Chương 202: + 203: Ảo ảnh trong tranh 05 + 06
~ MANH MỐI TRONG TRANH ~
Tiếng cười của người trong tranh vô cùng nhức tai, Lưu Chiếu Thanh không sợ ma quỷ, nhưng tiếng người kỳ quái này như cưa thẳng vào não anh, ồn đến mức anh không thể suy nghĩ.
Hứa Diệc Thâm bịt tai, chau mày hỏi: "Chuyện gì thế? Hội Tinh Văn đâu?"
Tần Miểu nói: "Bức tranh này không bình thường. Mọi người nhìn đi, người phụ nữ trong tranh hoàn toàn không giống Mona Lisa chúng ta thấy ban đầu, môn học này là "Ảo ảnh trong tranh", có khi nào... chúng ta đang ở không gian ảo không?"
Tên môn học cùng thay đổi trong tranh rất dễ khiến mọi người liên tưởng đến ảo giác. Dù gì trong hiện thực, người trong tranh không thể mở miệng cười, còn phát ra tiếng cười quái dị như thế.
Tần Lộ nói: "Chị, ý chị là chúng ta đã bị kéo vào không gian ảo nên mới mất liên lạc với nhóm Tinh Văn? Vậy chúng ta làm sao để tìm họ đây?"
Trác Phong ngẫm nghĩ cẩn thận, nói: "Hoặc là chúng ta thoát khỏi đây, quay lại lâu đài ban đầu tìm Tinh Văn; hoặc là nhóm Tinh Văn cũng vào không gian này. Nếu không hai nhóm bị không gian ngăn cách, đến khi chương trình học kết thúc vẫn chưa liên lạc được, nếu vậy chúng ta không thể tổng hợp manh mối hai bên tìm được, kết quả suy luận sẽ gặp sai sót."
Lâm Mạn La gật đầu, nói: "Có lẽ đây là vấn đề nan giải nhất môn này? Vì ảo ảnh trong tranh, manh mối sẽ phân tán trong các ảo ảnh khác nhau, mọi người buộc phải chia nhóm thu thập?"
Sáu người nhìn nhau, Tần Lộ day trán nói: "Nhưng Từ Phi Tuyết không ở nhóm chúng ta, nếu có thêm bức tranh trừu tượng kỳ lạ nào chúng ta không hiểu ý nghĩa gì sao?"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Tới đâu hay tới đó, anh xem bức tranh này là thế nào đã."
Tiếng cười quái dị vẫn vang vọng xung quanh, Lưu Chiếu Thanh không sợ chút nào, anh lại gần bức tranh "Mona Lisa", ánh mắt sắc bén quan sát người phụ nữ trong tranh, khóe miệng cô ta càng lúc nhếch càng cao, đến khi kéo dài tới tận mắt, sau đó, nửa mặt dưới cô ta bỗng biến thành một bồn đỏ máu, như một con quái vật ăn thịt người!
Hứa Diệc Thâm giật mình lùi lại, Lưu Chiếu Thanh thấp giọng chửi tục, nhanh chóng lùi ra sau.
Nhưng người phụ nữ trong tranh lại không bước ra.
Mọi người tập trung đề phòng, Lưu Chiếu Thanh giơ tay phải biến ra một con dao phẫu thuật sắc bén, sẵn sàng phóng xuyên đầu đối phương bất cứ lúc nào. Song, người phụ nữ trong tranh vẫn không tấn công họ, mà chỉ nhìn họ cười. Tiếng cười khiến người ta sởn gai ốc vẫn không ngừng vang vọng trong tòa lâu đài tối đen, chẳng khác nào trường quay phim kinh dị.
Một lát sau, Tần Miểu bình tĩnh nói: "Chỉ hù chúng ta thôi, cô ta không tấn công."
Tần Lộ ngập ngừng một chốc, nói: "Tiếp theo chúng ta làm gì nữa? Tiếp tục tìm manh mối hay tìm Tinh Văn trước?"
