Chương 204: + 205: Ảo ảnh trong tranh 07 + 08
~ GẶP LẠI ~
Cùng lúc đó, Hứa Diệc Thâm nhìn xuống vườn hoa hướng dương qua cửa sổ, nói: "Mọi người đợi một lát, tôi xuống vườn hoa xem thử." Dứt lời, Hứa Diệc Thâm phân thân thành năm người, một trong số đó ở lại cạnh đồng đội, những người còn lại nhảy ra cửa sổ, thoắt cái đã biến mất trong vườn hoa hướng dương.
Hoa hướng dương trong vườn nở rộ, cánh hoa lớn vươn mình đón ánh trăng, nhảy múa trong gió, từng hàng hoa đều tăm tắp, như một cơn sóng vàng đồ sộ.
Hứa Diệc Thâm chạy qua chạy lại trong vườn hoa, không lâu sau đã quay lại tầng hai. Anh cầm một bông hướng dương mới ngắt trong vườn, nói: "Cả khu vườn toàn là hoa hướng dương, không thấy bông hoa hồng nào. Chỗ chúng ta đang ở không cùng không gian với lâu đài ban đầu."
Tần Miểu bình tĩnh hỏi: "Tìm manh mối tiếp hay tập hợp với nhóm Tinh Văn trước?"
Mọi người nhìn nhau, rồi cùng quay sang nhìn người lớn tuổi nhất, Lưu Chiếu Thanh.
Lưu Chiếu Thanh quyết đoán nói: "Tìm Tinh Văn trước đi. Anh lo họ vẫn đợi chúng ta ở thế giới đầu tiên, lỡ như mọi người càng đi càng xa như ở trong mê cung, không liên lạc được với nhau, dù có tìm được manh mối cũng không truyền nhau được."
Hứa Diệc Thâm tán thành: "Đúng, không gian này chắc chắn không phải chỉ có một lần, nếu chúng ta đã từng đến đây, chắc chắn vẫn có thể quay lại. Tập hợp với mọi người trước đã, bàn bạc kế hoạch tiếp theo rồi tìm manh mối sau vẫn kịp."
Trác Phong nói: "Vấn đề là chúng ta phải quay lại bằng cách nào?"
Hứa Diệc Thâm suy nghĩ một lát, nói: "Có lẽ, thử đi ngược lại xem sao?"
Lâm Mạn La nói: "Ban đầu chúng ta tách nhóm với Tinh Văn ở hành lang tầng hai, sau đó vào căn phòng bên phải, khi ra ngoài phát hiện người phụ nữ trong tranh "Mona Lisa" đang há miệng, tiếng cười kỳ quái của cô ta vang vọng khắp lâu đài, sau đó, chúng ta cùng vào căn phòng bên trái, nhìn thấy vườn hoa hướng dương ngoài cửa sổ."
Trác Phong gật đầu, "Ừ, đi ngược lại tuyến đường Mạn La vừa nói xem sao."
Để mọi người không lạc nhau, Lâm Mạn La triệu hồi một sợi dây đằng, sợi dây mềm mại nhanh chóng vươn ra, quấn lên tay sáu thành viên, như vậy họ sẽ bị buộc vào nhau, không lo lạc đường.
Mọi người đi theo Trác Phong ra khỏi căn phòng bên trái, tới hành lang, người phụ nữ trong tranh há khoang miệng đỏ máu, tiếng cười khiến mọi người rợn tóc gáy lại vang lên khắp hành lang.
Trác Phong mặc kệ tiếng cười quỷ dị, đi thẳng sang căn phòng bên phải, trên tường là bức tranh sơn dầu "Hoa hướng dương" của Van Gogh, giống như ban đầu khi họ vào căn phòng này.
Ra khỏi căn phòng bên phải, bức tranh trước lối vào đã bình thường trở lại.
