Chương 200: + 201: Ảo ảnh trong tranh 03 + 04

~ NỤ CƯỜI NÀNG MONA LISA ~


Ba bộ xương trắng phau như ánh lên vẻ lạnh lẽo dưới ánh trăng, hình thành nên sự đối lập rõ ràng với hoa hồng đen xung quanh, cảnh tượng này vô cùng kỳ dị, Kha Thiếu Bân bất giác xoa xoa cánh tay đã sởn da gà da vịt, nói: "Thi thể đã thành bộ xương cả rồi, làm sao để xác nhận thân phận đây? Chúng ta cũng đâu thể xét nghiệm DNA!"


Lưu Chiếu Thanh học y, mấy bộ xương trong mắt anh không khác mô hình anh được thấy khi học giải phẫu lắm, anh không sợ hãi chút nào, bước lên một bước rồi ngồi xổm xuống quan sát kỹ càng. Một lát sau, anh kết luận: "Từ hình dáng xương chậu có thể nhận ra là một nam hai nữ. Dựa trên tuổi xương có thể thấy hai bộ xương trong số đó đã có hiện tượng xốp giòn rõ ràng, đã khá có tuổi, bộ còn lại là người trẻ tuổi. Để xác người dưới đất phân hủy hoàn toàn thành xương trắng, thời gian tử vong ít nhất hai năm đổ lên."


Hứa Diệc Thâm xúc động nói: "Ở kỷ băng hà đàn anh phải làm bác sĩ thú y giải phẫu động vật viễn cổ, đến môn này lại làm pháp y phân tích xác ch.ết, còn có thể chữa trị cho mọi người bằng băng gạc, đúng là bác sĩ đa-zi-năng."


Lưu Chiếu Thanh bất lực nhìn anh ta: "Em bớt cười anh đi, anh cũng bó tay, đành phải làm tạm thôi!"


Việt Tinh Văn hỏi: "Anh có nhận ra nguyên nhân tử vong không? Ví dụ như trên đầu có vết thương do vật nhọn gây ra hay cột sống cổ có dấu vết bị siết đứt không?" Cậu hay đọc tiểu thuyết trinh thám, cũng biết một vài kiến thức đơn giản về giám định pháp y, Việt Tinh Văn vừa nói vừa tiến lên, ngồi xổm cạnh Lưu Chiếu Thanh quan sát bộ xương.


available on google playdownload on app store


Lưu Chiếu Thanh tập trung quan sát, sau đó kiểm tr.a lại một lượt: "Tinh Văn nói trúng phóc rồi! Đốt sống cổ của ba thi thể này đều có vết nứt gãy, những chỗ khác không phát hiện vết thương, tóm lại, rất có thể ba người này đều bị siết ch.ết!"
Các thành viên nghe anh kết luận, khó hiểu nhìn nhau.


Bỗng nhiên, Tân Ngôn thấp giọng hỏi: "Thi thể chôn dưới đất sẽ dần dần phân hủy, quần áo trên người cũng biến mất theo à?"


Nghe vậy, mọi người sửng sốt, Việt Tinh Văn cũng nhanh chóng nhận ra điểm này: "Tôi nhớ hồi học "Mật mã ch.ết chóc", số thi thể chúng ta phát hiện trong phòng chứa gác xép cũng thành xương trắng hết rồi, nhưng đồ tân nương trên người chúng vẫn còn."


Hình ảnh bộ xương khoác áo cưới đỏ thẫm, các bạn học từng học môn này đều nhớ như in.
Lưu Chiếu Thanh nói: "Đúng vậy, thi thể thối rữa nhưng quần áo không thể biến mất hoàn toàn trong vài năm ngắn ngủi được. Trừ phi khi ba thi thể này bị chôn xuống đất đã bị hung thủ lột sạch rồi."


Xung quanh ba thi thể Chương Tiểu Niên đào được không có dấu vết của mảnh vải nào. Cách giải thích duy nhất là khi hung thủ chôn họ đã cởi hết quần áo của người ch.ết.
Kha Thiếu Bân nói: "Tại sao hung thủ phải làm vậy?"


Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Tôi đoán có hai nguyên nhân, một là hung thủ cực căm hận người ch.ết, nên mới cởi quần áo khi chôn xác họ, mục đích là để sỉ nhục người ch.ết. Hai là quần áo của người ch.ết dễ tiết lộ những thông tin liên quan đến thân phận, cởi ra rồi chỉ còn lại xương trắng, khiến việc suy luận sẽ khó khăn hơn nhiều."


Việt Tinh Văn rất đồng ý với Bình Sách, cậu tổng kết lại: "Người ch.ết gồm một nam hai nữ, nguyên nhân ch.ết là ngạt thở vật lý[110] do bị siết cổ, thời gian tử vong trên 2 năm. Trong đó, một nam một nữ tuổi khá lớn, nữ còn lại thì khá trẻ. Hung thủ cởi quần áo của họ rồi chôn trong vườn hoa hồng đen, như thể dùng thi thể thối rữa của họ cung cấp dinh dưỡng cho hoa. Hiện giờ chúng ta mới chỉ biết những thông tin này, về lâu đài điều tr.a tiếp đã."


Mọi người quay lại lâu đài cùng Việt Tinh Văn.
Việt Tinh Văn nói: "Bắt đầu tìm từ tầng hai."
Men theo cầu thang xoắn lên tầng hai, ngay lối vào tầng hai có treo một bức tranh, không cần Từ Phi Tuyết giới thiệu, mọi người đều biết bức tranh này, Kha Thiếu Bân hưng phấn nói: "Nụ cười nàng Mona Lisa, tranh của Da Vinci, đúng không!"


Bức danh họa nổi tiếng thế gới này, mọi người có thể nhận ra ngay khi nhìn thấy nó.


Màu sắc thiên về tối, trong tranh là một người phụ nữ tóc đen áo đen, người phụ nữ trong tranh không có lông mày và lông mi, nhưng ngũ quan không có vẻ gì khác thường, ngược lại khiến người xem cảm thấy rất ôn hòa. Nàng như đang mỉm cười, nhưng lại không có nụ cười nào rõ nét trên mặt, cảm giác của mỗi người khi ngắm bức tranh này đều khác nhau.


Bình thường nhìn bức tranh này, mọi người không hề thấy đáng sợ. Nhưng lúc này, trong tòa lâu đài tối đen, dưới ánh đèn cồn của Tân Ngôn, họ bỗng nhìn thấy bức tranh này treo ngay trước lối vào tầng hai...
Mọi người bỗng thấy lạnh sống lưng, như thể người phụ nữ trong tranh đang nhìn họ.


Từ Phi Tuyết nghiêm túc nói: "Thật ra bức họa "Mona Lisa" này không hề đơn giản, mình từng nghe một lời đồn về bức tranh này. Nghe nói Da Vinci đã vẽ một nàng Mona Lisa trước, sau đó vẽ thêm một lớp màu khác phủ lên bức tranh ban đầu, vậy nên nếu nhìn kỹ, thật ra có những hai gương mặt trong tranh!"


Kha Thiếu Bân nghe vậy, không khỏi tò mò: "Hai gương mặt? Đâu cơ? Sao tớ không nhìn thấy..."


Từ Phi Tuyết nói: "Gương mặt đầu tiên bị che mất rồi, đương nhiên chỉ nhìn thôi thì không thấy, nhưng sau này các học giả đã khôi phục lại bằng máy tính, sau khi phóng đại lên nhiều lần, họ phát hiện hình như trong mắt nàng còn có một con mắt khác nữa. Cũng tức là dưới khuôn mặt này, vẫn còn một gương mặt khác."


Hầu hết các họa sĩ khi vẽ hỏng sẽ vẽ lại sang một bức vải bạt khác. Nếu Da Vinci thật sự vẽ một bản trước, sau đó vẽ bức tranh thứ hai đè lên trên nhân vật ban đầu như mọi người đồn đại, vậy bức tranh này đúng là ẩn chứa "khuôn mặt thứ hai".


Mọi người càng nghe càng thấy nổi da gà... Treo một bức tranh thế này trong lâu đài, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?
Việt Tinh Văn vừa định lên tiếng, cậu bỗng thấy như khóe miệng của người phụ nữ trong tranh, vừa khẽ nhếch lên.