Trác Phong nhanh chóng quyết định: "Tìm manh mối đi. Anh có linh cảm có thể manh mối chúng ta tìm được không giống bên không gian của hội Tinh Văn lắm đâu. Nếu đã vào ảo ảnh này, vậy thì nghiên cứu rõ ràng ý nghĩa tồn tại của nó xem sao."
Khi gặp chuyện, Trác Phong ghét nhất là dây dưa không dứt khoát, cục diện lúc này nhìn đâu cũng thấy khác thường, nếu họ hoảng loạn tìm kiếm Việt Tinh Văn khắp nơi, rất có thể sẽ bỏ lỡ những thông tin quan trọng.
Lưu Chiếu Thanh tán thành gật đầu, "Được, tiếp tục tìm các phòng khác." Anh quay sang nhìn Hứa Diệc Thâm, nói: "Diệc Thâm, vừa rồi em phân bào vào phòng kia có thấy gì không?"
Hứa Diệc Thâm nói: "Hình như có tranh treo tường, nhưng em không nhìn kỹ. Khi phát hiện nhóm Tinh Văn không có trong đó, em lo tình hình bất ổn nên đã quay về luôn."
"Tranh?" Trác Phong dừng lại, nói: "Vào xem thử."
Sáu người vào trong, nhận ra đây là một phòng vẽ.
Chính giữa phòng vẽ là giá treo một tấm vải bạt rất lớn, bên cạnh là khay đựng màu vẽ với đủ loại màu sắc cùng mấy cây bút vẽ, trên tường có treo ba bức tranh, nhìn phong cách thì hẳn đều là tranh sơn dầu.
Bức tranh đầu tiên vẽ một người phụ nữ rất trẻ, tóc vấn sau đầu, cô cài một chiếc kẹp tóc màu bạc, đầu đội chiếc khăn voan màu trắng ngà, trên cổ là một sợi dây chuyền đá quý, cô mặc chiếc váy liền vô cùng xinh xắn, thoạt nhìn đã biết là một tiểu thư nhà giàu vừa thanh nhã vừa xinh đẹp.
Bức tranh thứ hai lại có phong cách khác hẳn. Nếu bức đầu tiên là tranh chân dung trường thái tả thực, thì bức thứ hai lại tập trung thể hiện ý cảnh nhiều hơn, hai mẹ con đang nô đùa trên thảm cỏ, trời xanh, mây trắng, cỏ xanh, hoa tươi, phong cảnh sáng sủa trong lành khiến người xem cũng vui lây. Người phụ nữ che ô, một bé trai đứng cạnh cô, khung cảnh linh động hoạt bát, hai mẹ con được ánh nắng ấm áp, ôn hòa bao quanh.
Người phụ nữ trong bức tranh thứ ba lại khác hẳn hai bức tranh trước đó, người phụ nữ với đường nét sắc sảo, tóc ôm lấy mặt, trang phục sặc sỡ, còn đeo một sợi dây chuyền màu đen rất dài, cô đang ôm một con vật vào lòng.
Lưu Chiếu Thanh xoa cằm, tiến lại trước bức tranh, hỏi: "Con gì thế?"
Hứa Diệc Thâm quan sát một lát, nói: "Chắc là chồn, không giống loại chuột bạch khoa Sinh bọn em dùng trong phòng thí nghiệm lắm, có thể nuôi thú cưng. Bức tranh này sử dụng lối vẽ phóng đại, chồn trắng ngoài đời không có cái đầu to vậy đâu."
Lưu Chiếu Thanh đầy một bụng thắc mắc: "Ba bức tranh này muốn nói lên điều gì?"
Các thành viên cũng rất mù mờ.
Trác Phong bắt đầu suy đoán: "Hai mẹ con trong bức tranh thứ hai có phải nữ chủ của căn nhà này và con trai cổ không? Cô gái đội khăn voan trong bức tranh đầu tiên trông rất trẻ, chụp hơi giống ảnh cưới; bức thứ ba... em chịu."
