Chương 15
Sau một thời gian, Lạc Thiên Dịch bị bệnh.
Bệnh đến đột ngột như thể dịch tả.
Cụ ông nhà họ Lạc bắt mạch cho cháu nhưng không tìm ra nguyên nhân.
Cụ bà đưa cháu nội đi khám nhưng không tìm ra nguyên nhân, bác sĩ chỉ chuyền vài bình nước, kê thêm một ít thuốc tây nhưng đều vô ích.
Dương Vân rất lo lắng cho tình trạng của con trai, gần đây Lạc Thiên Dịch liên tục bị sốt, không muốn ăn uống, suốt ngày nôn mửa, cả người gầy yếu hơn hẳn, cũng không khi nào mới khỏi bệnh.
Trong phòng ngủ, Dương Vân dùng máy tính tìm nguyên nhân con trai bị bệnh, đọc nửa tiếng đồng hồ vẫn không tìm được kết quả như ý muốn, thấy Lạc Chiêu Niên đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách thì cau mày, “Con trai đã như thế rồi mà mình không quan tâm đến, còn có tâm trạng đọc sách sao?”
Lạc Chiêu Niên để sách xuống, bình tĩnh uống một ngụm nước, nói: “Một hồi sẽ ổn thôi.”
“Uổng cho mình là viện trưởng của bệnh viện nhưng lại không biết con bị bệnh gì, có vội cũng không giúp được gì.”
Lạc Chiêu Niên: “…”
Thật ra Lạc Chiêu Niên biết đó là bệnh gì, dùng một câu nói dân gian để nói thì chính là bệnh tương tư, là một loại nhớ nhung đè nén không thể biểu hiện ra.
Tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, Lạc Chiêu Niên biết thuốc của con mình là gì nhưng cố tình không muốn nói.
Dương Vân bực mình giận chồng vì không quan tâm đến tình trạng của con trai, trong khoảng thời gian này không hề thấy chồng quan tâm con lần nào cả.
Bước ra khỏi phòng ngủ chính, Dương Vân đi tìm cụ bà nhà họ Lạc, người đang hướng dẫn dì Giang đun nước tắm cho Lạc Thiên Dịch.
Cho hoa cúc vào có thể cải thiện có thể cải thiện thị lực và giải độc, thị lực và giải độc, giảm hoa mắt chóng mặt, ngải cứu có thể giảm mệt mỏi, an thần, làm dịu tâm trí, hồng hoa có thể đả thông gân cốt, giúp thúc đẩy lưu thông máu.
Ngoài ra, cây Thương truật, vỏ quýt khô, bạch chỉ, phục linh, đại phúc bì, củ chóc, cam thảo….Vì vậy cả căn bếp chỉ nồng mùi thuốc bắc.
“Cái này thật sự có tác dụng hở mẹ?” Dương Vân nghi ngờ.
Cụ bà cau mày: “Bệnh này của cu Thiên làm mẹ nhớ tới cu Niên khi còn nhỏ, hồi ấy thằng bé cũng mắc bệnh này, bệnh tình giống y chang với cu Thiên, cơm không muốn ăn, đêm không thể ngủ, cơn sốt lặp đi lặp lại, liên tục gặp ác mộng, giống như bị cái gì đó bẩn thỉu quấn thân, uống thuốc gì cũng không khỏi. Cu Niên nằm trên giường hơn một tháng mới dần khôi phục được chút tinh thần. Trước khi gặp con, thằng bé cứ luôn ngây ngô.”
“Chẳng lẽ bệnh này có thể di truyền?” Dương Vân kinh ngạc.
Cụ bà lắc đầu: “Mẹ cũng không biết nữa, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm cách để cu Thiên tốt hơn.”
“Dạ.”