Khóe miệng nàng nhếch lên một khoảng rất nhỏ, Việt Tinh Văn dụi mắt nhìn kỹ lại, người phụ nữ trong tranh vẫn bất động, không hề có động tác "nhếch khóe miệng".
Việt Tinh Văn thấp giọng hỏi Giang Bình Sách: "Vừa rồi cậu có thấy khóe miệng cô ấy cử động không?"
Giang Bình Sách chau mày, nói: "Không thấy."


Việt Tinh Văn nhìn sang các thành viên: "Các cậu thì sao?" Mọi người cũng đồng loạt lắc đầu: "Không cử động mà!" Kha Thiếu Bân đẩy kính, sợ hãi nói: "Người trong tranh cũng cử động nữa hả? Tinh Văn, đừng dọa tớ!"
Tân Ngôn nói: "Có thể do ánh lửa bị gió thổi nên cậu mới nhìn nhầm?"


Việt Tinh Văn gật đầu, "Cũng phải."
Nhân vật trong tranh đã vẽ xong, sao có thể cử động?


Có lẽ do cậu quá căng thẳng, ánh sáng lại mờ tối nên mới nhìn nhầm. Việt Tinh Văn hít sâu, đổi chủ đề: "Điều tr.a tiếp đi. Tầng hai có hai phòng, mọi người chia thành hai nhóm, mỗi người tự cầm một chiếc đèn, chú ý sàn nhà. Nếu phát hiện manh mối phải báo cáo vào kênh nhóm ngay."


13 người tự giác chia hai nhóm, mỗi nhóm vào một phòng.
Việt Tinh Văn đi tới cửa phòng, cậu cứ cảm giác như có người đang nhìn sau lưng cậu, cậu chợt quay đầu, nhìn về phía bức tranh sơn dầu "Mona Lisa" treo trước lối vào. Người phụ nữ trong tranh vẫn bất động, có vẻ cậu đã nhìn nhầm thật?


Cậu yên tâm lại, xoay người vào phòng.
Sau khi tất cả đã vào phòng, người phụ nữ trong bức tranh treo trước lối vào bỗng nhếch miệng, nở một nụ cười quái dị. Sau đó, gương mặt nàng bỗng chốc thay đổi, gương mặt thứ hai ẩn sau bức tranh xuất hiện.
Một giọt lệ máu lăn ra từ khóe mắt người phụ nữ thứ hai.


***
Căn phòng nhóm Việt Tinh Văn vào là một phòng vẽ.
Ngay giữa phòng vẽ bày một tấm vải bạt trắng tinh, bên cạnh là hộp màu vẽ rực rỡ, cùng một vài bản vẽ hỏng vứt dưới đất.


Từ Phi Tuyết nhặt mấy bản nháp lên, mở ra xem thử, cô nói: "Là bản thảo của mấy bức tranh trừu tượng chúng ta thấy bên dưới, suy đoán của chúng ta đúng rồi, mấy bức tranh treo trong lâu đài đều là tranh vẽ lại. Có điều, có thể vẽ lại giống tranh gốc tới vậy, hẳn là năng lực hội họa của họa sĩ này rất tốt."


Giang Bình Sách bỗng ngồi xổm xuống, nhặt một sợi tóc dài dưới đất, hắn nhìn Việt Tinh Văn: "Tóc dài, của phụ nữ?"
Từ Phi Tuyết quay sang nhìn, nói: "Không chắc đâu, đàn ông làm nghệ thuật nhiều người thích để tóc dài thể hiện cá tính lắm, khoa mỹ thuật bọn mình cũng có mấy bạn để tóc dài."


Giang Bình Sách gật đầu, tạm cất sợi tóc đi.
Kha Thiếu Bân vừa bảo Tiểu Đồ chụp lại căn phòng, vừa nói: "Phòng này cũng có mấy bức tranh treo tường nữa, các cậu xem chúng có ý nghĩa gì không?" Cậu chỉ lên một vách tường trong phòng, nói.