Trác Phong lập tức nhìn thấy tờ giấy bên cạnh bức "Mona Lisa", nhìn kích cỡ và chất giấy là biết nó được xé từ "Từ điển thành ngữ hiện đại" của Tinh Văn, trên đó là sơ đồ không gian được vẽ bằng bút màu vẽ, bên cạnh là một dòng chữ bay lượn: "Mê cung liên hoàn, đi ngược theo đường cũ. Cầu thang là cánh cửa sang thế giới khác, tập hợp tại thế giới A... Từ Tinh Văn & Bình Sách."
Mắt Hừa Diệc Thâm sáng lên: "Quả nhiên là mê cung không gian, đây là manh mối Tinh Văn và Bình Sách để lại!"
Trác Phong thầm thở phào, nói: "Mau xuống đi."
6 người nhanh chóng xuống cầu thang, sau đó, họ nhìn thấy các thành viên đang ngồi chờ trên sô pha.
Việt Tinh Văn lập tức đứng dậy đón họ: "Đàn anh Lưu, các anh không sao chứ?"
Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Không sao, sau khi tách nhóm, bọn anh bị đưa vào ảo ảnh trong tranh."
Kha Thiếu Bân tò mò hỏi: "Người phụ nữ trong tranh có chảy lệ máu, tấn công mọi người bằng tóc không?"
Hứa Diệc Thâm lắc đầu: "Không, miệng của người phụ nữ trong tranh chỗ bọn anh to bằng nửa khuôn mặt, luôn phát ra tiếng cười kỳ quái, nhưng không tấn công bọn anh. Vườn hoa bên dưới cũng không có hoa hồng đen, mà là hoa hướng dương."
Lâm Mạn La quan tâm nói: "Nghe Tiểu Kha nói, thế giới mấy đứa vào có vẻ rất nguy hiểm, người trong tranh còn tấn công mọi người?"
Kha Thiếu Bân nói: "Đúng vậy, mấy người phụ nữ đó bay ào ào từ trong tranh ra, máu chảy khắp nơi, Tinh Văn bị chúng siết cổ, suýt nữa tắt thở! Cũng may Bình Sách phản ứng nhanh, bắn thước ê ke cắt tóc chúng."
Nhớ lại cảm giác khi đó, Việt Tinh Văn vẫn còn sợ, cậu ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Sợ bóng sợ gió thôi. Em cứ lo mọi người có chuyện gì, không bị thương là được rồi."
Giang Bình Sách đi qua nhẹ nhàng đặt tay lên vai Việt Tinh Văn, thấp giọng nói: "Ngồi xuống nói chuyện. Môn này không hạn chế thời gian, chúng ta có thể phân tích từ từ, cố gắng nắm bắt tất cả chi tiết."
Việt Tinh Văn gật đầu, chỉ về phía sô pha, nói: "Mọi người ngồi đi."
Mọi người lần lượt ngồi xuống, lúc này Việt Tinh Văn mới mở sơ đồ không gian Giang Bình Sách vẽ, nói: "Sơ đồ này em có để lại trước lối vào tầng hai, mọi người thấy rồi chứ?"
Trác Phong gật đầu, "Thấy rồi, Bình Sách vẽ đúng không?"
Hắn vẽ mỗi thế giới thành một không gian lập thể, đánh dấu bằng các chữ cái A, B, sơ đồ được vẽ rất trực quan, như bài giải chi tiết của một đề thi hình học không gian.
Giang Bình Sách nói: "Hai nhóm chúng ta đều đi ngược lại được cũ, họp mặt thành công tại thế giới A, chứng tỏ suy luận của em đã chính xác. Thực ra trong tòa lâu đài này là một mê cung không gian, ảo ảnh trong tranh khác nhau chứng tỏ chúng ta đã vào những thế giới khác nhau."
Lưu Chiếu Thanh gãi đầu nói: "Vậy tức là từ khi chúng ta tách nhau trên tầng hai, mỗi khi đi qua một cánh cửa hoặc một khúc cầu thang đều đã bước vào những không gian khác nhau."
Giang Bình Sách gật đầu, "Đúng vậy. Sau khi tách nhóm các anh đã thấy những gì?"
