Chương 37 : Ngươi đang chất vấn độ chuyên nghiệp của ta
Đáng tiếc bọn hắn không nói được, chỉ có thể mặc cho Tiểu Ngư làm chủ.
Lâm Dịch có không dược vật chữa thương, tuy ba người bị thỏ đánh sấp mặt nhưng không trí mạng, đương nhiên không cần quá đáng lo lắng.
Cô gái bị mèo vàng cào rách cánh tay, nghiêm trọng hơn một chút, nhưng nhất thời cũng không sao.
Tiểu Ngư cưỡi Đại Mao, xe máy điện của Lâm Dịch chỉ có thể chở một người. Đường ngoài thành không bằng phẳng, thêm hai người có khi không chạy nổi.
Hai nam nhân rất quan tâm tặng cơ hội này cho cô gái, mình thì dùng hai chân chạy theo.
Lâm Dịch thỉnh thoảng nhìn lại, trông hơi bị hãm, may mà mình lái xe.
Trên đường trò chuyện.
Cân nhắc đến dã ngoại có nguy hiểm, ba người mới tổ đội xuất hành.
Bọn hắn khoảng 27 28 tuổi, chỉ có cảnh giới Võ Đồ sơ kỳ, muốn tiến thêm một bước quá khó, nhưng chăm chỉ cũng có thể thành loại thường thường bậc trung.
Trên đường không có phiền toái.
Đến cửa thành, Lâm Dịch chứng mình thân phận, giao ba người cho Thành Vệ quân.
Thành Vệ quân vừa nghe liên quan đến Cửu Tinh tháp, lập tức thận trọng dẫn ba người mang đi.
Lưu Quân lái xe hàng ra khỏi thành, sau khi chỉ huy tiểu đồng bọn nhà mình lên xe, Tiểu Ngư liền quấn lấy Lâm Dịch.
"Dịch ca ca, muốn đến nhà ta chơi không!"
Lâm Dịch vội vàng lắc đầu: "Ta còn ít chuyện, không đi đâu."
Tiểu Ngư cười hì hì: "Ngươi không muốn đến nhà ta xem đồ cổ sao? Ông có rất nhiều đồ cổ, khẳng định có thể tìm được thứ ngươi muốn."
Lời này khiến Lâm Dịch hơi động lòng.
Nội tình của gia tộc lớn, cửa hàng nhỏ không thể sánh được.
Nhưng để Tiểu Ngư trộm ra cho mình, hắn thật sự không làm được.
Hắn vội vàng lắc đầu: "Quên đi, ta tìm trước tính sau."
Lưu Quân hiếu kỳ đi tới, nói với Lâm Dịch: "Lâm huynh đệ muốn mua đồ cổ?"
Lâm Dịch gật đầu: "Muốn vét ít đồ nhưng không tìm được cái gì hợp."
Nhớ tới lúc đón Lâm Dịch thì hắn ở đường Đồ Cổ, Lưu Quân cười nói: "Đường Đồ Cổ chỉ có hàng bình thường, thỉnh thoảng vơ được đồ tốt, nhưng phần lớn là không công mà lui. Kỳ thực Uông gia có sản nghiệp đồ cổ, chắc có thể tìm được thứ ngươi cần."
"Thật sao?" Lâm Dịch mắt sáng lên, tiền của gia tộc lớn cũng không thể từ trên trời rơi xuống, cho nên cũng kinh doanh một chút sản nghiệp.
Tiểu Ngư cao hứng vỗ tay: "Đương nhiên là thật, chẳng qua những thứ kia kém quá xa đồ của ông, đã bảo ta trộm ra cho ngươi mà!"
Lưu Quân khóe miệng co quắp.
Tiểu thư nhà mình bại gia, làm sao biết giá trị của đồ cổ lão gia tử sưu tập.
Tùy tiện ném ra cũng là mấy chục triệu cất bước, trong đó không thiếu hơn trăm triệu. Ngươi tùy tùy tiện tiện đem tặng sẽ gây bao nhiêu phiền toái.
Lâm Dịch muốn khóc không ra nước mắt: "Ta đi cửa hàng của nhà ngươi xem đi, có lẽ tìm được."
Thấy Lâm Dịch không chịu về với mình, Tiểu Ngư còn hơi thất vọng, chẳng qua thấy hắn nói đến cửa hàng thì lại hứng thú, vui vẻ: "Được rồi! Ta nghe ngươi, chúng ta đi xem đi, còn có thể thuận tiện ăn một bữa."
Lưu Quân đau khổ nói: "Tiểu thư, những yêu thú này còn phải mang về."
Uông Tiểu Ngư phiền muộn: "Ngươi mang các nàng về không được sao?"
"Nhưng bọn hắn không nghe ta nhé." Lưu Quân tủi thân.
Lâm Dịch thấy thế, nói gấp: "Để yêu thú trong thành dễ xảy ra vấn đề, ngươi mang các nàng về trước đi, tiệm đồ cổ ta tự đi được."
Tiểu Ngư buồn rầu nhìn Lâm Dịch.