Từ Phi Tuyết lập tức đi qua, nói: "Bức ở giữa là "Đêm đầy sao", tác phẩm tiêu biểu của Van Gogh."
[Bức tranh "Đêm đầy sao" của Van Gogh]


Bầu trời sao, xoắn ốc, những đường cong với hai màu sắc lam, vàng xen lẫn, tràn ngập sắc thái tưởng tượng. Thôn xóm dưới trời sao như ẩn như hiện, bên cạnh còn có thứ gì đó màu nâu đen hình dáng như ngọn lửa chọc trời.
Chương Tiểu Niên chỉ phần màu đen trong tranh, hỏi Từ Phi Tuyết: "Đây là gì thế ạ?"


"Đây là gốc cây màu nâu sẫm có hình dáng như ngọn lửa khổng lồ. Ngọn lửa ngút trời, đại biểu cho sự cuồng hoan trong đêm đầy sao."
Gốc cây như ngọn lửa ngút trời, tạo nên sự đối lập rõ ràng với thôn xóm yên tĩnh bên cạnh, khiến bức tranh toát ra vẻ kỳ lạ khôn tả.


Từ Phi Tuyết nói tiếp: "Nguồn gốc của bức tranh này cũng khá đặc biệt, khi đó Van Gogh bị tâm thần nặng, đang điều trị tại một bệnh viện tâm thần, ông đã vẽ bức tranh này trong thời gian ở bệnh viện, thôn xóm trong bức tranh cũng là ở nơi ông đang điều trị."


Nghe vậy, Việt Tinh Văn chau mày, "Các cậu có phát hiện không, những bức tranh treo trong lâu đài đều rất lạ, trước đó chúng ta đã thấy bức "Bảng đen" ở tầng một, tác giả đã vẽ một cách ngẫu hứng khi ngồi trên vai bạn mình; bức "Mona Lisa" có lời đồn rằng khuôn mặt thứ hai đã đè lên khuôn mặt đầu tiên; "Đêm đầy sao" là tác phẩm được Van Gogh vẽ khi điều trị tâm thần."


Kha Thiếu Bân gãi đầu, "Mấy bức tranh này không có điểm chung gì hết nhỉ?"
Giang Bình Sách nói: "Thật ra là có."


Mọi người quay sang nhìn hắn, Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Chủ đề của lâu đài này hẳn là thay thế và trao đổi. Trong những bức tranh trừu tượng ở tầng một, có một bức tên là "Trao đổi" (Interchange) sử dụng những mảng màu rất rực rỡ; bức "Mona Lisa" trên tầng hai với khuôn mặt thứ hai đè trên khuôn mặt thứ nhất, tức là người sau thay thế người trước; bức "Đêm đầy sao" treo trong phòng vẽ với gốc cây như ngọn lửa ngút trời đối lập rõ ràng với thôn làng yên tĩnh xung quanh, dường như đang gợi mở về sự bình tĩnh bên ngoài và nội tâm điên cuồng của hung thủ."


Việt Tinh Văn tiếp lời: "Không có ai trong lâu đài, trong số người ch.ết, một nam một nữ tuổi khá lớn, nữ còn lại thì khá trẻ, giống như một gia đình ba người. Rất có thể hung thủ đã giếŧ hết cả nhà họ, sau đó thế vào?"


Giang Bình Sách gật đầu: "Đây chỉ là suy đoán của tôi. Manh mối hiện giờ cũng chưa đủ để phân tích cụ thể."


Việt Tinh Văn nói: "Ừ, chúng ta cần tìm nhiều chứng cứ hơn nữa. Hỏi thử xem bên đàn anh Lưu có thu hoạch được gì không." Dứt lời, cậu gửi một tin nhắn lên kênh nhóm: "Anh Lưu, các anh có tìm thấy manh mối gì không?"
Không một ai đáp lại cậu.
Việt Tinh Văn khó hiểu: "Anh Lưu? Anh Lưu?"


Lam Á Dung nhanh chóng gõ: "Mạn La Trác Phong? Tần Miểu Tần Lộ, mọi người không đọc được tin nhắn à?"
Trong kênh nhóm vẫn chỉ có tin nhắn từ phía họ, không nhận được lời hồi âm nào từ nhóm còn lại.
Vừa rồi 6 người họ vẫn đang nói chuyện với họ ở tầng hai mà, chuyện gì thế này?