Tần Miểu đưa mấy bức tranh họ vẽ lại cho Từ Phi Tuyết, "Đầu tiên là ở căn phòng bên phải, chúng tôi đã thấy tranh sơn dầu "Hoa hướng dương" của Van Gogh; sau đó khi sang phòng bên trái thì có ba bức tranh, mọi người đã phác họa lại đơn giản rồi mang về."
Từ Phi Tuyết ngạc nhiên nói: "Những bức tranh chúng ta thấy sau khi tách nhóm khác hẳn nhau sao?"
Việt Tinh Văn cũng lại gần quan sát, nói: "Chúng tôi thấy bức "Đêm đầy sao" ở căn phòng bên trái, ở phòng bên phải là "Bữa tối cuối cùng"; còn nhóm đàn anh Lưu nhìn thấy ba bức tranh ở phòng bên trái, phòng bên phải là "Hoa hướng dương"."
Kha Thiếu Bân nói: "Quả nhiên trong nửa tiếng vừa rồi, chúng ta vẫn luôn ở những không gian khác nhau, manh mối ở đó cũng khác nhau." Cậu nhìn sang Từ Phi Tuyết, hỏi: "Ba bức tranh này có ý nghĩa gì?"
Từ Phi Tuyết giải thích: "Bức đầu tiên là "Người phụ nữ với chiếc khăn trùm" , tác phẩm của họa sĩ người Ý Raffaello. Nghe nói, người phụ nữ xinh đẹp trong tranh chính là người ông ấy yêu tha thiết; bức thứ hai "Người phụ nữ và chiếc ô", họa sĩ là Monet, người phụ nữ và đứa bé trong tranh là vợ con ông ấy; bức thứ ba "Quý cô và con chồn" là tác phẩm của Da Vinci, người trong tranh là người tình bí mật của công tước xứ Milan."
Người phụ nữ với chiếc khăn trùm/La Donna Velata – Raffaello Sanzio da Urbino
Người phụ nữ với chiếc ô/Bà Monet và con trai – Claude Monet
Quý cô và con chồn – Leonardo da Vinci
Việt Tinh Văn nhìn ba bức tranh, chau mày nói: "Đối tượng thầm mến, người tình bí mật, vợ, thân phận của những người trong tranh có thứ tự tăng tiến, hình như có thể liên hệ chúng với chủ đề thay đổi, tráo đổi mà Bình Sách nhắc đến lúc trước."
Tần Miểu bổ sung: "Cả vườn hoa nữa, hoa hồng đen và hoa hướng dương đều biểu đạt niềm ái mộ, không gian chúng tôi đến có một vườn hoa hướng dương lớn, nhưng vườn hoa hiện giờ lại trồng đầy hoa hồng đen."
Việt Tinh Văn suy đoán: "Vậy tức là ban đầu gia đình này đã trồng hoa hướng dương trong vườn, sau này khi hung thủ giếŧ họ, thế chỗ người nào đó trong số họ, đồng thời xới hết hoa hướng dương ngoài vườn, thay bằng hoa hồng đen?"
Giang Bình Sách nói: "Rất có thể là giếŧ người vì tình, hung thủ là phụ nữ, động cơ gây án là giếŧ ch.ết đối phương và thế chỗ."
Ba bức tranh phụ nữ treo trên tường và bức "Mona Lisa" ngoài hành lang đều là phụ nữ, hơn nữa, bức tranh Mona Lisa có hai khuôn mặt, còn có những ảo ảnh dị thường như chảy lệ máu, há to khuôn miệng đỏ lòm.
Rất có thể hung thủ là phụ nữ.
Kha Thiếu Bân tổng kết: "Nhìn chung vụ án này là một người phụ nữ giếŧ ch.ết "Mona Lisa" vô tội, thế chỗ cô ấy bằng gương mặt thứ hai? Vậy nên người phụ nữ trong tranh Mona Lisa mới chảy lệ máu, vì cô ấy ch.ết không nhắm mắt?"