Tần Lộ nói: "Em cảm thấy ba bức tranh này hẳn là tác phẩm của ba họa sĩ khác nhau, phong cách quá khác biệt. Bức tranh đầu tiên là tả thực, giống tranh chân dung; bức tranh thứ hai dùng màu sắc tươi sáng, trông hơi giống hoạt hình; bức tranh thứ ba lại có sắc thái ám tối, ám vàng." Cô chăm chú nhìn bức tranh thứ ba, bỗng nói: "Đúng rồi, bức thứ ba hơi giống bức "Mona Lisa" ngoài hành lang đúng không?"
Tần Miểu bình tĩnh nói: "Có lẽ bức tranh thứ ba cũng là tác phẩm của Da Vinci, đúng là phong cách rất giống nhau."
Tần Lộ nói: "Bức tranh chúng ta phát hiện trong phòng sách bên cạnh có liên quan gì đến mấy bức này không?"
Hứa Diệc Thâm đăm chiêu xoa cằm "Anh biết bức tranh ở phòng bên cạnh, là tác phẩm kinh điển của Van Gogh – "Hoa hướng dương", có lẽ chúng ta có thể liên hệ chúng với hoa hồng đen ngoài vườn. Ngôn ngữ hoa của hoa hồng đen là gì nhỉ?"
[Van Gogh – "Hoa hướng dương"]
Anh ngoái lại nhìn người đã nói về ngôn ngữ hoa ban đầu – Tần Miểu, cô bình tĩnh đáp: "Hoa hồng đen là biểu tượng của tình yêu cố chấp, người là ác ma, cũng là tất cả của tôi."
Hứa Diệc Thâm cười nói: "Có phải Tần Miểu biết nhiều về ngôn ngữ hoa lắm đúng không? Vậy em có biết hoa hướng dương có ý nghĩa gì không?"
Tần Miểu nói: "Hoa hướng dương cũng có thể tặng cho người mình thầm mến, có nghĩa là "người là nơi tim tôi hướng về" hoặc "ánh mắt tôi luôn dõi theo người", thể hiện cảm xúc ái mộ kiểu như vậy."
Tần Lộ nói: "Chị, hoa hướng dương và hoa hồng đen đều biểu đạt sự mến mộ, có điều hoa hướng dương là tình yêu xán lạn rực rỡ, tình yêu của hoa hồng đen lại có vẻ lệch lạc, cố chấp?"
Tần Miểu gật đầu: "Nếu liên hệ hai loại hoa này với vụ án đẫm máu xảy ra trong lâu đài, có thể nói như vậy. Hơn nữa, cũng chưa chắc hoa hồng đen được trồng trong vườn ngay từ đầu, em nghĩ rất ít gia đình bình thường nào lại trồng hoa hồng đen trong vườn nhỉ?"
Hứa Diệc Thâm nói: "Nên rất có thể ban đầu đó là vườn hoa hướng dương, sau này khi hung thủ giếŧ người, chôn xác dưới vườn hoa mới đổi thành hoa hồng đen?"
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau.
Trác Phong nhíu mày nói: "Còn một vấn đề nữa, khi ở tầng một chúng ta không chia nhóm, tranh trừu tượng mọi người nhìn thấy đều giống nhau. Sau khi chia đội trên tầng hai chúng ta mới mất liên lạc, liệu tranh chúng ta nhìn thấy trong hai căn phòng này có giống bên Tinh Văn không? Nếu không giống, phải kết hợp các manh mối lại mới có thể suy luận?"
Lâm Mạn La gật đầu, "Đúng vậy. Nếu chúng ta không tìm được Tinh Văn trong không gian này, vậy rất có thể những gì chúng ta thấy không giống họ. Phải nhanh chóng nghĩ cách gặp lại họ mới được."
Khi họ thảo luận, tiếng cười quái dị trong lâu đài vẫn vang vọng không ngừng.
Trác Phong nhíu mày nói: "Tiếc là không có Kha Thiếu Bân ở đây, chúng ta không thể nhờ Tiểu Đồ chụp lại mấy bức tranh này, làm sao để nói lại với Tinh Văn nội dung của chúng nhỉ? Chỉ mô tả qua miệng không thôi, anh sợ mấy người nghiệp dư chúng ta sẽ bỏ sót vài chi tiết."