Mặt Việt Tinh Văn biến sắc, cậu lập tức lao ra ngoài, ngay trước mặt cậu là bức "Mona Lisa" treo trước lối vào, mà người phụ nữ trong tranh, đã đổi một gương mặt khác!
Chú thích:


110, Một loại ngạt được gọi là "vật lý" hoặc "cơ học." Nó xảy ra khi một lực hoặc vật giữ hơi thở lại. Rất nhiều tai nạn có thể dẫn đến hiện tượng này như khi bị thức ăn hoặc một vật thể kẹt trong đường thở và ngăn không khí đi vào phổi.
~ GƯƠNG MẶT THỨ HAI ~


Người phụ nữ trong tranh khác hẳn với nàng Mona Lisa họ vừa thấy.
Sắc mặt người phụ nữ này trắng bệch như ma, miệng lại đỏ tươi như máu. Ngũ quan cô ta vô cùng rõ nét, hình ảnh trước mắt họ giống bức ảnh cũ đã ố vàng hơn là một bức tranh sơn dầu.


Người phụ nữ mặc đồ đen, với mái tóc đen dài, dòng lệ máu vẫn không ngừng chảy ra khóe mắt.
Bỗng nhiên, Việt Tinh Văn cảm giác như trần nhà bị dột, chất lỏng lạnh lẽo không ngừng nhỏ giọt lên mặt cậu, Việt Tinh Văn giơ tay lau, mới phát hiện tay cậu nhuốm đầy màu đỏ tươi!


Kha Thiếu Bân nhìn mặt Việt Tinh Văn, run giọng nói: "Tinh Văn, mặt, mặt cậu toàn máu kìa!"
Việt Tinh Văn quay lại nhìn Giang Bình Sách, mặt hắn cũng dính đầy máu, máu đỏ chảy đầy khuôn mặt, thoạt trông vô cùng kinh dị.
Mọi người nhìn nhau, phát hiện mọi người đều như vậy.


Kha Thiếu Bân vội vã chùi mặt bằng tay áo, Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Đừng lau, càng lau càng nhiều."


Những giọt máu nhỏ tí tách từ trên trần nhà, không bao lâu đã tụ thành một mảng, nhanh chóng chảy ra xung quanh như có ý thức. Chẳng mấy chốc, vách tường vốn trắng tinh đã bị dòng máu sền sệt phủ kín, tựa như bảng màu đỏ chói bị đánh đổ. Máu không ngừng lan ra khắp sàn nhà, chớp mắt đã chảy đến chân họ...


Không gian nơi họ đứng nhuốm đầy máu, tựa như một biển máu!
Cảnh tượng dị thường này khiến mọi người vô cùng hãi hùng, Việt Tinh Văn cảnh giác nói: "Mọi người cẩn thận!"
Gần như ngay khi cậu nói xong, người phụ nữ mặt trắng bệch như ma trong bức tranh treo trước lối vào, bỗng rướn đầu ra khỏi tranh.


Mái tóc cô ta phóng nhanh như chớp, thoắt cái đã quấn quanh cổ Việt Tinh Văn!


Việt Tinh Văn cảm thấy tóc cô ta như vừa lấy ra từ tủ lạnh, cái lạnh thấu xương xộc thẳng lên óc, túm tóc sắp siết đứt cổ cậu, cảm giác ngột ngạt kinh khủng khiến lồng ngực cậu như sắp nổ tung. Đầu óc cậu hỗn loạn vì thiếu không khí, cậu không thể lên tiếng, cơ thể bị tóc cô ta treo lơ lửng giữa không trung.


Các thành viên xung quanh đều đứng hình trước cảnh tượng này.
Mặt Giang Bình Sách biến sắc, hắn vung tay phải, vô số chiếc ê ke mỏng như lông vũ bắn khỏi tay hắn, lưỡi ê ke sắc nhọn cắt đứt sợi tóc!
Việt Tinh Văn được thả, thân thể lơ lửng nhanh chóng rơi xuống.


Giang Bình Sách lao lên đỡ cậu, nghiêm giọng nói: "Đi mau!"
Hắn kéo tay Việt Tinh Văn chạy nhanh xuống tầng, Kha Thiếu Bân cũng hoàn hồn, hét lên: "Bất thường quá, bức tranh thành thành tinh rồi, mọi người chạy mau!"
Một người phụ nữ khác chợt bay ra từ trong tranh.