Lưu Chiếu Thanh nhắc nhở: "Nhưng chúng ta phát hiện ba thi thể, gồm một nam hai nữ."
Giang Bình Sách nói: "Phán đoán khi đó của đàn anh Lưu là hai trong số ba người ch.ết có dấu hiệu xương xốp rõ ràng, tuổi đã khá lớn, người còn lại thì rất trẻ. Tổng hợp lại, giống như một gia đình ba người."
Việt Tinh Văn nói: "Có thể người phụ nữ trẻ tuổi mới là mục tiêu thật sự của hung thủ, cô ta muốn giếŧ cô gái này, nào ngờ đụng phải bố mẹ cô ấy, nên đã giếŧ luôn cả nhà?"
Kha Thiếu Bân khó hiểu gãi đầu: "Nhưng trong ba bức tranh, bên cạnh người phụ nữ cầm ô còn có một cậu bé nữa, cậu bé này đâu rồi? Những bức tranh này có liên quan đến vụ án trong lâu đài không?"
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, hiện giờ họ chỉ suy luận được đại khái, vẫn chưa xác định được chi tiết. Ví dụ như bé trai trong tranh mà Kha Thiếu Bân nói, cậu bé này có vai trò gì trong vụ án này? Hay, cậu bé này có thật sự tồn tại không? Rốt cuộc những bức tranh này có ý nghĩa gì?
Việt Tinh Văn im lặng một lát, bỗng nhớ ra một vấn đề quan trọng, bèn hỏi Tần Miểu: "Phải rồi, hồi nhỏ tôi từng ăn hạt hướng dương từ hoa hướng dương, tôi nhớ khi đó là mùa thu, có phải đến mùa thu hoa hướng dương mới nở hẳn không?"
Tần Miểu nói: "Thường là tháng 7, 8 bắt đầu nở hoa, tháng 9 là nở rộ."
Việt Tinh Văn hỏi tiếp: "Tần Miểu, cậu có biết hoa hồng đen nở lúc nào không?"
Tần Miểu nói: "Nở rộ nhất nhắc vào khoảng tháng 5, 6, sau tháng 7 sẽ héo dần."
Các thành viên xung quanh nghe vậy, lập tức hiểu mục đích Tinh Văn hỏi thời gian hoa nở. Nhóm Lưu Chiếu Thanh nhìn thấy vườn hoa hướng dương nở rộ, có thể suy luận rằng thời gian ở thế giới đó vào khoảng tháng 8; mà lúc này, hoa hồng đen bên ngoài lâu đài cũng đang độ nở rộ, hẳn đang là tháng 6.
Giả thiết ban đầu, gia đình này trông hoa hướng dương trong vườn, sau khi giếŧ họ hung thủ xới cả vườn hoa, đổi thành hoa hồng đen, chỉ 2 tháng không đủ để hoa hồng nở.
Thi thể họ đào được trong vườn hoa hồng đã phân hủy thành xương, để phân hủy thành xương phải mất khoảng 2 năm, vậy nên hẳn lâu đài họ đang ở là 2 năm sau khi vụ án xảy ra.
Mà thế giới nơi hoa hướng dương nở rộ, có thể khi đó vụ án vẫn chưa xảy ra. Thời gian gây án thật sự có thể là sau tháng 9, vào mùa thu khi hoa hướng dương đã nở rộ!
Nhận ra điều này, Lâm Mạn La lập tức kích động nói: "Ở thế giới mà chúng ta nhìn thấy hoa hướng dương, gia đình này vẫn chưa ch.ết, có lẽ chúng ta sẽ tìm được nhiều manh mối hơn về họ ở đó?"
Việt Tinh Văn gật đầu: "Đúng vậy, thế giới hiện giờ là sau khi vụ án xảy ra. Thế giới hoa hướng dương là trước vụ án."
Giang Bình Sách nhìn cậu, nói: "Chia đội điều tr.a hay đi cùng nhau?"
