Chương 16

Nhìn thấy Lạc Thiên Dịch hút thuốc, Cổ Kì cau mày.
Theo sự hiểu biết của cô, những người đàn ông trong nhà họ Lạc không hút thuốc, cụ ông không đụng đến thuốc lá, Lạc Chiêu Niên không hút thuốc và Lạc Thiên Dịch cũng vậy.


Xuất thân trong một gia đình làm y học cổ truyền Trung Quốc chú trọng thân thể khỏe mạnh, cụ ông không cho phép người nhà họ Lạc hút thuốc, Lạc Thiên Dịch không nên nhiễm thói xấu này.
Cổ Kì bấm chuông phục vụ, một lúc sau, một cô phục vụ bước vào.


“Giúp tôi gọi một ly sữa nóng cho cậu bé đó, nhắc cậu ấy rằng hút thuốc có hại cho sức khoẻ.” Cổ Kì nói.
Lý do khiến Cổ Kì nghiện thuốc lá là do phải sáng tác trong một thời gian dài, theo cách nào đó thì hút thuốc có thể giải tỏa tâm trạng và trấn an tinh thần.


Thấy người phục vụ không nói gì, Cổ Kì khẽ nâng đôi mắt đẹp lên: “Hửm?”
Nhân viên phục vụ lắc đầu, dời mắt khỏi mặt Cổ Kì, liên tục gật đầu: “Vâng.”


Cô luôn cho rằng người phụ nữ trước mặt mình nhất định phải là minh tinh lớn, cô chưa từng thấy cô ấy trên ti vi, còn xinh đẹp hơn minh tinh nhiều.
Người phục vụ rời đi, Cổ Kì tiếp tục phẩm rượu.


Cô thấy Lạc Thiên Dịch hút hết nửa điếu thuốc, sau đó đi về sảnh của quán bar chơi bida với TIếu Suất và những người khác.


available on google playdownload on app store


Mười phút sau, người phục vụ mang đến cho anh một ly sữa nóng, cậu nhận lấy nhưng không uống, đặt lên bàn rượu bên cạnh, tiếp tục chơi bida với những người khác, tựa như đã quen trước sự ân cần của những người phụ nữ khác.


Đúng vậy, cậu có ngoại hình nổi bật, ngay cả ở một nơi như thành phố Ô Thủy, nơi tập trung nhiều người đẹp thì vẻ ngoài của cậu cũng là ngàn dặm mới tìm được.
Bọn con trai trêu chọc cậu, cậu không quan tâm, tỏ vẻ thờ ơ.
Tầng dưới.


Lạc Thiên Dịch khéo léo xoa phấn lơ lên đầu gậy, dáng người cao thẳng cúi xuống, gậy nhắm ngay bi trắng đánh mạnh, một viên bi vàng rơi xuống.


Nhân viên phục vụ lại thất thần, kinh ngạc trước sự xuất hiện của chàng trai trước mặt, chẳng trách một cô gái trẻ đẹp như vậy ở trên lầu lại chủ động bắt chuyện, mang cho chàng trai này một cốc sữa nóng. Chàng trai này quá nổi bật, cả về ngoại hình lẫn khí chất.


“Vị tiểu thư kia nhờ tôi nhắc nhở cậu hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Nhân viên phục vụ là người mới, còn nhỏ nên không biết nói gì, khách hàng yêu cầu cô làm gì cô sẽ làm cái đó, ví dụ như Cổ Kì bảo cô nhắc nhở cậu học sinh này hút thuốc có hại cho sức khỏe…


Tiếu Suất ở một bên hứng thú: “Vị tiểu thư nào? Lạc nhà bọn tôi không muốn có quan hệ nam nữ lộn xộn, gia phong nghiêm khắc.”
Lỗ tai cô phục vụ lỗ tai, không biết tại sao lại mắc cỡ.
“Là…là vị khách trên khu khách VIP.”
“Có đẹp không?” Tiếu Suất cười hỏi.
Cô phục vụ gật đầu.


“Chà.” Tiếu Suất xua tay: “Dù em có xinh đẹp đến đâu cũng không thể so với Mĩ Mĩ đúng không mày?”
Tiếu Suất vỗ vai Lạc Thiên Dịch khiến cậu thụt cầu lệch, cũng không biết là do bị huých vai nên phát huy thất thường hay tên Mĩ Mĩ khiến cậu mẫn cảm.


Cô phục vụ đứng tại chỗ trong giây lát rồi cầm khay rời đi.


10 giờ 23 phút tối, một nhóm nam sinh khác tiến vào quán bar, tất cả đều cao lớn, lộ ra khí chất không dễ chọc, bọn họ chú ý đến mấy cô gái đẹp phía sau. Cũng không khó hiểu lắm, dẫu sao nam sinh thích tỏ ra mạnh mẽ trước mặt những cô gái để thể hiện sức mạnh của mình.