Kha Thiếu Bân dứt khoát vắt chân lên chạy, những người khác cũng vội vàng chạy theo.
Việt Tinh Văn chạy xuống cầu thang, lúc này cậu cũng đã bình tĩnh lại.


Người phụ nữ trong tranh vừa rồi đột ngột tấn công họ, cậu không kịp đề phòng nên đã bị siết cổ, liên tưởng đến phần cổ nứt gãy của mấy thi thể phát hiện trong vườn, dường như cách tấn công của cô ta đã nhắc nhở họ sự thật về cái ch.ết thê thảm cho ba người kia.


ch.ết vì ngạt thở, quả nhiên kết luận của đàn anh Lưu khi kiểm tr.a thi thể là chính xác.
Giang Bình Sách nắm chặt tay Việt Tinh Văn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Việt Tinh Văn cảm nhận được sự lo lắng của hắn, bèn nắm lại tay hắn, nói nhỏ: "Tôi không sao, bức tranh kia thay đổi đột ngột quá, tôi không phản ứng kịp."


Giang Bình Sách không nói gì, kéo Việt Tinh Văn chạy nhanh xuống tầng một.
Các thành viên khác cũng đuổi kịp họ, Lam Á Dung lo lắng hỏi Việt Tinh Văn: "Tinh Văn, em sao rồi?"
Việt Tinh Văn đáp: "Em không sao."


Cậu quay đầu lại, không ngờ dòng máu chói mắt kia cũng chảy xuống cầu thang, đuổi ngay sát bọn họ! Chỉ chốc lát, cả cầu thang đã bị nhuộm thành màu máu...
Việt Tinh Văn trầm giọng nói: "Môn học này là "Ảo ảnh trong tranh", có thể những gì chúng ta vừa nhìn thấy là ảo ảnh."


Kha Thiếu Bân nói: "Vậy tức là có thể nhóm anh Lưu đang ở trong căn phòng khác, còn chúng ta đã bước vào thế giới ảo ảnh, nên mới không liên lạc được với họ?" Dứt lời, cậu hét lên: "Đàn anh Lưu, có nghe thấy không?"


Vừa rồi Lưu Chiếu Thanh cũng ở tầng hai, Kha Thiếu Bân hét to như vậy, chắc chắn đối phương có thể nghe được. Nhưng các thành viên còn lại không hề đáp lời, vậy chỉ có thể giải thích rằng... họ đang ở hai không gian khác nhau, không thể liên lạc trực tiếp.


Việt Tinh Văn nói: "Chưa có thông báo thành viên nào bị loại trên kênh nhóm, chứng tỏ họ không có việc gì, mọi người đừng lo lắng, thoát khỏi ảo ảnh này đã rồi tính tiếp."
Kha Thiếu Bân chau mày hỏi: "Chúng ta thoát khỏi đây kiểu gì?"


Lúc này, Việt Tinh Văn cũng không có đầu mối nào, cậu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, người trong tranh trên tầng hai đã đuổi kịp họ!


Mấy người phụ nữ trắng bệch nối đuôi nhau "bay" tới, xếp hàng không thấy điểm cuối như được sản xuất hàng loạt. Chỉ một lát, mấy người trong tranh đã bao vây bọn họ, mái tóc đen như lồng thành chiếc lưới khổng lồ giáng xuống từ trên cao!


Vết máu dưới sàn di chuyển điên cuồng như đàn rắn, không lâu sau đã chảy tới chân họ, vết máu như ngọn lửa, bất chợt bốc lên từ sàn nhà như muốn nuốt chửng bọn họ!
Việt Tinh Văn hoảng hốt, lập tức mở từ điển, đọc liến thoắng: "Kim thiền thoát xác!"


Kỹ năng trốn thoát theo nhóm, có thể phá giải khống chế đồng thời di chuyển tối đa 500m.


Khung cảnh trước mặt mọi người thay đổi, vốn tưởng rằng kỹ năng sẽ đưa họ ra khỏi lâu đài kỳ lạ này, di chuyển tới vườn hoa hồng bên ngoài, song, điều khiến Việt Tinh Văn ngạc nhiên là dù cậu đã dùng kỹ năng "Kim thiền thoát xác", họ vẫn không thể ra khỏi lâu đài...