Việt Tinh Văn nói: "Không chia đội nữa, chờ đợi nhau còn mất thời gian hơn, vả lại đội không có Từ Phi Tuyết có thấy tranh cũng không phân tích được, vẽ lại có thể sẽ bỏ lỡ chi tiết. Vậy nên, lần này mọi người hành động cùng nhau đi."
Cậu đứng dậy, dứt khoát nói: "Chúng ta đến thế giới hoa hướng dương trước."
~ KHỞI ĐỘNG CƠ QUAN CÁC BỨC TRANH ~
Sơ đồ không gian Giang Bình Sách vẽ vô cùng rõ ràng, vị trí mỗi lần không gian thay đổi đều được đánh dấu trên sơ đồ, mọi người nhanh chóng đi theo con đường ban đầu lên tầng hai, vào căn phòng bên phải trước, nhìn thấy bức tranh sơn dầu "Hoa hướng dương."
Khi ra khỏi phòng, người phụ nữ trong tranh trước lối vào đang điên cuồng ngoác miệng, nửa dưới khuôn mặt biến thành vòm miệng đỏ máu, tiếng cười dị hợm không ngừng phát ra từ miệng cô ta. Tiếng cười chói tai vang vọng trong lâu đài tối đen, không ngừng khoan vào đầu mọi người.
Kha Thiếu Bân xoa cánh tay đã sởn gai ốc, nói: "Âm thanh như nữ quỷ này đúng là tấn công tinh thần! Các anh vẽ được ba bức tranh dưới sự quấy rầy của tiếng cười này cũng gan lắm đó!"
Tần Miểu nói: "Chúng tôi phát hiện cô ta chỉ cười thôi, không ra khỏi tranh, đương nhiên không phải sợ."
Lưu Chiếu Thanh nhanh chóng xé mấy miếng vải chuyển cho mọi người, bảo mọi người bịt tai lại, các thành viên lập tức nhét vào tai, Việt Tinh Văn gõ lên kênh nhóm: "Sau đó mọi người đã vào căn phòng bên trái đúng không?"
Lưu Chiếu Thanh gật đầu, "Căn phòng bên trái là chỗ có ba bức tranh."
Việt Tinh Văn ra hiệu cho Giang Bình Sách, hai người cùng vào phòng, các thành viên cũng nhanh chóng đuổi theo.
Có dây leo của Lâm Mạn La quấn trên tay, mọi người không lo bị tách nhóm.
Sau khi vào phòng, Việt Tinh Văn thấy ba bức tranh treo trên tường, cậu ngoảnh sang nhìn Từ Phi Tuyết, ý bảo cô quan sát lại xem. Có thể mấy bức tranh các thành viên vẽ lại không giống tranh gốc.
Từ Phi Tuyết xem xong một lượt, nói: "Thứ tự tính từ trái sang phải, đầu tiên là đối tượng thầm mến, thứ hai là vợ và con trai, bức thứ ba là người tình bí mật."
Việt Tinh Văn chăm chú quan sát ba bức tranh một lát, nói: "Thứ tự này hơi kỳ lạ nhỉ?"
Giang Bình Sách bỗng hỏi: "Có thể dịch chuyển tranh trên tường không?"
Việt Tinh Văn quay lại nhìn hắn: "Ý cậu là có thể những bức tranh này là cơ quan trong mê cung?"
Giang Bình Sách nói: "Chủ đề của môn này là "tranh", có lẽ mọi bức tranh đều liên quan đến vụ án, bức tranh ngoài hành lang thay đổi nội dung theo từng không gian, nói không chừng những bức tranh này cũng có thể thay đổi vị trí, khởi động không gian mới?"
Việt Tinh Văn ngẫm nghĩ, thấy hắn nói rất có lý.
Thứ tự treo ba bức tranh là đối tượng thầm mến thời trẻ, vợ và con trai, người tình ôm chồn trắng, thứ tự này không hợp lý. Giả dụ người tình giếŧ cả gia đình, muốn thế chỗ người vợ, thứ tự hẳn phải là đối tượng thầm mến, người tình, vợ.