Tần Miểu bỗng nói: "Vẽ lại mấy bức tranh chúng ta nhìn thấy rồi mang đi."
Mắt Tần Lộ sáng lên: "Đúng rồi, không phải trong phòng vẽ có sẵn bút và giấy trắng sao? Dù chúng ta không vẽ giống hệt được nhưng chắc cũng vẽ na ná được nhỉ!"
Hứa Diệc Thâm lập tức bắt tay vào việc, anh rút một tờ giấy và bút vẽ ra, đè lên bức tranh trên tường, nói: "Mọi người tranh thủ đi, mỗi người một tranh, vẽ rõ ràng bố cục là ổn rồi, còn màu sắc... chúng ta đều không biết pha màu, đại khái thôi."
Ví dụ như màu da, quần áo của người trong tranh, không ai trong số họ từng học mỹ thuật, rất khó vẽ được giống hệt bức tranh ban đầu, nhưng vẽ giống đại khái là được rồi, đến lúc đó cho Từ Phi Tuyết xem, nói không chừng cô có thể nhìn ra nhiều manh mối hơn.
Ba người Hứa Diệc Thâm, Lưu Chiếu Thanh và Lâm Mạn La nhanh chóng vẽ lại bức tranh.
Tần Lộ đứng cạnh họ giúp đỡ lấy dụng cụ, cô vô tình ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó ngạc nhiên trố mắt. Tần Miểu như có thần giao cách cảm với cô, lập tức hỏi: "Sao thế Tiểu Lộ?"
Tần Lộ chỉ xuống dưới, nói: "Chị, mọi người nhìn ra ngoài đi!"
Mọi người nhìn theo ánh mắt cô, mặt Trác Phong biến sắc: "Hoa hướng dương?"
Dưới ánh trăng lành lạnh, vườn hoa bên ngoài lâu đài không còn là hoa hồng đen ma mị nữa, biến thành hoa hướng dương.
Tần Miểu nói: "Có lẽ chúng ta suy luận đúng rồi, ban đầu khu vườn bên ngoài biệt thư này trồng hoa hướng dương, tiếc là sau này đã bị thay bằng hoa hồng đen. Hai loại hoa này đều liên quan đến "tình yêu", vậy rất có thể động cơ gây án của hung thủ là yêu quá thành hận, giếŧ người mình yêu, hoặc giếŧ ch.ết tình địch rồi thế chỗ người đó."
***
Cùng lúc này, 7 thành viên còn lại ra khỏi phòng làm việc, quay lại hành lang.
Bức họa "Mona Lisa" vẫn treo trước lối vào, người phụ nữ trong tranh yên lặng nhìn họ, không hề thay đổi, mà kênh nhóm vẫn chưa có hồi âm từ nhóm Lưu Chiếu Thanh.
Việt Tinh Văn quay lại nhìn Giang Bình Sách, nói: "Nhóm anh Lưu vẫn chưa ra à?"
Giang Bình Sách nói: "Có thể họ không ra được."
Việt Tinh Văn chau mày, "Ý cậu là sau khi vào ảo ảnh trong tranh phải dùng kỹ năng trốn thoát như "Kim thiền thoát xác", nếu không sẽ bị nhốt luôn trong đó?"
Giang Bình Sách im lặng một hồi, nói: "Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, chưa chắc là thật, chúng ta đợi ở đây xem sao."
~ MÊ CUNG LIÊN HOÀN ~
Kha Thiếu Bân gãi đầu nói: "Nếu bức tranh "Mona Lisa" treo ở lối vào tầng hai là chốt mở dẫn tới thế giới ảo, khi nó trở lại bình thường chúng ta sẽ quay về thế giới ban đầu. Chúng ta cứ đợi ở đây liệu có gặp được họ không?"
Việt Tinh Văn hỏi: "Từ khi hai nhóm tách ra đến giờ đã bao lâu rồi?"
Kha Thiếu Bân nhìn thời gian hiển thị trên Tiểu Đồ, nói: "Đã nửa tiếng rồi."