Mà chỉ di chuyển từ tầng một lên tầng hai.
Ngay lối vào tầng hai, vẫn là bức tranh "Mona Lisa".
Bức tranh này đã trở lại nguyên trạng?!
Người phụ nữ trong tranh có vẻ dịu dàng thân thiện, như cười như không. Sắc mặc nàng rất bình thường, không có dòng lệ máu nào cả.


7 người đứng trước cầu thang, nhìn bức tranh treo ở lối vào, ai nấy đều ngẩn người.
Từ Phi Tuyết gãi đầu, nói: "Bức tranh đã biến lại nguyên trạng rồi, chẳng lẽ chúng ta đã quay lại không gian ban đầu?"
Tân Ngôn lập tức triệu hồi đèn cồn, thắp sáng cả lâu đài.


Vách tường sơn trắng, sàn ốp đá hoa sạch sẽ, cầu thang cũng không có vết máu, Việt Tinh Văn sờ mặt, máu tươi dính dớp trên mặt cũng đã biến mất sạch, dường như những gì vừa diễn ra chỉ là cơn ác mộng.


Nhớ lại dáng vẻ máu chảy đầy mặt của Việt Tinh Văn, Kha Thiếu Bân không khỏi xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, nói: "Quả nhiên vừa rồi là ảo giác! Hình như bức tranh này là "công tắc" thay đổi giữa hiện thực và ảo ảnh? Khi khuôn mặt vốn có của Mona Lisa xuất hiện, chúng ta đang ở trong lâu đài bình thường; khi bức tranh thay đổi, gương mặt khác xuất hiện, tức là chúng ta đã vào ảo ảnh?"


Việt Tinh Văn gật đầu, "Hẳn là vậy."
Kha Thiếu Bân hét về phía cánh cửa còn lại cuối hành lang: "Anh Lưu, có nghe thấy không?"


Khi nãy họ chia thành hai nhóm, Việt Tinh Văn dẫn một nhóm vào phòng bên trái, Lưu Chiếu Thanh và những người còn lại vào căn phòng bên phải. Nếu lúc này họ đã quay lại thế giới ban đầu, hẳn đã có thể gặp các thành viên nhóm còn lại?


Mọi người đều mong đợi giọng nói quen thuộc của Lưu Chiếu Thanh sẽ vang lên, song, vài giây sau, vẫn không thấy ai trả lời.
Cánh cửa kia như thú dữ đang mở to miệng, nuốt chửng nhóm Lưu Chiếu Thanh.
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, "Qua đó xem thử?"


Giang Bình Sách gật đầu: "Ừ, hẳn trong căn phòng của họ cũng có manh mối."
Mọi người vào căn phòng bên phải cùng Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách.


Đây là phòng làm việc, một bên tường kê giá sách, trên đó bày kín các loại sách khác nhau, một mặt tường khác treo một bức tranh sơn dầu rất lớn, dù là người không học mỹ thuật cũng có thể nhận ra bức tranh này.
— Đó là "Bữa tối cuối cùng" của Da Vinci.


"Bữa tối cuối cùng" – The last Supper của Da Vinci


Việt Tinh Văn đi tới trước bức tranh, nói: "Bức tranh "Bữa tối cuối cùng" này kể lại một câu chuyện giữa Chúa Jesus và mười hai môn đệ của mình được viết trong "Kinh Thánh", Chúa Jesus gọi các môn đệ đến cùng ăn bữa tối cuối cùng, Người nói, trong số các con có người phản bội ta."


Từ Phi Tuyết nói: "Đúng vậy, bức tranh mà Da Vinci vẽ đây chính là biểu cảm khác nhau của mười hai môn đệ sau khi Chúa Jesus nói "có người phản bội ta". Cuối cùng người bán đứng Người chính là Judas, khi đó ngồi ở vị trí thứ hai bên tay phải Người..." Từ Phi Tuyết chỉ vào Judas trong bức họa: "Túi tiền trong tay Judas, ám chỉ gã là người phản bội chủ nhân vì tiền."


Kha Thiếu Bân đẩy kính: "Bữa tối cuối cùng? Bức tranh này có thể liên hệ với những bức tranh chúng ta đã thấy không?"