Việt Tinh Văn bước lên, thử gỡ hai bức tranh trên tường xuống, đổi chỗ cho nhau. Bất ngờ thay, vách tường trước mặt họ bỗng nứt đôi, một cánh cửa xuất hiện!
Kha Thiếu Bân kích động nói: "Hóa ra là mê cung tranh liên hoàn thật! Có khi tranh ở những phòng khác cũng có cơ quan đó?"
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, cười nói: "Bình Sách chu đáo thật đấy, nghĩ được mấu chốt bức tranh là cơ quan. Xem ra căn biệt thự này vẫn ẩn giấu rất nhiều manh mối."
Giang Bình Sách gật đầu nói: "Vào đó xem."
Hai người sóng vai bước vào, các thành viên cũng đi theo.
Bước qua cánh cửa, mọi người đều trố mắt vì kinh ngạc. Sau cánh cửa không phải một căn phòng, mà là một ảo ảnh kỳ lạ. Rõ ràng ngay vừa rồi họ đang ở tầng hai, vừa vào phòng đã xuất hiện trong vườn hoa.
Có hai mẹ con nọ đứng giữa vườn hoa rộng lớn, rất giống hai người xuất hiện trong bức tranh sơn dầu, cậu bé đội mũ, người phụ nữ cầm ô, hai mẹ con đang trồng hoa trong vườn.
Cậu bé ngồi xổm dưới đất, tay cầm chiếc xẻng nhỏ đào hố, cậu bé đặt cây hoa hướng dương đã mọc mầm xuống đất, sau đó vun đất xung quanh vùi lên đó, sau đó người phụ nữ cũng ngồi xổm xuống, phun nước lên mầm cây.
Cậu bé hào hứng hỏi: "Mẹ ơi, khi nào hoa hướng dương mới trưởng thành?"
Người phụ nữ nói: "Hai tháng là trưởng thành nở hoa, tháng 9 năm nay con có thể ăn hạt hướng dương mình thích rồi."
Cậu bé mừng rỡ nhảy cẫng lên: "Tuyệt cú mèo! Chúng ta trồng cả vườn hoa hướng dương đi, có phải mùa thu năm nay con sẽ có hoa hướng dương ăn mãi không hết không?"
Ánh mắt cô dịu dàng, khẽ xoa đầu con trai: "Đúng rồi. Nhưng vườn hoa lớn thế này, tự con trồng hoa có vất vả lắm không?"
Cậu bé lắc đầu: "Không đâu!"
Nghĩ đến việc hai tháng nữa mình sẽ có hạt hướng dương ăn mãi không hết, cậu bé tràn trề động lực, tiếp tục cầm xẻng đào hố.
Đang lúc đầu xuân, ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ hiu hiu, khung cảnh hai mẹ con cùng trồng hoa đẹp như một giấc mộng. Mọi người đứng bên cạnh tận mắt nhìn cảnh tượng này, khó hiểu nhìn nhau.
Ra khỏi lâu đài cổ ngập trong bóng tối, tiếng cười quỷ dị vang vọng khắp nơi, không ngờ lại thấy cảnh tượng ấm áp ôn hòa thế này, ánh nắng rực rỡ, lại khiến mọi người phải rùng mình.
Việt Tinh Văn nhíu mày nói: "Ảo ảnh. Hẳn là hình ảnh từ hai năm trước."
Từ Phi Tuyết nói: "Dù trang phục và diện mạo của hai mẹ con chúng ta nhìn thấy giông giống trong bức tranh "Người phụ nữ với chiếc ô" trong phòng, nhưng khung cảnh nhìn chung vẫn rất giống nhau. Bức tranh đó cũng là mùa xuân ánh nắng chan hòa, trời xanh mây trắng, hoa cỏ tươi tốt, sáng sủa và tươi mát."
Khung cảnh trước mặt quả thật rất dễ khiến mọi người liên tưởng đến bức tranh kia. Nhất là người phụ nữ này cũng đang cầm ô, cậu bé còn đội một chiếc mũ giống hệt.