Tiếu Suất đang chơi bida nhưng lại bị bạn đi cùng kéo quần áo.
“Suất, Trần Tâm Từ đang ở với những người từ trường trung học dạy nghề …”
Tim Tiếu Suất đột nhiên co thắt lại, cậu quay lại, quả nhiên thấy Trần Tâm Từ và bạn thân của cô ấy đang ở cùng mấy tên du côn…


Trần Tâm Từ là hoa khôi của trường trung học thành phố, cô có nước da trắng trẻo, dung mạo xinh đẹp, khí chất ngời ngời, lúc này lại mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn, lộ ra xương quai xanh gợi cảm có thể nuôi cá vàng,  nụ cười ngọt ngào và trong sáng.


Tiếu Suất thích Trần Tâm Từ,Trần Tâm Từ thích Lạc Thiên Dịch. Đây là điều mà ai cũng biết.


Còn Lạc Thiên Dịch có thích Trần Tâm Từ hay không thì không ai biết, dù sao thì kể từ khi Trần Tâm Từ hẹn hò với Dương Đông Thần ở trường trung học dạy nghề, Lạc Thiên Dịch đã bị bệnh, giống như bị thất tình…
“Có phải thằng Lạc suy sút vì nó không?” Nghiêm Triêu hỏi nhỏ Tiếu Suất.


Tiếu Suất: “…”
Cùng lúc đó, Trần Tâm Từ dẫn người bạn thân nhất của cô vào sảnh của quán bar, cô không để ý đến ánh mắt của Tiếu Suất mãi đến khi tìm được một chỗ rồi ngồi xuống.


Nhìn thấy Tiếu Suất, Trần Tâm Từ sững sờ một lúc, mắt cô quét nhanh xung quanh, cô nhìn thấy Lạc Thiên Dịch đang đứng trước bàn, người đó đang tập trung chơi bida, tấm lưng cao ráo đẹp trai.
“Chuyện gì vậy?”
Dương Đông Thần nhướng mày.
Trần Tâm Từ cúi đầu: “Không có gì.”


“Nhớ mãi không quên nam vương?” Dương Đông Thần chế nhạo.
Trần Tâm Từ cắn đôi môi đỏ mọng, cảm thấy phức tạp.


Dương Đông Thần là trùm trường trung học dạy nghề. Trần Tâm Từ bắt đầu hẹn hò với Dương Đông Thần vì thói hư vinh. Trên thực tế, cô chỉ thích danh hiệu “trùm trường” và thân phận “phú nhị đại” của Dương Đông Thần mà thôi. Dương Đông Thần mua cho cô rất nhiều món quà, thích được nhiều cô gái ghen tị.


Mà Lạc Thiên Dịch …
Trong lòng cô, đó là sự tồn tại giống như ánh trăng sáng.
Cô thích cậu, cũng hận cậu, cô viết cho cậu một bức thư tình nhưng cậu không trả lời.
“Tôi ghét cậu ta.” Trần Tâm Từ thì thầm.


Dương Đông Thần mỉm cười: “Ồ? Tôi nghe nói cậu ta có tình cảm sâu sắc với em, kể từ khi chúng ta hẹn hò cậu ta liền bị bệnh.”
Tai của Trần Tâm Từ nóng bừng, gần đây cô đã nghe chuyện đó nhưng vẫn bán tín bán nghi.
“Đừng nói nhảm.”
“Ồ, có thể.”


Chẳng mấy chốc, đồ uống đã bày trên bàn, các chàng trai cô gái chơi trò chơi của vua*.
Luật chơi của trò chơi của vua: Người có được nào Đại vương có thể yêu cầu người rút được lá kim cương A hoàn thành một nhiệm vụ, nếu không thể hoàn thành sẽ bị phạt ba ly.


Bên kia thật sự rất ồn ào, một hồi lại một hồi như đang ăn tết, thậm chí còn át cả tiếng trống của ban nhạc trong quán bar khiến mọi người rất phẫn nộ.
“Fuck! Dẹp nó đi, coi đây là nhà chúng mày à—-” Tiếu Suất gầm lên.


Tiếu Suất đã rất buồn vì Trần Tâm Từ, mối tình đầu của cậu bé lại rơi vào một đóa hoa như vậy….
Sau tiếng gầm rú, bầu không khí trở nên cứng ngắc.
Vài người bạn của Dương Đông Thần đứng dậy, xắn tay áo định xông vào đánh nhau, nhưng Dương Đông Thần đã ngăn họ lại.


“Trần Tâm từ, bây giờ nhà vua ra lệnh cho em đến nói với nam vương ở trường của mình rằng: Kẻ đáng thương không ai yêu, giả vờ bị bệnh cho ai xem?”
Vừa dứt lời mấy nam sinh bên Dương Đông Thần đều cười, tiếng cười gian ác.


