Chương 38 : Hôm nay sẽ cho ngươi biết!
Một lão nhân gia bình thường, chưa từng thấy tình cảnh này.
Lúc đi nàng nghe hàng xóm nói, cửa hàng lớn làm ăn khá hiền hậu, giá cả cũng tốt hơn chút. Nếu đi mấy cửa hàng trên đường kia, không chừng bị mấy trăm đồng lừa mất.
Người trước mắt mặc âu phục đeo cà vạt, dáng vẻ có thể so với sao Hàn, các tiểu thư bán hàng cũng kiêng kỵ, biết ngay hắn có thân phận địa vị.
Loại người này không lừa gạt mình mới phải.
Nhưng 5.000 đồng chỉ là hạt muối bỏ bể với bệnh của lão đầu tử, cho nên nàng mới muốn tranh thủ.
Nhưng bị lừa một hồi, nàng còn cho rằng thứ này chỉ có giá đó, đã từ bỏ.
Nàng đang định đáp ứng.
Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng ôn hòa.
"Lão nhân gia, ta có thể xem thứ này không?"
Nàng bản năng ừ một tiếng, tiếp theo thanh niên kia quát lạnh: "Ngươi làm gì, để xuống cho ta!"
Hắn tùy tiện thưởng thức sau đó thả trên quầy hàng.
Lâm Dịch lên tiếng liền cầm lấy, hắn vừa hoàn hồn lập tức hét lên.
Lâm Dịch nhíu mày nhìn hắn: "Đồ của lão nhân gia, chủ nhân đã đồng ý cho ta xem, ngươi gào cái gì?"
Hắn không ưa người này.
Có lẽ với bản sự của hắn, không nhìn ra điểm đặc biệt của lò đan, nhưng chẳng lẽ không rõ thứ này niên đại xa xưa, chất liệu đặc thù?
5.000 đồng muốn mua thứ này, quả thật nằm mơ!
Thanh niên kia cười lạnh: "Ối giời, còn có đại gia dám cướp của Uông gia ta, chán sống đúng không?"
"Còn chưa bán mà......" Lão nhân gia hơi sợ hãi, nhỏ giọng nói.
Nàng thấy Lâm Dịch muốn xem thứ này thì nghĩ, có khi Lâm Dịch cần, không chừng giá có thể cao hơn. Nhưng thanh niên kia há miệng là Uông gia, nàng cũng sợ hãi.
Bách Võ Uông gia, có lẽ nàng không rõ đối phương mạnh bao nhiêu.
Nhưng chỉ nhìn sản nghiệp trước mắt là biết đối phương không dễ chơi.
Thanh niên kia tựa như không nghe thấy, cười lạnh: "Buôn bán có quy tắc, ta thỏa thuận xong giá cả, ngươi đột nhiên nhúng tay sẽ phá hoại quy củ."
Lâm Dịch buồn cười nói: "Chuyện cười, chủ nhân còn chưa gật đầu, thỏa thuận xong giá cả cái gì. Chẳng lẽ các ngươi còn muốn ép mua ép bán sao?"
Nói thật, Lâm Dịch một mực thấy chưa phát triển thì cẩu thả mới là đạo lý, cũng cố gắng không gây phiền toái.
Nhưng lò luyện đan có dụ hoặc quá lớn.
Vừa đi một vòng mà không phát hiện thứ hữu dụng, trong mắt hắn lò luyện đan này phát ra khí tức mãnh liệt, tựa như có chút môn đạo. Riêng điểm này đã không đơn giản.
Sau khi cầm lên càng xác định thứ này không phải phàm vật, bây giờ chưa lộ rõ bề ngoài, minh châu bị long đong mà thôi.
Lâm Dịch không muốn gây chuyện, nhưng không đại biểu hắn sợ phiền phức.
Bây giờ chí ít có thân phận, mình còn có lý, đối phương không chơi được thủ đoạn hạ lưu, đương nhiên không sợ.
Chẳng qua hắn cũng nhìn ra.
Lúc thanh niên này nói chuyện, mấy tiểu tỷ tỷ bán hàng xung quanh đều cúi đầu, sợ rằng không chỉ là quản lý.
Há miệng dám hô Uông gia, không chừng cũng là người của Uông gia.
Nhưng cho dù như thế, cũng không đại biểu Lâm Dịch sẽ từ bỏ vật trước mắt.
Rất vất vả mới tìm được lò đan, há có thể từ bỏ.
Thanh niên kia vừa nghe, sắc mặt lập tức dữ tợn, nhìn lão nhân gia: "Ngươi nói...... Thứ này đã bán cho ta phải không!"
Hắn đe dọa như vậy, lão nhân gia lại sợ hãi.