Lúc này, hai mẹ con họ quay đầu, nhìn thẳng về phía Việt Tinh Văn.
Nhưng họ chỉ như đang nhìn vào không khí, người phụ nữ bước qua chỗ Việt Tinh Văn, đi xuyên qua người cậu, sau đó cầm chai nước trên bàn lên, quay lại cạnh đứa bé: "Deyn, uống nước đi, nghỉ ngơi một lát rồi trồng tiếp."
Cậu bé vừa uống nước vừa hỏi: "Lúc nào bố mới về ạ?"
Người phụ nữ mỉm cười, nói: "Bố đi công tác rồi, mai sẽ về."
Nghỉ ngơi một lát, hai mẹ con tiếp tục trồng hoa.
Chốc sau, mầm hoa hướng dương đã được trồng kín vườn, từng hàng thẳng tắp. Người phụ nữ kiên nhẫn dẫn con trai đi tưới nước cho từng mầm cây, sau đó lau mồ hôi trên trán, nói: "Tối nay muốn ăn gì, nhờ cô Lia làm cho con."
Cậu bé đáp: "Con muốn ăn bít tết."
Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa vào lâu đài.
Bỗng nhiên, Giang Bình Sách đụng nhẹ vào cánh tay Việt Tinh Văn, thấp giọng nói: "Cậu nhìn kìa."
Mọi người nhìn theo ánh mắt Giang Bình Sách, thấy một người phụ nữ đứng bên cửa sổ tầng một, người phụ nữ ấy dung mạo xinh xắn, mặc áo vải sẫm màu mộc mạc, tóc vấn đơn giản, cô ta đeo sợi dây chuyền đen rất dài, còn ôm một con mèo trắng trong lòng.
Ngay khi Việt Tinh Văn nhìn sang, người phụ nữ xoay người rời đi, bóng lưng nhanh chóng biến mất bên cửa sổ.
Việt Tinh Văn nhạy bén nhận ra, vừa rồi người phụ nữ này vẫn chăm chăm nhìn hai mẹ con trong vườn hoa, ánh mắt lạnh lùng, thậm chí còn chứa đựng... cảm xúc thù hận? Việt Tinh Văn sững sờ, hỏi Giang Bình Sách: "Có phải cô ta vẫn luôn nhìn hai mẹ con kia không?"
Giang Bình Sách gật đầu: "Ừ, tôi chú ý tới cô ta từ đầu rồi. Cô ta đứng im lặng bên cửa sổ, nhìn hai mẹ con trong vườn hoa, ánh mắt hơi kỳ lạ. Chỗ cô ta vừa đứng hẳn là phòng bảo mẫu ở tầng một."
Kha Thiếu Bân phỏng đoán: "Cô ta ôm một con mèo, có phải ứng với bức tranh sơn dầu "Quý cô và con chồn" mà chúng ta phát hiện trong phòng tranh không?"
Từ Phi Tuyết nói: "Đúng vậy, ôm một con vật nhỏ, vẻ ngoài xinh xắn, cách ăn mặc cũng gần giống người phụ nữ trong tranh. Vừa rồi, bà chủ căn nhà này gọi cô ấy là "cô Lia", nếu mình nhớ không nhầm, nhân vật chính trong bức tranh đó của Da Vinci là Cecilia Gallerani, cô ta là người tình của công tước xứ Milan."
Việt Tinh Văn nói: "Bảo mẫu, tương ứng với người tình trong tranh? Chẳng lẽ cô bảo mẫu này có quan hệ không đứng đắn với chủ nhà?"
Giang Bình Sách nói tiếp: "Lúc trước chúng ta đã phân tích được từ khóa "phản bội" qua bức tranh "Bữa tối cuối cùng", trong bức tranh đó, Judas đã phản bội Jesus, chủ nhân của mình; Nếu ứng vào mối quan hệ trong gia đình này, rất có thể là bảo mẫu phản bội bà chủ, cô bảo mẫu này được nữ chủ thuê à?"