Trần Tâm Từ xấu hổ, cô nhìn Lạc Thiên Dịch vẫn đang tập trung chơi bida ở đằng xa, mặt đỏ bừng.
Vừa định từ chối thì sắc mặt của Dương Đông Thâm lại lạnh đi: “Em không cho tôi mặt mũi à?”
Trần Tâm Từ: “…”


Hóa ra Dương Đông Thần không thực sự thích cô, cậu ta chỉ đang đùa giỡn tôi, nếu thật sự thích thì sẽ không ép buộc cô như thế này …
“Đi hay không?”
Dương Đông Thần nheo mắt.
Trần Tâm Từ đâm lao phải theo lao, đôi mắt của cô hơi đỏ.


Không muốn những người xung quanh nhìn thấy sự yếu đuối của mình, Trần Tâm Từ từ từ đứng dậy dưới ánh mắt cưỡng bức của nhiều chàng trai.
Đến gần bàn bida, Trần Tâm Từ nhìn rõ sườn mặt tuấn tú của Lạc Thiên Dịch,  cô cắn chặt môi nhưng không nói được lời nào.


Lạc Thiên Dịch đang chơi bida, cơ thể đang cúi xuống, nhìn thấy tay trái của cậu ấy đặt trên bàn, tay trái cầm gậy, động tác của cậu rất nhanh, tàn nhẫn và chính xác…
“Cậu ta muốn cậu nói gì?” Lạc Thiên Dịch hỏi.


Giờ phút này thần sắc của Lạc Thiên Dịch rất tệ, gần đây cậu chán ăn, thiếu khí huyết, sắc mặt tái nhợt.
Trần Tâm Từ: “Cậu ta muốn tớ nói…cậu là kẻ đáng thương không ai yêu…giả vờ bị bệnh…”
Giọng của Trần Tâm Từ không lớn, nhưng Tiếu Suất và những người khác đã nghe thấy.


Tiếu Suất khẽ hừ một tiếng, cúi người thì thầm bên tai Trần Tâm Từ: “Trần Tâm Từ, cậu giỏi nhỉ? Chơi chung với những kẻ xấu như Dương Đông Thần?”
Trần Tâm Từ cảm thấy đau khổ, đôi mắt cô dần trở nên ướt át.


Lạc Thiên Dịch khẽ liếc nhìn cô, sau đó cầm lấy một quả bóng đen trên bàn bida ném về phía Dương Đông Thần mà không cần suy nghĩ.
Quả bida đặc ruột, có trọng lượng rất lớn, khi quả bóng đập chính xác vào chai rượu trước mặt Dương Đông Thần, tất cả mọi người đều bị sốc.


Khách xung quanh ồ lên, các cô gái lần lượt chạy tán loạn.
“Mày bị bệnh à!”
Một cậu bé bên cạnh Dương Đông Thần đứng dậy, còn Tiếu Suất thì xắn tay áo lên: “Thằng quái nào lại đây gây sự trước?”
“Thế nào? Đồ đáng thương không ai yêu, còn không cho bọn tao nói à!”


Lạc Thiên Dịch cau mày, cảm thấy rất khó chịu.
Bây giờ cậu rất dễ cáu kỉnh, đặc biệt là khi người khác nói cậu là “kẻ đáng thương không ai yêu”….


Nếu là trước đây, cậu sẽ không bao giờ quan tâm, nhưng bây giờ câu nói này đã đâm vào chỗ đau của cậu, khiến cậu vừa luống cuống vừa giận dữ.
“Mày nói lại lần nữa…” Lạc Thiên Dịch cố kìm lại cảm xúc của mình.


Dương Đông Thần khẽ cười:”Kẻ đáng thương không ai yêu, còn cố ý giả vờ bị bệnh để người ta thấy.”
Lạc Thiên Dịch nắm lấy một quả bóng trắng trên bàn, cầm nó trong tay và sải bước về phía Dương Đông Thần …


Tiếu Suất cũng không phải là kẻ hèn nhát, vì Trần Tâm Từ nên cậu rất giận Dương Đông Thần, thấy Lạc Thiên Dịch chạy sang đánh, cậu cầm chai bia trên bàn chạy theo
Chẳng mấy chốc, đại sảnh của quán bar hỗn loạn.


Các cô gái liên tục la hét, đàn ông tụ tập lại, vài người chỉ muốn xem cuộc vui, vài người cố gắng thuyết phục nhưng lại không thể can thiệp.
Chỉ trong nháy mắt Cổ Kì thất thần, tầng dưới đã hỗn loạn.


Cô nhìn thấy Lạc Thiên Dịch ôm một cậu bé đánh điên cuồng, trong chốc lại lại thấy cậu bị người ta đánh rất dã man…
——
Sau đó, khi Lạc Thiên Dịch được đưa đến bệnh viện, mọi người đều sửng sốt …


Lạc Thiên Dịch rất yếu, đau đầu, tức ngực, chán ăn, lượng đường trong máu thấp. Mãi đến khi cậu đánh thắng trùm trường Dương Đông Thần thì mới ngã quỵ trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Chính Cổ Kì là người đưa cậu đến bệnh viện.