Giang Bình Sách chau mày nói: "Với sự cảnh giác của anh Trác Phong, chắc hẳn đã phát hiện mình đang ở trong ảo ảnh rồi, họ phải nhanh chóng tìm lối ra hoặc nghĩ cách liên lạc với chúng ta mới đúng, không lý nào đã lâu vậy rồi vẫn chưa liên lạc được."
Việt Tinh Văn nói: "Đợi thêm 10 phút nữa đi."
Mọi người sốt ruột đứng trước lối vào.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, song, vẫn không có ai đi ra từ căn phòng bên cạnh, kênh nhóm cũng không nhận được hồi âm, 6 người Lưu Chiếu Thanh như bị lâu đài cổ kỳ quái này nuốt chửng, mất tăm mất tích.
Hết 10 phút, Giang Bình Sách bỗng hỏi: "Tinh Văn, có phải môn học này không hạn chế thời gian không?"
Việt Tinh Văn bỗng rùng mình, "Đúng rồi! Trước đây thi môn nào cũng có yêu cầu về thời gian, phải sinh tồn bao nhiêu ngày hoặc phá án trong bao nhiêu ngày. Nhưng môn này hoàn toàn không nhắc tới thời gian, chỉ bảo chúng ta phá giải bí ẩn trong tranh."
Kha Thiếu Bân nói: "Không hạn chế thời gian, nói cách khác, chúng ta có thể sẽ mắc kẹt ở đây mãi đúng không?"
Vẻ mặt Giang Bình Sách nghiêm túc, hắn im lặng suy nghĩ, lát sau mới thấp giọng nói: "Rốt cuộc nơi nhóm đàn anh Lưu đang ở là ảo ảnh, hay chỗ chúng ta đang đứng mới là ảo ảnh trong tranh?"
Việt Tinh Văn suy nghĩ, bình tĩnh nói: "Khi chúng ta vào lâu đài, tầng một có bốn bức tranh trừu tượng, vườn hoa bên ngoài lâu đài trồng kín hoa hồng đen, chúng ta đào vườn hoa phát hiện ba thi thể, có thể gọi thế giới đó là thế giới A, thế giới khác thế giới đó sẽ là B, không cần biết thế giới nào là ảo ảnh, chỉ khi tìm được điểm giao thay đổi giữa hai thế giới, chúng ta mới có thể gặp lại mọi người."
Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Tôi đoán manh mối hai nhóm tìm được cũng khác nhau, phải tổng hợp lại mới có thể tiếp tục phân tích."
Kha Thiếu Bân gật đầu tán thành: "Cơ quan xoay chuyển, thế giới sẽ thay đổi, chúng ta phải tìm được cơ quan cùng quy luật thay đổi của nó mới có thể gặp lại nhóm đàn anh Lưu?"
Việt Tinh Văn nói: "Ừ, xuống dưới xem sao đã."
Giang Bình Sách mở cửa sổ tầng hai, đưa mọi người bay thẳng xuống bằng hệ tọa độ.
Khu vườn trước lâu đài trồng toàn hoa hồng đen, từng lớp cánh hoa đen nở rộ đầy ma mị dưới ánh trăng, nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là... ba thi thể họ đào được đã biến mất.
Chương Tiểu Niên sửng sốt nhìn vườn hoa còn nguyên vẹn, nói nhỏ: "Cái hố em đào đâu rồi?"
Việt Tinh Văn nhíu mày, "Trong vườn không có dấu vết từng bị đào xới."
Giang Bình Sách dứt khoát nói: "Tiểu Niên, đào lại một hố ở vị trí ban đầu xem."
Chương Tiểu Niên lập tức triệu hồi máy đào, đào một cái hố lớn ở chỗ họ phát hiện thi thể lúc đầu. Cậu vẫn nhớ rất rõ, vị trí chôn thi thể nằm chính giữa vườn hoa.
Nhưng dù cậu vẫn đào xuống không ngừng, cái hố đã sâu tới ba mét rồi vẫn chưa đụng phải bộ xương, cũng không phát hiện có gì khác lạ. Mọi người khó hiểu nhìn nhau.