Nàng tuy muốn theo Lâm Dịch, nhưng cũng biết vấn đề của yêu thú.
Chủ nhân vắng mặt, nếu bọn hắn đả thương người khác sẽ gây ra phiền toái.
Nếu nhờ Lưu Quân dẫn các nàng về, đến lúc đó mình vắng mặt, không còn mùi của mình, các nàng cũng sẽ nổi loạn, đành bỏ qua.
Cuối cùng, lúc lên xe còn phất tay với Lâm Dịch: "Dịch ca ca, ngươi đi Uông Đại Phúc trước, ta làm xong lập tức đi tìm ngươi!"
Đưa tiễn tiểu gia hỏa, Lâm Dịch lái xe về nhà, để xe sạc pin mới ra ngoài ăn, sau đó đón xe đi Uông Đại Phúc.
Tin tức về Cửu Tinh tháp trong nháy mắt truyền đến cao tầng của Thành Vệ quân. Không lâu sau, mệnh lệnh phát ra, một đại đội của Thành Vệ quân ra khỏi thành.
Đường Tư cũng cùng lúc thu được tin tức.
Nàng và Thẩm Bối Bối đang ngồi ở nhà ăn của bệnh viện, lúc này không khỏi nhíu mày.
Thẩm Bối Bối hiếu kỳ nói: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Ngoài thành phát hiện người của Cửu Tinh tháp."
Thẩm Bối Bối nhíu mày: "Đám âm hồn bất tán này."
"Thành Vệ quân đã phái người ra ngoài, chắc sẽ không có vấn đề." Đường Tư trầm giọng nói.
Thẩm Bối Bối nhìn lân cận, xác định không có người khác và thiết bị giám sát, mới nói khẽ: "Có quan hệ với những người kia không?"
"Khó mà nói." Đường Tư lắc đầu.
Thẩm Bối Bối cảm thán: "Lần này làm bọn hắn phát điên, lão tổ tông của chúng ta ẩn nhẫn nhiều năm như thế, vừa ra tay đã khiến bên kia loạn hết cả lên, thật quá lợi hại!"
Đường Tư bất đắc dĩ nói: "Đáng tiếc qua chiến dịch này, sợ rằng nhân thủ lưu lại bên kia đã tổn thất quá nửa."
Thẩm Bối Bối cảm thán: "Nếu có thể triệt để đánh tan Thượng Võ vị diện thì tốt, áp lực của chúng ta có thể nhỏ đi, chị cũng có thể......"
Đường Tư nói: "Chuyện của chị ngươi ta sẽ xử lý, trong thời gian ngắn đánh sụp bọn hắn không hiện thực. Nhưng chỉ cần làm bọn hắn hỗn loạn, chúng ta sẽ có cơ hội."
Thẩm Bối Bối gật đầu, hai người cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này, có một số chuyện liên lụy quá sâu, cũng lo lắng tiết lộ tin tức.
......
Khu nam, Uông Đại Phúc.
Khu vực trung tâm của khu nam, tấc đất tấc vàng, lái xe hơn một tiếng mới đến.
Bàn về đẳng cấp, cao hơn đường Đồ Cổ nhiều.
Lâm Dịch vào siêu thị.
Lên tầng ba, trang trí hoàn toàn biến đổi. Không giống tầng một vàng son lộng lẫy, nơi đây lộ ra màu sắc cổ xưa, xung quanh đặt một ít ngọc khí, hoàn cảnh vô cùng ưu nhã.
Lâm Dịch trực tiếp dùng Vọng Khí thuật nhìn.
Những đồ cổ này có linh vận lờ mờ, đáng tiếc không phải thứ hắn cần.
Đi tới trước quầy hàng, ánh mắt của Lâm Dịch lập tức bị một thứ hấp dẫn.
Đáng tiến là thứ này không phải của cửa hàng.
Một bà lão 60 70 tuổi ăn mặc mộc mạc, đứng ở quầy hàng, lấy từ túi da rắn ra một cái lò nhỏ, thứ này thoạt nhìn chế từ ngọc thạch, nhưng màu sắc rất đục.
"Thứ này không phải của hiếm, 5.000 chúng ta thu." Trên quầy, một nam nhân 21 22 tuổi có vẻ ghét bỏ đang xem xét.
Lão phụ nhân kia khó xử: "Đây là bảo vật gia truyền trong nhà, đã rất nhiều tuổi, chỉ có thể bán 5.000 sao?"
Thanh niên kia nhíu mày nói: "Ngươi đang chất vấn độ chuyên nghiệp của ta?"
Lão nhân chưa từng thấy tình cảnh này, hơi hoảng loạn khoát tay: "Ta...... Ta không am hiểu, nhưng lão đầu tử bệnh, muốn xem có đổi được chút tiền thuốc hay không, 5.000...... Không thể cho hơn sao?"
Thanh niên kia hừ: "Ta đã thấy nhiều người như ngươi, không phải tham gia talent show, cho rằng tùy tiện giả vờ thảm thương thì có thể bán giá cao sao?"