Bác sĩ truyền dịch để bổ sung lượng đường trong cơ thể, sắc mặt tái nhợt cũng từ từ khôi phục một ít huyết sắc.
Nửa đêm 11 giờ 25 phút, Lạc Thiên Dịch nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.
Cổ Kì dựa lưng vào khung cửa phòng bệnh, khoanh tay trước ngực và lặng lẽ chờ đợi.


Cô không sợ Lạc Thiên Dịch đột ngột tỉnh lại sẽ thấy mình. Dù sao thì cô cũng đã đội một chiếc mũ rộng vành, đeo kính râm, đeo khẩu trang đen. Ăn mặc như vậy đến cả ma quỷ cũng không nhận ra cô nữa…


Đồng hồ trên tường tích tắc, Cổ Kì suy nghĩ vẩn vơ, cô đang nghĩ về những gì bác sĩ nói vừa rồi.
“Có phải gần đây em trai cô ăn uống không điều độ không? Như vậy không tốt, rất nguy hiểm, cô phải giục em ấy ăn ngày ba bữa đúng giờ.”


Sao cậu lại ăn uống không điều độ? Là ăn không nổi sao? Cổ Kì trầm tư.
Một lúc lâu sau, có tiếng bước chân lộn xộn trong hành lang bệnh viện, Cổ Kì quay đầu lại thì thấy đó là Tiếu Suất và những người khác, bao gồm cả Trần Tâm Từ.
Đôi mắt của Trần Tâm Từ đỏ hoe như thể vừa khóc.


Cổ Kì tránh đường cho mọi người, một mình đứng bên ngoài phòng, nghĩ rằng bản thân nên đi.
Có lẽ quá sốt ruột, mọi người cũng không để ý đến Cổ Kì mà đi thẳng vào trong phòng.


Tiếu Suất nhìn Lạc Thiên Dịch trên giường, cau mày nói: “Mẹ kiếp, làm tao sợ ch.ết khiếp, thằng Dịch thực sự không sao chứ? Nó đánh nhau giỏi lắm mà, bọn tao thường đánh nhau với mấy tên côn đồ ở trường nghề, chưa bao giờ thua cả.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, thằng Lạc đang ngủ.”


“Hu hu hu, tất cả đều là lỗi của tớ…vì tớ mà các cậu mới đánh nhau …”
Trần Tâm Từ khóc.
Cả đám khẽ thở dài.
Có lẽ âm thanh nức nở của Trần Tâm Từ quá khó chịu, Lạc Thiên Dịch khẽ cau mày, sau đó mở mắt ra.
Mọi người thấy thế, hai mắt sáng lên.
“Tỉnh, tỉnh rồi!”


Cổ Kỳ vốn định đi nhưng nghe được giọng nói của các cậu bé, cô bước vào phòng bệnh, tiến lên hai bước.
Cô đứng ở rìa đám đông, vẫn đội mũ rộng vành, đeo kính râm và khẩu trang, cô cảm thấy mình đủ “vô hình”, nhưng ngay lập tức bị một đôi mắt hạnh nhân sâu thẳm dính vào.


Ừm, đúng là dính vào.
Như thể dính vào hồ dán, cậu nhìn chằm chằm cô không rời.
Cổ Kì không hề biết cậu có thể tìm thấy cô bằng mùi hương…
Tiếu Suất vươn tay vẫy vẫy trước mặt Lạc Thiên Dịch: “Sao vậy, không bình thường?”


Lạc Thiên Dịch nhìn chằm chằm vào Cổ Kì không chớp mắt hay di chuyển.
“Lạc?” Nghiêm Triêu hỏi.
Lạc Thiên Dịch: “Đi ra ngoài.”
Mọi người: “?”
“Bọn mày ra ngoài.”
Mọi người nhìn nhau, không biết tại sao.
“Dạo này tâm trạng thằng Lạc không ổn lắm, cho nó không gian riêng đi.”


Nghiêm Triêu giúp giải thích, vì vậy mọi người rời khỏi phòng bệnh.
Tất nhiên Cổ Kì cũng liệt mình vào danh sách “bọn mày” của ” bọn mày ra ngoài “, cô định quay lại, nhưng Lạc Thiên Dịch đã ngồi dậy, dùng tay trái nắm lấy góc áo của cô, cậu sẽ không để cô đi …


Cổ Kì mờ mịt: “?”
Đứa em trai nào đó vẫn đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng như lửa đốt.
Tiếu Suất khó hiểu: “Lạc, cô ấy là …”
“Đi ra ngoài.”
“Ồ ồ ồ.”
Mọi người đóng cửa im ỉm, phòng bệnh trở nên yên ắng.