Việt Tinh Văn đứng cạnh hố, đăm chiêu suy nghĩ.
Giang Bình Sách đi tới cạnh cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, thấp giọng hỏi: "Cậu thấy sao?"
Việt Tinh Văn im lặng một chốc rồi nói: "Chúng ta đã thật sự ra khỏi ảo ảnh chưa?"
Giang Bình Sách nói: "Tôi nhớ kỹ năng "Kim thiền thoát xác" chỉ có thể thoát khỏi khống chế và đưa cả nhóm đến nơi khác. Khi đó chúng ta bị mấy người phụ nữ tóc dài kia bao vây, cậu dùng "Kim thiền thoát xác" đưa mọi người lên hành lang tầng hai. Thế giới ảo không được tính là "khống chế tiêu cực", vậy nên "Kim thiền thoát xác" không thể giúp chúng ta rời khỏi thế giới ảo."
Việt Tinh Văn gật đầu, "Đúng vậy."
Giang Bình Sách nói tiếp: "Bức tranh trên tầng hai đã bình thường trở lại, nhưng chúng ta vẫn chưa quay về thế giới ban đầu. Vườn hoa còn nguyên vẹn, thi thể biến mất, tất cả đều chứng tỏ nơi chúng ta đang ở không phải tòa lâu đài ban đầu."
Việt Tinh Văn gật đầu: "Giả thiết, lâu đài ban đầu và thế giới hiện thực, chúng ta phát hiện vết máu trên thảm phòng khách, đào được thi thể bị hung thủ chôn ở hiện trường vụ án; sau đó, từ khi chúng ta lên tầng hai đã bắt đầu vào thế giới ảo rồi."
Giang Bình Sách nói: "Đúng, cậu nhìn thấy khóe miệng của người phụ nữ trong tranh cử động, hoàn toàn không phải ảo giác, mà vì cô ta cử động thật. Khác biệt giữa thế giới thực và ảo là bức tranh trong hiện thực là tranh ch.ết, còn trong thế giới ảo, chúng lại sống."
Các thành viên nghe hai người phân tích, càng nghe càng mờ mịt.
Tân Ngôn suy xét lại một hồi, nói: "Vậy tức là khi chúng ta lên tầng hai, Tinh Văn đã nói cậu ấy thấy người trong tranh cử động, tôi còn tưởng là do ánh đèn cồn bập bùng nên mới nhìn nhầm, nhưng bức tranh đó lại cử động thật, vậy là từ khi đó chúng ta đã vào ảo ảnh rồi?"
Việt Tinh Văn nói: "Đúng vậy, từ khi mọi người lên tầng hai, nhìn thấy bức tranh "Mona Lisa" treo trên tường, chúng ta đã không còn ở thế giới ban đầu nữa."
Kha Thiếu Bân khó hiểu gãi đầu, tổng kết: "Ý các cậu là ở đây có ba thế giới à?"
Giang Bình Sách đi sang bên cạnh, cầm một cành cây bắt đầu vẽ lên đất, vừa vẽ vừa giải thích: "Không chỉ ba thế giới. Chúng ta coi mỗi lần bức tranh thay đổi là dấu hiệu thay đổi thế giới. Vậy, ở thế giới A, chúng ta thấy bốn bức tranh trừu tượng dưới tầng một, phát hiện thi thể trong vườn hoa, đó là hiện trường gây án."
Hắn vẽ một mũi tên, một vạch một vòng tròn "B" ở phía sau, nói tiếp: "Sau đó mọi người cùng lên tầng 2, Tinh Văn phát hiện bức tranh trước lối vào nhếch miệng, đó là thế giới B."
Cành cây trong tay hắn vạch thêm hai nhánh phía sau thế giới B, đánh dấu C và D, Giang Bình Sách nói tiếp: "Chúng ta đã tách nhóm ở thế giới B, nhóm chúng ta vào căn phòng bên trái, được đưa đến thế giới C, đàn anh Lưu vào căn phòng bên phải, bị đưa đến thế giới D."