Vừa sợ người này trả thù mình, vừa muốn đổi thêm ít tiền mua thuốc cho bạn già, nhất thời ngẩn ngơ.
Thấy lão nhân gia không nói, thanh niên này hô lớn: "Bảo an đâu, một chút nhãn lực cũng không có. Chúng ta đang ở đâu, a miêu a cẩu nào cũng cho vào, làm hỏng đồ thì ai chịu trách nhiệm!"
Lâm Dịch không lớn tuổi, quần áo cũng không phải hàng hiệu. Theo hắn, chỉ là nhà quê mà thôi, nếu không ai dám gây chuyện trên địa bàn Uông gia.
Hắn vừa nói xong, từ bên ngoài có mấy người mặc đồng phục an ninh đi tới.
Lâm Dịch cười lạnh: "Cửa hàng lớn lấn khách như các ngươi đúng là hiếm thấy, chỗ mở cửa làm ăn, chẳng lẽ còn mắt chó coi thường người, chọn khách?"
Thanh niên kia có vẻ tàn khốc nói: "Tiểu đệ đệ biết lên mạng không? tr.a xem Uông Đại Phúc là nơi nào, dám kiếm chuyện ở đây, ngươi sẽ hối hận!"
"Hối hận?" Lâm Dịch cười nhạo nói: "Uông lão gia tử anh danh một đời, sợ rằng phải hủy trong tay thằng khốn như ngươi!"
"Còn ngẩn ra làm gì, đánh gãy một chân ném ra ngoài!" Thanh niên kia trán nổi gân xanh, gào lên.
Bên cạnh, một tiểu tỷ tỷ bán hàng không đành lòng, từ từ nhích lại gần, nhỏ giọng nói: "Uông thiếu, thế này không......"
"Cút mẹ mày đi!" Uông thiếu trở tay tát tiểu tỷ tỷ kia: "Ta làm việc cần ngươi dạy sao? Nhìn gì vậy, còn chưa động thủ!"
Ngang ngược càn rỡ như vậy, Lâm Dịch không nhịn được.
Bảo an lập tức xông tới, đã có người thả tay trên vai Lâm Dịch.
Lão nhân gia thì quá sợ, khuôn mặt nhăn lại, hai mắt ướt át nói: "Tiểu hỏa tử...... Chúng, chúng ta bỏ đi!"
"Cút!" Lâm Dịch thấy thế, thân thể khẽ động, bảo an vừa đặt tay lên vai hắn bay thẳng ra ngoài, rơi ầm trên mặt đất.
Bảo an khác còn không hoàn hồn.
Thanh niên kia cười lạnh: "Ối giời, thì ra là người luyện võ, khó trách không biết trời cao đất rộng. Dám gây chuyện trên địa bàn của Uông gia ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết trời cao bao nhiêu!"
Nói xong, hắn một tay chống quầy hàng lao ra.
Lâm Dịch đưa tay vả tới.
Hắn duy trì tư thế vô cùng đẹp trai, rơi thẳng xuống đất.
Cuối cùng còn không rõ xảy ra chuyện gì.
Lâm Dịch kéo lão nhân gia tránh đi: "Lão nhân gia, thứ này giá trị rất cao, hắn ra 5.000 đồng để lừa ngươi. Đừng sợ hắn, thứ này ta mua."
Lão nhân gia vội gật đầu, có thể kiếm thêm chút nào hay chút nấy, tiền thuốc của bạn già cũng bớt lo.
"Còn sững sờ làm gì, bắt hắn giết ch.ết cho ta!" Thanh niên kia lập tức nổi giận.
Thứ này tuy không rõ lắm thuộc niên đại nào, nhưng với tiêu chuẩn chuyên nghiệp của hắn, chắc chắn ngàn năm trở lên. Thoạt nhìn như ngọc thạch, nhưng trên thực tế không phải vàng không phải ngọc, giá trị khó đoán, mấu chốt là hiếm.
Vốn định tốn ít tiền mua để tặng cho lão gia tử chúc thọ, cũng có thể nở mày nở mặt, sao có thể để Lâm Dịch cắt đứt.
Dáng vẻ của hắn dọa cho lão nhân gia co sau lưng Lâm Dịch.
Nếu không cân nhắc đến thân thể của bạn già, có khi nàng đã nhận sợ, 5.000 đồng giao đồ tránh phiền thay vì đứng ở đây.
Chung quy vẫn là tình cảm cùng nhau vượt khó lớn hơn sợ hãi.
"Chỗ làm ăn chém giết cái gì, các ngươi đang làm gì vậy!" Thật đúng lúc có người lên tiếng.
"Biểu muội!"
"Dịch ca ca!