Lúc này không khí yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Dường như Cổ Kì có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cậu, tay cậu khẽ run, trong đôi mắt như muốn bùng lên ngọn lửa.
“Chị gái……”


Cổ Kì bị sốc, rõ ràng cô đã che chắn cẩn thận nhưng cậu vẫn nhận ra cô trong nháy mắt.
Cổ Kì không nói một lời, cô không muốn thừa nhận.
Thấy cô không nói chuyện, cậu bé đầu, giọng nói khàn khàn: “Em ngửi được mùi của chị, chị không lừa em được đâu.


Cổ Kì hít một hơi thật sâu nhưng không nói lời nào.
Một giây tiếp theo, cậu từ từ vén chăn bông lên, đi chân trần ra khỏi giường.
Cậu đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng dùng tay cởi bỏ chiếc khẩu trang của cô, động tác nhẹ nhàng và chậm rãi  như thể anh sợ vỡ bọt biển xinh đẹp.


Đương lúc kính râm của Cổ Kì cũng bị cậu tháo xuống, một giọt nước mắt rơi xuống không báo trước, cậu khóc, rất yên lặng.
Cổ Kì rung động
Hóa ra trên đời này thật sự có người vì cô mà tan nát cõi lòng, vì cô mà khóc …


Cổ Kì cảm động, cô cảm thấy hơi có lỗi với người con trai trước mặt.
“Cu Thiên gầy rồi.” Cổ Kì bình tĩnh nói.
Con mắt hạnh nhân bên trái của cậu bé từ từ để lại một dòng lệ mà chính cậu cũng không nhận ra.
“Chị đừng trốn nữa thì em có thể ăn ngon.’
Cổ Kì im lặng.


Thực ra, cô đều biết tại sao cậu lại khóc, người ta khóc khi buồn, khóc khi vui.
“Được rồi, nếu chị rời khỏi thành phố Ô Thủy, chị nhất định sẽ trịnh trọng nói lời tạm biệt với cu Thiên.” Cổ Kì dỗ dành cậu.


Cậu bé cau mày, vẻ mặt chua xót: “Chị gái không thể nói cho em biết chị đi đâu sao? Em biết chị ở nơi nào thì có thể tìm được chị.”
Trái tim của Cổ Kì lệch nhịp.
Liệu cậu có đeo bám quá không? Cô là người ghét phiền phức nhất.


Nhưng không rõ vì lý do gì, Cổ Kì đột nhiên không muốn làm cậu buồn, cô nói: “Chị để lại số điện thoại cho em, em hỏi chị ở đâu chị đều nói cho em hết.”
Cuối cùng đường chân mi của em trai nào đó xuất hiện, cậu nở nụ cười.


Sau khi Cổ Kì rời đi, mấy người Tiếu Suất chen chúc trong phòng bệnh, mọi người đều rất tò mò về danh tính của “người phụ nữ đeo khẩu trang”, nhưng Lạc Thiên Dịch không nói ra.


Cậu cầm tấm thẻ trên tay, trên thẻ là một dãy số điện thoại. Đó là của chị gái, chị ấy nói lúc nào chị ấy cũng sẽ nói cho cậu chị đang ở đâu…
Lạc Thiên Dịch cong khóe miệng cười: “Suất, tao đói rồi, mau gọi đồ ăn đi.”
Tiếu Suất há miệng thành hình chữ “O.


Cậu đưa tay sờ trán Lạc Thiên Dịch và tự hỏi: “Có bị tâm thần phân liệt không?”
Lạc Thiên Dịch hất tay cậu ra, lườm cậu: “Nhanh lên, Nào, phần của mọi người nữa, hết bao nhiêu tiền tao sẽ chuyển lại cho mày.”
“Được thôi.”


Nửa giờ sau, mấy cậu bé ăn gà rán trong phòng bệnh lúc 0 giờ sáng…
Mặc dù cảm giác thèm ăn của Lạc Thiên Dịch khác trước nhưng đã tốt hơn rất nhiều, không giống như mấy ngày trước, vừa ăn một chút liền có cảm giác muốn nôn mửa.


Đúng là tâm bệnh phải có tâm dược, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, chị gái là thuốc của cậu, chị ấy vừa xuất hiện, mưa dầm liên miên liền biến thành ngày nắng rực rỡ.


Lúc ăn gà rán, Lạc Thiên Dịch còn mang theo một chai dịch truyền, “bớt thời gian” đi vệ sinh, “bớt thời gian” gọi điện cho Cổ Kì.
Đây là lần đầu tiên cậu gọi cho chị gái, bằng điện thoại của Tiếu Suất.
Cậu không mang theo điện thoại.
“Ai?”
Bên kia điện thoại, giọng nói của Cổ Kì lười biếng.


Có thể là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Lạc Thiên Dịch cảm thấy giọng nói của chị gái có thể so sánh với một ca sĩ hoàn hảo nhất trên thế giới.
“Chị ơi, là em.”
“Cu Thiên? Đây là điện thoại của em à?”


