, một là cho vào tủ lạnh, nhưng tủ lạnh hiện trống không; hai là đúc trong tường xi măng, nhưng cách này đã xuất hiện một lần trong khoa Kiến trúc, hẳn không lặp lại đâu nhỉ?"


Anh dừng một lát, nói: "Ba, là chôn xuống đất."
Nghe vậy, Việt Tinh Văn lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới ánh trăng trong trẻo lành lạnh, hoa hồng đen đua nhau nở rộ trong vườn hoa hồng rộng lớn, như đã hấp thu đủ dinh dưỡng. Cậu chăm chú nhìn, thấp giọng nói: "Vườn hoa hồng."


Giang Bình Sách lập tức nói: "Đào lên xem."
Các thành viên nhảy ra từ cửa sổ, Chương Tiểu Niên triệu hồi máy đào, cẩn thận bới đất. Một lát sau, máy đào như đụng phải thứ gì đó cứng cáp, Chương Tiểu Niên lập tức dừng lại, nói: "Dưới đất có gì đó."


Việt Tinh Văn nhắc nhở: "Cẩn thận, đừng làm đứt."
Chương Tiểu Niên bắt đầu đào từ xung quanh đó, không lâu sau cậu đã đào được một hố lớn.
Trong hố, là ba bộ xương người hoàn chỉnh.


Bộ xương trắng nhởn lóe lên vẻ lạnh lẽo dưới ánh trăng, ba chiếc đầu lâu đang nhìn về phía mọi người.
Chú thích:
106, Edwin Parker "Cy" Twombly Jr. là một họa sĩ người Mỹ , nhà điêu khắc và nhiếp ảnh gia thuộc thế hệ Robert Rauschenberg và Jasper Johns .


Bức tranh với tựa "Không đề" là một phần trong chuỗi tác phẩm Bảng đen (Blackboard), sử dụng dầu sơn nhà, màu sáp và bút chì để vẽ trên vải. Tác phẩm đã giúp họa sĩ thiết lập kỷ lục khi được bán với giá 69,6 triệu USD trong buổi bán đấu giá của nhà đấu giá Christie vào năm 2014.


107, Bức họa trừu tượng được De Kooning vẽ vào năm 1955, đã được tỷ phú quỹ đầu tư mạo hiểm Kenneth C. Griffin mua lại với giá lên tới 300 triệu USD vào năm 2015. Hiện tác phẩm sơn dầu trên vải canvas này đang được cho mượn tại Viện Nghệ Thuật Chicago.
108, Bức tranh "Dream"


109, Barnett Newman là một nghệ sĩ thị giác người Mỹ. Ông được coi là một trong những nghệ sĩ tiêu biểu nhất của trường phái trừu tượng ấn tượng và là một trong những họa sĩ tiên phong của thể loại vẽ theo mảng màu colorfield.
Bức "Ánh sáng của Anna" được bán với giá 105,7 triệu USD.






Truyện liên quan