Nửa đêm, Lạc Thiên Dịch lại bắt đầu nói nhảm, nửa tỉnh nửa mê, nhìn rèm cửa bị gió thổi tung dưới ánh trăng còn tưởng rằng chính là chị gái đến gặp, cậu đưa tay về phía cô nhưng cô cứ thờ ơ lạnh nhạt đứng đó, chẳng thèm quan tâm.
“Chị…không thích em chút nào…không thích chút nào sao…Xin chị….đừng làm em khó chịu như vậy…”
Nhưng chị gái vẫn đứng bên cửa sổ, không xa không gần, không nói lời nào, không quan tâm…
Nếu chị đến ôm cậu, cậu nhất định sẽ khỏi bệnh, sẽ không gặp ác mộng, sẽ không buồn cơm nước, không cảm thấy đau khổ nữa.
Nhưng chị ấy sẽ không đến, chị ấy sẽ luôn cao quý lạnh lùng như vậy, chị giống như vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời cao, luôn ẩn hiện trong những đám mây dày.
“Chị gái……”
Lạc Thiên Dịch cố gắng ngồi dậy, chị ấy không muốn đến thì cậu sẽ tự mình tới, cậu tự mình đi tới, muốn ngửi thấy mùi hương của cô, muốn nhìn rõ mặt cô, muốn nói cho cô biết cậu bị cô hành hạ như thế nào…
Nhưng khi nhìn kỹ lại thì chẳng thấy ai bên cửa sổ cả, không thấy chị gái nữa, chị ấy biến mất như một bóng ma.
Ngày hôm sau, tình trạng của Lạc Thiên Dịch trở nên tồi tệ hơn, buồn bực không vui.
Khi tuyệt vọng cái gì cụ bà nhà họ Lạc cũng dám thử, bà mời đến một bà đồng làm phép cho Lạc Thiên Dịch.
Cụ ông nhà họ Lạc bất mãn với việc cụ bà mê tín dị đoan, thấy cụ bà mời bà đồng đến, ông cau mày trách móc.
Bà cụ không nghe, sai dì Giang mang đứa cháu đang ốm trên giường ra sảnh, bắt nó quỳ trên bồ đoàn trước linh đường, thỉnh bà đồng làm phép cho cháu.
Cụ bà kể khi Lạc Chiêu Niên còn nhỏ cũng bị quỷ ám, sau đó bà đã nhờ bà đồng làm phép trừ tà, không quá mấy ngày Lạc Chiêu Niên đã bình thường lại.
Tình huống của Lạc Thiên Dịch cũng giống như cha mình, có lẽ nếu trừ tà khí rồi thì cơ thể sẽ khá hơn.
Hôm nay Dương Vân xin nghỉ, thật ra cô cũng không quá tin tưởng vào bà đồng, nhưng bệnh tình của Lạc Thiên Dịch không tìm ra nguyên nhân, mọi chuyện đều rất tà ma, cô chỉ có thể hợp tác với việc của mẹ chồng để cho Lạc Thiên Dịch từ ngựa ch.ết thành ngựa sống.
Kết quả là Lạc Thiên Dịch bị những người phụ nữ ở nhà lăn lộn suýt mất nửa cái mạng.
Bà đồng mặc quần áo lố lăng cầm chuông đồng đi vòng quanh Lạc Thiên Dịch, vừa hát vừa múa, không ai biết bà đồng đang hát cái gì.
Một lúc lâu sau, bà đồng nói: “Tiểu chủ nhân gặp một con bạch xà tinh, bị bạch xà tinh quấn lấy mê muội tâm trí.”
“Tôi có thể làm gì?” Cụ bà hỏi.
Bà đồng: “Chỉ cần ngươi nguyện ý hiếu kính hồ tiên, cho dù là xà tinh hay bạch cốt tinh thì hồ tiên cũng có thể khiến cho họ cải tà quy chính, buông tha cho tiểu chủ nhân, đảm bảo bình an cho tiểu chủ nhân.”