“Không, của Tiếu Suất, chị không cần nhớ nó, lần sau em dùng điện thoại mình gọi cho chị.”
“…”
“Chị đang ở đâu?”
“Khách sạn Kỳ Mộng.”
Chị ấy thực sự đã nói cho cậu biết vị trí chính xác …
“Ừm.” Lạc Thiên Dịch ɭϊếʍƈ khóe môi, nở nụ cười.


“Có hài lòng với câu trả lời của chị không?” Cô như đang trêu ghẹo.
Lạc Thiên Dịch: “Ừm, em rất hài lòng.”
Tức khắc, cả hai người đều bật cười.
“Em…hôm nay mắt em bị thằng kia đánh.”
“Hửm?”


“Bình thường em không như vậy, em không khóc, chỉ là…mắt đau mới vậy.” Cậu nói.
Cổ Kì chợt nhận ra: “Ồ, ra là vậy.”
Lạc Thiên Dịch: “……”
Chị ấy có tin hay không?
Mắt cậu thực sự rất đau.
——


Cổ Kì phát hiện cô rất khó từ chối một chàng trai cẩn thận và dễ mến như Lạc Thiên Dịch …
Cậu quả thực là một thiên thần nhỏ.


Vì đã hứa sẽ báo hành tung cho cậu nên em trai nào đó thường xuyên đến gặp cô, thường xuyên ra vào khách sạn cô ở, cứ đến thứ bảy chủ nhật sẽ đến tìm cô làm bài tập.


Cổ Kì lười biếng, không thích gấp quần áo, tùy ý ném xuống đất, mỗi lần đến cậu đều nhặt giúp cô, treo lên và cất vào tủ.


Cậu gọi đồ ăn cho cô, tất cả đều là những món ăn nhẹ tương đối tốt cho sức khỏe ở thành phố Ô Thủy. Cậu pha trà cho cô, bỏ một ít thảo dược điều trị thân thể. Cậu dạy cho cô những chuyện thú vị ở thành phố Ô Thủy, thêm vào một ít lời giải thích hài hước của mình…


Tất nhiên, khi Cổ Kì nhìn thấy cậu sẽ nhớ đến Lạc Chiêu Niên, nhớ đến Cổ Như Tâm, đặc biệt là nhớ đến điếu thuốc.


Nếu cậu không phải con trai của Lạc Chiêu Niên, cô sẽ không có nhiều mối bận tâm như vậy, cô có thể đợi cậu đủ mười tám tuổi, nếu cậu đồng ý, họ có thể thử hẹn hò.
Nhưng……


Cổ Kì quay đầu nhìn Lạc Thiên Dịch ở đối diện, cậu vừa làm xong bài tập vật lý liền nhận ra ánh mắt của cô, cậu bé từ từ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười đẹp trai và tỏa nắng.


Nếu cậu không chừa lại đường sống, tình sâu thăm thẳm giống như Lạc Chiêu Niên, cô sợ mình sẽ phụ lòng cậu, sẽ trở thành một người như Cổ Như Tâm.
“Bài tập nhiều à?” Cổ Kì thản nhiên hỏi.
Cậu bé gật đầu: “Ừm, nhưng em làm đề nhanh lắm.”
“Điểm của em cao không?


“Tàm tạm.”
“Giai đoạn này nên chuyên tâm học hành.”
Cậu bé khẽ cười: “Chị cứ như giáo viên chủ nhiệm của em vậy.”
Cổ Kì khẽ cười, không nói gì.


Ngồi trước máy tính, Cổ Kì dành hết tâm trí để viết, nhưng tiếc là hôm nay trạng thái của cô không được tốt lắm, gõ vài trăm từ liền bị kẹt, không có chút manh mối nào.
“Mỗi ngày chị đều viết gì vậy?”


Lạc Thiên Dịch có một chiếc bàn thấp, cậu ngồi trên sô pha đắp mền, lúc này cậu lười biếng nằm trên chiếc bàn thấp, chống cằm lên tay, tay phải xoay bút.
Dù sao cũng không có linh cảm, tạm thời Cổ Kì cũng không chê cậu ồn ào.
“Viết bản thảo.”


“Chị là nhà văn?” Cậu chống lưng, đôi mắt hạnh sáng lên.
Cổ Kì nhìn cậu một cái, lấy tay xoa xoa cổ, ngả người ra sau, vươn vai thật đẹp.
Cô không vội trả lời, cậu cũng không vội nghe câu trả lời, kiên nhẫn đợi cô.
“Tiểu thuyết gia.” Cổ Kì nói.


Lạc Thiên Dịch đặt bút xuống, đi tới vài bước: “Em có thể đọc cuốn tiểu thuyết do chị viết không?”
Cổ Kì không hề xấu hổ, đưa bản thảo cho cậu.
“Được, tự mình xem đi.”