Giang Bình Sách dừng một lát, vẽ tiếp vào phía sau: "Khi chúng ta ra khỏi thế giới C, phát hiện Mona Lisa ở hành lang đã đổi mặt, bắt đầu có máu nhỏ xuống từ trần nhà, người trong tranh tấn công chúng ta, đó là thế giới E; chúng ta chạy thoát khỏi bao vây của người trong tranh, khi quay lại tầng hai, bức tranh ngoài hành lang đã bình thường trở lại, nhưng lúc này thi thể ngoài vườn hoa đã biến mất, đây là thế giới F."
"Khi nhóm đàn anh Lưu ra khỏi thế giới D, không biết họ sẽ gặp thứ gì, nhưng chắc chắn thế giới mà họ đang ở cũng sẽ thay đổi, coi đó là thế giới G..." Giang Bình Sách càng vẽ càng phức tạp, chẳng khác nào một mê cung liên hoàn.
Nhìn sơ đồ thế giới lập thể mà hắn vẽ dưới đất, cuối cùng mọi người cũng hiểu vấn đề.
Lam Á Dung nói: "Nói cách khác, ngoài thế giới A ban đầu, nơi chúng ta tìm được manh mối về thi thể và xác định là hiện trường gây án, thì tất cả những thế giới sau đó đều là ảo ảnh trong tranh? Thậm chí có khả năng chúng ta đang đi từ bức tranh này sang bức tranh khác?"
Kha Thiếu Bân cười bất lực, nói: "Đã vậy còn liên hoàn nữa, hệt như búp bê Nga, thế giới C chia thành thế giới E, F, thế giới D tách thành G, H, như vậy không phải là đi mãi không hết, còn đáng sợ hơn mê cung sao?"
Nhìn vào sơ đồ Giang Bình Sách vừa vẽ, đã có tổng cộng 7 thế giới khác nhau từ A đến G xuất hiện, chỉ có thế giới A là hiện trường gây án, còn lại đều là ảo ảnh mà "người trong tranh có thể cử động". Nếu họ đi tiếp, càng đi càng tách nhiều thế giới, không chỉ các thành viên hai nhóm mãi mãi không gặp được nhau, còn có thể càng đi càng xa, cuối cùng mắc kẹt trong tranh.
Việt Tinh Văn nghĩ tới một khả năng, bèn quyết định tức thì: "Không thể đi tiếp nữa, chúng ta phải quay lại thế giới ban đầu." Cậu nhìn sang đồng đội bên cạnh: "Mọi người còn nhớ khi lên tầng hai, xung quanh có gì thay đổi không?"
Chương Tiểu Niên nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi dọc cầu thang, sau đó đàn anh Tinh Văn nói hình như khóe miệng của người trong tranh cử động. Có khi nào cầu thang dẫn từ tầng một lên tầng hai là cánh cửa giữa thế giới A và B không?"
Mắt Kha Thiếu Bân sáng rực: "Tiểu Niên, có phải em liên tưởng đến môn "Cầu thang vô tận" ở khoa Kiến trúc không!"
Chương Tiểu Niên gật đầu: "Vâng, trong mê cung "Cầu thang vô tận", sau khi đi một khúc cầu thang chúng ta sẽ bị đưa sang không gian khác, cầu thang Penrose không thể xây dựng trong không gian ba chiều lại xuất hiện ở thư viện. Nhìn bên ngoài thì cầu thang tầng một và tầng hai liền mạch, nhưng trên thực tế khi chúng ta đi qua chiếc cầu thang đó, đã bước vào một chiều không gian khác rồi."
Việt Tinh Văn khen ngợi vỗ vai Chương Tiểu Niên, nói: "Có lý! Bức tranh trước lối vào tầng hai không phải công tắc mở thế giới ảo, mà cầu thang từ tầng một lên tầng hai cùng mỗi cánh cửa trên hành lang mới là nơi đưa chúng ta đến những thế giới khác nhau!" Cậu nhìn sang Giang Bình Sách, nói: "Muốn quay về thế giới đầu tiên, chúng ta phải đi ngược lại đúng không."