Dương Vân ở bên cạnh nghĩ thầm, chẳng phải bà đồng này chỉ đổi phương pháp đòi tiền thôi sao? Nhưng cụ bà lại rất mê tín, nhà họ Lạc cũng không thiếu chút tiền này.
Mà Lạc Thiên Dịch đang quỳ trên bồ đoàn được bà đồng làm phép cũng nhận ra một điều. Cậu không muốn bị bà nội và mẹ lăn lộn nữa, cũng không muốn nghe bà đồng ngâm tụng giống như niệm kinh. Cậu phải tỉnh táo lên, dù thế nào đi nữa thì ngày mai cũng phải đi học.
Ngày hôm sau, Lạc Thiên Dịch thực sự rất khỏe, dậy sớm đi đến trường.
Cụ bà thấy thế đắc ý khoe với cụ ông: “Thế nào thầy thuốc Lạc? Vẫn là phương pháp của tôi hiệu quả phải không?”
Cụ ông khịt mũi hừ lạnh, dắt hai con chim vàng anh đi gặp bạn bè, không muốn tranh cãi với bà già ở nhà.
————
Sau khi rời khỏi nhà họ Lạc, cuộc sống của Cổ Kì đơn giản hơn rất nhiều.
Buổi sáng cô thường ngủ, buổi chiều đi lang thang quanh thành phố Ô Thủy, buổi tối viết bản thảo quyển sách thứ ba.
Quyển thứ ba có tựa đề “Cổ lâu u mộng”, lấy cảm hứng từ tòa nhà cổ kính ở thành phố Ô Thủy, một vụ án mạng đã xảy ra trong tòa nhà cổ kính, để lại nhiều nghi vấn đang chờ cảnh sát phá án.
Người ch.ết là một chàng trai 18 tuổi, sinh ra trong một gia đình truyền thống, thiếu niên sáng sủa như ánh mặt trời, thông minh lanh lợi, lẽ ra phải có một cuộc đời rực rỡ như hoa, nhưng số phận đã bóp nghẹt cậu vì một tai nạn.
Mặc dù là người ch.ết nhưng cậu cũng là nhân vật chính của câu chuyện, cậu cẩn thận để lại manh mối, dẫn cảnh sát vạch trần ra một bí mật kinh thiên động địa…
Sau khi viết xong dàn ý của câu chuyện, Cổ Kì châm một điếu thuốc.
Nhìn thời gian, đã bảy giờ tối.
Bụng reo lên mới nhớ bản thân còn chưa ăn tối.
Lấy chìa khóa xe, Cổ Kì rời khách sạn, đầu tiên cô đến một nhà hàng phương Tây gọi một phần bít tết gan ngỗng, súp tôm nướng, món tráng miệng kiểu Ý và một chai rượu vang đỏ.
Khoảng chín giờ tối, Cổ Kì đến một quán bar, ngồi ở khu vực VIP của khán đài trên lầu hai, gọi một bình rượu hoa, im lặng ngồi phẩm rượu nghe hát.
Có một ban nhạc nhỏ đang chơi ở quán bar, ở lầu một có một góc nhỏ có hai nma một nữ, người nữ hát chính.
Giọng nữ không tệ, giai điệu du dương uyển chuyển, tiếng ca trong trẻo động lòng người, mỗi khi hát đến đoạn cao trào đều có một nhóm nam thanh niên chăm chú vỗ tay tán thưởng.
Cổ Kì không cần ai đi cùng khi đi uống rượu, ở một mình thoải mái, hơn nữa ngoại hình của cô dễ khiến người ta chú ý nên thường chọn ngồi ở khu VIP của quán bar, không bị ai quấy rầy ngoại trừ phục vụ.
Khoảng 9 giờ 30 phút tối, một vài nam sinh bước vào quán bar, những chàng trai đều cao ráo, mi thanh mục tú, tinh thần phấn chấn hoạt bát, giống như học sinh cấp ba,
Cổ Kì không ngờ lại gặp người quen ở đây, đầu tiên cô nhìn thấy Tiếu Suất, sau đó nhìn thấy Lạc Thiên Dịch …
Các chàng trai không mặc đồng phục học sinh, ăn mặc hợp thời và đẹp trai hơn, vừa nhìn là biết không phải mấy đứa nhỏ gia đình bình thường.