Hứa Diệc Thâm híp mắt nhìn vườn hoa trồng kín mầm cây, nói: "Nhìn điều kiện nơi ở của họ, một căn biệt thự độc lập theo phong cách Gothic, trước cửa có vườn hoa lớn, chắc chắn ông chủ căn nhà này rất giàu có. Có lẽ nữ chủ đã mời bạn bè hoặc người thân đến làm bảo mẫu, nào ngờ người này lại có tình riêng với ông chủ, phản bội nữ chủ, cuối cùng còn giếŧ cô để thế chỗ?"
Nghe Hứa Diệc Thâm tổng kết, Việt Tinh Văn nghĩ lại từ đầu đến cuối câu chuyện, nói: "Mạch suy luận của đàn anh Hứa không chỉ giải thích được động cơ gây án, còn khớp với chủ đề những bức tranh mà chúng ta phát hiện."
Giang Bình Sách nói: "Còn thi thể?"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Chúng ta tìm thấy thi thể một nam hai nữ, trong đó có một cô gái trẻ, một nam một nữ còn lại đã có tuổi. Giả thiết bảo mẫu giếŧ gia đình này, hẳn phải là thi thể một đôi nam nữ trẻ và một đứa bé mới đúng. Mặc dù suy đoán của chúng ta khớp với manh mối trong tranh, nhưng hoàn toàn không phù hợp với thi thể, vậy nên chắc chắn suy luận này vẫn còn sai sót."
Lưu Chiếu Thanh sờ cằm, nói: "Cậu bé đâu?"
Kha Thiếu Bân nói: "Có khi nào còn thi thể khác không?"
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Hiện giờ vẫn chưa đủ manh mối, vừa rồi chúng ta di chuyển ba bức tranh, mở cơ quan nhìn thấy ảo ảnh, ảo ảnh này tương ứng với hai người phụ nữ trong tranh cầm ô và ôm chồn, còn bức tranh cô gái đội khăn voan vẫn chưa xuất hiện."
Mắt Việt Tinh Văn sáng lên: "Biết đâu thay đổi thứ tự xếp ba bức tranh sẽ có những manh mối khác."
Giang Bình Sách nói: "Về thôi."
Quay ngược lại đi qua cánh cửa vừa xuất hiện, mọi người trở lại phòng tranh tầng hai, tiếng cười quỷ dị của người phụ nữ há miệng vẫn đang vang vọng. Việt Tinh Văn nhíu mày day tai, tới trước ba bức tranh, cậu gỡ bức "Người phụ nữ với chiếc khăn trùm" xuống, đổi chỗ cho bức tranh ở giữa.
Quả nhiên, vách tường bên cạnh lại tách đôi, một cánh cửa khác xuất hiện!
Kha Thiếu Bân hào hứng nói: "Vui quá, y hệt như mê cung cơ quan trong trò chơi vậy, mỗi lần thay đổi vị trí bức tranh sẽ có một cánh cửa và ảo ảnh khác xuất hiện!"
Tân Ngôn vô cảm nói: "Vui?"
Lâu đài cổ kỳ quái, người phụ nữ trong tranh có thể cử động, và cả tiếng cười âm u đáng sợ, Kha Thiếu Bân lại hình dung nó bằng từ "vui"?
Lưu Chiếu Thanh dở khóc dở cười, nói: "Bạn Kha này, bây giờ không phải đang chơi đâu, không giải được là chúng ta tạch đấy."
Kha Thiếu Bân ho nhẹ một tiếng: "Rõ! Em tin là chỉ cần chúng ta mở hết cơ quan trong mê cung này, tìm thấy tất cả ảo ảnh, chắc chắn sẽ tìm ra hung thủ chính xác."
Giang Bình Sách nói: "Vào xem sao."
Ngay khi vào trong, Việt Tinh Văn ngạc nhiên dừng bước.
Dưới chân là thảm đỏ trải dài, phía trước là lễ đường được trang hoàng lộng lẫy. Cậu và Giang Bình Sách vừa sóng vai bước vào... một lễ cưới.