Cậu em trai nào đó cầm lấy tập bản thảo như bảo bối, dùng góc áo lau bụi trên tờ giấy rồi bước lại ghế sô pha.
Cậu xem nửa tiếng, như thể đã tập trung tinh thần vào đó.


Lạc Thiên Dịch đang đọc cuốn tiểu thuyết thứ 3 của Cổ Kì, “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”, hiện tại mới viết được 4 chương đầu, dài chưa đến hai vạn chữ nhưng cậu đã đọc rất lâu.
Rất lâu sau, cậu ngước mắt lên, nhìn Cổ Kì bằng đôi mắt trầm tư.


Cổ Kì không hỏi, chỉ ngả người ra sau tĩnh tâm.
“Cách hành văn của chị rất giống Cổ Kì.” Cậu nói.
Không nghe ra vui hay giận.
Nếu chị gái cậu yêu bắt chước nhà văn yêu thích của cậu thì cậu sẽ chọn bên nào? Cổ Kì hơi tò mò.


“Quả thật đang bắt chước cô ấy, viết có ổn không?” Cổ Kì hỏi.
Lạc Thiên Dịch chân thành gật đầu: “Ừm, rất đặc biệt. Thật ra chị không cần phải bắt chước người khác. Chị nên có phong cách riêng của mình, dù cho là phong cách nào đi nữa thì em cũng thích hết.”


“Ồ, nếu sách của chị và của Cổ Kì được bày cạnh nhau, em chỉ có đủ tiền để mua một quyển thì em sẽ mua của ai?” Cổ Kì thản nhiên hỏi.
Lạc Thiên Dịch: “…”
Đây rõ ràng là một một câu hỏi mất mạng.
“Cầm tiền đi mua trà sữa cho chị.”


“Chị không thích uống trà sữa, vậy nên em mua của ai?”
“…” Suy nghĩ một chút, Lạc Thiên Dịch khẽ cười: “Vậy thì mua của chị gái.”
Ai bảo cậu thích chị gái chứ? Yêu ai yêu cả đường đi lối về, cậu thích mọi thứ ở cô.


Cổ Kì gật đầu, không rõ là vui hay buồn, cậu có tính là fans giả của Cổ Kì không nhỉ?
“Bút danh của chị là gì? Cuốn “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” này có lối suy nghĩ rất mới mẻ, hành văn sắc sảo mượt mà, chắc chắn trước kia chị viết không ít tác phẩm rồi.” Cậu tò mò.


Cổ Kì nhướng mày: “Muốn chữ ký của chị sao?”
“Muốn.”
“Đến đây.”
Em trai ấy bước tới, bước chân chậm chạp, thái độ tích cực.
Cổ Kì cầm bút dạ màu đen lên bảo Lạc Thiên Dịch ngồi xuống, sau đó tiến lại gần cậu, kí tên mình lên khuôn mặt mịn màng của cậu.


Lúc này, khoảng cách giữa hai khuôn mặt chưa đầy chục cm …
“Đừng nhúc nhích.”


Cổ Kì nhẹ nhàng nói, hơi thở tựa như hoa lan xen lẫn trong hơi khổ của cậu, Lạc Thiên Dịch có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nàn từ cơ thể chị gái, có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú tú lệ, đôi mắt hút hồn, đôi môi đỏ mọng làm mê người của chị.
“Xong rồi.”
Nói xong, Cổ Kì vặn nắp bút.


Lạc Thiên Dịch cảm thấy ngứa ngáy một bên má nhưng lại không dám gãi, nếu gãi vào chữ ký của chị gái thì chị ấy sẽ không vui.
Lạc Thiên Dịch đứng dậy sải bước đến phòng tắm không chút do dự, cậu muốn soi gương.
Cậu muốn biết bút danh của chị gái, rất tò mò…


Nhưng mà cậu đi rất lâu rồi vẫn chưa ra.
Cổ Kì cầm một cuốn sách giải trí lên, đôi mắt đẹp như đang cười.
Năm phút sau, cậu bước ra với chữ ký “Cổ Kì” trên mặt.
“Chị là Cổ Kì?” Cậu ngây người nhìn cô, vẻ mặt hơi trống rỗng.
Cổ Kì gật đầu.


Cậu ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên không nói chuyện.
Một lúc sau, cậu thì thầm, “Phải thích chị hơn mới đủ …”


Ngày hôm sau, Cổ Kì đến một hiệu sách và mua một loạt tiểu thuyết trinh thám. Cô ôm một thùng giấy về khách sạn đã nhìn thấy Lạc Thiên Dịch đang quay lưng về phía cửa phòng khách sạn trên tầng tám, uể oải đứng đó, trên tai đeo tai nghe, như đang suy nghĩ gì đó.