Một cậu bé trong một gia đình bình thường phải như thế nào? Không có những bộ quần áo hàng hiệu thời trang và sành điệu, không có những đôi giày thể thao hàng nghìn đô, không có khí chất ăn chơi trác táng của “Ông đây đến đây giải trí”.
Nhưng những đặc điểm này mấy học sinh cấp ba dưới kia đều có.
Lạc Thiên Dịch đi cuối cùng vẫn đẹp trời ngời ngời như trước, nhưng cả người cậu gầy đi rất nhiều, không có tinh thần.
Họ đến ngồi trên ghế sofa màu đỏ trong góc, phục vụ đưa thực đơn cho họ. Những cậu bé tóc đen chụm đầu tại như thể đang bàn luận xem nên gọi đồ uống gì. Chỉ có Lạc Thiên Dịch dựa lưng vào ghế sofa, đặt. cánh tay trên thành ghế sofa, ngửa đầu ra sau, mắt nhắm nghiền, trông có vẻ mệt mỏi và phờ phạc.
Cổ Kì nhấp một ngụm rượu hoa, tinh tế thưởng thức cậu bé ở tầng dưới.
Thực ra, Lạc Thiên Dịch rất đặc biệt với cô.
Không phải vì cậu là con trai của Lạc Chiêu Niên, nhưng cụ thể vì sao thì cô lại không giải thích được.
Vào đêm cô rời khỏi nhà Lạc, cậu bé xuất hiện trong giấc mơ của cô, khóc lóc hỏi tại sao cô đối xử với cậu như vậy, sau đó cô hôn lên đôi mắt hạnh của cậu…
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy giấc mơ này rất kì diệu.
Tại sao cậu lại khóc, tại sao cô lại hôn cậu? Cô chưa bao giờ nghĩ mình có nhiều phân lượng trong tim người khác, cũng không bao giờ nghĩ mình có tình cảm khác thường với cậu bé.
Chưa kịp bị giấc mơ kia làm cho phân tâm, cô chợt ngạc nhiên khi thấy Lạc Thiên Dịch đột nhiên đứng lên, bóng dáng cao lớn đi qua mấy cái bàn rượu vuông vức tiến vào một lối đi dẫn đến nhà vệ sinh.
Cổ Kì đang ngồi ở khu vực khán đài trên tầng hai của quán bar, cô có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của những người ở tầng dưới, cô nghĩ Lạc Thiên Dịch đang đi vệ, nhưng không phải như vậy.
Cậu đứng tựa lưng vào tường ở lối vào của lối đi, vươn tay lấy một gói thuốc lá và một cái bật lửa ra….
Nhìn kỹ thì thấy đó là nguyễn hạp ngọc khê, loại Cổ Kì thường hút.
Cậu bé mở niêm phong hộp thuốc lá, lấy trong đó ra một điếu thuốc, dừng một chút, đưa tàn thuốc vào miệng, châm lửa.
Khi bật lửa sáng lên, sườn mặt của cậu bé sáng lên, Cổ Kì nhìn thấy thấy khuôn mặt gầy gò xanh xao vẫn đẹp trai như vậy, nhưng lại gầy đi rất nhiều.
Có lẽ đây là lần đầu hút thuốc, cậu rít hơi quá nhiều nên bị ho dữ dội.
Lưng cậu cong xuống, ho dữ dội như thể điếu thuốc đã gây ra bệnh hiểm nghèo, hai gò má trắng nõn ửng hồng bất thường.
Nhìn thấy cảnh này, Cổ Kì ngạc nhiên.
Thế mà cậu lại bắt đầu hút thuốc….