Việt Tinh Văn cẩn thận ngẫm nghĩ lại từng mắt xích, nói: "Nếu những bức tranh đại diện cho một vụ án đẫm máu từng xảy ra trong lâu đài, vậy thì có thể bữa tối cuối cùng ám chỉ gia đình này đã bị phản bội?"


Từ Phi Tuyết tán thành: "Có lý, trong bữa tối cuối cùng, Chúa Jesus bị Judas phản bội; có khi nào vì có kẻ phản bội bắt tay với hung thủ nên gia đình họ mới bị giếŧ ch.ết?"
Giang Bình Sách bỗng nói: "Có phải bảo mẫu không?"


Việt Tinh Văn quay sang nhìn hắn, Giang Bình Sách nói: "Quan hệ giữa Chúa Jesus và Judas tựa như chủ nhân và tôi tớ, cuối cùng, Judas đã phản bội chủ nhân của mình; dưới tầng một có phòng riêng cho bảo mẫu, rất rõ ràng, có thể gia đình này mời bảo mẫu đến lo việc nhà trong thời gian dài. Bảo mẫu biết rất nhiều bí mật của chủ nhân, cũng là người có thể phản bội chủ nhân vì lợi ích nhất."


Hai mắt Kha Thiếu Bân sáng rỡ: "Tóm lại, chủ đề bức tranh này là "phản bội"?"


Việt Tinh Văn suy nghĩ một hồi, nói: "Kết hợp với chủ đề của những bức tranh trước, ở tầng một có "Trao đổi", bức tranh "Mona Lisa" trước lối vào tầng hai là che đậy mặt người, sự điên cuồng trong "Đêm đầy sao" của Van Gogh, thêm sự phản bội được ám chỉ trong "Bữa tối cuối cùng", xâu chuỗi lại tất cả manh mối chúng ta có được: Bảo mẫu phản bội chủ, bắt tay với hung thủ giếŧ hại cả gia đình này. Hung thủ thay thế thân phận và địa vị của người ở đây, chiếm đoạt tài sản của họ?


Giang Bình Sách gật đầu đồng ý, "Tôi cũng nghĩ vậy."
Lam Á Dung gật đầu, nói: "Phản bội, thay thế, tráo đổi. Lời giải thích này của chúng ta đúng là có thể xuyên suốt những ý đó!"
Việt Tinh Văn nói: "Quan trọng là bây giờ nhóm đàn anh Lưu đang ở đâu?"
***


Lúc này, sáu người Lưu Chiếu Thanh đang đứng trước lối vào tầng hai.
Nàng Mona Lisa trong tranh bỗng nhếch miệng, nở một nụ cười quái dị, Lưu Chiếu Thanh trố mắt chỉ vào tranh: "Mấy đứa nhìn này, hình như người phụ nữ trong tranh đang cười?"


Hứa Diệc Thâm quay lại nhìn, thấy nụ cười của người trong tranh, người anh dựng hết lông tơ: "Chẳng lẽ thứ Tinh Văn nhìn thấy lúc đầu không phải ảo giác? Người trong tranh cử động thật sao?"


Lưu Chiếu Thanh thấp giọng chửi một câu: "Đậu xanh, cười gì trông phát khiếp vậy!" Anh hét về phía cảnh cửa còn lại: "Tinh Văn, bọn anh ở ngoài hành lang này, mấy đứa qua đây xem bức tranh này đi!"
Cửa phòng mở toang, không một ai trong phòng đáp lại.
Lưu Chiếu Thanh khó hiểu: "Tinh Văn?"


Hứa Diệc Thâm vội vàng phân bào vào phòng xem thử, ba giây sau anh đã quay về chỗ cũ, lắc đầu nói: "Không có ai."
Lưu Chiếu Thanh chau mày, "Chuyện gì vậy?"


Một lát sau, người phụ nữ đang cười trong tranh bỗng chớp mắt, ngay sau đó, tiếng cười quái dị "kẹc kẹc kẹc" vang vọng trong lâu đài, giữa đêm khuya vắng lặng, tiếng cười như ma quỷ xuyên qua tai họ.
6 người nghe tiếng người của người phụ nữ, da gà da vịt sau lưng đồng loạt dựng lên!






Truyện liên quan