Gần đây cậu đến đây hơi thường xuyên, hơi vượt ra ngoài phạm vi tình bạn.
Cổ Kì tiến lại gần mới phát hiện trên mặt cậu vẫn còn chữ kí “Cổ Kì.”
“Tối qua em không tắm à?” Cổ Kì hỏi.
Cậu bé định thần lại, bỏ tai nghe xuống, ngoan ngoãn nói: “Chào chị…”


Thân hình em trai nào đó cao lớn, cậu đứng thẳng trước mặt cô, vô hình chung tạo cho người ta rất nhiều áp lực.
“Em chưa rửa mặt à?” Cổ Kì hỏi lại.
Lạc Thiên Dịch: “Chỉ rửa một bên.”
Chắc cũng không bị bệnh gì nghiêm trọng.


“Đến tìm bác sĩ trước khi phát hiện ra bệnh đi.” Cổ Kì nói một cách vô cảm.
Đường chân mi của Lạc Thiên Dịch hiện lên, cậu nở nụ cười.


Giúp Cổ Kì chuyển thùng giấy vào cửa, Lạc Thiên Dịch thản nhiên hỏi: “Em có phải độc giả đầu tiên của cuốn “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” không?”
“Phải.”
Cổ Kì bước vào phòng sau, đi tới giá rượu và rót cho mình một ly whisky.


Người em trai giúp cô cất thùng giấy, sau  sau đó đặt cặp sách xuống và bắt đầu nhặt quần áo của Cổ Kì trên mặt đất.


Cậu sẽ dùng mũi để ngửi mùi trên quần áo của Cổ Kì để đánh giá xem Cổ Kì đã mặc chúng chưa. Quần áo Cổ Kì đã mặc sẽ có mùi nồng nàn làm cậu rất thích. Những bộ quần áo Cổ Kì chưa mặc có mùi nhẹ hơn.


Sau đó cậu sẽ cho những bộ quần áo chị gái đã mặc vào máy giặt, gấp những bộ quần áo chị gái chưa mặc rồi cho vào vali.
Cổ Kì không bao giờ để ý đến những cử chỉ mờ ám của cậu.
“Em không về nhà ăn cơm sao?” Cổ Kì uống xong rượu whisky và châm một điếu thuốc.


Cô bước đến số pha, xoay người gạt tàn thuốc.
“Em nói với bà nội ở nhà Tiếu Suất ăn cơm.” Cậu nói.
Cổ Kì gật đầu, rít một hơi rồi lại gạt tàn thuốc.
“Ừm, em muốn ăn gì? Chúng ta gọi món.”
“Sao cũng được, em không kén ăn.


Nam vương nói xong thì đặt cặp sách lên bàn, kéo cặp ra, từ từ lấy bài tập ra.
Cổ Kì đứng đối diện nhìn cậu lấy đồ dùng học tập ra, nghĩ thầm em trai nhà họ Lạc quả nhiên rất thích học, vừa trở về đã bắt đầu làm bài tập.


Khi cúi đầu, cô vô tình phát hiện một tờ giấy, Cổ Kì cầm lấy, quả nhiên là một tờ ghi điểm …
Tên: Lạc Thiên Dịch
Tổng điểm của phần kiểm tra:
Ngữ văn: 142
Toán: 150
Tiếng Anh: 150
Khoa học tự nhiên: 272
Tổng điểm: 714
Xếp hạng lớp: 1
Xếp hạng thành phố: 2
Cổ Kì: “……”


Hình như cô đã từng hỏi điểm của cậu, rõ ràng cậu nói tàm tạm..
“Tàm tạm” của con nhà người ta quả nhiên khác biệt.


Cổ Kì nhớ lại thời học sinh, thành tích học tập của cô chỉ ở mức trung bình, Cổ Kì thích đọc những cuốn tiểu thuyết trinh thám từ khi còn học trung học cơ sở, không thèm để ý đến việc học, cuối cùng miễn cưỡng lắm mới vào được đại học 211*.


Cổ Như Tâm luôn rất khoan dung với cô, dù điểm kém đến mấy thì cũng không bao giờ chỉ trích và tức giận mà chỉ nói với cô rằng: “Kì, con muốn làm gì cũng được, chỉ cần có mẹ ở đây thì con sẽ có vô số đường lui.
“Cu Thiên giỏi quá.” Cổ Kì cười.


Cô thật lòng khen ngợi, có thể học những kiến thức nhàm chán tẻ nhạt đó, trở thành người giỏi nhất trong đám học sinh thì quả thật rất giỏi.
Lạc Thiên Dịch ngẩng đầu, do dự một chút, liền cất tờ giấy báo điểm đi.


“Kỳ thi lần này em làm bài không tốt, còn kém chị gái quá xa. Chị giỏi như vậy, chắc hẳn càng thích những người giỏi hơn đúng không?”
Cổ Kì gạt tàn thuốc, vươn tay xoa xoa sụn tai của nam vương nào đó rồi nói: “Đúng vậy, cho nên chị mới càng thích em hơn.”






Truyện liên quan