Giang Bình Sách đáp "ừ", nói tiếp: "Đây là một mê cung liên hoàn được tạo thành từ ảo ảnh trong tranh, muốn quay về điểm xuất phát, chúng ta buộc phải đi ngược lại, không được đi sai."
Giang Bình Sách nhớ rất rõ tuyến đường mọi người đã đi từ khi vào lâu đài, thậm chí hắn đã dựng một mô hình rõ ràng trong đầu, trước ánh mắt của Việt Tinh Văn, hắn lập tức triệu hồi hệ tọa độ, đưa mọi người bay ngược về cửa sổ tầng hai, sau đó ra hành lang, vào căn phòng bên phải.
Trong phòng vẫn là bức tranh "Bữa tối cuối cùng", Giang Bình Sách dẫn mọi người quay lại hành lang, xuống tầng một.
Mặt đất chảy đầy máu và mấy người phụ nữ tóc dài lơ lửng lại xuất hiện trước mắt mọi người!
Máu không ngừng nhỏ giọt từ trần nhà, mái tóc của những người bước ra từ trong tranh hệt như xúc tu, vừa thấy họ đã bắt đầu tấn công điên cuồng! Thoắt cái Việt Tinh Văn bị chúng quấn quanh cổ, mắt Giang Bình Sách tối sầm, nhanh chóng giơ tay phải, thước ê ke sắc nhọn bắn ra từ tay hắn, cắt đứt túm tóc!
Hắn bước lên kéo tay Việt Tinh Văn, thấp giọng nói: "Đi!"
Giang Bình Sách đưa mọi người bay lên tầng hai, quả nhiên, gương mặt trong bức tranh trước lối vào đã thay đổi, dòng lệ máu tràn ra từ khóe mắt người trong tranh, Giang Bình Sách đưa mọi người quay lại căn phòng bên trái, trên tường vẫn là bức tranh "Đêm đầy sao" của Van Gogh, giống như ban đầu họ đã thấy.
Khi họ ra khỏi phòng, bức tranh ngoài hành lang đã trở lại bình thường, chỉ có điều dường như người phụ nữ trong tranh khẽ nhếch miệng.
Khóe miệng người phụ nữ cong lên rất nhẹ, giống như khi Việt Tinh Văn nhìn thấy. Khi đó cậu còn tưởng mình đã nhìn nhầm, nhưng đây mới thật sự là dấu hiệu rõ ràng nhất cho họ biết rằng mình đã "vào ảo ảnh trong tranh"!
Việt Tinh Văn hít sâu, nói: "Đợi đã."
Đây chính là "thế giới B" mà Giang Bình Sách chỉ ra, cũng là nơi họ tách nhóm.
Việt Tinh Văn nhanh tay xé một tờ giấy trong từ điển, đưa cây bút vẽ cậu lấy từ phòng tranh cho Giang Bình Sách. Giang Bình Sách hiểu ý cậu, lập tức vẽ lại sơ đồ các thế giới mình vẽ khi nãy rồi đưa Việt Tinh Văn, cậu viết thêm một câu: "Mê cung liên hoàn, đi ngược theo đường cũ. Cầu thang là cánh cửa sang thế giới khác, tập hợp tại thế giới A... Từ Tinh Văn & Bình Sách."
Cậu dán tờ giấy cạnh bức tranh "Mona Lisa" trước lối vào.
Hai người nhìn nhau, rồi dẫn mọi người quay lại tầng một.
Tầng một là phòng khách quen thuộc, trên tấm thảm cạnh sô pha vẫn là vết máu ban đầu Tân Ngôn phát hiện. Giang Bình Sách hỏi Từ Phi Tuyết: "Bốn bức tranh này có giống ban đầu không?"
Từ Phi Tuyết đi qua quan sát kỹ càng, gật đầu nói: "Giống hệt."
Chương Tiểu Niên tới cạnh cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn, cậu mừng rỡ nói: "Trong vườn hoa có hố em đào kìa, bên cạnh có ba bộ xương nữa... Cuối cùng cũng trở lại rồi!"